Chỉ Cần Anh Ấy Nói Thích Tôi

Chương 5:




Edit: Tây Bối.
Bọn họ đi tổng cộng có tám người, cho nên nhân viên phục vụ đã sắp xếp cho bọn họ một căn phòng to.
"Nồi truyền thống?" Một nam sinh nào đó trong nhóm Lạc Khưu lên tiếng hỏi.
Lạc Khưu gật đầu, lấy điện thoại di động ra, cùng đám người bên cạnh chuẩn bị làm một ván Vương Giả (Liên quân).
"Chọn nồi uyên ương đi." Đột nhiên Giang Dục lên tiếng, "Có người sẽ không quen ăn cay thì sao?"
"Mỗi lần đến đây cậu đều chọn lẩu uyên ương, chúng tớ ở đây ai cũng đều ăn cay được cả!" Một nam sinh khác buồn bục nói.
Giang Dục không có giải thích.
Giản Mạt cảm kích nhìn Giang Dục cười cười, nói: "Thật ngại quá, tớ không thể ăn cay."
Nam sinh nọ nhìn cô ta, xấu hổ cười một tiếng, "Không nói sóm, không có sao đâu, uyên ương thì uyên ương."
Bốn nam sinh trong nhóm, có cả Lạc Khưu, cùng nhau chơi Vương Giả vô cùng hăng say, còn Giản Mạt và Tưởng Văn Văn thì yên tĩnh ngồi uống nước.
Tô Khả Khả thì đang kể cho Đồng Nhan về bản thiết kế thời trang đã hoàn thành hồi trưa của cô ấy, ừm, là một xác ướp. Tạo hình Cleopatra rồi tới xác ướp, ý của cô muốn nói là, người bình thường không dám thử nó đâu. Đồng Nhan cảm thấy, hình như cô nói thiếu hai chữ, phải là: Không có người bình thường nào dám thử cả.
"Thật ra thì tớ muốn cổ vũ cho cậu!" Tô Khả Khả ghé sát vào tai của cô, nhẹ nhàng nói, "Cậu đến đó phải cho Lạc Khưu và Giản Mạt nhìn rõ hiphop của cậu là cái gì!"
"Tớ biết, tớ không phải là vì bọn họ."
"Tớ với Văn Văn đi lấy nước uống cho các cậu nhé?" Giản Mạt nói.
Trong đám người đang cuối đầu chiến đấu đầy gian nan, thì có hai nam sinh trăm miệng một lời nói: "Oke, cảm ơn."
Giản Mạt: "Các cậu muốn uống nước gì?"
"Sprite!"
"Hồng trà đá!"
"Nước chanh!"
Người mà cô ta để ý nhất lại không hề nói gì.
Người bên cạnh dùng cù trỏ chọc chọc Lạc Khưu, khiến cho anh khó chịu nhíu mày, không một tiếng động liếc nhìn.
"Muốn hỏi cậu uống gì."
Lạc Khưu: "AD... à không, gì cũng được."
Giản Mạt và Tưởng Văn Văn đứng dậy đi lấy, còn Tô Khả Khả thì đi vệ sinh, Đồng Nhan cũng theo giúp cô ta, đứng dậy đi sau hai người họ.
Hai người bọn họ, mỗi người cầm lấy khay đựng thức ăn, trước tiên Tưởng Văn Văn rót hai ly nước chanh cho mình và Giản Mạt, sau đó đặt lên khay thức ăn. Còn Giản Mạt thì đi lấy nước mà bốn nam sinh kia cần.
Đợi đến lúc các cô đã làm xong, Đồng Nhan đi lên lấy nước cho mình và Tô Khả Khả.
Lúc này, cô nghe Giản Mạt nói với Tưởng Văn Văn: "Văn Văn, cậu cầm hai ly nước này ra bàn đi, còn tớ sẽ bưng bốn ly này cho."
"Cậu bưng được không?" Tưởng Văn Văn hỏi.
Giản Mạt gật đầu, bưng khay lên.
Ai ngờ, lúc cô ta xoay người lại, bước lên một bước thì chân lại bị trượt, cả người đều hướng đến người Đồng Nhan. Còn Đồng Nhan thì phải ứng cực nhanh, cầm hai ly nước trong tay xoay qua một bên, nước văng một ít lên tay cô, khó khăn lắm cô mới ổn định lại được, động tác của Giản Mạt như muốn ép cả cơ thể cô ta lên người cô vậy.
Đồng Nhan lui về phía sau một bước, hơi hạ cái eo, sau đó, cầm hai ly nước đổ hết lên người Giản Mạt.
Tưởng Văn Văn hét lên thất thanh, như một con vịt bị bóp cổ.:)
Cô ta không có ý muốn đỡ Giản Mạt dậy, việc đầu tiên mà cô ta làm là chạy đến chỗ của đám người Lạc Khưu, rồi nói: "Đồng Nhan... Đồng Nhan đổ hết nước vào người Giản Mạt!"
Chờ cho đến lúc bọn họ chạy đến hiện trường, lúc này nhân viên phục vụ đang thu dọn tàn cuộc, còn Giản Mạt đang đứng ở bên cạnh, nhìn rất chật vật, ngày thường cô ấy vốn rất thanh thuần đáng yêu, giờ phút này lại đang chẹp miệng rưng rưng muốn khóc, nhưng dáng vẻ lại cố tỏ ra kiên cường không khóc, thật sự khiến cho người khác vô cùng đau lòng. Đồng phục của trường Tinh Hải là một bộ áo trắng, lúc này lại dính đầy nước uống màu cam, khiến cho chiếc áo mỏng manh càng thêm trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy áo lót bên trong, chiếc ngực no đủ của cô như ẩn như hiện, khiến cho đám đực rựa xung quanh lâu lâu đưa mắt nhìn sang.
Giản Mạt chợt nhận ra được điều này, vội vàng dùng tay che ngực lại, nhưng động tác này cũng không giúp cô giảm xấu hổ đi một chút nào, ánh mắt dần nóng lên.
Giây tiếp theo, một mùi hương bac hà dễ ngửi vây xung quanh, một áo khoác đồng phục học sinh được choàng lên người cô, giúp cho cô che đi cảnh "xuân".
Lạc Khưu cầm áo khoác bao lấy người cô ta, hỏi: "Không sao chứ?"
Giản Mạt gật đầu.
Lạc Khưu quay đầu, nhìn Đồng Nhan, khuôn mặt cô không hề có chút biểu tình gì, chỉ có sự lười biếng, ngay cả chế giễu cũng không có.
Đồng Nhan nhún vai, nói: "Cậu ta muốn ngã lên người của tôi, tôi chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi."
Tưởng Văn Văn nhảy ra, nhìn cô nói: "Tôi nhìn thấy cậu đổ nước lên người Mạt nhi! Phản xạ có điều kiện của cậu là đổ nước lên người của người khác hay sao?"
Giản Mạt giữ chặt lấy Tưởng Văn Văn, nói: "Là tớ không cẩn thận đụng phải Đồng Nhan, chuyện không liên quan đến cậu ấy. Thật xin lỗi Đồng Nhan vì đã đụng vào cậu."
"Cậu bị điên rồi? Cậu thành dạng này rồi mà còn đi xin lỗi cô ta?" Bộ dạng Tưởng Văn Văn không thể tin được nhìn Giản Mạt.
"Này, lớp trưởng, cậu quá tốt bụng rồi, Đồng Nhan cũng không giống là một người đơn giản!" Một nam sinh vừa hay lên tiếng.
Một tên khác cũng phụ họa: "Đó là lí do vì sao đừng dẫn cô ta tới, thật phá hỏng bầu không khí!"
Giang Dục vỗ lên lưng của tên đó, "Có chuyện với cậu?"
Đồng Nhan nhìn Lạc Khưu, từ cái lúc anh khoác thêm một chiếc áo cho Giản Mạt, cô đã thua rồi? Lúc trước cô có từng đọc qua một đoạn văn thế này: Người thật lòng thích bạn, thì sẽ rất quý trọng cơ thể của bạn, vừa lúc bắt đầu sẽ không chỉ muốn cùng bạn "làm". Mà họ sẽ đối xử với bạn cẩn thận từng chút một, không muốn người khác nhìn thấy vẻ đẹp của bạn.
Nhưng chỉ là hết lần này đến lần khác nguyên chủ lại nhìn không rõ, cho nên, làm thế nào mới không bị thương?
Trong nháy mắt, thời gian dường như tĩnh lặng, nhân viên phục vụ đang lau sàn cũng dừng lại, Đồng Nhan trong ánh mắt của Lạc Khưu, có hơi cô đơn lại có một chút đáng thương.
Cô rất ghét dáng vẻ đáng thương của chính mình, cho nên, cô không nhìn anh nữa, mà híp mắt cười nhìn những người bạn trong lớp.
"Đúng vậy đó, thật ra tôi ghét Giản Mạt, cho nên tôi đổ nước lên người cậu ta đó, vậy thì sao?"
Khuôn mặt của cô tràn đầy kiêu căng, lời nói lại càng quá đáng, nhưng đôi mắt của cô lại sáng đến kinh người, giống như biển trời đầy sao đều gom đầy trong đó.
"Hơn nữa..." Đồng Nhan cười cực kì xấu xa, "Cô ta ngã về phía của tôi, dâng người để tôi đổ nước vào, tôi không đổ lên người cô ta thì có phải rất có lỗi với bản thân không?"
Lời nói bậy nói bạ mà lại có lý như thế, thành công đạp nát tam quan của những người kia.
Mà tên đầu sỏ lại không hề để ý những người đang trố mắt đứng nhìn mình, quay về chỗ lấy balo, vừa hay Tô Khả Khả đi ra đang muốn tìm cô. Cô cầm hai cái balo, đối diện với bộ dạng không hiểu của Tô Khả Khả.
"Không phải cậu không thích ăn lầu à? Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn mì!"
Tô Khả KHả ôm lấy cánh tay cô, thúc giục nói: "Vậy thì tốt quá, đi nhanh! Bảo bảo sắp đói chết rồi!"
Đồng Nhan xoa xoa khuôn mặt cười đến mức tê dại của mình, cái cô muốn là đánh mạnh vào ánh nhìn của Lạc Khưu, giả dụ mọi phản ứng của cô đều nằm trong dự đoán của anh, hoặc là cô đi theo con đường điềm dạm đáng yêu, thì chắc chắn không sánh bằng nữ chính Giản Mạt!
Vả lại, lúc nhìn một đám người bị sững sờ bởi vẻ vênh váo tự đắc của mình, cái cảm giác này thật sự rất là sung sướng!
Sau khi Đồng Nhan với Tô Khả Khả cơm nước xong, rồi dành ra ba tiếng để luyện nhảy, lúc về đến nhà đã là chín giờ.
Cô đi vào phòng tắm để tắm rửa, muốn làm dịu lại sự đau nhức của bắp thịt, đặc biệt nhỏ thêm hai giọt tinh dầu vào trong nước tắm. Nằm trong boòn, mũi thơm ngào ngạt của sữa tắm tràn ngập vào chóp mũi, dòng nước ấm áp bao quanh lấy người cô khiến cho cả cơ thể mệt mỏi đều được thư giãn.
Mí mắt nặng nề, muốn ngủ một giấc.
Hệ thống: Do đã vượt qua 24h nhưng giá trị tinh dịch vẫn không đủ, bắt đầu trạng thái mê loạn!
Theo tiếng cảnh báo của hệ thống, đột nhiên Đồng Nhan mở to hai mắt, toàn thân giống như con tôm bị luộc đến đỏ bừng. Khác với lần trước, lúc trước cô còn có sức lực để đi lại, nhưng lần này, tay chân của cô giống như bị ép buộc tách rời, đã không còn thuộc về bản thân mình nữa, cô yếu ớt tê liệt ở chỗ đó. Còn toàn bộ điểm mẫn cảm trên cơ thể cô dường như mãnh liệt hơn. Đầu lưỡi của cô muốn phun ra nuốt vào, cô còn muốn bị liếm ở vùng xương quai xanh, còn có hai cái vú cực kỳ nhạy cảm nữa. Cô cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm hai viên hồng hồng dựng đứng đang ngâm dưới bong bóng xà phòng. Nhờ có màu trắng của xà phòng, nên càng nhìn càng thêm gợi tình.
Tiểu huyệt phía dưới lại bắt đầu co rút lại một cách kỳ lạ, d*m thủy không ngừng chảy ra, cái miệng nhỏ đang khát vọng được lấp đầy. Cô nhớ tới lúc trước mình ngồi giữa háng của Lạc Khưu, côn th*t của anh đều bị bao trọn lấy bên trong quần lót, nó rất là lớn, nếu như giật quần lót của anh xuống, chắc chắn côn th*t to bự ấy sẽ phóng ra bên ngoài, rồi đập vào trên bụng của cô đúng không. côn th*t của Lạc Khưu chắc chắn sẽ lấp đầy cái miệng nhỏ ở phía dưới đang không ngừng chảy nước của mình.
Cô muốn bóp hai vú, muốn chạm vào cái hang nhỏ của mình, muốn vuốt ve lấy viên đậu nhỏ đang run rẩy, nhưng mà tay chân của cô lại không thể nào cử động được. Đại não bây giờ đều bị bao vây bởi lớp sương mù dày đặc, cả cơ thể giống như càng lúc càng bị nhiều con kiến bò lên gặm cắn, cô chỉ có thể dựa vào thân thể mềm mại của mình, gian nan vặn vẹo thành một tư thế kỳ lạ, khiến cho cái vú nhỏ của cô được gác lên bên trên bồn tắm, một cảm giác lạnh lẽo truyền vào bên trong, làm cho tiểu huyệt run rẩy một lần nữa.
Chỉ là vú cô quá nhỏ, cứ như thế bị tuột xuống, ma sát vào thành bồn tắm, cái này dường như... rất sướng....
Cứ thế, cô cứ chậm rãi cọ xát núm vú vào thành bồn tắm cứng rắn, thân thể cô vặn vẹo lay động, cọ đầu v* càng lúc càng nhanh.
"Ưm...A...Ha..A...."
Sung sướng này chẳng qua cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi, động tác này đã làm nhiều rồi, dục vọng trong cô cũng không có dập tắt, ngược lại càng khiến cho ngọn lửa cháy lên mãnh liệt hơn. Từng lớp sóng nhiệt quay cuồn trong tử cung, tiểu huyết chảy ra rất nhiều chất lỏng, lại còn có nước trong bồn tắm tràn vào. Lúc thì cô cảm thấy trống rỗng, lúc thì cô cảm thấy căng trướng.
Đồng Nhan bị cảm giác mâu thuẫn bên trong làm cho tròng trành, cô không biết đâu là đầu mình nữa, không hề giống với lúc cao trào khi ở cùng Lạc Khưu một chút nào. Cô ở trong bồn tắm, khát vọng được đạt đến cao trào, nhưng lại không cách nào đến được.
Cho đến khi sợi dây trong đầu bị đứt mất, cô hoàn toàn bất tỉnh.
Đồng Nhan là do bị lạnh nên mới tỉnh lại, mở mắt ra, cô vẫn nằm trong bồn tắm. Nhiệt độ nước đã trở lạnh, nhưng tay chân đã không còn vô lực như trước đó nữa, cơ thể cũng không còn đau đớn, giống như lần cao trào trước kia, lại có một cỗ năng lực từ trong tử cung truyền đến, nhưng mà lại ít hơn so với lúc trước rất nhiều.
Cô hắt hơi một cái, đứng lên, dùng khăn tắm lau sạch sẽ cơ thể của mình. Đi đến trước gương, thiếu chút nữa cô đã kinh hô thành tiếng.
Người trong gương, mặt mũi tràn đầy những vết đỏ li ti kia là cô sao? Đồng Nhan hoảng hốt kéo khăn tắm xuống. Cô nhìn thấy, cả cơ thể cô tràn đầy những đốm đỏ li ti, sờ lên thì trơn nhẵn, nhưng lại chi chít hiện lên vô cùng đáng sợ.
Cô dùng tay chà, rồi dùng khăn tắm lau, nhưng tất cả đều không giúp ích được gì. Cô thất bại mặc áo ngủ vào, ôm chân ngồi lên ghế sô pha. Cổ họng của cô rất đau, đầu lại càng nặng nề. Bất tri bất giác*, ngã người xuống sô pha, dựa vào trên đệm, ngủ say.
*Không cảm nhận thấy, không nhận ra, không ý thức, dạng vậy.
Đồng Nhan ngủ một giấc cho đến trưa của ngày hôm sau, lúc cô tỉnh dậy, trên điện thoại đã xuất hiện mười mấy cuộc gọi nhỡ. Cô sờ lên cái trán của mình, đã không còn nóng như hôm qua, ngay cả cơ thể cũng không còn nặng trĩu nữa.
Cô nhanh chóng chạy đến trước gương, nhìn mình từ bên trong.
Ừm... tuy rằng những đốm nhỏ đã nhạt màu hơn hôm qua, đã thành một màu hồng nhạt, cũng đã giảm đi một nửa, nhưng vẫn còn rất rõ ràng.
Cô nghĩ nghĩ, trước tiên gọi một cuộc cho lớp trưởng xin nghỉ bệnh, nói là do bị dị ứng. Ngay lúc cô còn đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Tô Khả Khả thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô chạy đến mở cửa, tạm thời quên mất dáng vẻ hiện tại của mình, nhanh chóng mở cửa ra khiến cho Tô Khả Kha bị dọa sợ nhảy lên hét lớn.
"Áaa quỷ---"
Đồng Nhan nhìn cô ấy bị bất ngờ một lúc: "Tớ bị dị ứng."
Kéo Tô Khả Khả vào trong nhà, Tô Khả Khả nhìn vào mặt của cô, giống như đang nhìn một loài động vật quý hiếm nào đó.
"Cả cơ thể đều như thế."
"Uống thuốc chưa?"
"À...uống rồi." Cô khó có thể giải thích với Tô Khả Khả về tình trạng cơ thể của mình, mà ngay cả bản thân cô cũng không thể nào hiểu rõ nữa, cho nên cũng chỉ có thể tùy tiện lừa cô ấy để cho qua chuyện.
"Vậy cậu có đau không? Có khó chịu không?" Tô Khả Kha lo lắng hỏi.
Đáy lòng Đồng Nhan ấm áp: "Không đau, chỉ là bị dị ứng nên nổi mẫn đỏ mà thôi."
Tô Khả Khả có hơi nghi ngờ: "Thật à?"
Đồng Nhan xoa đầu cô ấy, gật đầu.
Tô Khả Khả kéo cái tay xoa đầu mình xuống, sau đó lại rít lên một tiếng, "Móa! Với dáng vẻ này của cậu, ngày mai còn có thể đi thi đấu được hả?" Tô Khả Khả nhìn cô một vòng, thật sự cảm thấy bộ dạng này rất nghiêm trọng, "Hay là... Không tham gia nữa?"
Đồng Nhan trầm tư một hồi, ngay lúc Tô Khả Khả muốn cùng cô từ bỏ thi đấu, nói:
"Tất nhiên là tham gia, không phải còn có xác ướp giả của cậu à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.