Chỉ Có Thể Là Em

Chương 1:




1.
Nếu không phải vô tình nghe được tiếng lòng của cô bạn thân nhất của mình, chỉ sợ cả đời này tôi cũng không bao giờ biết được ——
Tôi là nữ chính của thế giới này, còn cô ta chỉ là một nhân vật phụ.
Nhưng vai phụ có bao giờ bằng lòng với việc đứng ngoài rìa của bánh quay vận mệnh, cô ta dùng mọi cách để bôi nhọ, hạ bệ, cướp đi vận may nữ chính của tôi.
Khoảng thời gian trước cô ta xúi giục tôi chống đối giáo viên, xích mích với bạn học, bỏ bê việc học, buông thả bản thân, trượt môn...
Trước khi tôi kịp nhận ra, bằng nhiều cách, cô ta đang dần dần thay thế tôi.
Ngay cả khi cô ta đã có được những kết quả như mong muốn, thì ngày hôm nay cô ta vẫn khuyến khích tôi tỏ tình với tên côn đồ ở trường trung cấp dạy nghề.
Trong lòng Hứa Kiều Kiều cũng vẽ sẵn kết cục cho tôi:
【 Sau khi Chúc Khanh Khanh bị làm nhục, ảnh chụp của nó sẽ tràn lan trên mạng xã hội, từ đó việc học sa sút nghiêm trọng, cuối cùng bỏ học trong sự xấu hổ, nhục nhã ê chề.】
"Khanh Khanh, mày quên trong tiểu thuyết viết gì rồi à, mấy tên côn đồ xấu tính, thích bắt nạt này, một khi đã yêu thì sẽ chỉ chuyên tâm yêu một người thôi, mày tán được hắn nhất định sẽ hạnh phúc cả đời." Cô ta ở bên cạnh khuyên nhủ tôi.
Tôi nhìn tên côn đồ tai chi chít các loại khuyên, hai tay đút túi, đi nghênh ngang trên đường, hai mắt tối sầm lại.
" Khanh Khanh, tuy hắn học không giỏi nhưng hắn rất biết chiều chuộng người khác, mày và hắn quen nhau nhất định hắn sẽ chăm sóc mày thật tốt."
Hứa Kiều Kiều nói xong, vui vẻ giơ tay lên gọi: "Xin chào, Cao Bằng, ở đây nè! Bạn thân của tôi có chuyện muốn nói với cậu!"
Nam sinh tên Cao Bằng lạnh lùng nhìn tôi, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, vừa châm lửa vừa đi tới.
Khi đi đến trước mặt, hắn phả thẳng một hơi khói vào mặt tôi:
"Trông cũng ngon đấy. Nói đi, tìm tôi có việc gì?"
Bạn thân dùng sức đẩy mạnh tôi: "Nhanh lên."
Trước ánh mắt mong đợi của cô ta, tôi nói với tên côn đồ kia:
"Ồ, thì ra anh chính là người mà bạn thân tôi thích!"
2.
Thời khắc này, cả thế giới lặng im.
Cao Bằng sửng sốt một lúc, sau đó ngay lập tức mừng rỡ nhìn Hứa Kiều Kiều.
Nụ cười tươi như hoa trên mặt cô ta cũng đông cứng lại.
Cô ta tức giận kéo tay tôi giật về: "Chúc Khanh Khanh, mày bị điên à? Mày đang nói bậy bạ gì thế?!"
Hứa Kiều Kiều thường xuyên quát tháo tôi trước mặt mọi người, lúc trước tôi coi cô ta là bạn thân nhất nên lựa chọn bỏ qua, thông cảm cho cô ta.
Nhưng bây giờ ——
Tôi không thương tiếc hất tay cô ta ra: "Tao không nói nhảm, không phải ngày nào trước mặt tao mày cũng khen cậu ta, nói cậu ấy đẹp trai lại biết quan tâm, luôn mua trà sữa cho mày, đầy nam tính, có thể che chở cho mày cả đời cơ mà?"
"Tao......" Hứa Kiều Kiều nhất thời không nói nên lời.
Những điều đó là sự thật, ngày nào cô ta cũng nói, nhưng đây đều là những thủ đoạn để tôi mù mắt mà yêu Cao Bằng.
Còn cuộc sống hàng ngày của Cao Bằng là uống rượu, uống nhiều quá nổi điên đánh người, còn có rất nhiều sở thích biến thái khác.
Trường học của chúng tôi người người đều né tránh hắn, dù cho con trai trên thế giới này chếc hết, cũng không ai muốn lựa chọn hắn.
"Kiều Kiều, không nghĩ tới trong mắt em, anh lại có nhiều ưu điểm như vậy, trước đây anh còn tưởng em ghét anh." Cao Bằng nhìn cô ta với ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Tôi lập tức tiếp lời: "Cậu không hiểu con gái rồi, con gái toàn nghĩ một đằng nói một nẻo, cô ấy nói không muốn nghĩa là muốn, nói không nghĩ chính là nghĩ, nói không yêu chính là yêu chết đi sống lại!"
"Chúc Khanh Khanh nếu mày còn nói khùng nói điên nữa tao xé rách miệng mày đấy!"
Hứa Kiều Kiều sắp ngã quỵ, tôi âm thầm lùi lại hai bước tránh tay của cô ta:
"Vậy tao hỏi mày, mày yêu hay không yêu Cao Bằng?"
"Không cần nghĩ, tao không yêu Cao Bằng!"
Tôi gật gù, sau đó đẩy cô ta vào trong lòng Cao Bằng: "Đây chính là nghĩ một đằng nói một nẻo đấy, cô ấy yêu cậu chếc đi được đó."
Dứt lời, tôi xoay người rời đi, Hứa Kiều Kiều muốn nhào tới kéo tôi lại bị Cao Bằng ôm chặt vào lòng.
Sau lưng truyền đến một số âm thanh không thể miêu tả, tôi tăng tốc rời khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.