Chỉ Có Thể Là Em

Chương 8:




14.
Tôi chẳng thể tranh luận điều gì với một người như vậy, chuẩn bị chạy trốn.
Cái loại não yêu đương không nghe hiểu tiếng người này, hết cứu rồi, tôi có nói rách họng anh ta cũng chẳng tin tôi.
Hai người đó đúng là một đôi.
Tiếp theo, chúng tôi như mèo vờn chuột, tôi chạy bằng tốc độ nhanh nhất trong đời của mình, vừa chạy vừa cố gắng kêu cứu.
Tuy nhiên, mánh khóe này không thu hút sự chú ý của người qua đường, mà lại thu hút Quý Như Thanh.
Nhìn anh ấy không giống một người biết đánh nhau, tôi chuẩn bị nắm lấy tay anh ấy cùng chạy, nhưng anh ấy đã nhanh chóng giữ tôi lại, che chở tôi ở phía sau lưng.
"Có chuyện gì vậy?" Anh ấy nghiêng đầu hỏi tôi.
Cao Bằng tức hổn hển nói: "Mày tránh ra, hôm nay tao nhất định phải cho nó một bài học, nó suốt ngày xúi giục bạn gái tao chia tay!"
Quý Như Thanh nheo mắt lại, nhìn thoáng qua Hứa Kiều Kiều đang trốn ở sau lưng Cao Bằng, trong nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện.
Tôi nghe được nụ cười nhẹ của chàng trai ấy.
"Ai là bạn gái cậu?" Anh ấy ung dung hỏi, trên mặt lộ ra vẻ bất bình:
"Kiều Kiều, không phải cậu nói cậu chỉ thích mình tôi thôi à?"
Cao Bằng trừng lớn mắt.
Anh ta đột nhiên quay lại nhìn Hứa Kiều Kiều.
Hứa Kiều Kiều vô cùng hoảng sợ, cô ta cuống quít muốn giải thích, nhưng Quý Như Thanh lại lên tiếng dứt khoát:
"Cách đây không lâu, sau kì thi giữa kì, Hứa Kiều Kiều nói với tôi, cô ta chính là người bạn hồi bé chơi thân nhất với tôi trước khi tôi chuyển nhà, những năm qua, cô ta vẫn không ngừng tìm kiếm tôi."
Anh làm bộ lấy điện thoại di động ra tìm kiếm: "À, cô ta còn thêm bạn tốt với tôi, thời gian qua bận rộn quá, tôi chưa kịp nhìn Wechat, để tôi cho cậu xem lịch sử......"
"Hứa Kiều Kiều!"
Cao Bằng hoàn toàn tức giận, đột nhiên giơ cánh tay lên, nhưng tay không ngừng run rẩy, gân xanh nổi lên, nhất thời không rơi xuống.
Cuối cùng anh ta nghiến răng, tự tát mình thật mạnh.
"Em không có! Cậu ta hãm hại em, cậu ta cố ý châm ngòi ly gián!"
Hứa Kiều Kiều khóc, vùng vẫy như một con thú bị mắc bẫy, nhưng Cao Bằng nhìn cô ta với vẻ mặt thờ ơ:
"Hứa Kiều Kiều, lúc trước tôi uống say nằm ngất ở ven đường, chính em là người đã mua cho tôi một ly nước trái cây, từ khi đó tôi đem lòng yêu em. Tôi yêu em móc tim móc phổi, thậm chí nguyện ý giao cả mạng mình vào tay em, nhưng hóa ra em chỉ xem tôi là lốp xe dự phòng. Tôi thừa nhận, tôi học tập không giỏi, tôi không xứng với em.
"Nhưng tôi cũng không ngu. Tôi sẽ không để em xoay tôi vòng vòng như một thằng đần."
Cao Bằng nhìn Quý Như Thanh:
"Nhìn anh ta, rồi nhìn lại mình, anh ta đẹp trai như vậy, đương nhiên em sẽ thích hắn thay vì tôi rồi!
"Hứa Kiều Kiều, tôi không thích em nữa, tôi cũng không có tư cách đó, nón xanh này ai muốn đội thì đội, bố mày đi đây!"
Nhìn anh ta rời đi, Hứa Kiều Kiều như một quả bóng bay bị xì hơi, xụi lơ xuống đất.
Tôi nghe được trong lòng cô ta vang lên một âm thanh máy móc:
【 Hệ thống phát hiện, ký chủ đã mất đi người cuối cùng thích mình. Nhiệm vụ bôi đen nữ phụ thất bại, khế ước giải trừ.3,2,1...... Giải trừ hoàn tất.】
Với sự biến mất của âm thanh máy móc, tôi cũng mất đi năng lực nghe được tiếng lòng của Hứa Kiều Kiều.
Một giọng nói vang lên trong đầu tôi:
【 Con gái, đọc tâm thuật là món quà tốt nhất mà mẹ có thể dành tặng con. Hi vọng con cùng bạn trai hạnh phúc.】
15.
Trong nháy mắt, Hứa Kiều Kiều giống như bị rút hết tất cả sức lực.
Cô ta cũng không còn dáng vẻ của ngày xưa nữa, suy sụp như người già, cô ta không còn là cô bé đáng yêu nhất thời trung học nữa rồi.
Cô ta lẩm bẩm khóc thút thít: "Không, không nên như vậy, tại sao tôi luôn không có được gì, tại sao, tại sao......"
Rồi đột nhiên hét vào mặt tôi bằng tất cả sức lực còn sót lại:
"Chúc Khanh Khanh, tất cả đều tại mày, con đ ĩ này! Dù tao cố gắng thế nào, kết quả thi của tao luôn xếp sau mày, mọi người đều vây quanh mày, trên đường nam sinh chỉ muốn xin Wechat của mày, ngay cả người mà tao thích cũng...”
"Tại sao tao luôn cố gắng đuổi theo mày, lại luôn bị mày đè bẹp! Chúc Khanh Khanh tại sao mày không chết đi, tại sao mày cướp đoạt cuộc sống của tao!!!"
Quý Như Thanh lạnh lùng nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Tài năng của con người, có người cao, có người thấp, nhưng trong quá trình cô đuổi theo Khanh Khanh, cô cũng đã vượt qua vô số người rồi, Khanh Khanh thi được hạng một, cô cũng hạng hai, đó cũng là thành tích mà ít người đạt được rồi."
"Không, tao không muốn như vậy!" Hứa Kiều Kiều sắp phát điên, "Tao không muốn sống cả đời dưới cái bóng của nó!"
Tôi lặng lẽ nhìn cô ta, một lúc sau, tôi nhẹ nhàng nói:
"Kiều Kiều, mày biết không, mày không phải cái bóng của ai hết, cũng chẳng phải sống dưới cái bóng của tao, ngay từ đầu, mày đã có rất nhiều cơ hội.
"Vốn dĩ mày tốt bụng, ngây thơ, rất hay cười, luôn luôn chủ động giúp đỡ người khác, có rất nhiều bạn học khen mày xinh gái. Là do mày quá nhạy cảm, luôn cảm thấy mọi người đều thích tao, thật ra không phải như vậy.
"Mày biết không, một thời gian trước, tao gặp lại nam thần mà chúng ta từng thích thầm ở trường cấp ba, chính hắn nói, hắn đã từng viết qua thư tình cho mày, nhưng bị giáo viên chủ nhiệm tịch thu."
Hứa Kiều Kiều mở to hai mắt.
Tôi cười nói:
"Mày không tin tao đúng không, ngày đó tao có thêm Wechat của cậu ta, cậu ta còn hỏi bây giờ mày thế nào rồi, bao giờ rảnh rỗi còn muốn hẹn bạn cũ ăn một bữa cơm.”
"Tao không nỡ nói cho hắn biết, hồi cấp ba đó, chính mày nhận nhầm rằng thư tình ấy là hắn viết cho tao, nên báo cáo hắn với giáo viên chủ nhiệm."
Hứa Kiều Kiều lảo đảo vài bước, ngã quỵ xuống đất.
"Mày lừa tao, mày đang lừa tao!" Cô ta bịt tai lại, điên cuồng hét lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt.
Cuối cùng, chỉ còn tiếng thì thầm: "Mày lừa tao, chắc chắn mày đang lừa tao, tao không sai, tao không hề làm gì sai cả......"
Nhìn cô ta như vậy, tôi và Quý Như Thanh lựa chọn rời đi.
Rốt cuộc, cô gái trong sáng, ngây thơ ban đầu, đã bị hủy hoại bởi lòng ghen ghét, đố kị của bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.