Ánh mặt trời từ cửa sổ gỗ được mở một nửa chiếu lên góc váy của người đang đến, Ninh Hồi nằm trên giường không chút cảm xúc nghiêng đầu nhìn, chỉ cảm thấy con khổng tước thêu màu vàng trên gấm thục hương kia thật chói mắt.
Bùi Hân vuốt thẳng ống tay áo rộng sai người đem ghế hoa mai đến, ngồi xuống một cách thản nhiên, mặt mang nụ cười nhạt, đoan trang hào phóng, thể hiện rất tốt uy nghi của Định vương phi: "Tẩu tử đừng trách ta, muốn trách thì trách huynh trưởng ấy."
Nàng ta nhận chén trà hạ nhân đưa tới, nhìn nước trà trong chén, khóe môi hơi nhếch lên: "Đúng là xưa khác nay khác, ai có thể ngờ cô tẩu [*] ta và ngươi sẽ đi đến bước này cơ chứ."
[*] Cô tẩu: Em chồng chị dâu.
Đôi mắt Ninh Hồi giật giật, con người trong trẻo động lòng người lúc xưa nay đã chưa đầy uất ức, nàng cười khẩy nói: "Bùi Hân ngươi nhìn xa trông rộng, sợ là đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, chuyện tới nước này cần gì phải làm bộ làm tịch nữa, ở đây cũng không có người ngoài, ngươi làm bộ làm tịch cho ai xem?"
Bùi Hân ném chén trà xuống đất, tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên: "Ninh Hồi à Ninh Hồi, ngươi đúng là hiếm khi thông minh một lần." Trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng ta đều là thanh thản tự nhiên, không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Đáng tiếc, bây giờ ngươi nên lên đường rồi."
Hai tay nắm lấy đệm chăn của Ninh Hồi chợt siết chặt, khuôn mặt vốn tái nhợt vì bệnh lại càng xanh xao hơnn, giọng nàng the thé: "Bùi Hân, ngươi dám! Bùi Chất sẽ không bỏ qua cho ngươi! Đợi hắn quay về, đợi hắn..."
Bùi Hân không kiên nhẫn mà ngắt lời nàng: "Trưởng huynh? Mới vừa khen ngươi thông minh, kết quả lại ngớ ngẩn rồi."
Nàng ta đứng dậy nhè nhẹ vỗ khay lụa trắng: "Hắn xa tít mãi Giang Đô, có về hay không còn chưa biết được, dù có về thì cũng là con đường chết, tội trạng đã được định, Bùi Chất hắn xong đời rồi."
"Hắn là ca ca của ngươi!" Hô hấp của nàng bị nghẹn lại.
Hạ nhân cầm lấy lụa trắng, hai người hai đầu dải lụa, Bùi Hân nhìn Ninh Hồi giãy giụa trên giường mà nở nụ cười xán lạn: "Huynh trưởng của ta từ đầu đến cuối chỉ có một mình Bùi Đô, Bùi Chất à? Ôi, Ninh Hồi, nhiều năm trôi qua, nhiều chuyện như vậy, sao ngươi lại còn ngây thơ đến thế?"
Bùi Hân khép hai tay trước bụng, hơi hất cằm lên, khuôn mặt lạnh lùng: "Ra tay đi."
Tiếng khóc của Ninh Hồi vang vọng khắp chính viện của Bùi gia, tiếng hét trước khi chết càng khiến cho bọn hạ nhân canh giữ ở bên ngoài kinh hồn bạt vía, Thái tử bị giam cầm, Hoàng thượng bệnh nặng, phu phụ [*] Định vương phi công khai xuống tay với Bùi phu nhân, rất dễ nhận thấy trời của triều Đại Diễn sắp đổi rồi.
[*] Phu phụ: vợ chồng.
...
Ninh Hồi mở to mắt, ánh mắt trời chói mắt, cô không nhịn được mà giơ tay che lại, nhìn màn lụa xanh trên đỉnh đầu qua kẽ ngón tay, trong đầu quanh quẩn kết cục nguyên chủ bị lụa trắng siết chết, nhất thời có chút hoảng hốt.
Một lát sau, cô chầm chậm giơ tay tên bấm mạnh lên mặt mình một cái, ừm, đúng là đau.
Rất tốt, bây giờ cũng đến lúc nhận mệnh rồi.
Ninh Hồi nhận mệnh thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng thẳng hơi thả lỏng, tay thả trên chăn gấm gọi một tiếng Thanh Đan.
Không thấy bóng dáng tỳ nữ Thanh Đan đâu, ngược lại phụ nhân đang nói chuyện với đại phu ở bên ngoài xuyên qua bức rèm bước nhanh đến trước giường, thấy cô đã tỉnh thì vội khom người một tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, tay khác thì yêu thương vuốt ve mặt nàng, đôi mắt buồn bã dịu dàng nói: "Tiểu Hồi."
Phụ nhân trước mắt tóc búi cao, cài nghiêng hai cây trâm mạ vàng khắc hình song nhạn, mặc chiếc váy lụa tay dài màu xanh sẫm thêu hoa, mặt mày đoan chính, ấn đường rộng rãi, toát ra khí thế mạnh mẽ bất phàm. Trong đầu Ninh Hồi xoay một vòng mới dò số ra được đại bá mẫu tức Lộ Lăng hầu Ninh phu nhân từ trong trí nhớ của nguyên chủ.
"Con bị sao vậy? Bây giờ mới không gặp có bao lâu đâu, ngay cả bá mẫu cũng không nhận ra rồi à?" Ninh phu nhân thấy nàng không nói lời nào thì cho là nàng khó chịu ở đâu đó, lại vội gọi nữ đại phu gần đó tới: "Phiền ngươi xem lại lần nữa."
Nữ đại phu cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, lại chẩn mạch rồi chắp tay trả lời: "Thiếu phu nhân đã không còn quá đáng ngại, chỉ cần uống thêm vài thang thuốc là có thể xua khí lạnh trong cơ thể, mấy ngày nữa sẽ khỏi bệnh."
Ninh phu nhân nghe vậy cuối cùng cũng an tâm, sai người đi theo nữ đại phu lấy thuốc rồi ngồi trên mép giường sờ trán Ninh Hồi, thấy sắc mặt của nàng vẫn còn hoảng hốt thì không khỏi than thở: "Hồi nhi, con đừng tùy hứng nữa, cho dù thế nào cũng đừng lấy thân thể của mình ra làm liều, nếu không phải Thanh Đan cho người đưa tin đến Hầu phủ, ta cũng không biết con giày vò bản thân mình như vậy, hết nhảy hồ rồi thắt cổ tự vẫn, bây giờ thì dứt khoát nằm trên giường học người ta vạn ý thành tro rồi à?"
Nói đến đây cổ họng Ninh phu nhân nghẹn lại, khóe mắt cũng ửng hồng: "Ta đi thẳng từ Hầu phủ đến đây, tới giờ vẫn chưa uống ngụm trà nào, đại bá của con đã mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả Tương nhi nghe nói con bị bệnh cũng không ngừng khắc nào mà chạy từ Thạnh Châu về đây. Chúng ta ai cũng nhớ con, đồ nghiệp chướng con thì hay rồi, khó khăn vất vả nuôi con lớn, bây giờ để con đòi sống đòi chết."
Ninh Hồi nghe Ninh phu nhân nói, cảm thấy vừa xót xa vừa đau đớn, cô biết đây là tâm trạng của nguyên chủ để lại nên cũng không giãy giụa, để mặc chúng phát ra ngoài, dù sao chuyện này cũng không nên nghẹn lại.
Cô giữ chặt tay áo của Ninh phu nhân, ngón tay siết chặt đến các đốt xương cũng trắng bệch, đôi mắt ngấn lệ, vì đã lâu không nói chuyện nên giọng có hơi khàn: "Đại bá mẫu, con rất hận, con thật sự rất hận Bùi Hân, nàng ta hiểu rõ lòng con nhưng lại ở gán ghép con và Bùi Chất ở trước mặt Bùi Quý phi, khiến cho thánh thượng tứ hôn. Con cũng hận bản thân con, không quản được bản thân cũng không quản được trái tim mình, bây giờ hắn vì một trò khôi hài mà đã định hôn sự, hi vọng cuối cùng của con cũng đã vỡ nát."
Ninh phu nhân dùng sức đánh lên mu bàn tay cô một cái, nhấn mạnh: "Suy nghĩ kia của con nên sớm vỡ nát rồi! Con là trưởng tức [*] của phủ Quốc công, là tẩu tử của Bùi Đô, trượng phu của con tên là Bùi Chất, một tháng trước khi con vào cửa lớn của Bùi gia thì cái tên kia nên nát rồi!"
[*] Trưởng tức: con dâu trưởng.
Ninh phu nhân cầm khăn lau nước mắt cho nàng, cũng không biết nàng có nghe vào tai hay không, muốn để nàng một mình để bình tĩnh lại, bà thở dài dặn dò nha hoàn trong phòng chăm sóc cẩn thận rồi khẽ lắc đầu rời đi.
Ánh mặt trời bên ngoài vẫn rất đẹp, những cây trúc xanh biếc ở góc tường ngả bóng trên mặt đất, Ninh phu nhân đứng dưới mái hiên liếc nhìn về phía đó một cái, buồn bực trong lòng cũng vơi đi chút ít.
Đại nha hoàn Liễu Chi căng dù, Ninh phu nhân dẫn theo người đến ở tạm trong phòng khách của điền trang.
Ngày mùa hạ trời nóng bức, hôm nay chỉ mới giờ Tỵ mà mọi người đã đầu váng mắt hoa, mấy nha đầu phụ trách chăm sóc hoa cỏ trong điền trang lười nhác tránh nắng dưới hành lang màu đỏ thẫm, thỉnh thoảng còn truyền ra vài tiếng cười đùa.
Liễu Chi nhíu mày liếc nhìn từ xa: "Nha hoàn trong điền trang này thật là không có phép tắc." Chủ nhân bệnh nặng mà bọn họ lại trông rất vui vẻ.
Sắc mặt của Ninh phu nhân cũng không mấy tốt: "Dù sao cũng là chỗ của Bùi gia, chúng ta cũng không tiện nói gì, lát nữa ngươi cho người đi nói với quản sự của điền trang một tiếng, đúng là không ra thể thống gì!"
Liễu Chi vâng lời: "Nô tì cũng gọi Thanh Đan và Thanh Miêu bên cạnh tiểu thư đến nói vài câu, dù sao thì quản sự cũng không hướng về phía tiểu thư như hai nha đầu kia."
"Cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo." Ninh phu nhân hài lòng gật đầu, Ninh phu nhân trở lại phòng dành cho khách uống nửa chén trà nguội để hạ hỏa, nằm lên giường nhỏ nghỉ ngơi, trăn trở cả buổi mới dần vào giấc ngủ.
Ninh Hồi ngồi trên giường khóc một hồi, trút hết những lo nghĩ hờn tủi trong lòng nguyên chủ nghẹn bấy lâu nay, cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi ổn chứ?" Sau khi thả lỏng Ninh Hồi rất nhanh đã lên tinh thần, theo thường lệ tiếp tục cố gắng liên lạc với hệ thống của mình.
"Kí chủ, tôi không sao." Trong đầu vang lên giọng nói non nớt, Ninh Hồi vui vẻ ra mặt, kích động nắm chặt chiếc chăn: "Ngươi không sao thì quá tốt rồi, chúng ta còn có thể quay về không?"
Trước mắt Ninh Hồi hiện lên một màn hình ảo, trên vùng đất trụi lủi nhìn không thấy điểm cuối có một con gấu trúc nhỏ tròn vo đang ngồi, bên cạnh hai chiếc chân ngắn nhỏ của nó là một gốc cỏ đuôi chó lẻ loi, móng của gấu trúc cẩn thận chạm vào cây cỏ đuôi chó nhỏ mềm màu xanh lá, mất mát lẫn trong giọng nói của nó: "Xin lỗi kí chủ, Thanh Thanh Thảo Nguyên là hệ thống xanh hóa, không có công năng xuyên qua thời không khác."
Ninh Hồi có hơi thất vọng, gấu trúc nhỏ Thanh Thanh Thảo Nguyên lại vui vẻ: "Nhưng ký chủ xem này, cuối cùng chúng ta cũng thành công đào được cỏ đuôi chó rồi, hơn nữa độ ô nhiễm của thế giới này thấp, chỉ có 8%, cây xanh phong phú, thu thập gen cây xanh tiện hơn so với Thủy Lam tinh chúng ta nhiều."
So với tinh thần lạc quan của Thanh Thanh Thảo Nguyên, Ninh Hồi sa sút hơn nhiều: "Dù có thu thập được cây xanh, trồng đầy không gian của thảo nguyên, ngươi cũng không thể nào truyền về căn cứ thí nghiệm, có lợi ích gì chứ?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên lắc đầu: "Kí chủ, tôi còn có một hình thức đặc biệt có thể xuyên qua thời không mở ra con đường truyền thực vật xanh của không gian thảo nguyên, chỉ cần giá trị xanh hóa đạt đến một triệu là có thể mở ra."
Ninh Hồi: "... Một triệu?!! Ngươi đùa taa đấy à?" Cây xanh mà cơ sở dữ liệu ghi lại cũng chỉ có mấy trăm ngàn loại thôi!
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Kí chủ đừng lo lắng, thực vật càng trân quý thì giá trị xanh hóa càng cao, ví dụ như 'Hoàng hậu của trà" trà Kim Hoa, giá nền của nó thuộc hàng nghìn."
Ninh Hồi che trán: "Vậy cũng còn được, hiện tại chúng ta có bao nhiêu giá trị xanh hóa?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhìn gốc cỏ đuôi chó bên cạnh, múa vuốt nói: "1 điểm."
Ninh Hồi: "..." Cỏ đuôi chó không đáng tiền như vậy sao? Vì nó mà cô giao cả mạng ra.
Thanh Thanh Thảo Nguyên gật gù cái đầu gấu trúc, nó biết Ninh Hồi có hơi thất vọng nên an ủi: "Kí chủ đừng nản chí, chúng ta cùng nhau cố gắng."
Ninh Hồi cụp mắt không nhìn nó, không phải cô nản lòng mà là lo lắng.
Ngày tận thế đúng là ngày tận thế.
Hiện tại khắp hành tinh Thủy Lam đều là đất vàng, thực vật tuyệt diệt, động vật tử vong, số lượng con người giảm đột ngột, chỉ có thể dựa vào thuốc nước mà căn cứ thực nghiệm nghiên cứu ra để duy trì sự sống.
Nhưng vật tư có hạn, thuốc nước cơ năng cũng không phải từ không trung biến thành, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không chống đỡ được bao lâu. Các nhà khoa học của căn cứ thí nghiệm nghiên cứu phát minh ra hệ thống xanh hóa duy nhất, cũng chính là Thanh Thanh Thảo Nguyên.
Kí chủ mà căn cứ thực nghiệm chuẩn bị cho Thanh Thanh Thảo Nguyên là một vị quân nhân, cô và Thanh Thanh Thảo Nguyên trói buộc vào nhau hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Cha mẹ của cô đều là nhà khoa học, do hi sinh vì nhiệm vụ nên sau đó cô vẫn được ở lại căn cứ thực nghiệm, ngày Thanh Thanh Thảo Nguyên nghiên cứu thành công nàng cũng ở đó, không hiểu sao trở thành kí chủ của hệ thống, từ đó về sau cả hai nương tựa lẫn nhau.
Tốn mất một tháng mới tìm được một cây cỏ đuôi chó trong khe hẹp trên vách núi đá, một gốc cây nho nhỏ lại còn sắp chết, nàng dùng tất cả sức lực mới nhổ được trồng vào không gian thảo nguyên, vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi thì gặp phải bão lớn, sấm chớp rền vang, bầu trời tựa như thiếu mất một lỗ hổng. Cô chỉ nhớ mình bị sét đánh, đến lúc khôi phục được ý thức tỉnh lại thì đã nằm ở đây, trở thành nhân vật trong một quyển tiểu thuyết trên mạng.
Thanh Thanh Thảo Nguyên tải rất nhiều tiểu thuyết trên mạng về, những lúc đi trên vùng đất vàng mênh mông Thanh Thanh Thảo Nguyên hay dùng chất giọng non ấm của nó đọc cho cô nghe để cổ vũ tinh thần, làm trò giải trí, cô và Thanh Thanh Thảo Nguyên vẫn có chút ấn tượng với cốt truyện này.
Nếu yêu cầu cô tổng kết tóm tắt đọc hiểu, thì chỉ là câu chuyện nói đến nữ chính Bùi Hân, tiểu thư của Bùi Gia phủ Quốc Công, dựa vào sự thông minh và nhạy bén của mình cùng nam chính Định vương giúp đỡ lẫn nhau, một đường đánh quái thăng cấp, từ khuê phòng trong nhà đến cửa rộng vương phủ rồi sân sâu hoàng cung, từng bước đi lên ngai vàng tối cao trong thiên hạ, phượng lâm thiên hạ.
Nữ chính Bùi Hân có hai ca ca ở trên, một là Bùi Đô cùng mẹ sinh ra tình cảm sâu đậm, một là Bùi Chất cùng cha khác mẹ vừa hận vừa sợ.
Nguyên chủ thương nhớ Bùi Đô, lại phải gả cho Bùi Chất.
Nàng không muốn gả đi, nhưng thánh thượng banban hôn, không muốn cũng phải gả.
Vừa xem trượng phu như người xa lạ, vừa nhớ thương tiểu thúc giày vò tiểu cô, cuối cùng rơi vào kết cục bị nữ chính siết chết tươi.
Hiện tại truyện đã phát triển đến đoạn nguyên chủ gả vào Bùi gia được một tháng, trong tiệc mừng thọ ở phủ của Trưởng Công chúa Hoa Dương, Bùi Đô bị thiết kế nằm cùng giường với tiểu nữ nhi Liễu Phương Tứ của Trưởng Công chúa Hoa Dương, tất cả người có mặt đều ồ lên.
Nguyên chủ vô cùng tức giận cho Liễu Phương Tứ một cái tát ngay tại chỗ, náo loạn ầm ĩ, thành công trổ hết tài năng thành C vị, thu hút tất cả mọi ánh nhìn và chú ý.
Đáng tiếc dù có ầm ĩ thế nào đi nữa thì cũng không thay đổi được gì, xảy ra chuyện thế này, dù Liễu Phương Tứ và Bùi Đô cùng nằm trên giường chưa làm gì thì Bùi Đô cũng phải lấy nàng ta.
Hai người chính thức hứa hôn, tin đồn bên ngoài càng gay gắt, vì đề phòng nàng náo loại gây ra chuyện gì, Bùi phu nhân và lão phu nhân bàn bạc xong thì cho người đưa nguyên chủ đến điền trang ở Kinh Giao để yên tĩnh một thời gian.
Nguyên chủ rất thích Bùi Đô, trong lòng trong mắt đều là hình bóng của hắn, tìm mọi cách để tránh né Bùi Chất, đến nay vẫn chưa viên phòng còn không hói, thành hôn được một tháng mà số lần gặp mặt còn không bằng số lần nàng gặp Bùi Đô, chỉ cần một bàn tay đã đếm đủ rồi. Trong lòng nàng không thừa nhận thân phận thê tử Bùi Chất này của mình.
Hiện tại Bùi Đô và Liễu Phương Tứ cũng đã hứa hôn, nàng đau buồn khổ sở suốt ngày chỉ nghĩ đến cái chết, giày vò bản thân không còn ra người ngợm gì nữa.
Theo lý thì lúc này nguyên chủ không nên chết, trong truyện gốc thời gian nàng ở lại điền trang này khá dài, vào thu nàng mới trở về Bùi gia, đến lúc đó mới chính thức bắt đầu con đường tức phụ [*] ác, tẩu tử [*] hư thênh thang của mình.
[*] Tức phụ: con dâu.
[*] Tẩu tử: chị dâu.
Suất diễn của đôi phu phụ trên danh nghĩa nguyên chủ và Bùi Chất cũng rất đủ, một người sống đến ba phần tư truyện, một người thì sống thẳng đến kết truyện, hiện tại cốt truyện mới bắt đầu chưa bao lâu, nguyên chủ là nhân vật phụ quan trọng lại chết đột ngột, còn khiến nàng xuyên đến thân thể này? Đây thật sự là hơi không khoa học!
Ninh Hồi nghĩ tới việc nguyên chủ đột nhiên qua đời thì không khỏi nhớ lại kết cục bị bức ép kia, cô sờ sờ cổ mình, tâm trạng buồn bực thở dài một cái, nghĩ thôi đã cảm thấy đau, ôi, khó chịu.