Dù sao hiện tại trời vẫn còn sớm, am Thanh Thủy hầu như không có người, vì vậy màn vừa rồi không gây xôn xao gì, bây giờ Liễu Phương Tứ cũng chẳng có tâm trạng lấy lòng tiểu cô tương lai Bùi Hân này nữa, nàng ta ở trong thiện phòng sửa soạn rửa mặt chải đầu một lúc, không để lại câu nào cho Bùi Hân mà dẫn người xuống núi.
Dạ Mai và Dạ Trúc cũng bực bội, ngồi trong xe ngựa rót một tách trà cho Liễu Phương Tứ: "Tiểu thư bớt nóng ạ, đợi về phủ chúng ta tìm Trưởng Công chúa ra mặt, Trương Công chúa thương người nhất."
Liễu Phương Tứ giơ tay lên hất tách trà trước mặt xuống, mặt đầy tức giận nói: "Khốn kiếp, còn chê bổn tiểu thư chưa đủ mất mặt sao? Nếu các ngươi dám tiết lộ chữ nào chuyện hôm nay, bổn tiểu thư sẽ không tha cho các ngươi!"
Nếu như để đám thứ nữ trong phủ biết nàng ta bị Ninh Hồi chỉnh cho một trận, mấy tiểu tiện nhân kia không biết sẽ trêu chọc nàng ta thế nào. Liễu Phương Tứ vô cùng căm hận, cắn răng nói: "Chờ ta vào Bùi gia, sẽ ra tay cho nàng ta biết thực lực."
Nhắc đến Bùi gia nàng ta không khỏi nhớ tới vị hôn phu Bùi Đô, tâm trạng dần bình tĩnh lại: "Mấy ngày nay Bùi Đô làm gì?"
Dạ Mai đáp: "Bùi nhị công tử mới vào Hàn Lâm, ngày đều nào cũng bận rộn tại công sở."
Cơn tức trong lòng Liễu Phương Tứ dần biến mất, nghiêng người dựa chống đầu nghỉ ngơi, Dạ Mai và Dạ Trúc không dám lên tiếng, trong lúc nhất thời chỉ nghe được tiếng bánh xe và móng ngựa chạy trên mặt đường.
Mà lúc này tại am Thanh Thủy, Bùi Hân biết Liễu Phương Tứ đi mà không nói tiếng nào cũng không vui, Quất Hạnh an ủi vài câu: "Người cũng biết tính tình của Liễu tiểu thư kia, tội gì phải chấp nhặt với nàng ta?"
Liễu Phương Tứ càng không tốt thì Bùi Hân lại càng cảm thấy ấm ức thay cho ca ca của mình, nàng ta phất tay áo không muốn nói về chuyện này với Quất Hạnh nữa: "Ninh Hồi đâu rồi?"
Quất Hạnh trả lời: "Nô tì cũng không rõ ạ, vừa rồi còn nhìn thấy đang dâng hương ở chính điện, rồi nói chuyện cùng với các sư phụ trong am, sau đó nữa thì không thấy người đâu ạ."
Nói xong nàng ta còn hơi do dự khuyên giải: "Tiểu thư, chi bằng chúng ta về đi."
Bùi Hân chống cằm nhìn đình viện đối diện với thiện phòng ở ngoài: "Ngồi thêm một lát, am Thanh Thủy rất linh, hiếm khi tới được một lần, chút nữa cầu phúc bình an cho mẫu thân và ca ca, mong thân thể họ được khang an."
Quất Hạnh cười nói: "Tiểu thư có hiếu như vậy, phu nhân biết nhất định sẽ vui lắm."
...
Ninh Hồi nói chuyện với các tiểu sư phụ trong am một lát, không ngờ bọn họ thật sự biết cây hoa lê, chỉ đường cho cô rồi A di đà Phật: "Cái cây đó sống rất khỏe, hiện tại còn đang nở hoa, Pháp Chân rất thích, mỗi ngày đều tự mình đến đó chăm sóc, nếu tiểu phu nhân muốn đi thì vòng qua am men theo con đường đất đỏ qua con suối là có thể nhìn thấy."
Ninh Hồi cảm ơn họ, cô cũng không đi ngay mà một mình đi bái kiếm am chủ của am Thanh Thủy trước.
Am chủ ngồi trên bồ đoàn trong phòng lần Phật châu, miệng niệm kinh Phật mà Ninh Hồi nghe không hiểu, bà thấy người tới thì bình thản hiền lành đứng lên: "A di đà Phật, mời thiếu phu nhân qua bên này ngồi."
Ninh Hồi chắp tay trước ngực chào hỏi, am chủ mỉm cười: "Trong phòng không có người khác, thiếu phu nhân có gì thì cứ nói thẳng."
Ninh Hồi khẽ cắn môi dưới: "Am chủ, ta muốn giúp bạn cũ lập một bài vị ở am Thanh Thủy, xin am chủ giúp ta cúng quả thắp hương mỗi ngày, việc tu sửa kim thân của tượng Phật trong chính điện xem như là một phần tâm ý của ta."
Am chủ nghe vậy thì đứng dậy: "Đa tạ thiếu phu nhân, nhưng hiện tại bài vị này đang ở..."
Ninh Hồi cười: "Ta đi lấy ngay." Nàng vội ra cửa gọi Thanh Thanh Thảo Nguyên lấy bài vị đã khắc xong ra, khi cô quay lại trong tay đã có một cái bài vị.
Nguyên chủ đột ngột qua đời khiến cô được lợi, ở thế giới này ngoại trừ Thanh Thanh Thảo Nguyên thì tất cả những thứ cô có đều thuộc về nguyên chủ, tuy rằng cái chết của nguyên chủ không liên quan đến nàng nhưng khó tránh khỏi áy náy, chỉ mong thật sự có thần Phật, mong kiếp sau nàng ấy không phải là nữ phụ trong số mệnh của người khác, phí cả một đời để bi thương, mà có thể bình an trôi chảy hạnh phúc an khang, cùng người trong lòng bên nhau đến răng long đầu bạc.
Chuyện bài vị này là do cô và Thanh Thanh Thảo Nguyên bàn bạc với nhau, dùng chữ của hành tinh Thủy Lam nên cũng không sợ người khác nhìn ra manh mối gì, tuy am chủ cảm thấy kì lạ nhưng cũng im miệng không nói, chỉ nói nhất định sẽ cúng quả thắp hương mỗi ngày, niệm kinh cầu an.
Khi Ninh Hồi ra khỏi thiện phòng quay đầu lại nhìn, thấy am chủ gật đầu với cô mới quay người đi.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, tiếp theo chúng ta đi tìm cây hoa lê." Làm xong việc này Ninh Hồi lên tinh thần, cô không quay lại tìm Thanh Đan và Thanh Miêu, muốn đi trước một mình nhìn thử.
Phía sau am đúng là có một vườn cây cỏ xanh um, che con đường đất đỏ nhỏ, chắc là hôm qua trên núi có mưa nên bùn đất hơi mềm xốp, mỗi bước đi qua đều để lại dấu chân.
Qua con đường đất đỏ, từ xa đã nghe thấy tiếng nước rào rào của con suối, Ninh Hồi đi theo tiếng nước, bên dưới con suối có một đầm nước nhỏ, nhìn hệt như một khối ngọc bích bị vướng trong núi sâu cùng cốc.
Một mình cô đi trên cây cầu độc mộc qua con suối, Thanh Thanh Thảo Nguyên vô cùng hâm mộ cảnh vật trước mắt: "Đây mới là sự sống, đây mới gọi là thế giới."
Ninh Hồi đồng ý gật đầu, đây mới gọi là thế giới, hành tinh Thủy Lam hiện tại của bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng gọi là tòa thành lẻ loi còn sót lại.
Bước trên cầu độc mộc dưới chân phát ra tiếng kẽo kẹt, nghe thấy có cảm giác vô cùng độc đáo, Ninh Hồi xách váy nhảy lên đầu cầu, giữa rừng cây có một con đường mòn, Ninh Hồi lách 7, 8 khúc rẽ rất nhanh đã tìm được cây hoa lê nở rộ mà tiểu sư phụ kia nói.
Hoa nở rộ như những đụn tuyết đọng trên cành lá, rất khó tưởng tượng mùa hạ nóng bức thế này mà có thể thấy cây hoa lê nở hoa đẹp đến vậy, Thanh Thanh Thảo Nguyên đã mở chức năng quét, chỉ thiếu nước nhảy lên ba thước nữa thôi: "Là nó là nó là nó, 100 ngàn điểm của chúng ta!"
Nghe Thanh Thanh Thảo Nguyên nói vậy Ninh Hồi cũng kích động, cô ôm chặt thân cây, đôi mắt cười thành hình trăng non, dán chặt vào cây chỉ còn thiếu hôn nó mấy cái mà thôi.
"Nhưng mà không đúng, Thanh Thanh Thảo Nguyên." Ninh Hồi chợt nhớ tới chút chuyện, cô vẫn tựa trán vào thân cây, khẽ nói: "Vừa rồi tiểu sự phụ kia nói cây này là do người khác chăm sóc."
Cô dừng lại một lát: "Đồ của người khác, ta có thể đào sao?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên dừng cười, quầng thâm của nó tựa như rộng ra thêm một vòng, nó gãi gãi lỗ tai: "Chắc là không rồi, đó không phải chẳng khác nào bọn dị thú trộm đồ của chúng ta à?"
"Chúng ta làm gì bây giờ?" Ninh Hồi thèm thuồng nhìn cây hoa lê, lưu luyến không nỡ buông tay hỏi.
"Đương nhiêu là xin người ta đồng ý rồi."
"Ngươi nói đúng." Ninh Hồi ừm ừm ngoảnh đầu lại.
"Kí chủ, có người đến."
Ninh Hồi vội núp ra phía sau gốc cây ngô đồng mà hai người không thể ôm hết, đầu tiên cô nghe được tiếng đạp gãy cành khô, tiếng bước chân của người tới khá nhẹ, không nhanh không chậm.
"Mấy ngày nay nhiều sâu bọ sinh sôi, sáng hôm qua sư muội xuống núi đặt mua đồ ta sẵn tiện nhờ muội ấy mang ít thuốc về, hôm nay dùng cho ngươi, sẽ không bị sâu bọ làm phiền nữa."
Giọng nói chuyện cũng giống như tiếng bước chân vừa rồi, nhẹ nhàng chầm chậm còn có chút mềm mỏng, Ninh Hồi nhô đầu ra nhìn, ập vào mắt cô là một bóng dáng mảnh khảnh mặc tăng bào màu trắng, bà ấy khác hẳn với các tiểu sư phụ khác, có một mái tóc dài mượt được buộc bằng dây màu xanh lá, có vài sợi tóc bạc trắng, đuôi tóc cũng hơi vàng, thời gian người này ở am Thanh Thủy hẳn là không ngắn.
Bà ta cầm một cái bầu hồ lô, một tay không biết cầm cành liễu bẻ ở đầu chấm vào nước vẩy vẩy lên thân cây.
Người nọ dường như phát hiện có người nhìn mình, chợt quay người sang.
Dung mạo của bà ta khá bình thường, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài dù có nếp nhăn cũng vô cùng động lòng người, thấy người thì ngạc nhiên hỏi: "Phu nhân đến am dâng hương à? Sao lại ra sau núi thế?"
Ninh Hồi vốn cũng không muốn trốn, vừa rồi chỉ là theo bản năng thôi, nếu đã bị phát hiện thì cũng thoải mái ra khỏi thân cây, cười trả lời: "Nghe tiểu sư phụ nói ở đây có cây hoa lê nở hoa rất đẹp nên muốn đến đây xem, không biết sư phụ là..."
"Phu nhân gọi ta là Pháp Chân được rồi."
Thái độ của Pháp Chân hơi lạnh nhạt, nhưng ở mức độ vừa phải cũng không khiến người khác cảm thấy ngại ngùng mất tự nhiên, rất nhanh bà ta lại đặt sự chú ý lên cây hoa lê.
Bà ngửa đầu lên, vừa lúc có hoa lê rơi xuống: "Thêm hai ngày nữa, cũng nên cảm ơn."
Bà khép hai tay trước người, vẫn không nhúc nhích, Ninh Hồi cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Đứng dưới tán cây nhìn hoa rơi đầy trời, đối với Ninh Hồi mà nói thì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, lần đầu tiên trong mười mấy năm qua, khi cánh hoa dừng trên mặt nàng, lành lạnh dường như thấm tới đáy lòng cô, cô chớp chớp mắt, không rõ trong lòng có tư vị gì.
Mẹ cô nói khi còn rất nhỏ nhà ngoại có một cây hoa lê mấy chục tuổi, sau đó có một ngày hoa đều tàn hết, lá cũng khô đi, ngay cả cây cũng chết, tiếp theo sau là trời long đất lở, toàn bộ thế giới cũng mất đi.
Cô sinh ra trong thời kì sa mạc cát vàng, chưa từng thấy được cảnh hoa rơi như sương tuyết trong miệng của mẹ là như thế nào, cho nên cũng không hiểu được vẻ mặt thất vọng và đau khổ của bà, hôm nay đứng dưới tàng cây này, dường như nàng đã cảm nhận được đôi chút.
Mất đi... Mới biết tốt đẹp thế nào.
Pháp Chân nhìn vẻ mặt phức tạp của cô khom người xuống nhặt bầu hồ lô dưới đất lên đặt qua một bên, tìm nơi ngồi xếp bằng xuống, tháo chuỗi Phật châu trên tay ra, chầm chậm thì thầm: "Bảo diệp phù sơ, thùy ấm như vân, bảo hoa tạp sắc, phân chi bố ảnh..." [*]
[*] Mình không tìm được bản dịch vì kinh Hoa Nghiêm quá dài, mình tạm dịch thế này: "Lá quý xum xuê, rũ xuống như mây, hoa báu nhiều màu, phân nhánh bố ảnh". Nếu bạn nào biết đoạn này trong kinh Hoa Nghiêm thì góp ý sửa giúp mình ạ.
Ninh Hồi không biết bà niệm gì, nhưng Thanh Thanh Thảo Nguyên nói cho cô biết đây là kinh văn trong kinh Hoa Nghiêm.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta cảm thấy muốn lấy được cái cây này có hơi khó khăn."
Thanh Thanh Thảo Nguyên trầm ngâm: "Thật ra tôi cũng cảm thấy vậy."
Ninh Hồi thở dài trong lòng, cô quyết định đi dạo nơi khác, tạm thời đào hoa cỏ cây cối khác cũng cực tốt rồi.
Cô cũng không làm phiền Pháp Chân, hai tay chắp thành hình chữ thập trước người, lặng im rời đi không một tiếng động.
Cô vừa đi thì Pháp Chân dừng lại, bà nhìn hướng nơi bóng lưng nàng biến mất, khảy một hạt Phật châu nói: "Đây là tiểu thê tử mới cưới của Bùi khanh à?"
Vài phiến lá bên trên lơ lửng rơi xuống, ngay sau đó một người mặc áo choàng màu đen thêu mây xám xuất hiện.
Bóng người dừng trên mặt đất, mặt không cảm xúc gật đầu: "Đúng vậy."
Pháp Chân liếc nhìn hắn một cái, trước khi ra ngoài bà ta cũng có nghe được trò khôi hài kia, nhớ đến tư thế kia lại mỉm cười: "Bùi khanh có tính tình như vậy, không ngờ lại cưới một vị phu nhân thế này."
Nói xong bà lại nhắm mắt niệm vài câu kinh văn rồi chợt dừng lại mở mắt, sắc mặt nhu hòa, chầm chậm thở dài: "Nhưng mà... Nhìn cũng rất hợp nhau."