Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 109:




Mưa càng lúc càng lớn, rơi lên ngói mái hiên tạo tiếng lộp bộp.
Tiểu nha đầu bưng bát canh gà ninh rất lâu từ phòng bếp bước thật nhanh trên thềm đá xuyên qua đình viện.
Có người khác tiếp hộp cơm trong tay nàng rồi vén rèm đi vào trong, lấy bát ra, trước đổ đầy nửa bát lưng rồi đặt lên bàn nhỏ cho vị công tử trẻ tuổi mặc nho sam ngồi trên giường.
Hứa lão phu nhân ngồi gần đó, đẩy bát canh kia và nói: “Hàm Chi uống canh rồi hãy ôn bài tiếp.
Hôm nay, trời mưa mau, có vẻ lạnh, lại đi đường mệt mỏi.
Có cố cũng đừng quá sức, dù sao thì cơ thể của mình vẫn quan trọng nhất.”
Hứa Hàm Chi dạ vâng rồi uống một hơi cạn sạch chén canh mới cáo từ, lui ra ngoài.
Cây nến đỏ to bằng cổ tay người trên giá nến đang bập bùng phát sáng trong căn phòng, Hứa Phù An bưng bát canh nhìn hết chỗ này đến chỗ kia, thở dài: “Tổ mẫu à, gốc của giá đèn quý phủ không tầm thường đâu.”
So với Tần Châu các nàng thì lão trạch tráng lệ hơn nhiều.
Hứa lão phu nhân lại đáp: “Cái này có là gì, tuy nói chướng mắt đại tẩu ta nhưng quả thật hai đứa cháu trai của nàng ta rất có tiền đồ.
Phải biết rằng địa vị đại biểu huynh của con rất cao, trước mặt người tâm phúc thì ai lại chẳng nhường ba phần lễ độ? Lại nói nhị biểu huynh của con đương nhiệm chức vụ ở thư viện Ứng Thiên, thư viện Ứng Thiên là nơi nào hả? Đợi một thời gian nữa thì một nửa triều đình phải gọi nó một tiếng lão sư.
Còn quý phi nương nương trong cung kia nữa, cho dù người có công lao bình thường cũng kém cạnh.”
Bà ta khịt mũi khinh thường, số của bà già đáng chết đó tốt thật, tuy đứa con trai hư đốn nhưng tốt xấu gì cháu trai đứa này chẳng thua kém đứa kia.
Bây giờ, phủ Quốc công còn huy hoàng hơn mấy mươi năm trước.
Hứa Phù An uống hai ngụm bát canh gà, nàng ta thở dài: “Thật sự ghê gớm.” Nàng ta quay đầu nhìn Hứa Như Ngọc vẫn luôn trầm mặc bên cạnh: “Như Ngọc, tỷ nói có phải không.”
Hứa Như Ngọc khẽ cười đáp: “Tổ phụ đã từng đứng đầu hàng văn thần.
Tuy Hứa gia chúng ta không thể so khí phách với phủ Quốc công nhưng vẫn cao quý, muội cần gì phải hâm mộ như vậy.”
Hứa lão phu nhân vừa giữ bát vừa gật đầu, trong mắt bà ta ánh lên vẻ hài lòng.
Mặc dù bà ta không thích suy nghĩ này của đại tôn nữ nhưng lời này nghe lọt lỗ tai.
Hâm mộ kẻ khác có ích gì, mình có tài mới chân thật.
Hứa Phù An nhếch môi, nhỏ giọng thầm thì: “Quen thói giả vờ giả vịt.”
Hứa Như Ngọc vờ như không nghe thấy, nàng ấy vẫn tiếp tục dùng canh gà, uống xong thì xin phép Hứa lão phu nhân rồi đi về nghỉ ngơi.
Nàng ta vừa đi, ngoài kẻ hầu thì trong phòng chỉ còn tổ tôn hai người Hứa lão phu nhân và Hứa Phù An.
Lão phu nhân kéo Hứa Phù An đến bên cạnh, cười nói: “Buồn bực cái gì, ai chọc con hả? Nghe ta dặn này, ngày bình thường chớ ở gần tỷ tỷ của con, kẻo bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền đấy.”
Bà ta chọc chọc trán nàng ta: “Con chẳng chịu ghi nhớ gì cả, người ta mới nói vài câu thì đã tỷ tỷ muội muội ruột thịt rồi.
Ngốc quá, coi chừng bị rơi xuống hố cũng không hay.”
Hứa Phù An nghi ngờ: “Tổ mẫu, người không thích Như Ngọc sao?” Ngoài chuyện nàng ta thích giả vờ giả vịt và ra vẻ ta đây thì hình như không có gì quá đáng.
Hứa lão phu nhân khẽ hừ: “Chính là ta không thích nó.”
“Vậy người bỏ tam muội, cố tình dẫn nàng ta cùng đến kinh thành để làm gì? Tam muội hỏi rất lâu mà người không trả lời.”
Hứa lão phu nhân bình chân như vại đáp: “Hai chuyện này không mâu thuẫn với nhau.”
Đại tôn nữ hi vọng có đá kê chân thì bà ta đã cho nó, còn với được tới đâu thì xem tạo hóa của nó đã.

Ban đêm, trời mưa rất lớn, mãi đến rạng sáng mới tạnh.
Lúc Bùi Chất đứng dậy đi vào triều thì cũng là lúc Ninh Hồi thức dậy từ cơn ác mộng.
Hắn vừa đi thì trong chăn lập tức trống trải, Ninh Hồi nắm tay hắn kéo lại, nhìn không chớp mắt.
Bùi Chất xoay người vỗ đầu nàng: “Muốn nói gì sao?”
Ninh Hồi gật đầu: “Chuyện ta nói với chàng thì chàng cảm thấy thế nào?”
Dạ Dạ Hương đã biến mất nhưng giá trị xanh hóa không thể dừng lại như vậy.
Nàng và Thanh Thanh Thảo Nguyên cùng tính toán rồi đưa mắt nhìn một cái cây khác, hoa Ngọc Lan của Nam Giang chính là một lựa chọn tốt.
Bùi Chất vân vê góc chăn, hắn trầm ngâm một lúc: “Có thể, nhưng đợi sau kì thi mùa xuân đã, ta đi với nàng.”
Kì thi của Đại Diễn diễn ra sau mùa xuân, vốn là chín tháng hai nhưng lại dời đến trung tuần tháng ba, tính đi tính lại còn phải mấy tháng.
Ninh Hồi do dự xem có nên đồng ý hay không, thấy dáng vẻ nghiễm nhiên không thương lượng của hắn, lại nghĩ nàng có thể đến Tử Huyện gần Nam Giang trước, lấy những nhóm cây nhỏ đã cho người thu thập nửa năm.
Sắp xếp như thế, thời gian vừa đủ, xem ra cũng tốt.
“Vậy… Được rồi, sau kì thi xuân hãy đi.”
Bùi Chất hôn khẽ lên cánh môi nàng, ngồi xuống bên cạnh, nói: “Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh.”
Ninh Hồi nhớ tới điều gì bèn che miệng, chỉ đứng dậy ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Nhưng bọn họ đều nói chàng là tiểu nhân.” Là tiểu nhân vừa ác độc vừa gian xảo.
Bùi Chất nghe thế bèn nhếch môi, khẽ cười nói: “Bọn họ nói thế cũng không sai, nhưng mà mọi thứ luôn có ngoại lệ…”
Hắn dịu dàng xoa đầu nàng, từ tốn nói: “Phu nhân vốn cũng không giống kẻ khác, trước mặt phu nhân thì tất nhiên ta là quân tử.”
Thanh Miêu tiến vào truyền lại lời thúc giục của Tề Thương, Bùi Chất cũng cảm thấy hơi trễ bèn nói dứt lời rồi rảo bước nhanh ra khỏi cửa.
Ninh Hồi tự vui tươi, hớn hở cười một hồi trong ổ chăn, khoảng nửa khắc cơn buồn ngủ ập tới thì nàng mới ngủ lại, mãi đến giờ Thìn, mặt trời mọc đằng đông mới đứng dậy.
Vào ban ngày, cây liễu và hương bồ hiện lên màu xanh đậm, dưới ánh nắng chan hòa vui tươi tràn đầy sức sống.
Khác với Thủy Lam Tinh, dù nhìn thế giới này ở góc độ nào thì ngày xuân vẫn được người ta yêu thích hơn mùa đông.
Ninh Hồi dùng xong điểm tâm rồi tưới nước cho cây cỏ ở trong viện, sau đó nàng mới ôm sổ sách, lật xem dưới tán cây.
Xuân Đào cùng Thanh Miêu đang suy nghĩ cách trang trí mới cho điểm tâm của hoa đào mà nàng ấy mới hái được.
Hai người các nàng dùng nước thấm ướt hoa khiến trong viện dậy lên mùi thơm thoang thoảng.
Ninh Hồi cũng chạy tới góp vui.
“Thiếu phu nhân, bên ngoài có Hàn cô nương nói muốn gặp ngài.”
Khi tiểu nha hoàn đến bẩm báo thì Ninh Hồi đang rửa cánh hoa cùng Xuân Đào, nghe họ Hàn thì nghĩ ngay đến biểu muội Ý Lan, nàng vội lau tay: “Mau mời muội ấy vào.”
Lúc rời khỏi Bình Xuân lần trước còn tưởng rằng e là một, hai năm cũng chưa thể gặp lại, không ngờ mới mấy tháng đã gặp nhau.
Ninh Hồi nhìn nha hoàn dẫn người đi vào, một thân váy tím nhạt thêu lông đuôi chim công, tươi mát nhã nhặn.
Trên đầu ngoài cài hai cây trâm gỗ hoa quỳnh thì chẳng còn cái nào, mắt nhìn vừa đơn giản vừa thoải mái.
Khí chất quanh người cũng không thay đổi so với khi còn ở Bình Xuân.
Hàn Ý Lan xa xa mỉm cười với nàng, lúc đến gần mới gọi một tiếng biểu tỷ.
Nàng ấy ngồi xuống ghế dựa nhỏ ở bên cạnh, hai biểu tỷ muội cùng ngồi phơi nắng, tâm tình.
Ninh Hồi hỏi: “Bây giờ, biểu muội đang ở đâu? Khách điếm à?”
Hàn Ý Lan cười đáp: “Không ở khách điếm ạ.
Chắc là biểu tỷ phu chưa nói biểu tỷ, muội tìm được chút đồ quý hiếm trong vườn nên đã đổi chút bạc rồi mua một viện tử nhỏ ở thành Tây.”
Nghe nơi ở của nàng ấy, Ninh Hồi hơi ngạc nhiên: “Thế là dự định ở kinh thành lâu dài luôn sao?”
Hàn Ý Lan lắc đầu, cười nói: “Cái này khó mà nói chắc, chỉ là một, hai năm tới không về Bình Xuân.” Khó khăn lắm mới rời khỏi đó, hiện tại không phải thoải mái hơn chỗ nọ sao? Tội gì trở về ngồi ở một góc viện tử hứng chịu những cơn giận chứ.
Ninh Hồi rất thích người biểu muội này, nàng nghịch một khối bánh đậu ngọt màu xanh ngọc bích, khẽ nói: “Vậy thì tốt, lúc ta rảnh rỗi có thể tìm muội nói chuyện.”
Bằng tuổi với nàng thì cũng không quen biết gì mấy, Ninh Tương ở Thịnh Châu xa xôi, ngày lễ, tết cũng chưa chắc quay về, ngoài việc trồng hoa nhổ cỏ thì gần như mỗi ngày chẳng gặp được vài người để nói chuyện.
Hàn Ý Lan mím môi cười đáp: “Nếu biểu tỷ muốn tìm ta thì cứ đến cửa hàng bán hương liệu ở Tam Nhai, thành Tây.
Đợi lúc khai trương, chắc chắn ta sẽ ở đó cả ngày.
Nhờ phúc của Tề thị vệ và Sở thị vệ mà cửa hàng trông không tệ lắm.”
Cửa hàng bán hương liệu? Biểu muội của nàng không phải là đại phu sao? Sao lại đổi nghề rồi?
Hàn Ý Lan nhìn thấu nghi ngờ trong lòng nàng, bèn giải thích: “Mỗi ngày đều xem bệnh thì có nghĩa gì, tìm chút thứ mới lạ chẳng phải càng thú vị hơn sao?”
Nàng ấy vừa cười vừa lấy một hộp cao thơm đưa tới trước mặt Ninh Hồi: “Biểu tỷ xem này.”
Hộp cao thơm chưa mở nhưng vẫn có thể ngửi được mùi hương thoảng, tựa như đã từng ngửi qua nên Ninh Hồi xích lại gần ngửi thử: “Bên trong bỏ thêm gì vậy?”
Hàn Ý Lan dùng khăn tay trét chút cao thơm rồi đặt lên tay nàng, trả lời: “Hạt Dạ Dạ Hương được nghiền thành bột phấn, lại cho thêm ba văn phấn Phục Linh trắng và đun nước làm phối liệu.”
Ninh Hồi: “…” Dạ Dạ Hương?
Muội muội à, hình như muội hơi xa xỉ rồi đấy!
Nhắc đến Dạ Dạ Hương, Hàn Ý Lan lấy một bọc giấy nhỏ bên hông đai lưng rồi mở trước mặt nàng, trên mặt giấy vàng nhạt là mấy hạt lớn nhỏ to bằng mấy con kiến.
Nàng ấy nói: “Đây là hạt giống Dạ Dạ Hương, ta tặng cho biểu tỷ.
Gieo ở nơi ẩm, có bóng râm thì biết đâu số tốt mà nở hoa.”
Ninh Hồi trợn tròn mắt: “…”
Muội muội à, muội đây cũng quá hào phóng rồi đó!
Nàng mở to mắt hạnh, bên trong long lanh ánh nước, môi đỏ khẽ nhếch, nom có vẻ rất kinh ngạc.
Hàn Ý Lan thấy thế bèn bật cười: “Ta cũng để lại làm giống, không ngại thì xem thử là chỗ của biểu tỷ có thể trồng hoa hay số ta tốt hơn nhé.”
Điều kiện sinh trưởng của Dạ Dạ Hương tương đối khắc nghiệt, bởi vì thế nên mới khó tìm, cho nó nở hoa ở những nơi như này e rằng rất khó, nếu không thì nó cũng chẳng đáng giá trăm lạng vàng.
Không gì vui hơn việc nhận được hoa cỏ, dù chỉ là hạt giống.
Ninh Hồi đồng ý, nheo mắt cười: “Vậy thì cảm ơn biểu muội.”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có gì tốt để đáp lễ, hình như gần đây nàng chỉ có nhiều nhất là khế đất, khế nhà và tiền xu.
Song, những thứ đó không tiện để tặng trực tiếp.
Ninh Hồi suy nghĩ mãi bèn gọi Thanh Đan đưa mấy thước vải sa tanh vừa tới mấy ngày trước.
Hàn Ý Lan từ chối một phen, cuối cùng bị Ninh Hồi tùy tiện nhét vào ngực nàng ấy một cuộn vải.
Bấy giờ, nàng ấy mới không khách sáo mà nhận lấy, mỉm cười nói: “Vốn chỉ muốn biểu tỷ trồng hoa không công, không ngờ còn được tặng đồ tốt.”
Ninh Hồi biết nàng ấy đang nói đùa, nàng cười toe toét: “Sau này cần nhân công miễn phí làm chuyện tốt này thì nhớ đến biểu tỷ ta nhé.” Cái khác thì không nhưng cái này là sở trưởng của nàng.
Hàn Ý Lan ngồi chơi thêm một lúc, sau khi dùng bữa trưa mới cáo từ ra về.
Tiễn khách ra về xong, Ninh Hồi mới vác cuốc đi tìm chỗ vừa ẩm vừa mát để trồng hoa.
Ninh Hồi rất hào hứng, vừa đào đất vừa nói: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nói xem ta có thể trồng được mười lăm vạn không?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên ghé bên ao, gãi đầu: “Không biết.”
Ninh Hồi nhỏ giọng nói: “Ta cho ngươi hai hạt giống, bên trong của ngươi cũng đủ loại mà nhỉ?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên lắc cái đầu to: “Không được, không thể trồng bên trong.” Không thể kiểm tra giá trị xanh hóa của hạt giống, không gian thảo nguyên phân định nó vô dụng, làm lãng phí tài nguyên, không cho trồng.
Ninh Hồi cũng nhớ đến nó nên mặc kệ, nàng ngồi xổm ở góc tường xới từng khóm đất, tự tạo niềm vui cho mình..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.