Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 114:




Bùi Đô chậm rãi bước trở lại thư phòng ở đông viện lúc tới nơi đã là cuối giờ Tuất, Diệp Mi đón lấy chiếc đèn ở trong tay hắn đèn, nói nhỏ: “Nhị phu nhân đã ở bên trong chờ được một lúc.

Từ khi chuyện lần trước xảy ra, nàng ấy không dám ở đó nữa, khuyên một hai câu rót trà rồi để nàng ta ở lại đó một mình.
Bùi Đô gật đầu, bước đi vào trong, đã thấy Liễu Phương Tứ ngồi ở trên ghế nhỏ, không ngừng vò chiếc khăn ở trong tay.
Lông mày được kẻ môi được son đỏ, lớp trang điểm hết sức tinh xảo, váy áo trên người cũng là kiểu chưa từng thấy bao giờ, váy lụa màu tím với những hoa văn được thêu hết sức phức tạp, trải dài xuống làn váy, giống như những bông hoa xinh đẹp nở rộ vào mùa xuân vậy.
Vốn dĩ Liễu Phương Tứ lớn lên hết sức xinh đẹp, một phen ăn diện như vậy xác thật vô cùng động lòng người.
Bùi Đô kêu Diệp Mi múc nước đến, đứng ở cái giá rửa mặt thong thả chậm rãi mà rửa sạch tay, lại dùng khăn tay để lau cho khô.
Hắn không nhanh không chậm vững vàng như Thái sơn như vậy, Liễu Phương Tứ lại cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, kêu hắn một tiếng, “Phu quân…”
Bùi Đô đáp lời, vẫn xoa tay của mình, “Trễ như vậy mà nàng còn tới đây vì có chuyện gì sao.

Mặt của Liễu Phương Tứ trở nên hờn dỗi, “Chàng cũng biết là trễ như vậy rồi, thì còn có thể là chuyện gì nữa chứ! ”
Đương nhiên là chuyện vợ chồng rồi! Nếu cứ tiếp tục sông như vậy nữa, thì sớm hay muộn gì nàng ta cũng phát điên mất thôi.
Bùi Đô vẫy vẫy tay kêu Diệp Mi mang theo người lui ra, cởϊ áσ choàng ra treo lên giá, mặt mày dịu dàng, “Nàng mau trở về nghỉ ngơi đi, ta còn có việc.

Mỗi lần đều nói là có việc, mỗi lần đều là kêu nàng ta trở về, đến bây giờ rồi Liễu Phương Tứ làm sao có thể tin những lời vớ vẩn này của hắn nữa, ném khăn xuống đứng dậy, đây là lần đầu tiên nàng ta tức giận trước mặt Bùi Đô, nàng ta nói một cách lớn tiếng: “Chàng có thể có chuyện gì, đi sớm về trễ cả ngày thấy không người còn chưa đủ, ngay cả buổi tối dành ra một chút thời gian mà cũng không được sao?”
Bùi Đô nâng mắt, bình tĩnh mà nhìn nàng ta.
Liễu Phương Tứ đột nhiên cảm thấy những lời nàng ta nói có chút nặng lời, trước mặt Bùi Đô nàng ta luôn luôn làm ra vẻ dịu dàng, cho dù nói chuyện cũng rất hiếm khi cao giọng, lập tức cảm thấy cũng có chút hối hận, lại hạ giọng xuống một chút, có chút ủy khuất nói: “Ta là thê tử do chàng cưới hỏi đàng hoàng, tốt xấu gì chàng cũng phải có thời gian rảnh rỗi để ở bên cạnh ta chứ.

Bùi Đô chỉ ôn nhã cười nói: “Ta thật sự có chút việc bận, hôm nay sau giờ học có học sinh đưa bài luận đến nhờ ta coi một chút, nên ta không có thời gian rảnh nào cả.

Liễu Phương Tứ tiến lên lôi kéo ống tay áo của hắn, chậm rãi nhích lại gần vê phía lòng ngực hắn, thử nói: “Đó cũng không phải là việc gì gấp, tại sao lại phải làm bây giờ chứ?”
Bùi Đô thủ nắm lấy bả vai nàng ta hơi đẩy ra, xoay người ngồi ở vị trí chủ nhà uống nửa ly trà, trả lời: “Việc hôm nay chớ để ngày mai.

Hắn cương quyết không chịu thỏa hiệp, Liễu Phương Tứ bực đến nỗi dậm chân, lời nói ra có chút không lựa lời, “Bùi Chất cũng phải bận rộn suốt ngày, tại sao lại không giống như chàng chứ!”
Cùng ăn cùng ngủ cùng đi cùng ngừng, mặc dù đã dọn đến thư phòng để dưỡng bệnh nhiều ngày như vậy, đều kêu họ Ninh đi qua, cả hai đều là huynh đệ với nhau tại sao lại khác biệt nhiều như vậy chứ!
Bùi Đô lại nhấp một ít nước trà, hơi giương mắt, con ngươi trong suốt bình tĩnh mà nhìn nàng ta, “Con người vốn dĩ không giống nhau.

Liễu Phương Tứ đâu phải muốn nghe những lời này của hắn ta chứ, nhanh chóng bước qua nói: “Ta không muốn nghe những lời này của chàng, ít nhất chàng cũng phải nghĩ cho ta chứ, may là bọn họ không biết, nếu để người ngoài biết được, thì liệu ta có còn mặt mũi nữa hay không chứ?”
Nói đến câu sau mắt nàng ta cũng đỏ lên.
Bùi Đô nghe những lời lên án của nàng ta cũng không bất ngờ một chút nào, giọng nói chậm rãi, “Phu nhân, thế gian này làm gì có nhiều việc theo ý nàng như vậy chứ.

Nhìn Liễu Phương Tứ như thế này hắn đứng dậy, rút khăn tay từ trong tay nàng ta ra, xoa mắt của nàng ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng lại hờ hững ném chiếc khăn xuống mặt đất, bình đạm như nước trên mặt hồ, không một chút gợn sóng, “Là nàng cứ một hai đòi gả, nên ta cưới nàng, đến nỗi…”
Hắn ôn nhu cười nói: “Thật sự là ta không có nỗi chút hứng thú nào.

Liễu Phương Tứ là khóc lóc chạy ra khỏi thư phòng ở đông viện, Bùi Đô đón lấy tách trà nóng mà Diệp Mi mới dâng lên, ngồi ở bên cạnh án thư, nâng nhẹ cái nắp lên, kêu một tiếng Diệp Mi.
Diệp Mi vội lên tiếng đáp, Bùi Đô vẫn ấm áp dịu dàng như cũ, “Ngươi giúp ta thu dọn hành lý, ngày mai ta muốn đi xa nhà một chuyến.

Diệp Mi kinh ngạc,:”Nhiều ngày nay không nghe thấy Nhị công tử nhắc tới chuyện này, Nhị công tử đột nhiên muốn đi nơi nào vậy?”
Bùi Đô đẩy chung trà sang một bên, trải giấy mang về từ thư viện ra, nhìn những dòng chữ ở phía trên trả lời: “Ta muốn đi thư viện Minh An ở Tề Châu một chuyến.

Hắn không nói nhiều, Diệp Mi cũng biết đúng mực nên cũng không hỏi nhiều, cung kính mà lui ra ngoài để giúp hắn sửa sang lại hành trang.
Bùi Đô dựa nửa người trên ghế, nhẹ gõ lên tay vịn, con ngươi hơi mở, nhìn ánh đèn trên bàn.
Định Vương ngã xuống đáy cốc, nhưng làm sao có thể chấp nhận định mệnh như thế được, bây giờ hắn ta đang mò mẫm để tìm đường bỏ lên, hắn đoán rằng mấy ngày tiếp theo phủ Quốc Công và phủ Thừa Tướng sẽ đón tiếp một vị khách.
Đáng tiếc, huynh trưởng luôn là người lợi dụng điểm yếu của người khác để gϊếŧ họ, thái tử điện hạ phỏng chừng cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hắn không có chút hứng thú nào với việc này cả.
Hơn nữa buổi tối hôm nay vị biểu muội HỨa gia kia lại đột nhiên gây sự, lát nữa Liễu Phương Tứ trở về đoán chừng cũng sẽ nhận được tin này.
Hắn giơ tay lấy một cây bút ra để thưởng thức, đuôi mày hơi động, cười cười.
Nếu không, coi chừng đây lại là một trò cười.
Hắn vẫn nên đi ra ngoài một chút mới tốt, xem trò cười nhiều quá cũng sẽ chán.
Bùi Đô đoán không sai, Liễu Phương Tứ khóc lóc trở về viện của mình, ném đồ đạc hết một lúc, còn chưa kịp bình tĩnh trở lại, người nằm vùng đã được an bài từ trước đã chạy tới nói rõ ràng tất cả những chuyện đã nhìn trộm được vào buổi tối hôm nay.
Mặt của Liễu Phương Tứ tối sầm, nếu không phải Dạ Mai và Dạ Trúc liều chết giữ lấy, nàng ta đã xách váy chạy tới dạy dỗ con tiểu tiện nhân kia đến chết rồi.
Bên này vô cùng ồn ào, mãi cho đến đêm hôm khuya khoắt cũng chưa ngừng, ở bên Tây Cẩm Viện Ninh Hồi cũng lăn qua lộn lại ngủ không hề yên giấc.
Trong phòng đèn đã tắt, trước mắt là một mảnh tối tăm, nàng theo thói quen sờ soạng phía bên cạnh, kết quả lại không sờ soạng được gì cả, mới nhớ rằng Bùi Chất đang tạm thời ở bên thư phòng.
Quấn chăn quanh người lăn một vòng ở trên giường, suy nghĩ miên man, Ninh Hồi bèn kêu gấu trúc.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nói xem có phải Bùi Đô đã phát hiện được cái gì hay không?” Với trực giác của nàng, lời nói của hắn đang có ẩn ý gì đó, ánh mắt cũng giống như có gì đó kỳ lạ.
Gấu trúc nằm ở trong hố, ôm gốm nhỏ của mình trở mình, ngáp một cái nói: “Phát hiện cái gì?”
Ninh Hồi nắm tóc của mình, “Hắn có phải đã biết được ta là người xuyên đến đây hay không?”
Nàng sẽ không bị xem thành yêu ma quỷ quái bị trói trên cột hỏa thiêu thành than chứ??
Thanh Thanh Thảo Nguyên mở to đôi mắt gấu của nó, nửa ngày cũng không chớp mắt, trả lời: “Chắc là không có đâu.

Nó nói xong dường như cũng cảm thấy không có khả năng.
Cũng đúng, trước đây nguyên chủ vô cùng thích Bùi Đô, mỗi ngày đều hận không thể ở chung một chỗ với hắn, sự nồng nhiệt và vui sướng đó không thể nào là giả được.
Nhóc con của nó với nguyên chủ tuy là có điểm chung, nhưng mà khác biệt cũng vẫn rất lớn.
Thanh Đan Thanh Miêu là những người thân cận với Ninh phu nhân, sẽ vô cùng vui sướng và ngạc nhiên với sự thay đổi của nàng, trong tiềm thức cảm thấy việc tính tình của nàng thay đổi chính là chuyện tốt, nếu là chuyện tốt, thì cần gì phải suy nghĩ nhiều nữa.
Nhưng Bùi Đô thì khác, gấu trúc bừng tỉnh chớp mắt một cái, đầu óc di chuyển hai lần.
Bùi Đô là người ngoài cuộc nên tỉnh táo, tuy rằng sau khi thành thân vẫn luôn né tránh, nhưng trước kia hắn đã quen biết với nguyên chủ, tiếp xúc một lần hai lần thì không sao, nhưng tiếp xúc nhiều lần thì thế nào cũng sẽ cảm thấy không thích hợp.
Gấu trúc mới tỉnh táo trong chốc lát đã cảm thấy chịu không nổi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, nó lật cơ thể tròn vo của mình lại, gối đầu lên gối, lẩm bẩm nói: “Cho dù hắn có biết thì cũng không gì phải sợ, chẳng phải còn có con rễ của ta sao, con rễ của ta rất lợi hại.
” Chỉ có người khác phải sợ hắn thôi.
Gấu trúc nói xong lại rơi vào giấc ngủ, Ninh Hồi hừ nhẹ một tiếng, tắt màn hình lại ở trên giường lăn thêm một vòng, tính tới tính lui, suy nghĩ những cái này còn không bằng đi ngủ một giấc.
Nàng che miệng ngáp một cái, không bao lâu cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai là sinh nhật của Hàn Ý Lan, Ninh Hồi thức dậy sớm một chút so với ngày thường, sau khi đã chuẩn bị xong xuôi bèn đi đến góc tường quan sát một lần.
Hôm nay Dạ Dạ Hương đã mọc chồi non chưa?
Ai… Vẫn không có.
Có lẽ Thanh Thanh Thảo Nguyên đã đoán đúng rồi, cây Dạ Dạ Hương này sẽ không nảy mầm được.
Ninh Hồi thật sự cảm thấy hết sức thất vọng, tâm trạng buồn bực, nhưng nghĩ lại ngày mốt nàng sẽ đến Tử Huyện, nàng lại có thể được một lượng giá trị xanh hóa, rất nhanh đã thay đổi tâm trạng.
Thanh Đan Thanh Miêu mang lễ vật đã chuẩn bị xong đến, từ trong phòng đi ra, “Thiếu phu nhân, cần phải đi rồi, lúc này đến đó, cửa hàng hương liệu bên kia hẳn là đang hết sức náo nhiệt đó.

Ninh Hồi đáp lời, bung chiếc dù giấy mà Xuân Đào đưa đến để che nắng.
Cửa hàng hương liệu của Hàn Ý Lan làm ăn không tồi, những tất cả những hương cao hương liệu đó đều là do nàng ấy dùng phương thức bí truyền để điều chế, sử dụng rất tốt, công việc làm ăn cũng hết sức thành công, ngày hôm trước Ninh phu nhân còn cố ý kêu người mua cho bà một chút.
Cửa hàng hương liệu ở thành Tây, nơi này là do Tề Thương và Sở Hốt tìm giúp, vị trí địa lý rất tốt, lượng người qua lại vô cùng lớn, bên cạnh là cửa hàng lụa, đối diện là Đa Bảo Trai tiệm bán đồ trang sức.
Lúc Ninh Hồi đi qua, Hàn Ý Lan đang cầm bán tính tính tiền cho người ta, hết sức trùng hợp là, đứng ở đối diện, tóc mượt như mây, lông mày lá liễu, thân mang cẩm y, không phải là Định Vương Phi Lâu Phiến còn có thể là ai nữa.
Lâu Phiến cũng thấy Ninh Hồi, hơi nghiêng người nói: “Ôi, đây chẳng phải là Bùi thiếu phu nhân sao?”
Ninh Hồi cũng chào hỏi ả, “Định Vương Phi, thật trùng hợp.

Lâu Phiến nắm hộp sứ đựng hương cao, cười nói: “Là hết sức trùng hợp.

Hàn Ý Lan nghe thấy giọng nói, tay khảy khảy bàn tính, ngẩng đầu cười nói: “Biểu tỷ, tới sớm như vậy sao?”
Ninh Hồi cũng không muốn nói chuyện với Lâu Phiến, lại gần nhìn Hàn Ý Lan gảy bàn tính, cong môi nói, “Cũng không còn sớm, một canh giờ nữa là đến lúc dùng cơm trưa rồi, chốc lát nữa chúng ta cùng đến Bách Vị Lâu được không?” Thuận đường còn có thể mua chút cổ vịt nữa.
Hàn Ý Lan lại nói: “Nếu đến Bách Vị Lâu không bằng đến viện của ta đi, hôm nay ta là chủ nhân, ta mời biểu tỷ đến làm khách.

Ninh Hồi mới vừa rồi cũng chỉ là đưa ra đề nghị một chút thôi, hôm nay là sinh nhật của nàng ấy, đương nhiên là phải nghe theo ý nàng ấy rồi, nàng nói: “Cũng được, đúng lúc để ta đi xem coi loại hoa kia của muội có nảy mầm không.

Hàn Ý Lan đã tính toán xong, nhìn về phía Lâu Phiến: “Tổng cộng là năm mươi lượng.

Mắt thấy người đã thanh toán xong, nàng ấy cất kỹ bạc, lúc này mới cười với Ninh Hồi chớp chớp mắt, nói: “Chắc chắn sẽ không khiến biểu tỷ thất vọng.

Ninh Hồi ngơ ra, chợt phát ra một tiếng hô nhỏ, “Đã mọc rồi sao?”
Hàn Ý Lan cười nói: “Lát nữa biểu tỷ đi với ta tới đó xem thì sẽ biết.

Thật ra Lâu Phiến đã từng nghe nói chưởng quầy của cửa hàng hương liệu này có chút quan hệ với phủ Quốc công, nghe thấy xưng hô biểu tỷ biểu muội cũng chỉ kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó cũng chỉ đứng bên cạnh nhìn các nàng đang trò chuyện với nhau hết sức vui vẻ.
Ả còn đang suy nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở trong vương phủ gần đây, đôi mắt xinh đẹp hơi thay đổi, chào hỏi với Ninh Hồi xong liền đi ra cửa, cười nói với nha hoàn ở bên người: “Đi thôi, mua đồ xong rồi, cũng nên hồi phủ Thừa tướng để thăm mẫu thân.
”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.