Bên ngoài ánh trăng bị che khuất nhưng sao lại đầy trời, dù không cầm đèn thì cũng rất sáng. Sở Hốt và Tề Thương cùng ngồi trên thềm đá chia đều canh do Bùi Chu thị đưa tới, cụng chén canh vào nhau tựa như rượu, hai người luôn không hợp nhau lúc ăn uống lại vô cùng bình tĩnh.
"Ngày mai ngươi phải đến chỗ thiếu phu nhân làm việc, đi thong thả nhé." Tề Thương nói.
Sở Hốt nuốt ngụm canh xuống, ghét bỏ: "Tính tình gì thế."
Sáng hôm sau Sở Hốt đến viện Tây Cẩm làm việc, Ninh Hồi vừa mới thức dậy còn đang ngáp ngắn ngáp dài thì nhìn thấy một thân ảnh màu đen vẻ mặt ngỡ ngàng được Thanh Miêu dẫn vào: "Ngươi đến chỗ ta làm gì?"
Sở Hốt chắp tay nói: "Theo ý của Thế tử, từ hôm nay thuộc hạ sẽ bắt đầu làm nhiệm vụ bên cạnh thiếu phu nhân."
Ninh Hồi khó hiểu: "Nhưng ngươi là người của hắn, sao lại phải đến chỗ ta?"
Trên thực tế thì Sở Hốt cũng không rõ ý của Thế tử nhà mình, nhưng nàng vẫn mở miệng trả lời: "Thuộc hạ phụng mệnh bảo vệ an toàn của thiếu phu nhân."
Thanh Đan và Thanh Miêu vô cùng vui mừng vì Sở Hốt đến đây, lần ám sát kia để lại bóng ma không nhỏ cho các nàng, Sở thị vệ võ công cao cường, có nàng ở đây mọi người yên tâm không ít.
Sở Hốt được Thanh Đan và Thanh Miêu nhiệt tình hoan nghênh, Ninh Hồi thì lại buồn bực ngồi trước bàn trang điểm vọc trâm cài tóc, có hai người Thanh Đan và Thanh Miêu trông chừng nàng đào hoa cỏ đã không dễ dàng gì rồi, thêm một Sở Hốt nữa thì không phải độ khó tăng gấp bội sao?
Thanh Thanh Thảo Nguyên an ủi cô: "Không sao không sao, có câu binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn."
...
Dù Bùi Chu thị có không thích đi nữa thì Hiển Quốc công vẫn đón Liên Tang cô nương của Ngọc Xuân lâu vào cửa, tuy rằng chuyện này làm bí mật, chỉ gọi xe ngựa đưa vào phủ, nhưng trong giới kinh đô này nhà ai mà không có ít tai mắt nên những gì cần biết đều biết.
Có điều phủ Hiển Quốc công bị cười nhạo không phải chỉ lần một lần hai, bây giờ thêm mấy lần nữa thì cũng vậy, với những chuyện thường xuyên này người ngoài không để trong lòng lắm, các nhà góp miệng nói đôi câu ngoảnh lại đã vứt ra sau đầu rồi, nói tới nói lui cũng không thú vị gì, còn không bằng tìm chuyện mới mẻ để mổ xẻ.
Liên Tang thành di nương trong phủ, thời gian ở trong phủ của Hiển Quốc công cũng nhiều thêm, vị Liên di nương này rất được cưng chiều, Chu di nương thân mẫu của Bùi Trân Bùi Duyệt ngày trước được yêu thích nhất cũng phải dạt sang một bên, nghe bọn hạ nhân lén truyền tai nhau, nói trong viện của Chu di nương ngày nào cũng sắc thuốc, người thì thường xuyên ngồi tựa cửa nhìn về nơi xa, muốn xót xa thế nào có xót xa thế ấy.
Bùi Hân nghe nói thì khịt mũi coi thường, khó khăn lắm mới được nhàn rỗi ở chỗ Bùi Chu thị, nàng bèn dẫn theo Quất Hạnh và Lê Nhụy định đến xem thử Liên di nương là thần thánh phương nào mà có thể khiến Chu thị phải ăn đắng, chắc cũng không phải là người đơn giản.
Hôm nay vận khí của nàng tata khá tốt, còn chưa đến viện của Liên di nương thì đã gặp trong vườn hoa, từ xa đã thấy bóng người đứng bên hồ, Bùi Hân đến gần, người này mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xanh nhạt thêu tiên hạc vờn sen, tóc búi đọa mã kế, trên tóc mai cài một đóa thược dược trắng hồng mới nở.
Bùi Hân biết đóa hoa kia, hiện tại vốn không phải là mùa hoa thược dược nở, hoa này là do phủ Thừa tướng thử nghiệm vài lần mới dưỡng ra được tặng các nhà lân cận vài gốc, hoa đưa đến phủ Quốc công đều bị Hiển Quốc công giữ lại trong viện của mình, vốn tưởng rằng do ông ta thích, không ngờ lại ngắt cho người ta làm trâm hoa.
Bùi Hân nhíu mày không nói gì, Liên di nương hành lễ gặp mặt: "Đại tiểu thư."
Bùi Chu thị không thích Liên Tang, nàng ta nhập phủ cũng không hỏi mấy câu, ngay cả chuyện đến viện thỉnh an cũng miễn, hơn nữa Bùi Hân ở trong viện của Bùi Chu thị nên cũng rất ít khi ra cửa, đây có thể coi là lần đầu tiên Bùi Hân thấy nàng ta.
"Thiếp không ngờ lại gặp đại tiểu thư nên không mang theo quà gặp mặt..." Liên di nương có khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, sóng mắt trong suốt động lòng người, trước đây nàng ta cũng là ca cơ nổi tiếng của Ngọc Xuân lâu, giọng nói còn ngọt lòng người hơn cả mật đường.
Bùi Hân nghe nàng ta nói chuyện lại càng mất kiên nhẫn: "Có thứ gì mà ta không có, còn cần đồ của ngươi sao?"
Liên di nương cũng không giận, cười nói: "Cũng phải, đại tiểu thư là thiên kim, kim tôn ngọc quý, thứ tốt đã nhìn quen rồi."
Thường nói giơ tay không đánh mặt cười, người ta nói năng thiện ý, Bùi Hân cũng không thể vô lại gây chuyện như Liễu Phương Tứ, nàng nhìn nàng ta một cái, chợt cảm thấy thật không có ý nghĩa gì.
"Đại tỷ tỷ cũng ở đây sao." Giọng nói của Bùi Trân truyền đến khiến Bùi Hân định nhấc chân rời đi lại thu trở lại.
Bùi Trân cũng thấy đóa thược dược cài lên tóc mai kia, ánh mắt lập lòe mặt đầy ý cười: "Đại tỷ tỷ đang nói chuyện gì với Liên di nương vậy, trông thân thiết quá."
"Nếu mắt ngươi không tốt thì nên mời đại phu trị đi, đừng có trợn mắt nói mò." Bùi Hân không hề che giấu việc mình không thích Bùi Trân, Bùi Trân cũng đã sớm quen với cách nói chuyện của nàng nên hoàn toàn không để trong lòng: "Đại tỷ tỷ luôn thích nói đùa như vậy, cũng là quan hệ tỷ muội của chúng ta tốt, nếu đổi thành người khác thì không biết nghĩ thế nào đâu."
"Ngươi cũng chỉ nói mấy lời ngoài mặt này thôi." Bùi Hân cười khẩy: "Còn người khác, thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ, có liên quan gì với ta?"
Bùi Trân phe phẩy khăn tay: "Đại tỷ tỷ tấm lòng rộng lượng, muội muội đây không so được."
Hai người gay gắt ngươi một câu ta một lời, Liên di nương đứng bên cạnh ý cười nhẹ nhàng, không ai nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta.
Vì tạm thời không thể ra khỏi phủ nên Ninh Hồi bèn quan sát hoa cỏ trong vườn hoa, mấy ngày nay đều lòng vòng nhổ được không ít ném vào không gian. Hôm nay thời tiết tốt, Ninh Hồi cũng theo lệ thường ra ngoài xoèn xoẹt, không ngờ lại đụng phải ba người này.
"Thiếu phu nhân." Người thấy cô đầu tiên là Quất Hạnh bên người Bùi Hân, nàng ta vừa lên tiếng thì mọi người đều nhìn lại.
Sau khi chào hỏi xong thì Liên di nương đến gần cô để trò chuyện, Ninh Hồi khéo léo kéo dãn khoảng cách, trong lúc không ai nhận ra mày cô nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra: "Ta còn có việc, không quấy rầy các ngươi."
Cô không muốn lãng phí thời gian lên những chuyện này, có thời gian rảnh rỗi thế không bằng đi đào cỏ còn có ý nghĩa hơn. Cô nói xong thì đi, thời gian dừng lại không tới nửa nén hương, Liên di nương thấy cô đi rồi cũng bỏ Bùi Hân và Bùi Trân lại đi theo.
Bùi Trân và Bùi Hân cùng híp mắt liếc nhìn nhau, dứt khoát phất tay áo bỏ đi.
"Liên di nương có chuyện gì sao?" Ninh Hồi đi được một đoạn thì không vui nhìn về phía người đi theo sau mình hỏi.
Liên Tang khá thận trọng vò khăn tay, dịu dàng trả lời: "Thiếp mới vào phủ, cuộc sống không quen, muốn xin thiếu phu nhân chỉ bảo vài điều."
Ninh Hồi trả lời: "Liên di nương tìm nhầm người rồi, ta cũng mới vào phủ, ta cũng không quen."
Liên Tang nói: "Vậy vừa hay, thiếp thân và thiếu phu nhân cùng làm quen từng việc một."
Ninh Hồi: "..."
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, nàng ta cố ý à?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên nắm hai lỗ tai nhỏ màu đen của mình: "Không biết." Nó dừng lại một lát lại nhắc nhở: "Đúng rồi kí chủ, tôi nhớ trong truyện hình như không có người này?"
Ninh Hồi cẩn thận nhớ lại: "Có, ca cơ số một số hai của Ngọc Xuân lâu, ta nhớ xuất hiện khá nhiều lần, nhưng mà... Hình như trong truyện không có việc trở thành di nương của phủ Quốc công."
Trong cốt truyện Liên Tang là một đóa hoa phong nguyệt thường được truyền miệng với nhau, chỉ là một người xuất hiện trong cuộc nói chuyện của người khác, bây giờ không biết tại sao lại trở thành tiểu thiếp của Hiển Quốc công.
Ninh Hồi cũng không cho rằng đây là hiệu ứng cánh bướm do cô gây ra, cô không có liên quan gì đến người này, cũng chưa từng nói câu nào với công công [*] Hiển Quốc công trên danh nghĩa, vô duyên vô cớ, cô có bị ngốc mới tự ụp cái nồi cánh bướm này lên lưng.
[*] Công công (公公): Ba chồng.
"Thiếu phu nhân đang nghĩ gì vậy?" Cô không mở miệng nên Liên Tang đành phải lên tiếng bắt chuyện.
Ninh Hồi quan sát nàng ta, đột nhiên cười nói: "Không có gì, chỉ là thân thể hơi mệt, ta chuẩn bị về viện đây, Liên di nương cứ tự nhiên."
Đã nói đến mức này thì Liên Tang cũng không thể dày mặt theo sau cô được, nàng ta nói: "Thiếp thân còn muốn ở đây nghỉ một lát, thiếu phu nhân đi thong thả."
Liên Tang rất khách sáo với cô, Ninh Hồi dụng ý sâu xa nhìn nàng ta rồi nở nụ cười nhạt, Liên Tang bị cô nhìn mà chân mày giật lên, nương theo động tác vén cành liễu quay đầu đi.
Thanh Thanh Thảo Nguyên ở trong không gian thảo nguyên nhìn rất rõ, nó ngạc nhiên nói: "Quao! Kí chủ, cô đã nhìn ra cái gì rồi sao?"
Ninh Hồi hợp tình hợp lý trả lời: "Không có." Cô có mở thiên nhãn đâu, sao có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra được điều cổ quái?
Thanh Thanh Thảo Nguyên bụm mặt mình lại: "... Vậy cô dụng ý sâu xa cái gì?"
Ninh Hồi: "Đương nhiên là áp chế khí thế để tạo ảo giác cho nàng ta, để nàng ta biết ta không phải là người có thể tùy tiện lừa gạt rồi." Cô tự đắc gật đầu: "Lỡ như nàng ta thật sự có gì đó không đúng, cũng khiến cho nàng ta ném chuột sợ vỡ đồ."
Thanh Thanh Thảo Nguyên vỗ tay thật mạnh, kinh ngạc nói: "Không ngờ không ngờ, nhóc con, con trưởng thành rồi!"
Ninh Hồi: "... Xuy xuy xuy!" Ai là con của cậu??
Ninh Hồi dẫn người về theo đường cũ, Liên Tang đứng dưới cây liễu ngắt lá cành liễu trong tay xuống, lá liễu rơi xuống tựa như cánh bướm run rẩy.
Nàng ta khẽ nói: “Người mặc đồ đen bên cạnh vị thiếu phu nhân này không giống như người hầu hạ trong phủ."
Tỳ nữ Bội Nhi trả lời: "Đó là Sở thị vệ, nàng ta vốn là người bên cạnh Thế tử, mấy ngày trước mới đến chỗ thiếu phu nhân."
Liên Tang cười: "Thì ra là vậy, ta nói sao lại không giống với người thường." Nàng ta lại nói: "Vậy xem ra quan hệ giữa Thế tử và thiếu phu nhân khác với lời đồn, đúng là qua miệng người khác không thể coi là thật được."
Bội Nhi nhìn xung quanh, áp sát vào tai nàng ta thì thầm: "Bên ngoài cũng không nói sai, ngày đại hôn thiếu phu nhân cố ý ăn ít đồ bất thường khiến cả người nổi mẩn, Thế tử vẫn luôn ở viện phía Tây, tới giờ vẫn chưa viên phòng với thiếu phu nhân đâu."
Liên Tang che miệng: "Có chuyện này sao?"
Những chuyện này không phải là bí mật gì trong phủ, chỉ là không ai dám nói ra miệng thôi, Bội Nhi nói: "Hoàn toàn là chuyện thật, nhưng di nương đừng nói chuyện này ra ngoài, chọc Thế tử không vui sẽ mất mạng đó."
Liên Tang cười gật đầu: "Ta biết rồi."