Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 20:




Tiếng hét sợ hãi vang vọng dưới bầu trời đêm hết đợt này đến đợt khác, mạnh mẽ xua đi yên tĩnh đêm đen, thuyền đối diện còn ổn, các tiểu thư trên thuyền quý nữ đã hoàn toàn không thể kiềm chế được mà loạn cả lên.
Nước sông cuồn cuộn như đang sôi lên, trên mặt nước có một khối vảy lớn hình sống lưng phản chiếu ánh trăng và ánh đèn, chi chít chằng chịt khiến người ta sợ hãi, cá chép giữa sông kinh hoảng nhảy lên khỏi mặt nước, con rắn bơi nhô đầu lên, phun lưỡi ra nuốt nó vào miệng, tròng mắt trên đầu chuyển động tựa như nước sông lạnh lẽo vào đêm thu vô cùng dọa người.

Họa thuyền bị đàn rắn nước vây lại, Ninh Tương liên tục lui về phía sau, đừng nói là nàng, các công tử tiểu thư trên hai chiếc thuyền e là cũng chưa ai gặp được "thịnh cảnh" thế này.
Nhìn thấy mấy con rắn không biết từ đâu chui ra, tiếng hét càng thêm lớn, Tống Thanh Thanh bị người khác không cẩn thận đẩy ngã, nàng ta luống cuống tay chân nắm chặt khăn tay chật vật đứng dậy, vừa hay đối diện với ánh mắt của Quận chúa An Lăng ở đầu thuyền.
Dải lụa choàng màu xanh ngọc tùy tiện khoát trên cánh tay rồi rũ xuống bên hông theo làn váy bay bay, nàng ta vẫn không nhúc nhích, nét mặt thản nhiên, còn rất nhàn nhã vén tóc bên má ra sau tai nghiêng đầu cong môi cười với Tống Thanh Thanh.
Nụ cười đó còn mê người hơn cả đóa phù dung sớm nở tối tàn, sắc mặt Tống Thanh Thanh vốn không được tốt lắm giờ lại càng khó coi hơn, nàng ta quay đầu chạy vào trong khoang thuyền.
Kẻ điên! Ngụy Thành Vãn đồ điên này!
"Quận, Quận chúa, chúng ta nhanh vào bên trong thôi!" Nữ nhi gia thường sợ rắn, côn trùng, chuột, kiến, mặt Oanh Nhi không còn giọt máu bất chấp quy củ lễ nghi kéo tay Quận chúa An Lăng đi vào trong, Quận chúa An Lăng lạnh lùng liếc nàng ta một cái: "Rắn nước không có độc, sợ cái gì?"
Oanh Nhi sắp khóc đến nơi: "Quận chúa..."
"Câm miệng." Quận chúa An Lăng chợt rút tay ra, nàng ta an tĩnh đứng đó nhìn bóng người nhốn nháo đối diện trên thuyền.

Bầy rắn khè lưỡi trong đêm mờ tối cùng với sóng nước khiến lòng người run sợ, cách một khoảng nhưng dường như có thể cảm nhận được hơi thở của chúng nó làm người ta sởn tóc gáy, da đầu của Oanh Nhi tê dại, hai chân run lên, toàn thân nổi da gà hận không thể hét lớn rồi nhắm mắt ngất đi không hay biết gì mới tốt.
Trong lúc nàng ta vô cùng hoảng sợ thì Quận chúa An Lăng đứng ở phía trước chếch về bên phải nàng ta lại đột nhiên cười.
So với họa thuyền chở đầy các vị khách được cưng chiều thì chiếc thuyền đối diện yên tĩnh hơn nhiều, mấy loại rắn nước này không độc, chỉ nhìn hơi sợ mà thôi.
Trên thuyền có Thái tử và mấy vị Vương gia tọa trấn, đã đâu vào đấy mà lệnh cho hạ nhân dùng hùng hoàng và gậy trúc dài để đuổi bầy rắn đi, Bùi Chất chầm chậm từ bên trong đi ra, đứng dưới dải lụa màu đỏ thẫm, thân hình cao lớn được bọc trong áo choàng màu đen tuyền đứng trong đêm tối không thể nhìn rõ.
Nụ cười này của Quận chúa An Lăng là đối diện với hắn, tuyết đầu mùa tan ra chỉ còn lại ngọc mềm hoa thơm, một mình nàng đứng ở mũi thuyền xa hoa tráng lệ, thật là rất động lòng người. Gã sai vặt cầm hùng hoàng từ sau lưng Bùi Chất chạy qua, chỉ thoáng nhìn đã kinh ngạc đến trượt chân, bổ nhào từ đầu bên này sang đầu bên kia.
Quận chúa An Lăng lại càng cười vui vẻ hơn, Bùi Chất lạnh nhạt nhìn đàn rắn nước tự tránh khỏi chỗ của nàng ta trên boong thuyền, hắn đảo mắt lên người nàng ta rồi híp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía người đang ngồi xổm cạnh lan can bên phải.
Tề Thương cũng nhìn thấy người: "Là thiếu phu nhân và Sở Hốt."
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, tổ tiên của đám rắn lớn thật sự quá đáng yêu." Ninh Hồi ngồi xổm trên sàn thuyền nhìn con rắn nước màu đen quấn quanh lan can, bình tĩnh mò mẫm quả khô còn chưa ăn hết cho vào miệng.
Thanh Thanh Thảo Nguyên lắc lư thân hình mũm mĩm của mình dạo hai bước, nghĩ tới đàn rắn đột biến đang hoành hành khắp hành tinh Thủy Lam, một khi nổ mạnh sẽ bung ra cả 258.000 con rắn đột biến y chang như vậy, rất là đồng tình, gật gật đầu: "Đúng đó, đúng là đáng yêu hơn cái lũ con cái bất hiếu kia nhiều."
Đúng là không so sánh không đau thương, nếu đám rắn này biết đời sau của chúng nó hung ác như vậy không biết có khóc hay không.
Ninh Tương sợ nhất là rắn nên đá sớm bị dọa ngất, Thanh Đan và Thanh Miêu giúp Quế Nha dìu người vào trong chỉ để lại mình Sở Hốt bên cạnh, Sở Hốt nhấc chân đá một con rắn tới gần, thấy cô ngồi xổm không nhúc nhích còn tưởng đã sợ đến chóng váng: "Thiếu phu nhân?"
Ninh Hồi nhặt cây trâm vừa rơi xuống rồi đứng lên: "Không sao, không sao."
Cô cài trâm lên búi tóc rồi nhìn lướt ra ngoài, người trên thuyền bên kia đã sớm đuổi bầy rắn tụ tập trên sông, mặt nước đã hơi lắng lại, nhưng trên thuyền của các nàng lại đầy rắn, hoặc là đang uốn éo hoặc đang bơi, có một số con động tác nhanh đã vắt lên cây xà trên thuyền.
Cảnh này dù là Sở Hốt cũng thấy tê da đầu, nhưng nàng ấy thấy sắc mặt của Ninh Hồi vẫn như bình thường, vẫn là xinh xắn linh hoạt thì bình tâm lại, thầm nghĩ dầu gì mình cũng là người tập võ sao có thể thua một nữ tử yếu đuối như thiếu phu nhân.
Sở Hốt cầm kiếm quơ đám rắn vứt vào lòng sông, lúc này hai chiếc thuyền đã lắp ván gỗ nối nhau, Hà công công bên người Thái tử dẫn người cầm hèo chạy tới, giọng the thé mời các quý nữ dời bước qua kia lánh tạm, bọn họ sẽ cập bờ ngay lập tức.
Quận chúa An Lăng ở đầu thuyền, Hà công công tự mình săn sóc đưa qua đầu tiên, đám người Lâu Phiếu đang bị đám rắn trong phòng dọa cho hoang mang, nghe tiếng bèn vội nhấc váy chạy ra.
Sắc mặt của mọi người đều rất kém, chỉ có thể miễn cưỡng giữ lễ nghi, Ninh Hồi đi theo phía sau khe khẽ an ủi Ninh Tương đã tỉnh lại.
Vì thêm nhiều người nên họa thuyền vốn đã náo nhiệt càng thêm chen chúc, hết dâng trà lại bưng nước, các cô nương đã chiếm khoang thuyền lớn nhất, Thái tử vì tránh hiềm nghi mà chuyển qua gian phòng nhỏ.
Gió đêm ngày thu khá lạnh, Bùi Chất xưa nay sợ lạnh cũng không định tiếp tục ở ngoài hóng gió, hắn theo thói quen khép áo choàng lại, hơi nghiêng người rồi lại dừng tại chỗ.
Ở khúc ngoặt, bóng đèn lục giác soi bóng một người mảnh mai, xinh đẹp đoan trang, nhẹ nhàng tỏa sắc.
Tề Thương cau mày: "Quận chúa An Lăng?"
Ngụy Thành Vãn chầm chậm đi lên hai bước, mắt phượng hơi cong, giọng trong như ngọc uyển chuyển nói: "Thế tử..."
Bùi Chất không nhúc nhích, vô cảm nhìn nàng ta, Ngụy Thành Vãn lại mỉm cười đến gần thêm, đèn sáng hương thơm quét sạch vẻ lãnh đạm kiêu ngạo thường ngày, trở nên tươi tắn tựa ráng mây trên mặt hồ trong vắt.
Mùi hương ập tới, Bùi Chất vẫn lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mặt còn lạnh buốt vô tình hơn so với đám rắn nước vắt vẻo trên lan can đối diện: "Quận chúa An Lăng đi nhầm chỗ rồi."
Ngụy Thành Vãn nghịch dải lụa màu xanh ở bên hông: "Không nhầm."
Nàng ta hơi ngửa đầu nhìn người trước mặt, mày sánh với liễu mặt tựa đào hồng, ngón tay ngọc vân vê méo áo choàng của hắn, giọng nói khẽ khàng: "Chuyện tối nay thú vị chứ? Chàng thấy thích không?" Nàng ta nhoẻn miệng: "Ta cố ý làm cho chàng xem, có thích không nào?"
Nàng nhớ lúc hắn đứng trước cửa lớn của phủ Quận vương, góc áo đen ướt đẫm máu tươi, nụ cười rạng rỡ ngay cả đào mận cũng phải nhường ba phần nhưng giữa chân mày lại lạnh lùng, hắn nói: "Người không thú vị rất thích chuyện thú vị, phủ Quận vương Giang Đô này cũng là một trò hay, không uổng công ta đi chuyến này."
Bầy rắn tập kích, chuyện thú vị như vậy chắc chắn hắn cũng thích, máu trong người Ngụy Thành Vãn sôi trào, thân thể run lên, châu ngọc trên búi tóc sáng rực.
Ánh mắt của Ngụy Thành Vãn khiến Bùi Chất không thích, hắn kéo dây buộc áo choàng hất người trước mắt ra, thẳng tay ném áo choàng màu đen vào trong lòng Tề Thương, Tề Thương sững sờ, hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại, ngơ ngác ôm áo choàng không có phản ứng.
Ngụy Thành Vãn bị hắn hất ra lảo đảo ngã vào lan can, hông va vào lan can cứng chắc đau nhói, Bùi Chất xem như không thấy, ánh mắt trở nên hung ác nham hiểm: "Quận chúa An Lăng có biết mình đang làm gì không?"
"Đương nhiên." Ngụy Thành Vãn gật đầu, vịn hông nghiêng mắt khẽ nói: "Đương nhiên ta biết bản thân đang làm gì."
Bùi Chất cười lạnh một tiếng: "Ta không thích ra tay với nữ nhân, nhưng có một câu nói ngươi nên biết, chuyện có một có hai không thể có ba, nếu ngươi muốn chạy đến trước phủ Quận vương Giang Đô, ta cũng không ngại tiễn ngươi một đoạn đường."
Thật sự ỷ vào phủ Quận vương Giang Đô mà không sợ gì sao? Vương thất khác họ, sớm nên nhổ tận gốc.
Ngụy Thành Vãn nghi hoặc nhìn hắn: "Cái gì mà một hai ba, ta làm gì chứ?"
Bùi Chất nhướng đuôi mắt lên, nhếch khóe miệng cười lạnh: "Lời không nói hai lần, ngươi cần nhớ kĩ, người ta dùng kiệu tám người nâng vào cửa còn không tới lượt ngươi động tay động chân."
Dù hắn không thích Ninh Hồi thì đó là chuyện của hắn, hắn bằng lòng để nàng mang danh Bùi thiếu phu nhân cũng là chuyện của hắn, tay của Ngụy Thành Vãn quá dài rồi.
Nghe hắn nhắc tới Ninh Hồi sắc mặt của Ngụy Thành Vãn chợt tối sầm, có khinh thường lẫn không thích, Ninh Hồi? Ninh Hồi là cái thứ gì?
Bùi Chất không có kiên nhẫn ở cùng một chỗ với nàng ta, sau khi quăng ra lời đó thì xoay người đi, nhưng Tề Thương đã lấy lại tinh thần đi sau một bước, lãnh đạm cảnh cáo: "Quận chúa An Lăng, phủ Quận vương Giang Đô của ngươi không có nhiều mặt mũi lắm đâu."
Cũng do tình cảm giữa Thế tử và thiếu phu nhân của họ không tốt, nếu không, mặt mũi của phủ Quận vương Giang Đô cũng không chống nổi cho nàng ta, chơi âm mưu với Thế tử nhà hắn, đây không phải là múa đao trước mặt Quan Công sao? Cũng không nghe ngóng thử xem Thế tử nhà hắn có danh tiếng gì.
Nhưng mà... Quan hệ giữa Thế tử và thiếu phu nhân xấu đến nỗi ăn canh cũng phải thử độc, lại còn ném Sở Hốt qua đó, hôm nay lại nói mấy lời này, ừm ừm ừm... Lòng nam nhân như kim dưới biển, thật khó đoán =.=
"Thế tử, gió đêm trên thuyền rất lạnh, người vẫn nên phủ thêm đi." Tề Tương nói xong bèn đuổi theo Bùi Chất, vươn tay mở áo choàng đi lên trước một chút.
Bùi Chất nhíu mày ghét bỏ liếc mắt một cái: "Ném xa một chút, nhìn là thấy phiền."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.