Sau khi từ chỗ Quận chúa An Lăng về Ninh Hồi cũng không nghỉ ngơi trong phòng theo lời Thanh Đan Thanh Miêu, cô hứng thú bừng bừng đi dạo trong điền trang tìm cơ hội một mình đào cỏ.
Thanh Đan và Thanh Miêu lo lắng cho cô nên khi ra ngoài đều là một tấc không rời. Hiện tại đang là mùa hạ, ruộng sen đang lúc trổ lá và đài, mấy nhà nông trong điền trang lội bùn nhổ ngó sen mới, muốn làm ít món mới vào buổi chiều.
Khi Ninh Hồi ra đời hành tinh Thủy Lam đã mà một vùng hoang vu, ruộng sen mà cô xem trong phòng chiếu toàn là cảnh lá sen và đài sen nở rộ, nhưng sao có thể so với được nhìn thấy tận mắt?
Cho dù là hoa nhài trong điền trang của Quận chúa An Lăng, hay là hoa sen lá sen trước mắt, thế giới này tốt đẹp làm cho người vừa động lòng vừa chua xót.
"Thiếu phu nhân..." Hán tử đứng trong bùn có hơn co quắp, hắn nghe nói thiếu phu nhân chủ gia đang ở điền trang dưỡng bệnh, không ngờ lại đụng phải ở đây.
Khắp nơi đều là bùn, Thanh Miêu kéo cô đi, Ninh Hồi đương nhiên không muốn, cô cười gật đầu với hán tử kia: "Củ sen này nhìn hơi nhỏ nhỉ."
Phụ nhân đang đẩy nước trong ruộng bỏ mấy củ sen non trắng trong tay vào cái sọt bên cạnh, nhanh nhảu đứng dậy trả lời: "Thưa thiếu phu nhân, bây giờ còn non, vào đông sẽ không có vị giống thế này nữa."
Ninh Hồi không hiểu chuyện này, côg chưa bao giờ ăn củ sen vào đông, cũng không biết củ sen mùa hạ có vị gì, trong mắt đều là mới lạ và khao khát, Thanh Đan mở miệng nói: "Nếu thiếu phụ nhân muốn nếm thử, tối nay bảo phòng bếp làm mấy món đưa tới."
Toàn bộ điền trang đều là Bùi gia, mấy thứ này cũng không ngoại lệ, Thanh Đan nói người trong bùn lấy nhiều thêm mấy củ, rửa sạch rồi đưa đến phòng bếp, Ninh Hồi len lén lấy trộm một củ đưa vào không gian thảo nguyên, lại đào thêm mấy cây cỏ dại không biết tên.
Giá trị xanh hóa thành công lên đến 20, cô ôm hoa sen đài sen vui vẻ đi vào trong viện, Thanh Đan và Thanh Miêu thấy cô vui thì cũng không khỏi vui theo.
Đoàn người không nhanh không chậm quay về, đi được nữa đường thì có gã sai vặt chạy vội tới, thở hổn hển nói: "Thiếu phu nhân, Thế tử đến rồi, quản sự nói tiểu nhân thông báo cho người mau trở về."
Ninh Hồi còn hơi ngơ ngác, nguyên chủ cũng không đặt Bùi Chất trong đầu huống chi một người ngoài tới như cô, đột nhiên nghe được hai chữ Thế tử, cô sững sờ không phản ứng kịp.
Thanh Đan và Thanh Miêu lo lắng nhìn cô, chỉ sợ cô lại làm ra chuyện gì không lý trí, hai người họ cũng rầu thối cả ruột.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, tôi nên làm gì bây giờ?" Cô có cần tìm một chỗ trốn trước không?
Thanh Thanh Thảo Nguyên đang ở trong không gian mở ao bùn, thân còn độc thân nói: "Kí chủ muốn làm gì thì làm cái đó thôi." Nó là một hệ thống hợp chuẩn, là sản phẩm của 'căn chính miêu hồng' [*], chắc chắn sẽ không ép kí chủ làm chuyện gì, nàng muốn lên trời nó tuyệt đối sẽ không ép nàng xuống đất, thích là gì thì làm đó.
[*] Căn chính miêu hồng (根正苗红): là cách nói ngược lại của cụm từ gốc 根苗红正 được cho là do sự chuyển âm tạo thành thói quen nói ngược. '根苗' (căn hồng) chỉ xuất thân tốt của gia đình, cho rằng con cháu có xuất thân từ gia đình tốt thì sẽ tốt; '苗红' (mầm chính) là chỉ 'sinh ra ở Trung Quốc, lớn lên dưới cờ đỏ', không chịu ảnh hưởng của tư tưởng cũ.
Hơn nữa...
"Dù kí chủ có muốn làm gì cũng không có cơ hội, Ninh Hồi vốn dĩ không thích người ta, Bùi Chất người là cũng không thích nàng ấy, chắc chắn hắn sẽ không đến gặp kí chủ, đừng khéo lo trời sập nữa."
Ninh Hồi: "Nói cũng đúng ╮(─▽─)╭”
Cô lại khen ngợi: "Thanh Thanh Thảo Nguyên ngươi đúng là thông minh, không hổ là hệ thống đã từng tải về mấy trăm bộ tiểu thuyết mạng."
Thanh Thanh Thảo Nguyên chống cuốc cười ngạo nghễ: "Đó là đương nhiên." Sự ưu tú của nó há là mấy lời nói suông thôi à?
Ninh Hồi và Thanh Thanh Thảo Nguyên trò chuyện rất vui vẻ, cũng không chú ý con đường phía trước, Thanh Đan chợt giữ cô dừng lại, uốn gối nói: "Thỉnh an Thế tử."
Sắc trời nhá nhem nhưng cũng có thể nhìn rõ mặt người.
Thời niên thiếu Bùi Chất đã được người ta không tiếc lời truyền cái danh 'đẹp nhất Giang Hoài', sau đó hắn vào triều đình tấn chức thành cận thần của Thiên tử, khi đã đắc thế thì thủ đoạn tàn nhẫn nên không ai dám nói lời quá quắc, nhưng có thể khiến người ta lưu truyền bốn chữ 'đẹp nhất Giang Hoài thì chắc chắn hắn là một người rất đẹp.
Khác với Bùi Đô như gió mát trăng thanh, hắn đứng giữa đám người, sắc mặt hơi tái vì bệnh, hơi thở âm trầm, khi không cười thật sự trông giống như quỷ môn quan khắc nghiệt mùa đông, làm cho người ta cảm giác vừa lạnh vừa âm u, hơn nữa hắn lại thích mặc y phục màu đen nhánh, quả là xứng với danh hiệu Diêm Vương sống của hắn.
Ninh Hồi nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn Ninh Hồi.
Cô mặc trang phục khuê các, ôm đài sen hoa sen trong ngực, không nói lời nào, hiếm khi nhìn thấy hắn mà không mang dáng dấp xem hắn như kẻ thù giết cha hận không thể thiên đạo vạn quả hắn, chân mày hắn hơi nhúc nhích liếc nhìn nàng rồi thu ánh mắt lại, mắt nhìn thẳng đi lướt qua bên cạnh.
Hai phu thê không ai thích ai, dù sao cũng chỉ là phu thê trên danh nghĩa không có tình cảm, thánh thượng tứ hôn, chỉ đơn giản là một người gả một người lấy. Nhưng chỉ là một người thì vô cùng để ý căm thù hôn sự này, một người lại hoàn toàn không đặt trong lòng.
Bùi Chất biết lòng của vị thê tử mới cưới này luôn đặt trên người huynh đệ nhà mình, thậm chí còn từng nghe tin đồn bên ngoài, nhưng dù là vậy hắn cũng chẳng thèm để ý chút nào, dù sao danh tiếng của hắn vốn đã như vậy rồi, có thối chút nữa thì có thể thối đến mức nào? Hoàn toàn không sao cả.
Chính vì không sao nên hắn chưa bao giờ nói hay làm gì nguyên chủ, nhưng ở phía sau nguyên chủ lại làm đủ mọi trò tại Bùi gia, hắn cũng không nói tiếng nào, trong lòng hắn Bùi gia và Ninh Hồi là kẻ tám lạng người nửa cân, hai bên đánh nhau cũng coi như là một trò hay để xem.
Bùi Chất đi rất nhanh, Tề Thương chắp tay với Ninh Hồi rồi bước nhanh đuổi theo, người đã đi xa mà Ninh Hồi vẫn cảm thấy chung quanh mát lạnh, nàng lấp một hạt sen vào miệng nhai để an ủi: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi có cảm giác hắn giống ma quỷ trong phim phóng sự không." Lạnh lạnh buốt buốt, dọa chết người!
Thanh Thanh Thảo Nguyên vẫn chưa lên tiếng trả lời, Ninh Hồi mở màn hình ra thì thấy nó đang nâng khuôn mặt béo phì ngồi bên cạnh hoa nhài, một lát sau mới buồn bã nói: "Kí chủ, mắt cô có bị tật không?" Người ta rõ ràng trông còn đẹp hơn cô đó.
Ninh Hồi: "Taa thấy ngươi cả người béo tốt, ngươi nói mắt taa có tật không?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "... Ha ha." Nó là gấu trúc, có chút thịt chẳng lẽ không phải là rất bình thường sao:)
Bữa tối quả nhiên có củ sen xào, hôm qua Ninh Hồi còn có chút khó chịu nên ăn ít, hôm nay rất tốt, giá trị xanh hóa lại tăng, vui vẻ nên khó tránh khỏi ăn hơi no. Cô đi trong sân cho tiêu cơm, Thanh Miêu bèn đi theo bên cạnh cô để quạt xua muỗi.
"Thiếu phu nhân, chỗ Thế tử... Người có muốn đi qua đó nhìn thử không?" Thanh Miêu nhớ tới lời dặn của Ninh phu nhân với mình và Thanh Đan nên không khỏi nhỏ giọng đề nghị.
Ninh Hồi khó hiểu nhìn Thanh Miêu: "Nhìn cái gì?" Vừa rồi không phải bọn họ đã nhìn rồi sao?
Thanh Miêu trả lời: "Thế tử từ Thịnh Châu về, cả đường gió bụi mệt mỏi, thiếu phu nhân có thể nói phòng bếp hầm canh cá tự mình đưa qua?"
Ninh Hồi: "Ngươi xác định bây giờ hắn vẫn còn ăn à?"
Thanh Miêu cười: "Sức khỏe của Thế tử không được tốt, luôn luôn ăn ít."
Ninh Hồi không quá muốn tiếp cận Bùi Chất nhưng vẫn gật đầu đồng ý, Thanh Miêu vui mừng khôn xiết còn đặc biệt kéo cô ngồi trước bàn trang điểm chỉnh lại dung nhan lần nữa, vừa rồi nàng ấy chỉ định thử đề nghị mà thôi, căn bản không ôm hi vọng, không ngờ Ninh Hồi lại đồng ý, Thanh Miêu cho rằng đây là dấu hiệu chủ tử nhà mình đã bắt đầu dần buông những chuyện quá khứ, chuẩn bị sống cuộc sống mới.
Phòng bếp đã hầm xong canh đầu cá đưa tới, Thanh Miêu mang theo hộp thức ăn đi phía sau Ninh Hồi, cười nói: "Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi."
Ninh Hồi lấy hộp thức ăn trên tay Thanh Miêu đưa cho một tiểu nha hoàn rồi đẩy nàng ấyvào trong: "Ngươi không cần phải đi, nghỉ ngơi sớm đi, để hai tiểu nha hoàn này theo ta là được rồi."
Thanh Miêu không nghi ngờ cô, gật đầu nói vâng rồi tiễn người đến tận cửa viện, lại dặn dò hai tiểu nha hoàn hầu hạ cẩn thận.
Hai tiểu nha hoàn một người cầm đèn dẫn đường, một người đi phía sau Ninh Hồi cẩn thận cầm hộp đựng thức ăn, lúc chuyển qua con đường lát đá xanh đi vào hành lang dài, bên trên giăng đèn vuông, trên góc đèn có gắn tua, Ninh Hồi nhìn vài lần vẫn cảm thấy như mình đang ở trong ảo giác phim phóng sự.
Đi được một nửa hành lang thì Ninh Hồi vịn cây cột màu đỏ thẫm dừng lại.
"Thiếu phu nhân mệt ạ? Người có muốn nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp không?"
Ninh Hồi lắc đầu nói: "Đêm nay ánh trăng khá đẹp, ta ở đây ngắm một lát, các ngươi đưa canh đến cho Thế tử đi."
"Sao làm vậy được ạ? Thanh Miêu tỷ tỷ nói phải..." Hai người có hơi sốt ruột, Thanh Đan và Thanh Miêu rất có uy tín trong đám tiểu nha hoàn, bọn họ thật sự sợ không thể ăn nói với Thanh Miêu được.
Ninh Hồi không còn cách nào buộc phải cố ý nghiêm mặt nói: "Ta sai các ngươi đi đưa đồ cũng không sai được sao?"
Câu này nghe có hơi nặng nề, hai tiểu nha hoàn nhìn nhau rồi đành quỳ gối xuống nói: "Vậy bọn nô tì đi một lát sẽ quay lại, ban đêm đường tối, thiếu phu nhân cứ chờ ở đây ạ."
Hai người họ vừa đi thì Ninh Hồi thở phào một hơi, nếu như là Thanh Đan và Thanh Miêu, dù nói thế nào bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không để cô một mình ngây ngốc, nhưng tiểu nha hoàn này thì dễ nói.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, nhanh, đưa cái cuốc cho taa." Ninh Hồi nhấc váy lao nhanh ra khỏi hành lang, vừa đi vừa nói.
Thanh Thanh Thảo Nguyên phản ứng khá nhanh, lập tức truyền thứ đó đến tay cô.
Cái cuốc này thoạt nhìn bề ngoài không khác gì với mấy thứ mà nhà nông dùng trong điền trang vào ban ngày, nhưng trên thực tế nó được tạo thành từ chất liệu đặc biệt, đào nhẹ nhàng không phí sức, dùng khá tốt.
Điền trang không thể so với phủ Quốc Công, người rất ít, Ninh Hồi cũng không cần lo sẽ chạm mặt ai, vừa đi vừa đào dọc đường, cô ở bên ngoài đào ném cỏ vào trong, Thanh Thanh Thảo Nguyên ở trong không gian đào hố trồng cỏ, một người một gấu trúc làm đến khí thế ngất trời.
Ninh Hồi cũng không nhìn đường, dù sao nơi nào có hoa cỏ thì nơi đó có nàng, cô vừa mới ném một gốc vào không gian, còn chưa ngẩng đầu lên đã ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, thấm tận ruột gan, vô cùng dễ chịu.
Cô đi vài bước, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì suýt nữa đã ném cái cuốc vác trên đầu vai đi, cánh hoa trắng như sương tuyết chậm rãi nở rộ, cành lá mở ra, tựa như tiên cơ dưới ánh trăng trêu chọc lòng người.
Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng có hơi ngây ra: "Đây là quỳnh trong ghi chép của hành tinh Thủy Lam, hoa quỳnh ư?"
Ninh Hồi cũng ngẩn người: "Đẹp quá..."
Ninh Hồi đắm chìm trong màu sắc và vẻ đẹp của hoa không thể tự kiềm chế được, Thanh Thanh Thảo Nguyên lại tỉnh táo khá nhanh, cầm cái cuốc nhảy tới nhảy lui: "Kí chủ, nhanh nhanh nhanh ra tay đi."
Lúc này Ninh Hồi mới có phản ứng, tìm trái tìm phải mãi mới tìm được một gốc hoa giống còn chưa lớn, gốc hoa giống này rất gần với đám hoa quỳnh đang nở rộ, không tiện dùng cuốc cho lắm, cô để Thanh Thanh Thảo Nguyên thu cuốc về, trực tiếp dùng tay đào đất.
Cô quỳ trên đất, động tác rất cẩn thận, trịnh trọng nhìn gốc hoa giống, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm tổn thương nó, hoa luôn dễ hỏng hơn cỏ, chỉ vừa không để ý là có thể hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Ninh Hồi cực kì nghiêm túc, vì tập trung tinh thần cao độ mà trên trán còn rịn chút mồ hôi, gió đêm ập tới, nàng chợt cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Cô nhướng mày: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, tôi luôn cảm thấy có một luồng âm khí." Quá dọa người.
Thanh Thanh Thảo Nguyên đang tưới nước cho cây xanh mới trồng được, nhìn lướt ra bên ngoài không nói gì, hai tay Ninh Hồi đang nâng gốc hoa giống phải ngẩng đầu nhìn chung quanh, một giọng nam lạnh lùng đột ngột truyền tới.
"Nàng đang làm gì vậy?"