Đèn cầy trong phòng chưa tắt, trên giá đèn cầy tích đầy sáp nến, ánh nến lung lay trong chụp đèn.
Ninh Hồi liếc nhìn Thanh Đan đang nằm ngủ ngon trên giường bên ngoài, thấy nàng ấy hít thở đều đều mới yên tâm, cô vừa phủi đất dính trên váy vừa vòng vào bên trong.
Trên bàn nhỏ trong phòng trải một tấm vải xanh hoa li ti, trong ly sứ trắng rót đầy nước trà, hơi nóng lượn lờ mùi trà ập vào mũi. Người ngồi trên ghế hoa mai bên cạnh gõ ngón tay lên mặt bàn, hắn nhìn hơi nước bốc ra từ ly trà.
Tiếng rèm châu va chạm cùng tiếng bước chân nhẹ nhàng bỗng lọt vào tai, hắn hỏi mà chẳng cần ngước mắt lên, “Về rồi à?”
Ninh Hồi giật mình hết hồn, cái tay đang túm váy phủi bùn khựng lại đứng đờ người tại chỗ, cô nhìn về phía chỗ phát ra tiếng nói, người ngồi bên bàn tròn đã cởi bỏ áo tơi màu đen huyền chỉ khoác mỗi chiếc áo khoác màu đen thẫm trông có phần phong phanh.
“Bùi, Bùi Chất?” Ninh Hồi phản xạ có điều kiện bỏ vạt váy trong tay xuống đứng thẳng người dậy, nuốt nước bọt, “Chàng, chàng, nửa đêm nửa hôm, chàng chàng ở đây làm gì?”
Bùi Chất quay qua chậm rãi ngước mắt lên, mặt lạnh tới mức nhìn không ra cảm xúc gì, “Vừa mới từ trong cung trở về, có điều hình như ta đến không đúng lúc rồi.”
Ninh Hồi thầm chột dạ, lí nhí nói: “Thiếp, thiếp ngủ không được nên ra ngoài đi dạo.”
“Ồ, vậy sao?” Bùi Chất đứng dậy đi về phía cô, nhếch môi nhìn bùn đất dính trên váy cô, “Chỉ ra ngoài dạo thôi ư?”
Mùi rượu trên người hắn nồng nặc, Ninh Hồi quay mặt đi cất giọng yếu ớt: “Bị, bị vấp té hết một cái.”
Bùi Chất giơ tay bưng lấy mặt cô, con ngươi đen huyền đảo khắp người cô, nghiêm giọng hỏi: “Thế té có đau không?”
Cơ thể Bùi Chất thuộc thể hàn, hễ cứ tới mùi thu đông là cơ thể hay lạnh buốt, nhiệt độ bàn tay của hắn thấp hơn người thường một chút, cho dù trước đó ở trong cung đã uống không ít rượu nhưng vẫn không thể nào ấm lên nổi.
Mặt Ninh Hồi bị bàn tay lạnh lẽo của hắn ôm lấy, cô nín thở, lúc nói nói dối cảm thấy không đủ dũng khí, nay đứng trước mặt Bùi Chất khiến cô cảm thấy chiều cao của mình bị rút ngắn đi một nửa luôn rồi, cô cụp mắt lắc đầu, “Không có không có.”
Bùi Chất bước tới gần thêm một chút, chuyển sang nâng cằm cô, mùi rượu phả lên mặt cô khiến người ta mất tự nhiên.
Ninh Hồi sắp buồn nôn tới nơi, cô chỉ ra ngoài đào có bụi cây thôi, có ma mới biết tại sao nửa đêm nửa hôm Bùi Chất bỗng dưng chạy tới đây làm gì!!
Hắn chẳng phải vào cung dự tiệc thết đãi sứ thần Nam La sao?
Hắn trở về chẳng phải nên tới thư phòng ở phía tây tắm rửa đi ngủ sao?
Hắn đi tới đâu chẳng phải đều có Tề Thương đi theo sao?
Lúc hắn tới chẳng lẽ không nên đánh tiếng trước một tiếng sao?
Hả? Hả? Hả hả?
Cô có thù với hắn sao? Cứ hễ hoạt động buổi tối là bị bắt ngay tại chỗ!! Ninh Hồi nhớ lại buổi tối lần trước cô đi đào hoa quỳnh ở điền trang ngoài ngoại ô, đau lòng muốn chết.
Ninh Hồi đau lòng, đầu cũng căng ra.
Cô nên giải thích thế nào việc nha hoàn ma ma ngồi ngủ ngon lành ngoài cửa lay thế nào cũng không dậy đây?
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, tiêu rồi tiêu rồi, ta có thể sắp bị go die rồi.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng không biết phải làm sao, lắp bắp nói: “Đừng đừng sợ, nhóc, nhóc à, gắng gượng! Gắng gượng!”
Ninh Hồi muốn khóc mà không có nước mắt, ánh mắt đầy ẩn ý của Bùi Chất nhìn chằm chằm vào mặt cô, vẻ mặt miễn cưỡng gắng gượng của cô sắp sụp đổ tới nơi rồi, cô cười khan lúng túng chuyển đề tài: “Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai chàng còn phải lên triều sớm, nghỉ ngơi sớm nhé?”
Bùi Chất cụp mắt, hàng mi dài phản chiếu ra một cái bóng mờ, hắn buông tay ra, “Đúng là nên nghỉ ngơi rồi.”
Nghe hắn nói vậy Ninh Hồi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Bùi Chất lại không có ý định đi ra. Thanh Đan nằm trên giường mây bên ngoài đã tỉnh táo lại rồi, khi nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong giật mình không ngờ bản thân ngủ như chết vậy bèn vội vàng chạy vào trong, “Thiếu phu nhân.” Nàng ấy vén rèm châu đi vào, giật thót khi nhìn thấy Bùi Chất cũng đang ở đó, “Thế tử? Thế tử đến lúc nào vậy ạ?”
Bùi Chất lạnh mặt nhìn nàng ta, “Đi xách nước vào đây.”
Thanh Đan ngẩng phắt đầu lên, thấy vẻ mặt hắn không có vẻ tức giận mới yên tâm, cung kính hỏi: “Thế tử cần nước là để……”
Bùi Chất ngồi trở xuống ghế, hớp hai ngụm trà rồi thong thả mở miệng: “Tắm.”
“A!” Thanh Đan ngạc nhiên kêu lên, quay đầu nhìn sang Ninh Hồi.
Ninh Hồi kéo váy giơ của mình, lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần, không cần, không cần tắm đâu, thiếp thay bộ quần áo khác là được rồi.”
Bùi Chất bình tĩnh nhìn cô, nhếch môi nói một cách vô tình: “Ta cần.” Không phải gọi cho nàng, nàng nghĩ nhiều rồi.
Ninh Hồi: “!!!” Heo Bùi Chất, anh không thể nói một lần cho hết câu được sao?
Ninh Hồi nén giận tới mặt mày đỏ bừng, tự mình đa tình rồi…… ây da, xấu hổ quá đi!
Thanh Đan cúi đầu cười trộm, trước khi đi còn lấy làm an ủi gật gật đầu với Ninh Hồi, Thế tử muốn tắm ở đây tức là muốn ngủ lại đây rồi!
Thanh Đan càng nghĩ càng cảm thấy mừng rỡ, kéo Thanh Miêu dậy hai người một người xuống bếp chuẩn bị nước, còn người khi thì chạy tới viện phía tây lấy quần áo cần dung, đen đuốc trong viện Tây Cẩm vốn đã tắt giờ đã thắp sáng trở lại.
Ninh Hồi hoàn hồn lại sau cái nhìn đầy an ủi của Thanh Đan, “Chàng muốn tắm ở chỗ thiếp à?”
Bùi Chất nhấc ấm trà lên rót cho mình thêm nửa ly trà nữa, “Không được sao? Nàng vừa rồi ở bên ngoài……”
Ninh Hồi: “Được chứ, sao không được!” Anh muốn lăn lộn trong phòng của tôi cũng chẳng thành vấn đề, anh là đại ca anh nói sao cũng được!
Bùi Chất ha một tiếng, cũng khá là thức thời đấy chứ.
Tay chân của bọn người hầu mau lẹ, chẳng mấy chốc đã chuẩn bị nước xong, Bùi Chất cũng ghét bản thân người nồng nặc mùi rượu khó ngửi bèn đi thẳng vào bên trong.
Ninh Hồi thay chiếc váy bên ngoài dưới sự giám sát của Thanh Đan, Thanh Đan thở dài nhìn bùn đất bên trên, “Thiếu phu nhân, nửa đêm nửa hôm người sao có thể tự mình chạy ra ngoài chứ? May là chỉ vấp té một cái thôi, nếu gặp phải người xấu hoặc xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?”
Thanh Đan nói xong gọi nha hoàn vắt thêm một cọng khăn nữa tới, lại tự trách: “Chúng nô tì cũng thất chức, người ra ngoài lúc nào cũng chẳng hay biết.”
Ninh Hồi chột dạ: “Là do ta không tốt, không liên quan gì tới mọi người.”
Thanh Đan lắc đầu không nói tiếp nữa, mỉm cười nhìn sang gian phòng cách vách: “Không nói nữa, cũng muộn rồi, lát nữa thế tử sẽ nghỉ lại trong viện chúng ta.”
Ninh Hồi: “….. Chàng còn muốn ngủ ở đây?” Cô quýnh lên, “Thế có dọn dẹp thiên phòng chưa?”
Thanh Đan suỵt giọng quở trách cô: “Nào có chuyện để thế tử ngủ thiên phòng chứ?” Nàng ấy vừa nói vừa ôm chăn trên giường xuống, sau đó nhanh nhẹn lấy một tấm chăn vừa dày vừa rộng trong tử ra trải lên giường.
Thế tử thể hàn nên phải đổi chăn dày.
Thanh Đan chu đáo lấy thêm một cái gối ra chỉnh ngay ngắn lại, lúc này Bùi Chất đã tắm xong mặc áo trong màu trắng khoác áo khoác đi vào, Thanh Đan khụy rối lui xuống.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, Bùi Chất đừng nói muốn ngủ ở đây nha??” Ninh Hồi mặc áo yếm đứng bên giường kéo màn hỏi.
Thanh Thanh Thảo Nguyên lập tức vác cuốc lên, động đậy hai cái lỗ tai màu đen, vẻ mặt đầy cảnh giác, “Hắn dám!” Lấy cuốc đập chết hắn, nếu không chết thì gấu trúc cậu sẽ ngồi lên cho chết hắn!
Thanh Thanh Thảo Nguyên vừa dứt lời thì Bùi Chất đã ngồi lên mép giường, hỏi: “Sắp qua giờ tý rồi, còn ở đó ngẩn ra làm gì?”
Ninh Hồi: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, anh ta muốn ngủ chung giường với tôi thật kìa!”
“Không được không được! Tuyệt đối không được! Nhóc à, cô còn nhỏ, nhất định phải nói không với chuyện này!” Thanh Thanh Thảo Nguyên cuống tới vò đầu bứt tai, trai đơn gái chiếc lúc tối lửa tắt đèn thì chuyện gì cũng làm ra được hết!
Ninh Hồi cảm thấy Thanh Thanh Thảo Nguyên nói rất đúng, cô nhìn Bùi Chất một cách trịnh trọng nói ra từng chữ một: “Thiếp không…… Á! Bùi Chất là con heo!”
Bùi Chất giơ tay kéo người ngã lên giường, lạnh mặt nhìn cô từ trên cao xuống, “Nàng nói gì?”
Ninh Hồi ngớ ra một lúc rồi đá bỏ giày rụt vào bên trong, vội vàng biện bạch: “Thiếp không cố ý nói chàng là heo đâu, tại chàng kéo thiếp nên thiếp lỡ miệng nói ra thôi!”
Bùi Chất nhếch môi nở nụ cười lạnh: “Lỡ miệng? Không cố ý?”
Ninh Hồi: “Đúng vậy.”
“Ha, xem ra thời gian qua thầm mắng ta nhiều lắm nhỉ?” Bằng không sao có thể nói thuận miệng như vậy chứ? Bùi Chất lên giường, cởi áo ngoài xuống ném lên chiếc bàn con bên cạnh, thầm nghĩ tới đó sắc mặt lặp tức trở nên khó coi.
Ninh Hồi rất giỏi quan sát nét mặt người khác, “…… Không có không có, sao có thể chứ?” Ây da, Bùi Chất anh đúng là thông minh thật!
Bùi Chất cạn lời khi nhìn vẻ mặt giả vờ giả vịt của cô, thả màn xong nằm xuống trước, liếc cô: “Còn chưa ngủ? Không buồn ngủ à?”
Ninh Hồi: “……” Cô buồn ngủ chứ, buồn ngủ lắm luôn, nhưng……
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, tôi nên ngủ hay không nên ngủ đây?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên trông bộ dạng ngửa đầu ngáp lên ngáp xuống của cô mà thấy đau lòng, “Ngủ đi, tôi trông cho, có chuyện gì tôi gọi cô.”
Trong chuyện này Ninh Hồi rất nghe lời Thanh Thanh Thảo Nguyên, nghe nó nói như vậy nhanh chóng chui tọt vào chăn.
Hai người nằm cách nhau một khoảng nhưng vẫn không quen lắm, bắt đầu từ ban nãy Bùi Chất không lên tiếng nói gì nữa, Ninh Hồi cứ tưởng hắn ngủ rồi bèn nghiêng đầu hé mắt nhìn trộm, ai dè đúng lúc đối diện với ánh mắt của người đó, cô luống cuống nhắm mắt lại.
Không sao không sao, chỉ cần cô giả bộ giống thì chẳng ai nhìn ra sự lúng túng của cô cả.
Bùi Chất nhướng mày phì cười, hắn vươn tay kéo người xích lại gần.
Trước giờ Ninh Hồi không thích nằm gối ngủ, bị hắn kéo như vậy lăn tới dưới nách của hắn, cô mơ màng mở mắt ra nhìn: “Chàng làm gì vậy?” Làm cơn buồn ngủ của cô bay biến mất rồi!
Bùi Chất im lặng nhìn cô, hồi lâu sau mới giơ tay bịt mắt cô lại, nghiêng đầu nói vào tai cô: “Ban đêm trời tối, đừng ra ngoài một mình.”
Ninh Hồi giãy ra: “Hả?”
Bùi Chất buông tay xuống nằm thẳng trở lại tư thế ban đầu, kéo chăn thêu hoa nhìn chằm chằm đỉnh màn rồi nhắm mắt lại, nửa ngày sau mới chậm rãi nói: “Nếu muốn ra ngoài đào đồ có thể gọi ta.”
Ninh Hồi: “……!!”, Quả, quả nhiên bị phát hiện rồi.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “……” Để gấu trúc ta đi ngâm mình bình tĩnh lại cái đã.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, lúc tôi nhét cây hoa lê con vào trong không gian, anh, anh ta không có nhìn thấy?” Ninh Hồi co người lại, nhắm mắt lẩm bẩm: “Bỏ đi, hỏi cậu cũng vô dụng.” Cô vẫn nên ngủ một giấc thật ngon để chào đón mặt trời ngày mai QAQ.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “……” Ha.