Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 53:




Bùi Chất đợi nàng một lúc lâu không thấy nói lời nào, thấy không khí quanh người nàng chợt nặng nề hơn liền cau mày cầm đũa gõ vào trán nàng: “Ngơ rồi à?”
Ninh Hồi thả bánh bao vào cái chén nhỏ bên cạnh, khi cắm đũa xuống nhanh chóng liếc trộm hắn, thấy biểu cảm trên mặt hắn không có vẻ gì khác lạ thì dứt khoát cắn bánh bao xem như mình không biết gì.
Nàng không nhớ trong mơ mình nói gì cả.
Ban đêm ngủ mơ nói linh tinh đến ban ngày tỉnh lại còn nhớ được sao? Tiếc quá, dù sao thì nàng cũng không nhớ được.
Trong màn hình Thanh Thanh Thảo Nguyên còn đang lẩm bẩm tỏ vẻ ghét bỏ nàng, nàng quay đầu sang chỗ khác nói chuyện chính với Bùi Chất: “Ta muốn tới Tề Châu, ta đã không đến đó nhiều năm rồi, có thế nào thì cũng nên quay về một chuyến.”
Lúc Ninh Hồi nói lời này thật ra cũng chỉ là giả.
Vì đã rất nhiều năm không tới đó rồi, cũng chẳng có liên lạc gì, bây giờ lại đột nhiên nghĩ đến việc đi một chuyến mới là kỳ lạ đó.
Nhưng mà, nàng đã đến thế giới này lâu như vậy rồi mà giá trị xanh hoá khó khăn lắm mới được 200.000 điểm.
Nơi này không có công nghệ cao như Thủy Lam Tinh, chỉ cần lái một cái phi cơ nhỏ là có thể đến nơi.
Thực vật có giá trị xanh hóa cao rải rác khắp nơi, núi cao đất xa, đi tới đi lui một chuyến cũng phải tốn rất nhiều thời gian, nghĩ như vậy khó tránh khỏi sẽ thấy nôn nóng.
Nhưng đâu còn cách nào khác? Chỉ có thể kiên trì nói thẳng.
Bùi Chất múc một muỗng cháo từ từ đưa lên miệng thổi hơi nóng, sau khi nuốt xuống cổ họng mới thong thả mở miệng dưới ánh mắt mong đợi của nàng: “Có gì hay mà xem?”
Ninh Hồi đáp: “Không có gì hay, chỉ tùy tiện ngắm nghía chút thôi.” Nàng ân cần gắp một cái bánh bao cho hắn: “Được không?”
Bùi Chất nhìn cái bánh bao nhỏ trong bát rồi “ừm” một tiếng, bỏ thìa xuống thay bằng đũa, gắp miếng bánh lên hất nhẹ sang bên cạnh, cái bánh bao nhỏ đã rơi thẳng vào cái bát không của Ninh Hồi, giọng điệu không mặn không nhạt: “Nàng muốn đi lúc nào?”
“Hai ngày tới đi.”
Ninh Hồi tưởng phải thuyết phục thêm vài câu, không ngờ Bùi Chất lại đồng ý ngay: “Được.”
Những lời đã chuẩn bị sẵn của mắc kẹt trong cổ họng Ninh Hồi, sau một lúc lâu vẫn không tin mọi chuyện sẽ suôn sẻ như vậy, vậy là bèn hỏi thêm một câu: “Thật không đáy?”
Bùi Chất đã ăn sáng xong, đứng dậy súc miệng: “Thật.”
Nếu không có gì khác thì rất có thể hai ngày nữa hắn sẽ đến Tề Châu.
Ngụy Thành Vãn chết rồi chắc hẳn Thánh thượng sẽ sai người đưa tin đến Tề Châu, phải vừa biểu hiện sự quan tâm mà lại không để người bên ngoài biết chuyện, tính đi tính lại thì việc này chắc chắn sẽ rơi vào trên đầu hắn.
Ninh Hồi không biết hắn nghĩ gì, thấy chuyện này thuận lợi ngoài mong đợi thì vui mừng khôn xiết, phấn khởi nói với hắn: “Bùi Chất, ngươi đúng là người tốt!”
Khi thông đạo được mở ra nàng nhất định sẽ khoe thành tích giúp hắn trước mặt các cô dì chú bác anh chị em ở căn cứ thực nghiệm!
Bùi Chất lau tay, nghe thấy nàng nói vậy thì động tác thả khăn xuống chợt khựng lại một lát.
Vốn dĩ hắn định đi ra ngoài rồi, nhưng trong lúc do dự lại bước tới gần hai bước, khom người nhìn chăm chú gương mặt ửng hồng vì mừng rỡ của nàng.
Ninh Hồi quay đầu thấy khó hiểu, hắn híp mắt giơ tay ra véo mặt nàng, nhướng mày nói: “Người tốt? Trong lòng nàng thật sự nghĩ thế sao? Người ta nói ngày nghĩ sao đêm mơ vậy, không phải là heo à?”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Nữ nhân các nàng có phải đều nghĩ một đằng nói một nẻo vậy không?”
Ninh Hồi đang bưng bát cơm nhỏ lập tức dựng thẳng người, chớp mắt, tỏ vẻ kinh ngạc: “Ngươi đang nói cái gì vậy, sao ta nghe không hiểu?”
Bùi Chất còn đang nhớ tới thứ âm thanh ma quái quẩn quanh bên tai mình đêm qua, thấy nàng bây giờ tỏ vẻ vô tội ngây thơ, hắn bị chọc giận quá mà cười lên: “Cứ giả vờ đi, để ta xem nàng có thể giả bộ thế nào nữa.”
Ninh Hồi: “Ngươi đừng như vậy, đừng tức giận, đừng tức giận...”
Cho dù ngươi là heo thì trong lòng ta ngươi vẫn là con heo đẹp trai nhất, ngươi hoàn toàn khác với những con heo khác, thật đấy _ (: з) ∠) _
Đương nhiên Ninh Hồi không dám nói ra những lời phía sau, nàng cảm thấy nếu mình thật sự dám nói thì rất có thể Bùi Chất sẽ ném nàng vào trong chuồng heo đi tương thân tương ái với đám heo luôn.
Tề Thương đã đợi ở bên ngoài rất lâu rồi, hắn ló đầu ra từ sau bình phong gọi Thế tử.
Bùi Chất lạnh lùng liếc nhìn Ninh Hồi ấp úng hồi lâu, khẽ hừ một tiếng rồi mới đứng thẳng lưng lên, không nói gì, để cho hạ nhân mặc áo khoác cho mình rồi quay người sải bước ra ngoài.
Bóng dáng Bùi Chất biến mất sau tấm bình phong, Ninh Hồi thở phào nhẹ nhõm, gắp cái bánh bao trong bát của mình lên rồi há to miệng cắn một miếng, nàng vẫn nên ăn tiếp thôi.
Thanh Thanh Thảo Nguyên che mặt: “Mồm ăn như heo, suy nghĩ cũng y như con heo chờ chết.
Ta thật sự không hiểu sao ngươi lại có mặt mũi đi gọi người khác là heo vậy không biết =.=”
Ninh Hồi: “...” Ta giận rồi nha, sao con gấu trúc này nói lắm thế!
Hôm nay ngoài trời có sương, sương trắng còn đọng lại đến giờ vẫn chưa tan.
Bùi Chất vừa bước ra ngoài thì không khí lạnh liền ập đến khiến hắn phải cau mày, tuy vậy nhưng bước chân vẫn không dừng lại.
“Trong cung có tin tức gì không?” Hắn hỏi.
Tề Thương cũng vừa nhận được tin, hắn thở một hơi nóng vào tay, đáp: “Thánh thượng không tin Ngụy Thành Vãn tự sát, mới sáng sớm không gọi người của Đốc Ngự ti chúng ta mà lại trực tiếp bảo người của Đại Lý tự đi điều tra, những người kia cũng vừa mới trở về.”
Ngón tay Bùi Chất ẩn trong tay áo khẽ vân vê: “Cũng như trong dự đoán thôi, chúng ta đã tra chuyện lần trước rồi, đến chuyện lần này đương nhiên sẽ không vào tay chúng ta nữa.
Thế thì tốt rồi, không cần quản việc gì mới càng làm cho chúng ta trong sạch hơn.
Hôm nay ta được nghỉ hưu mộc cứ làm như không biết gì là được.”
Tề Thương cười nói: “Thuộc hạ hiểu rồi.”
Hai người nói về việc của Ngụy Thành Vãn một lát mà đã đến cửa phòng chứa củi giam giữ Liên Tang, gã sai vặt trông coi ngoài cửa thấy người tới vội khom lưng vấn an: “Thế tử.”
Bùi Chất nhìn cánh cửa viện khép hờ: “Có người ở bên trong à?”
Gã sai vặt cười nói: “Quốc công gia vừa tới, đang chờ Thế tử.”
Tề Thương giơ tay, chuôi kiếm đẩy cánh cửa gỗ ẩm ướt ra.
Hiển Quốc công mặc áo ngoài màu xám nhạt thêu hình tường vân lập tức xuất hiện trước mắt, Bùi Chất bước vào cửa, hờ hững gọi một tiếng phụ thân.
Hiển Quốc công đang cúi xuống nhìn cành trúc ở góc tường, nghe tiếng liền ngước mắt gật đầu: “Cho người gọi ta đến từ sớm mà ngươi lại đến muộn.”
Bùi Chất thản nhiên nắm áo choàng, giọng nói hờ hững: “Hiếm khi được nghỉ hưu mộc nên ngủ thêm một lúc.”
Giọng điệu hai người nói chuyện đều rất bình thản, không giống cha con mà giống như những người xa lạ gặp trên đường
Người trong phủ cũng đã quen với cảnh này rồi, nếu có một ngày hai người này thân thiết với nhau mới là dọa người đấy.
“Nói đi, gọi ta tới có chuyện gì.” Ria mép Hiển Quốc công khẽ giật: “Tấn hầu còn đang chờ ta ở ngoài.”
Giữa lông mày Bùi Chất có mấy phần ý lạnh: “Phụ thân thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Tề Thương, đưa người ra đây.”
Hiển Quốc công rũ ống tay áo rộng, mắt nhìn đôi giày bị sương sớm làm ướt: “Tối hôm qua ta về đã nghe An Tử nói rồi, hình như là Liên Tang đã gây ra mấy chuyện không hay, để cả Ninh thị và Liễu thị cùng nhìn thấy.”
Bùi Chất không nói gì, Hiển Quốc công đi mấy bước trong viện để làm dịu cơn lạnh trên chân, nói chậm rãi: “Chuyện này ngươi cứ tự xử lý đi, cần gì phải đi gọi ta tới làm gì cho rắc rối?”
“Người đó là người trong phòng phụ thân, tất nhiên phải gọi phụ thân đến rồi.”
Gió lạnh thổi qua, Hiển Quốc công khẽ cau mày, hai tay đặt sau lưng.
Liên Tang bị hai gã sai vặt lôi ra khỏi phòng củi.
Từ trưa hôm qua bị Liễu đại công tử đưa về đây nàng ta đã rất chật vật.
Sau đó lại bị Tề Thương và Sở Hốt đến ép hỏi một lần nên bây giờ đã không thể nhìn ra dáng vẻ động lòng người như lúc trước nữa.
Trên người nàng ta chỉ có hai mảnh y phục mỏng manh, nửa nằm trên sàn nhà bằng đá băng giá, lạnh đến rùng mình, ngay cả khuôn mặt cũng cứng đờ, không thể biểu lộ ra biểu tình gì.
Nàng ta mấp máy đôi môi tím thâm, nhìn chằm chằm vào cái áo choàng màu xám nhạt bị gió thổi trước mặt.
Gió thổi qua, thổi mùi đàn hương bay tới, nàng ta hít mũi, thở ra hơi nóng, ngay giây tiếp theo đôi giày đen đế trắng dày cộp đã đi tới cách nàng ta hai ba bước.
“Quốc, Quốc công gia” Giọng Liên Tang yếu ớt như sắp tan trong gió lạnh: “Thiếp, thiếp...”
Nàng ta thật sự quá lạnh, run rẩy cả nửa ngày cũng không thể nói ra một câu đầy đủ.
Hiển Quốc công rũ mắt nhìn nàng ta một hồi, sau đó khép hờ mắt quay sang phía Bùi Chất: “Ngươi muốn làm gì thì làm nhanh đi, rượu trong tay Tấn hầu không đợi người đâu.”
Ý lạnh giữa hàng lông mày Bùi Chất hơi tan đi: “Phụ thân đúng là vô tình, người bên gối mà còn không so sánh được với một bầu rượu trong tay Tấn hầu.”
Hiển Quốc công cũng không thèm để ý tới ý chế giễu trong lời nói của hắn, đáp thẳng thừng: “Vô tình hay hữu tình đều chỉ là thứ yếu, nàng ta đã làm sai chuyện thì vốn dĩ phải bị phạt, nếu nàng ta đã làm thì cũng đáng phải chịu thôi.”
Giọng điệu của ông ta không hề dao động, Liên Tang đang muốn tìm ông ta che chở lại nghe được điều này, trong lòng vô cùng run sợ, ngón tay bấu chặt vào phiến đá, cả người lạnh lẽo, ngón tay đã cào xước cả da mà lại không hề thấy đau.
Bùi Chất nhìn nữ nhân đang có dáng vẻ không tin nổi trên mặt đất, sự tàn nhẫn trên mặt bị ép xuống: “Phụ thân đã nói như vậy rồi, nhi tử cũng sẽ không khách khí nữa.”
Hiển Quốc công gật đầu, Bùi Chất liền lạnh giọng nói với hai gã sai vặt tay cầm trường côn đứng chờ sẵn bên cạnh: “Đánh đi, đánh chết thì ném ra bãi tha ma, đánh không chết thì ném về Ngọc Xuân Lâu, có giữ được mạng không còn tùy thuộc vào ý chí của nàng ta.”
“Quốc công gia…” Liên Tang bị gã sai vặt kéo đi đè lên băng ghế dài, tay chân giãy dụa.
Hiển Quốc công nghe thấy nàng ta gọi mình liền quay lại gật đầu như đáp lễ rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Bùi Chất cũng vén áo choàng đi ra ngoài, trong viện chỉ nghe thấy tiếng Liên Tang kêu đau.
Hai cha con cùng đi ra ngoài thì gặp Bùi Đô đang đẩy cửa đi đến, gặp họ liền chắp tay nói giọng nhẹ nhàng: “Phụ thân, huynh trưởng.”
Ba người Bùi gia trời sinh đã vô cùng tuấn tú, khí thế và phong độ đều hiếm có.
Diệp Mai đi cùng hắn ngước mắt lên liếc nhìn mà không khỏi nín thở, một hồi lâu sau mới từ từ thở ra một hơi.
Liên Tang ở trong viện cũng nhìn thấy Bùi Đô ở cửa, vị Nhị công tử này có tiếng là cao thượng khoan dung, được khen là công tử có tiền đồ, người trong phủ cũng nói hắn là người tốt tính ôn hòa nhất, trong mắt nàng ta hàm chứa tia hi vọng cuối cùng: “Nhị, Nhị công tử...”
Bùi Đô nghe thấy giọng nói, cũng bắt gặp ánh mắt của nàng ta, nhưng chỉ mỉm cười rồi nhìn sang chỗ khác.
Trong khoảnh khắc Liên Tang trợn trừng mắt nhìn thì Tề Thương cũng đúng lúc kéo cửa đóng sầm lại.
Bùi Chất đứng một bên hơi nhếch khóe miệng, tay vuốt tay áo cười khẩy chế nhạo.
Trong lòng ba cha con bọn họ đều rõ như gương sáng, có thể nhìn rõ người khác cũng có thể nhìn rõ chính mình, chỉ là trong lòng hiểu nhưng không nói ra mà thôi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.