Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 83:




Liễu Phương Tứ được hai nha hoàn Dạ Mai, Dạ Trúc người dìu người đỡ dậy, ánh mắt giống như muốn nhìn xuyên thủng người khác, Ninh Hồi không để ý đến nàng ta.
Nàng đi dạo một lúc, thức ăn cũng đã tiêu bớt khá nhiều rồi, bèn dẫn theo Thanh Đan, Thanh Miêu thong dong trở về bàn tiệc.
Nha đầu Liễu Chi đang chờ bên cạnh Ninh phu nhân vội cho nàng rót một chén rượu trái cây ấm.
Nàng ngồi xuống ghế đẩu, cầm chén lên, nhấp một ngụm rượu, hương vị không quá nồng.
Ninh phu nhân thấy nàng cầm chén rượu không nói chuyện, bèn hỏi: “Hương vị như thế nào?”
Ninh Hồi nhấp một ngụm, nhẹ nhàng đáp lời: “Hương vị dễ uống hơn ở bữa tiệc trong cung lần trước.”
“Đây đều là Lâu phu nhân tay ủ đấy, không thể tìm thấy ở nơi khác đâu.” Ninh phu nhân lấy khăn che mặt rồi khẽ gậy đầu, rồi bà lại tự cho mình một chén đầy.
nói: “Khi dự tiệc thì có thể uống một chút để giữ ấm cơ thể, còn ngày thường thì không nên uống nhiều.”
“Thanh Đan không cho con uống rượu.” Nha đầu kia quản khá chặt, nàng ấm ức nói với Ninh phu nhân ngồi cạnh: “Hai tháng này, nha đầu đó không cho con một giọt rượu nào.” Lần trước nàng muốn len lén nếm thử bầu rượu của Bùi Chất xem có mùi vị thế nào thì đã bị nàng ta trừng mắt cảnh cáo rồi
Thanh Đan nghe vậy dở khóc dở cười: “Vừa ngã xuống hồ, lại vừa bị ốm, thân thể tiểu thư còn chưa hoàn toàn bình phục thi sao có thể dính vào món đồ chơi này được?”
Ninh Hồi cũng chỉ là tiện thể nhắc đến mà thôi, Ninh phu nhân lại đánh nhẹ lên tay nàng mấy cái, nhìn nàng oán trách, khen ngợi Thanh Đan nói: “Vẫn là ngươi ổn thỏa.”
Vừa nói vừa dọn chén rượu trái cây của nàng đi, Ninh Hồi vội vàng giữ lại giơ một ngón tay lên nói: “Con chỉ uống một chút...!thôi” Hương vị chua chua ngọt ngọt dễ uống như vậy, mang đi cũng thật là đáng tiếc.
Nàng lại nhìn về phía Thanh Đan, Thanh Đan trả lời: “Uống một chút thì vẫn có thể được.”
Ninh phu nhân ngồi cạnh nhìn thấy vậy, gắp cho nàng một chút đồ ăn còn nóng, cười nói: “Vậy thì được.”
Bọn họ ở đây nói chuyện, ở bên kia Liễu Phương Tứ nghỉ ngơi một lúc đang khập khiễng trở về, dáng vẻ như vậy quả nhiên là khiến cho Lâu phu nhân giật mình.
Danh tiếng của Liễu Phương Tứ ở Kinh Đô xếp hạng chót không phải là chỉ nói mồm, tên của nàng ta trong mắt các tiểu thư, phu nhân này chẳng khác nào gián tiếp tương đương với bốn chữ “Gây chuyện thị phi”.
Lâu phu nhân vừa nhìn thấy nàng ta mí mắt như trực nhảy ra ngoài, bước lên phía trước một bước hỏi: “Bùi nhị phu nhân làm sao thế này?”
Liễu Phương Tứ ngồi xuống ghế, cố nặn ra một nụ cười, hàm răng của nàng ta cũng khó chịu, nói chuyện giống như gằn từng chữ từng chữ ra vậy: “Không có chuyện gì đâu… chân … chân ta đau một chút thôi… không sao cả … nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi.”
Lâu phu nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy nàng ta cũng không có yêu sách gì nên cũng không tiếp tục truy vấn.
Liễu Phương Tứ tức giận lườm Ninh Hồi một cái, Ninh Hồi nhấc chén rượu trái cây, cười với nàng ta, nàng ta tức giận giậm chân một cái, lại thêm một cơn đau điếng người.
Lâu Phiến đang tán gẫu với các phu nhân và tiểu thư trong đại sảnh nhưng không thấy bóng dáng của Bùi Hân đâu cả.
Ninh Hồi bảo Thanh Đan đến chỗ của Bùi Trân, Bùi Duyệt hỏi thăm vài câu, mới biết được nàng ta lấy cớ không thoải mái để đến tiểu viện nghỉ ngơi rồi.
Đến gần cuối bữa tiệc, Ninh Hồi mới nhìn thấy nàng ta đi ra, gương mặt trang điểm thanh tú không giấu được vẻ tiều tụy.
Lâu Phiến liếc nhìn một cái, lấy khăn tay che mặt cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nói chuyện với Tống Thanh Thanh như thể nàng ta không tồn tại.
Cứ chốc chốc Ninh Hồi lại nhấp một ngụm rượu, không biết từ lúc nào, nàng đã uống cạn một bình, Ninh phu lắc lắc cái bình sứ trắng, tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái: “Thật không biết chừng mực!”
Ninh Hồi tự giác không dám lên tiếng mà lấy khăn tay che nang mắt, ánh mắt tươi cười nhìn bá mẫu.
Mọi người gần như đã đi hết, Ninh phu nhân cũng kéo Ninh Hồi đứng lên đi ra ngoài, trong đình viện đã có rất nhiều người, Ninh Hồi vừa liếc nhìn đã thấy Lộ Lăng hầu và Bùi Chất cùng đứng cạnh nhau.
Trong đám đông, giữa hai người có một khoảng trống rất rõ, nên rất dễ nhận ra
Ninh Hồi bước lên mấy bước, nắm lấy tay hắn và gọi tên Bùi Chất.
Tay của nàng ấm áp như cái lò lửa nhỏ tử, được nàng nắm tay rất thoải mái.
Bùi Chất khẽ cúi đầu, vị ngọt của rượu hoa quả xộc vào mũi hắn, lại nhìn thấy gương mặt ửng hồng, đôi mắt mơ màng của nàng, hắn hơi nhíu mày
Ninh phu nhân đi đến bên cạnh: “Rượu trái cây nếu uống nhiều thì cũng dễ say, khi về phủ nhớ uống bát canh giải rượu, nếu không kịp nghỉ ngơi sẽ bị đau đầu đó.”
Bùi Chất gật đầu cáo từ hai vị trưởng bối rồi dắt nàng ra khỏi Thừa tướng phủ.
Ninh Hồi vừa đi vừa quay người lại vẫy vẫy tay, Ninh phu nhân mỉm cười nói với Lộ Lăng hầu ở bên cạnh: “Hôm nay gặp mặt, chàng thấy thế nào?”
Nhân duyên của Lộ Lăng hầu có thể nói là tốt hơn Bùi Chất nhiều, trong bữa tiệc có rất nhiều người cùng uống rượu với ông, ngươi một chén, ta hai chén, hiện giờ đã cảm thấy lâng lâng, vui vẻ vuốt chòm râu: “Rất tốt, rất tốt! Cháu gái và cháu rể của ta đều rất tốt.”
Ninh phu nhân biết rằng ông đã uống quá nhiều, hiếm khi có dịp ông không trưng bộ mặt nghiêm khắc thuyết giáo người khác.
Bà nhéo nhẹ vào cánh tay cứng rắn của Lộ Lăng hầu một cái, tươi cười nói mấy câu cùng với Lâu Thừa tướng và phu nhân rồi cáo từ.
Khách khứa rời đi, không khí rộn ràng của Thủ tướng phủ cũng nhanh chóng tan biến, toàn bộ đình viện cũng dần dần trở nên yên tĩnh.
Lâu Phiến đích thân tiễn Tống Thanh Thanh về, vừa bước vào cửa đã bị Lâu phu nhân gọi lại.
Hai người cùng nhau đi dạo trong hoa viên, bọn hạ nhân đi theo xa xa phía sau.
Lâu phu nhân hỏi: “Có phải hôm nay con đã nói gì với nha đầu của Bùi gia kia đúng không? Ta thấy sắc mặt nàng ta lúc sau có hơi kỳ lạ.”
Lâu Phiến vẫn luôn thân thiết với mẫu thân có chuyện gì cũng nói, hỏi gì cũng không giấu, ả thẳng thắn trả lời: “ Con chỉ nói mấy câu bâng quơ với nàng ta mà thôi.
Chắc hnr là có câu nào nói trúng tim đen, khiến nàng ta mất hứng thôi.
Mẫu thân, người quan tâm nàng ta làm cái gì?”
Lâu phu nhân nhướng mày hàm ý không đồng tình: “Con ơi, bây giờ con đối đầu với nàng ta là không khôn ngoan, sợ rằng sau khí vào phủ, con sẽ không thể sống yên.”
Lâu Phiến cười cười: “Mẫu thân, nếu như giờ con không tranh đấu với nàng ta thì đến khi vào phủ, con cũng vẫn không thể sống yên ổn đâu.”
Ả giật chiếc khăn lụa tím hồng đang khoác trên người xuống,vừa đi vừa hất nhẹ tay áo: “Dù sao thì kết quả cũng giống nhau hà tất phải tự mình chịu ấm ức đây? Dù Thừa tướng phủ chúng ta không thể so sánh được với thế gia lâu đời như Quốc Công phủ của nàng ta.
Thế nhưng ngoài chuyện này, chúng ta không hề thua kém gì cả.
Chúng ta cần gì phải sợ?”
Nữ nhi của bà ta vốn là một người có chủ ý đấy, Lâu phu nhân cũng không khuyên nhủ gì nhiều, chỉ nhắc nhở: “Định Vương yêu thích nàng ta, con lại khiến nàng ta khó chịu, Định Vương nhất định khiến con khó chịu.
Nam nhân như thế nào, cứ nhìn tên đại ca khốn nạn của con thì biết.
Con à...!dù sao thì con cũng đã lỗ mãng rồi.”
Lâu Phiến hặc hặc nở nụ cười hai tiếng: “Bùi Hân làm gì còn mặt mũi nào đến cáo trạng với cả Định Vương nữa?” Mỗi một từ mà ả nói đều là sự thật, hoàn toàn không thêm mắm thêm muối để vu oan Bùi Hân.
Lâu phu nhân thở dài: “Phiến Nhi...”
Lâu Phiến khép lại nụ cười, khoác chiếc khăn tơ lụa của mình lên vai của Lâu phu nhân, khoác tay bà ta đi trên con đường mòn lát đá xanh, nhìn tuyết đọng lại hai bên đường dịu dàng nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, con là thê, nàng ta là thiếp.
Nàng ta phải dựa vào Định Vương để sống yên ổn, chứ con không kèm đi cầu xin người nam nhân lạnh lùng này đâu.
Cần phải làm thế nào, trong lòng nữ nhi đã có tính toán rồi, con sẽ không chịu thiệt đâu.”
Trông cậy vào trái tim nam nhân đó còn không bằng trông cậy vào một con heo rồi, cũng chỉ mỗi Bùi Hân mới tâm tâm niệm niệm con người đó.
Nhìn thấy thần sắc lo lắng trên mặt của Lâu phu nhân vẫn không giảm đi, ả lại an ủi: “Đại ca là một tên khốn nạn,nhưng không phải hiện giờ đại tẩu cũng đang sống yên ổn hay sao? Thê là thê, thiếp là thiếp, huống hồ còn là trong Hoàng tộc nữa? Chỉ cần nữ nhi không mắc sai lầm gì lớn, thì cả đời đều là Định Vương phi, cháu ngoại của người mới là thế tử gia của Vương phủ.”
Lâu phu nhân càng nghe ả nói, càng thấy khó hiểu bèn trách mắng: “Càng ngày càng không biết xấu hổ rồi! Những lời này có thể nói ra bên ngoài như vậy sao?”
Lâu Phiến mỉm cười: “Đây không phải là trước mặt của mẫu thân hay sao?”
Hai người này mỗi câu mỗi chữ đều đang nói về Bùi Hân, mà Ninh Hồi và Bùi Chất đang ngồi xe ngựa hồi phủ cũng nhắc đến nàng ta.
Khi ở cạnh Bùi Chất, Ninh Hồi đều dựa vào người hắn theo thói quen, hai tay vòng qua eo của hắn, trán áp vào lồng ngực: “Vị Lâu tiểu thư kia nói chuyện vô cùng khó nghe, giống như ở trước mặt của ả, Bùi Hân chỉ là một con châu chấu thôi vậy.”
Bùi Chất không quan tâm lắm đến chuyện này, hắn đưa tay lên đỡ lấy mặt của nàng: “Dù là châu chấu hay cóc, thì cũng có liên quan gì đến chúng ta?”
Ninh Hồi chóng mặt gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Khi nàng nói chuyện đều có mùi rượu thoang thoảng bay ra, Bùi Chất ghé sát lại, hôn lên môi cô thì thầm: “Nàng đã uống bao nhiêu rồi?”
Ninh Hồi mở to hai mắt nhìn hắn một chút rồi vén mũ trùm đầu của áo choàng lên, che hết nửa khuôn mặt: “Chỉ một bình thôi.”
Bùi Chất lạnh lùng nhìn nàng: “Nàng đúng là có bổn sự đấy.”
Ninh Hồi: “...!Nghe thế nào lại giống như đang khen ta vậy.”
Hắn tóm lấy mặt của nàng: “Xem ra, nàng còn chưa say, đầu óc còn rất tỉnh táo.”
Ninh Hồi: “Ta vốn là không có say mà.” Nàng chỉ là có hơi chóng mặt mà thôi.
Bùi Chất nhìn chằm chằm vào cười khúc khích không nói tiếng nào, Ninh Hồi dùng hai tay nắm lấy mép mũ trùm đầu bằng lông, nghiêng đầu cười với hắn.
Đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, đôi má ửng hồng thấp thoáng dưới chiếc mũ trùm đầu, mỉm cười như một kẻ ngốc, Bùi Chất nhướng mày, dùng đầu ngón tay gõ gõ vào trán của nàng.
Ninh Hồi tự sờ lên trán của mình, hơi ngây ra một lúc rồi mới vùi mặt vào trong lòng ngực của hắn, đổ thừa là bản thân chóng mặt.
Một lúc sau, nàng lại đưa tay lên sờ mặt anh, sau đó mỉm cười hôn lên môi hắn.
“Bùi Chất, chàng thật là đẹp...”
Người nam nhân bị nàng “giày vò” chỉ khẽ mỉm cười mà không nói câu nào.
Trong không gian, Thanh Thanh Thảo Nguyên khoác chiếc chăn nhỏ lên vai làm áo choàng, xe rách một mảnh vải để buộc vào đầu, cố gắng chống đỡ để nhìn ra bên ngoài.
Đợi đến khi Ninh Hồi hoàn toàn tỉnh lại thì đã là mấy canh giờ sau, bên ngoài đã tối đen như mực, nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ một lúc, rồi mới vùi đầu vào trong chăn, chậm rãi mặc chiếc áo khoác bị rơi trên giường và rót nửa tách trà.
Trà rót ra rồi nhưng nước hơi nóng, chưa thể uống được nên nàng đành chống cằm ngây người.
Thanh Đan ở gian ngoài nghe thấy có tiếng động thì vén rèm đi vào: “Thiếu phu nhân tỉnh rồi sao, còn thấy chóng mặt nữa không?”
Ninh Hồi hơi giật mình, đáp lời: “Không sao.”
Thanh Đan gọi Thanh Miêu bưng nước nóng vào, còn nàng ta thì đi lấy xiêm y: “Vậy thì tốt rồi.
Lúc chiều Dung Xuân có đến một chuyến, Lão phu nhân bảo tiểu thứ, buổi tối đến phòng của bà.”
Ninh Hồi ồ một tiếng: “Còn gọi ta qua đó làm gì, buổi sáng không phải mới nói chuyện rồi sao?”
Thanh Miêu vặn khăn tắm nóng từ trong chậu đồng, nói ra tin tức vừa nghe ngóng được: “Dung Xuân nói là gọi cả đại tiểu thư, xem chừng là buổi tối hôm nay sẽ quyết định tiền đồ của đại tiểu thư rồi.”
Sau khi đắp khăn ấm lên mặt, Ninh Hồi lập tức cảm thấy tinh thần tốt hơn, nàng có hơi ngạc nhiên nói: “Gấp gáp như vậy sao? Có gấp quá không?”
Thanh Miêu nói tiếp: “Đợi thêm một thời gian nữa, thì phía Định Vương phủ sẽ quên lời hứa, đến lúc đó thì sẽ không có hai lựa chọn cho đại tiểu thư tự do lựa chọn rồi.
Vậy nên chuyện này cũng cần phải hành động thật nhanh, sớm ngày nào, tốt ngày ấy.”
Ninh Hồi ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, rồi đứng dậy để Thanh Đan giúp nàng mặc thêm hai lớp xiêm y: “Vậy giờ ta sẽ qua luôn.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.