Mấy ngày gần đây Ninh Hồi không có đào cây nên Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng không có cây trồng, gấu trúc nhàn đến phát sợ.
Cả ngày nó hết ngâm mình bơi lội dưới hồ nước lại lăn lộn trong bùn lầy.
Ninh Hồi kê gối mềm đệm dưới người, tự đếm tóc của mình một cách buồn chán.
Lúc Thanh Miêu mang theo điểm tâm tiến vào, nàng vừa hay đếm đến năm trăm sợi, đầu óc nàng mụ mị hoàn toàn không kéo nổi tinh thần.
“Nếu thiếu phu nhân nhàm chán chi bằng ra ngoài kia đi dạo một lát?” Thanh Miêu bưng bánh gạo vừa mới nấu từ trong hộp thức ăn ra rồi gắp một miếng nhỏ để nàng ăn thử.
Ninh Hồi cắn một miếng, nhai mãi hồi lâu mới nuốt xuống, hỏi: “Ta có thể đi dạo ở đâu?” Ngày trời tuyết rét căm này, đi đến nơi đâu cũng chẳng có gì thú vị.
Thanh Miêu ngẫm nghĩ một hồi, dò ý: “Chi bằng tới Trân Bảo Các? Nghe nói nơi đó mới có mấy thứ đồ chơi mới lạ lắm ạ.”
Ninh Hồi vẫn chẳng có nổi chút hứng khởi nào.
Những nơi như Trân Bảo Các đi một lần thì hay, đi hai lần còn được nhưng hai ba hôm lại tới đó thì lòng hiếu kỳ đã mài mòn hết cả rồi.
Đội gió đội tuyết đi xem mấy thứ đồ không có tác dụng gì còn chẳng bằng để nàng trầm luân dính chặt bên giường ấm.
Đầu ngón tay nàng vòng theo viền thêu hoa Thanh Liên trên thảm, nghiêng đầu lười biếng thở dài, nàng cảm giác như mùa xuân vẫn còn xa lắm.
Thanh Đan còn đỡ, mấy ngày nay Thanh Miêu và Xuân Đào ở mãi trong phòng cũng chán ngán, hai nàng ấy tụ lại một chỗ thì thầm to nhỏ, đột nhiên nói ra thành tiếng: “Thiếu phu nhân, hay là chúng ta đến Minh Thúy Phường xem thử?”
Hay tay Ninh Hồi chống gối mềm, ngồi thẳng người: “Minh Thúy Phường?”
Minh Thúy Phường là phường ca vũ mới được khai trương ở phố Phù Vân thành Nam, nơi đây hoàn toàn khác với nơi yên hoa liễu như Ngọc Xuân Lâu.
Địa vị của phường ca vũ trong dòng chảy lịch sử cũng cao hơn, tao nhã hơn rất nhiều nhưng vẫn không mất đi dáng vẻ nơi tốt đẹp để tiêu khiển khi buồn chán hay khi muốn gϊếŧ thời gian.
Ninh Hồi từng đến phường ca vũ trong thành hai lần nhưng cũng chưa nhìn thấy Minh Thúy Phường mới mở này.
Bên ngoài gió lớn, người vừa ra khỏi cửa gió tuyết đã tạt lên mặt, đợi cho đến khi lên được xe ngựa, những bông tuyết dính lên người mới tan ra khiến cho chiếc áo choàng bên ngoài của Ninh Hồi lấm tấm ướt.
Từ phủ Quốc Công đến thành Nam cũng phải mất một khoảng thời gian, Ninh Hồi ôm lò ủ ấm vốn không buồn ngủ nhưng lắc lư một hồi, nàng cũng bắt đầu ngáp dài.
Khóe mắt ứa nước nàng cũng không để tâm.
Bên ngoài bỗng vang lên từng hồi tiếng vó ngựa khiến nàng giật mình, nước mắt cũng thuận theo chảy xuống, bấy giờ Ninh Hồi mới nâng tay áo lau qua.
Nàng vén một góc rèm xe nhìn thử, bóng áo choàng màu đen vụt qua trước mắt.
Nàng ngạc nhiên, thốt lên: “Tề Thương? Hắn vội vàng như thế là muốn đi đâu?”
Bên trong xe ngựa có Sở Hốt đi theo nàng, bàn tay nàng ấy cầm kiếm chỉ liếc mắt qua bên ngoài, đáp: “Chắc là Hoàng Thành, có lẽ tới quan sở.”
Ninh Hồi nghiêng đầu: “Thế cũng không cần gấp gáp như vậy chứ? Chạy nhanh như thế bị ngã thì sao?”
Sở Hốt: “Không sao đâu, thịt hắn dày, cứ bò dậy là ổn thôi.”
Ninh Hồi: “…”
Thanh Miêu và Xuân Đào che miệng nhìn nhau cười hoàn toàn trái ngược với vẻ an tĩnh vừa nãy.
Ước chừng hết gần nửa canh giờ, xe ngựa mới chầm chậm lắc lư đến Phỉ Thúy Phường.
Thanh Miêu đặt một gian ở lầu trên nhìn chính diện vào đài diễn treo rèm sa trắng bồng bềnh.
Ở phường ca vũ chẳng qua cũng chỉ là nghe khúc xem múa, Ninh Hồi khó thưởng thức nổi ý cảnh mà ca vũ cố tạo ra nên thuần túy chỉ nhìn người.
Sau khi xem xong hai điệu múa, nàng lại chuẩn bị lên đường hồi phủ, không ngờ nàng vừa xuống lầu đã nhìn thấy Bùi Chất từ cửa lớn bước tới.
Bên cạnh hắn còn có người đi theo, Ninh Hồi cũng nhận ra người đó chính là vị thái tử Lục Lang mới được giải cấm túc mấy ngày nay.
Ninh Hồi còn đang do dự có lên qua đó không, Hà công công cải trang kỹ lưỡng đi theo Thái tử đã chạy bước nhỏ tới trước mặt nàng, cười vái: “Thỉnh an thiếu phu nhân, chủ tử nhà ta mời người qua bên đó uống trà ạ.”
Ninh Hồi quét mắt nhìn về phía bên kia đúng lúc Bùi Chất cũng đối mặt nhìn nàng, khi hai ánh mắt gặp nhau, hắn còn hơi hướng về nàng gật đầu.
Ninh Hồi mỉm cười, đi theo Hà công công cùng xuống thang.
Bùi Chất và Thái tử đặt một gian nhỏ ở phía tây của lầu ba, tấm màn trúc che ánh nhìn đã được kéo lên một nửa, vừa đúng lúc đài diễn điệu múa phía dưới có một nhóm người mới lên.
Hai người chia nhau ngồi hai bên.
Ninh Hồi tiến vào gian nhỏ thỉnh an Thái tử, đợi nghe được hắn ta nói lời miễn lễ, nàng mới đi tới ngồi bên cạnh Bùi Chất.
Bùi Chất đặt chung trà trong tay qua cho nàng, trách nói: “Hôm nay nàng đã lỡ xuất môn rồi?”
Ninh Hồi mím nhẹ môi, lầm rầm ghé bên hắn đáp: “Chẳng phải vì ta nhàm chán sao.”
Nàng chán đến mức cả người muốn mọc nấm nấu được cả mấy bát canh.
Nàng âm thầm kéo tay Bùi Chất nghịch ngợm, lúc nói chuyện một nửa chú ý của nàng đặt lên người đối diện.
Mấy ngày gần đây Thái tử ngày nào cũng quỳ dưới nền tuyết, cho dù có thái y trông nom chuẩn bị sẵn đủ loại thuốc thang canh tẩm bổ nhưng hắn ta vẫn ngày càng gầy yếu, áo bào màu xanh mặc trên người hắn ta cũng rõ ràng rộng hơn trước.
Lục Lang cảm giác được ánh mắt của nàng bèn mỉm cười tỏ ý đáp lại, dáng vẻ của hắn ta rất nho nhã hữu lễ, điểm này cũng có nét giống với thói quen của Bùi Đô.
Ninh Hồi cong ngón tay gãi nhẹ lòng bàn tay Bùi Chất, nàng nghe thấy Lục Lang thong dong mở miệng: “Gần đây Tam đệ quả là thuận lợi đắc ý.”
Ánh mắt Bùi Chất thản nhiên: “Quả rất đắc ý.” Bàn tay trong bóng tối này càng lúc duỗi càng sâu, hắn thật muốn cầm kiếm chặt đứt luôn nó.
Chỉ có điều, tuy rằng làm vậy dứt khoát gọn gàng nhưng không tránh được có chút nhàm chán, chẳng có gì hay ho.
Lúc còn nhỏ tuổi, Thái tử cũng từng bị Chiêu Nguyên Đế vứt đến nơi ở của Trưởng Công chúa trên núi Thiên Diệp vài năm.
Hắn ta có giao tình với Bùi Chất nên khi nói chuyện cũng không kiêng kị: “Cô vốn cho rằng hắn là người tốt, chẳng ngờ tới cũng là một con sói.”
Trong mắt Lục Lang phủ một tầng băng mỏng, hắn ta ít có khi như thế.
Lần này, Lục Giác bẫy hắn ta chuyện bão tuyết cũng khiến hắn ta thực sự tức giận.
Vết thương do lạnh cóng trên đầu gối của hắn ta vẫn còn lâm râm đau, mỗi lần đau, lửa giận trong lòng hắn ta lại càng thêm cháy bỏng.
“Cũng đúng, đều mang họ Lục cả, ai mà chẳng có mấy phần chí hướng.” Lục Lang lại nhấp trà xanh, hương trà phảng phất khiến lòng người thanh bình lại.
“Cô nghe mẫu hậu nói thánh chỉ tứ hôn của Tam đệ và tiểu thư Thừa tướng chỉ nội trong hai ngày nay mai ban xuống.
Hắn ta quả như măng mọc mùa xuân, chuyện tốt lớp lớp.”
Trong lòng Bùi Chất khẽ động: “Hai ngày nay mai?”
Lục Lang gật đầu: “Nói không chừng, cũng sẽ có một đạo thánh chỉ đưa xuống bên Bùi Hân.”
Bùi Hân thế nào, Bùi Chất cũng chẳng hề để tâm: “Tốt lắm.” Nàng ta sớm ngày được gả đi cũng bớt chướng mắt.
Chủ đề này cũng tạm thời đi đến kết thúc.
Trên đài diễn phía dưới hàng người tay áo tung bay nhẹ nhàng đan xen, dáng người yểu điệu xinh đẹp, tiếng nhạc uyển chuyển du dương.
Người trong gian nhỏ lại chẳng nghe vào lòng.
Lục Lang ngồi thẳng người, cuối cùng cũng hỏi: “Nghe nói ngươi giấu một người ở ngõ Đông?”
Bùi Chất lạnh lùng ngước mắt: “Hử?”
Lục Lang ý tứ đảo mắt qua người Ninh Hồi, mỉm cười nói: “Trước buổi triều sớm hôm nay, cô vẫn còn nghe mấy vị đại nhân tụ lại một chỗ nói ngươi có mang một mỹ nhân từ Bình Xuân về, kim ốc tàng kiều ở ngõ Đông, ngày nào cũng phải qua đó một lượt.”
Bùi Chất cười khẩy, đưa đĩa sứ ngọc đựng bánh ngọt dịch tới bên tay Ninh Hồi, đáp: “Nói hươu nói vượn.”
Đương nhiên Lục Lang biết đó chỉ là những lời nói vô căn cứ, với tính cách của Bùi Chất, hắn thực sự muốn người nào còn phải kim ốc tàng kiều sao? Cứ đường đường chính chính đem về phủ cũng nào có ai nói được gì hắn? Nếu không phải vậy, hắn ta cũng đã chẳng hỏi lời này trước mặt Ninh Hồi, lời này của hắn ta cũng chỉ là hiếu kỳ muốn biết căn nguyên nội tình trong đó mà thôi.
“Vậy ngươi vì cớ gì?” Trông mong đưa một người từ Bình Xuân về nuôi chắc không thể vì hành thiện chứ?
Bùi Chất thản nhiên như không, nói: “Cuối năm sắp tới rồi, ta muốn tặng một phần lễ kinh thiên động địa cho Định Vương điện hạ.”
Ánh mắt Lục Lang chợt biến, ý tứ thâm sâu: “Không biết cô có thể được xem trước hay không?”
“Không vội một chốc một lát được.
Lễ này ta vẫn chưa chuẩn bị đủ, còn cần đợi một thời gian nữa, đợi khi chu toàn sẽ mời thánh thượng và điện hạ cùng xem.”
Lục Lang ngạc nhiên: “Thì ra là vậy, cô hiểu rồi.”
Ngồi ở Minh Thúy Phường gần nửa canh giờ, Thái tử không thể ở bên ngoài quá lâu nên rất nhanh đã đứng lên hồi cung.
Thực ra Bùi Chất cũng không thích những nơi như thế này, chỉ ngồi một lát hắn cũng đưa Ninh Hồi đến tửu lâu gần đó dùng ngọ thiện.
Trên đường hồi phủ, không những gió tuyết chẳng nhỏ đi mà ngược lại càng lúc càng to hơn, để an toàn nên xe ngựa cũng đi cực chậm.
Ninh Hồi há miệng hà hơi, động tác rất nhanh bỏ rèm cửa xe xuống.
Trong xe ngựa cũng không còn ai khác, hai người Sở Hốt và Thanh Miêu đều đi phía sau, nàng lười biếng dựa vào lòng hắn, vừa hay lại nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài phi qua.
Bỗng nhiên nàng nghĩ tới lúc đến có nhìn thấy Tề Thương, bèn hỏi: “Tề Thương không đi theo chàng sao? Vừa rồi ta nhìn thấy hắn trên đường.”
Bùi Chất nâng khuôn mặt nàng hôn xuống, hắn nhìn nước da trắng hồng quyến rũ ấy không kìm được nhẹ cắn: “Hắn có việc cần làm.”
Tóc mai bên tai cọ vào nhau thật trêu người, Ninh hồi vùi đầu trốn đi không cho hắn tiến tới.
“Ninh Hồi…” Bùi Chất cong ngón tay kéo cằm nàng, giọng nói hơi khàn bên tai.
Ninh Hồi ngẩng đầu, hỏi lại: “Chàng làm sao thế?”
“Nàng đã nghe lời Thái tử nói chưa?”
Nàng không rõ ý tứ của hắn: “Là chuyện ở ngõ Đông sao?”
“Không, là hôn sự của Định Vương và tiểu thư nhà Thừa tướng.” Bàn tay Bùi Chất giữ trên cần cổ nàng, ngón cái nhẹ nhàng miết lên da mặt mịn màng.
Môi Ninh Hồi mấp máy, mày cong hơi nhíu.
Haiz, thật rầu người quá, tại sao Bùi Chất vẫn cứ canh cánh chuyện này?
Nàng kéo tay hắn bỏ xuống, đầu ngón út gãi nhẹ lòng bàn tay hắn, nghiêm túc nói: “Thái tử điện hạ nói cũng không tính, chẳng phải nói đợi thánh chỉ tứ hôn sao.”
Bùi Chất chậc lưỡi: “Thánh chỉ?”
Ninh Hồi vừa gật đầu đáp lời, người ôm nàng đã cười thành tiếng, ánh mắt hắn sâu xa lướt trên khuôn mặt nàng rồi dừng lại bên rèm vải cửa sổ màu thẫm, chầm chậm nói: “Nàng nhìn ra bên ngoài đi.”
Ninh Hồi nghi hoặc nghiêng đầu, theo ý hắn mở rèm cửa lên một nửa, gió lạnh thổi vào mặt nàng.
Bên ngoài chính là phủ Thừa tướng, một vòng thị vệ đang đứng trước cổng chính, bên thềm đá còn tụ tập không ít người mặc áo tơi đội ô muốn hóng chuyện.
Ninh Hồi thoáng nhìn thấy bóng hình quen thuộc, nàng chỉ ngón tay về phía đó: “Là Trương công công kìa.”
Cánh tay vừa thả, rèm cửa đã buông xuống.
“Trương công công đến phủ Thừa tướng làm gì? Công công…” Lời vừa ra khỏi miệng nàng đã cảm thấy không đúng, kinh ngạc nói: “Lẽ nào công công đến tuyên thánh chỉ tứ hôn?”
Bùi Chất chạm trán nàng: “Nếu không thì sao?”
Không đợi nàng trả lời, đuôi mắt hắn hơi nhếch lên, trêu chọc: “Dám cá cược dám chịu thua chưa? Hth?”
Ninh Hồi nhìn thằng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, mi mắt rung lên nhè nhẹ, khuôn mặt nàng đỏ bừng ngượng ngùng.
Nàng tháo bỏ dải đai váy màu đỏ bên eo quấn vào đầu ngón tay mấy vòng, đôi môi ngập ngừng, cất giọng lí nhí.
Bùi Chất ở gần nàng như vậy cũng không nghe rõ, hắn hỏi: “Sao thế? Nàng định nuốt lời sao?”
Ninh Hồi mở to mắt: “Không phải.” Nàng vẫn luôn là một người thành thật đáng tin đấy, có được không?
Bùi Chất dịu dàng, hỏi lại: “Vậy thì nàng định thế nào?”
Nàng xấu hổ thẹn thùng chuyển ánh mắt nhìn khắp xung quanh, giọng nói to hơn nhưng ấp úng: “Ta… ta không biết…”
Thời gian của Thủy Lam Tinh quý giá lắm, mọi người đều đang bận rộn xây dựng lại, rất ít khi nói đến chuyện này.
Mấy động tác dạy học môn giới tính gì đó cũng phải tới khi lấy được giấy kết hôn mới cho phép quẹt thẻ vào phòng xem phim.
Sinh em bé thì sinh thế nào? Nàng còn chưa được học, cũng chẳng ai từng dạy nàng đâu… QAQ
Có điều nàng cũng từng nhìn thấy loại thú khác sinh con, nhưng… Nàng xoa bụng mình, ở đây nào có cái gì đâu?
Bùi Chất: “Ơ…”.