"Lạc gia,tối nay đi bay không?"
Một thanh niên mặc áo hoodie màu đen rộng thùng thình ngồi phía dưới cầu thang phòng học, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc.
Trong màn khói trắng,hình dáng sườn mặt thiếu niên đã sắp trưởng thành mờ mịt tạo ra cảm giác xa cách.
Cậu lười biếng nâng đầu, hai tròng mắt đen nhánh bình tĩnh đảo qua một tên béo đứng trước mặt rồi lại hít sâu một ngụm,tay kẹp thuốc rũ bên người.
Thanh âm lãnh đạm: "Bay cái rắm."
"Vậy hôm nay cậu phải về nhà à?" Béo ngạc nhiên nhướng mày.
"Không trở về." Lạc Hữu Tiềm đứng lên, diện mạo của cậu cứng rắn, đường cong cân xứng, hiện giờ mày hơi chau nhíu lại tại một điểm.
Ngón tay thon dài bóp tắt tàn thuốc: "Hạ béo, có kẹo không?"
Cậu rất cao, duỗi tay gạt đi mùi khói thuốc còn lưu lại trong không khí.
Nam sinh bị gọi "Hạ béo" tên là Hạ Minh, từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa màu vàng.
"Không có kẹo cao su, cái này có lấy không?"
Lạc Hữu Tiềm bĩu môi, cảm thấy kẹo sữa chỉ có con gái mới ăn, đôi tay khum lại trên miệng,thở ra một hơi, nhíu mày.
Mùi thuốc quá nặng.
Lát nữa vào lớp mà bị lão Sầm bắt được thì lại phải nghe chửi vài phút, phiền toái.
Cậu cầm viên kẹo sữa,dùng miệng xé vỏ kẹo,ngón cái cầm viên kẹo nhét vào trong miệng, trực tiếp nhai,nồng mặc mùi sữa làm cậu thấy khó chịu, kẹo sữa dẻo dính vào hàm răng,cậu dùng đầu lưỡi đẩy ra mà không được, bực bội đến nỗi phải chửi tục một câu.
"Mẹ nó."
Hạ Minh nhìn cậu như vậy cũng hiểu cậu đang bực bội cái gì, chụp vai cậu: "Không tức giận,không tức giận."
Lạc Hữu Tiềm cười một tiếng,khi cậu cười cười,đôi mắt lạnh nhạt xa cách sinh động lên một chút,hơi cong cong có chút câu dẫn.
Cậu giơ tay kéo cổ áo Hạ Minh ra, đem giấy gói kẹo ném vào: "Cút đi,tớ muốn thuê nhà ở."
"Thuê nhà?Vậy thì tốt quá, về sau tớ có thể thường xuyên tới tìm cậu đi chơi." Hạ Minh không biết giận tiếp tục cười,rũ rũ áo để giấy gói kẹo rơi ra ngoài.
Lạc Hữu Tiềm khom lưng nhặt giấy gói kẹo ném vào thùng rác, nói: "Chắc phải tìm người thuê chung, dù sao tớ cũng không muốn về nhà, tiền trong thẻ cũng không còn nhiều."
Hạ Minh có lúc nào gặp cậu ta thiếu tiền lại còn phải dùng tiết kiệm, lập tức trừng lớn đôi mắt: "Không thể nào,Lạc gia,cậu định không bao giờ trở về à?"
Lạc Hữu Tiềm nâng mi, không chút để ý nói: "Về có gì tốt chứ?"
Vừa nhớ tới...... Những chuyện hỗn loạn đó giống như một vũng bùn tanh tưởi thấm vào da thịt cậu làm cậu cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Cậu dựa lưng vào tường,lấy di động từ trong túi, mở xem tin tức cho thuê nhà.
Tìm hơn mười phút, không phải quá đắt thì cách trường học quá xa, ngón tay nhanh chóng hoạt động trên màn hình, đột nhiên ánh mắt vừa động,kéo trở lại.
——"Tìm bạn thuê cùng:Phòng thoáng mát, giao thông tiện lợi,không cần leo cầu thang,quan hệ hài hoà.....
Phía dưới có vị trí, ở ngay tiểu khu gần trường học.Tuy điều kiện không được tốt lắm nhưng cũng khá sạch sẽ.
Hơn nữa giá cả lại rất thích hợp.
Đầu ngón tay Lạc Hữu Tiềm dừng trên màn hình di động một chút rồi mở giao diện đối thoại.
"Phòng ở có phòng tắm riêng không? Khi nào có thể vào ở?"
Hạ Minh dựa vào người cậu, thò lại gần xem màn hình di động.
Lạc Hữu Tiềm nghĩ đằng kia sẽ không trả lời ngay nên muốn đem điện thoại cất đi thì điện thoại rung một tiếng, đối phương đã trả lời.
"Phòng tắm riêng, hôm nay có thể dọn đến ngay,nhưng bạn là nam à?"
"Đúng vậy."
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ của Hạ Minh: "Cậu mở chân dung của cô ta xem nào, hình như là mỹ nữ, Lạc gia thật có diễm phúc đấy."
Chân dung là bóng dáng một cô gái,rất gầy,rất chói mắt,mặc một cái áo vàng và một cái váy màu trắng gạo rất dịu dàng,tóc dài nhu thuận sau lưng, một đôi chân tinh tế thẳng tắp, trên cổ tay mơ hồ có một hình xăm.
Hạ Minh "Ôi" một tiếng: "Xinh đẹp!"
Lạc Hữu Tiềm không có phản ứng gì, thờ ơ tạt một gáo nước lạnh: "Ai biết bên ngoài trông như thế nào."
Lại có một tin nhắn ——
" Bao nhiêu tuổi?"
Lạc Hữu Tiềm buồn cười mà nhíu chân mày, thay đổi một tư thế thoải mái dựa vào tường, cũng không lập tức trả lời mà nghiêng đầu nói.
"Béo,cậu đánh cuộc không?Nếu đây là mỹ nữ tôi mời cậu ăn cơm."
"Ok!"
Ước định xong, Lạc Hữu Tiềm mới thoải mái nâng cằm, một tay ôm ngực, một cái tay khác ấn di động.
"12 tuổi,được không?"
Chắc bên kia đoán được người ấu trĩ như vậy cũng không phải một ông chú trung niên nên cũng không hỏi lại cái gì khác, trực tiếp trả lời.
" Được,lúc nào bạn có thời gian thì qua đây,tôi dẫn bạn đi xem nhà."
"Buổi chiều 6 giờ."
Tin nhắn vừa gửi đi thì tiếng chuông vào học vang lên,học sinh vô cùng náo nhiệt tràn ngập toàn bộ sân trường,chỉ còn một vài bạn học không vội, chậm rãi đi trên hành lang.
Mấy bạn học mới từ sân bóng trở về đổ mồ hôi đầm đìa,nện bóng trên mặt đất.
Lạc Hữu Tiềm và Hạ Minh đi theo sau một đám người,có mấy người quen bọn họ quay đầu lại hàn huyên vài câu.
Mọi người đều không vội vàng giống như không nghe thấy tiếng chuông vào học.
Còn chưa đi đến lớp 12A8 đã nghe thấy tiếng đọc tiếng Anh lảnh lót,trong thời tiết mùa hạ nóng bức này càng thêm làm người ta cảm thấy phiền muộn.Trong phòng học mọi người mệt mỏi gục mặt xuống bàn.
Lạc Hữu Tiềm và Hạ Minh đẩy ra cửa sau phòng học nghênh ngang đi vào.
Qua 20 phút,tiết nghe đọc tiếng anh kết thúc.
Cánh tay Lạc Hữu Tiềm gối lên ngủ giật giật,cậu ngồi ở bàn cuối cùng, không có bạn cùng bàn, một người chiếm hai cái bàn.
***
Tan học, hoàng hôn màu đỏ chiếm cứ đường chân trời ở phía sau những toà nhà cao chót vót,thời tiết thì nóng bức và ẩm ướt.
Lạc Hữu Tiềm cởi áo khoác đồng phục,bên dưới mặc một cái quần jean, còn vô cùng ngầu mà đeo một cái kính râm màu trà có thể thay đổi màu sắc, treo ở trên mũi.Trong tay là một rương hành lý.
Tới địa điểm ước định, Lạc Hữu Tiềm nhìn xung quanh một vòng, chú ý thấy dưới tàng cây có một cô gái.
Một cái áo phông rộng có thể cho ba người chui vừa khó khăn lắm mới che lại bắp đùi, bên trong chắc là một chiếc quần đùi màu đen,chân đi dép lê,đầu đội một chiếc mũ màu đen.
Nhìn không rõ dáng người, trừ bỏ đôi chân vừa nhỏ vừa thẳng.
Diện mạo...... Cô không trang điểm,màu môi nhợt nhạt giống như người ốm nhưng vẫn có thể coi như một mỹ nhân.
Nhưng chưa được chau truốt nên nhìn có vẻ lôi thôi.
Lạc Hữu Tiềm ôm ngực ở bên đường đối diện nhìn một lát, thế nhưng không biết cô gái này có được gọi là mỹ nữ không?
Chỉ nhìn ngũ quan một cách đơn thuần thì không thể nghi ngờ là mỹ nữ, hơn nữa là loại người mà vứt trong một đám đông cũng có thể nhận ra nhưng trang phục quần đùi với dép lê này thật sự là không có mỹ cảm.
Lạc Hữu Tiềm không để ý mà cụp mi xuống.
Cô gái đối diện lúc này mới ngẩng đầu lên từ màn hình di động nhìn qua.
Trần Trừng quét mắt nhìn Lạc Hữu Tiềm, giương cằm gọi cậu.
"Đi thôi,tôi đưa cậu đi xem."
Lạc Hữu Tiềm đuổi kịp.
Cô gái này đi đường cũng giống như con người cô vậy,èo uột nhìn qua không có một chút sức lực nào.
Một lát sau Lạc Hữu Tiềm mới nhận ra đang đi vào một cái xóm nghèo, vòng qua tiểu khu phía trước, xuất hiện trong tầm mắt là một toà nhà cũ nát.
Lạc Hữu Tiềm: "...... Ở đây?"
Trần Trừng nhạt nhẽo nói: "Đúng."
Lạc Hữu Tiềm: "Không phải, đợi chút,vị trí không phải ở tiểu khu phía trước sao?"
Trần Trừng nghiêng đầu nhìn cậu một cái, khóe môi cong cong, khóe mắt nhẹ nhàng cong một chút, xoay người đứng thẳng trước mặt cậu.
"Em trai, tiểu khu phía trước cho thuê một tháng phải đến bảy tám ngàn, không chịu được khổ thì về nhà đi thôi, đừng vội vàng thể nghiệm cuộc sống làm gì."
Lạc Hữu Tiềm sửng sốt, hừ lạnh một tiếng, dựa vào ưu thế chiều cao mà nhìn xuống cô: "Dẫn đường đi."
Cho dù lúc này Lạc Hữu Tiềm đã giống như một đứa ngốc rồi nhưng đến lúc vào nhà cậu vẫn hoàn toàn ngây ngẩn —thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn có người ở nơi tồi tàn như vậy sao?
Trần Trừng lấy một cái ly tráng men trên bàn rót một cốc nước sôi để nguội, ngửa đầu uống cạn rồi sau đó tùy ý mà lau miệng.
Từ trên tường gỡ xuống một chùm chìa khóa ném cho Lạc Hữu Tiềm, bị cậu vững vàng tiếp được.
"Màu vàng là chìa khoá cửa chính, màu bạc là chìa khoá phòng ngủ của cậu."
Lạc Hữu Tiềm lấy ngón tay vân vê chìa khóa, nhíu mi: "Phòng ở thoáng mát?"
"Đúng." Trần Trừng không xấu hổ mà trả lời.
Gọi là thoáng mát vì cuối hành lang là một cái cửa sổ nhỏ rất nhỏ.
"Giao thông thuận lợi?"
Trần Trừng nhìn cậu một cái: "Bên ngoài toàn là ofo."
(((Ofo: ofo là một công ty chia sẻ xe đạp có trụ sở tại Bắc Kinh được thành lập vào năm 2014)))
Lạc Hữu Tiềm cười bực mình,lôi kéo tóc, tùy tiện kéo ghế ra ngồi xuống. Trần Trừng ôm ngực dựa vào tường đứng đối mặt với cậu.
"Không cần phiền não về việc leo cầu thang."
"Có sao?"
Lạc Hữu Tiềm giờ mới phản ứng lại đúng là không có thật ——phòng này ở dưới tầng hầm, chỉ có phiền não leo xuống thôi.
"Quan hệ hàng xóm hài hoà?"
Trần Trừng đi lên trước, vỗ vỗ đầu vai Lạc Hữu Tiềm, lúc này cậu mới thấy rõ hình xăm trên cổ tay cô là hình xăm cái bùa quỷ quái gì đấy, cực kỳ giống ký hiệu của một tổ chức tà giáo bí mật.
Cô chậm rãi nói: "Cậu còn nhỏ như vậy,thôi về đi,không chịu được khổ đâu."
Lạc Hữu Tiềm cố gắng áp xuống tức giận sắp dâng lên tận cổ.
Chân dài đặt lên bàn nên khi cậu đứng dậy, cái bàn chân phát ra âm thanh chói tai khi ma sát với mặt đất, cũng không quay đầu lại mà rời đi.Lúc đi ra còn đập mạnh cửa làm cánh cửa đã cũ nát anh dũng hi sinh.
Cậu cúi đầu vừa nhắn tin vừa đi ra khỏi toà nhà xập xệ.
" Béo, buổi tối bay. "
"Sao rồi?Lực hấp dẫn của cô gái cùng phòng kia còn không bằng tên béo như tớ à?"
" Đúng."
Hạ Minh ở đầu bên kia di động cười ngã trước ngã sau, nước mắt nước mũi đều chảy ra,vừa cười vừa trả lời.
" Xấu à? Đêm nay tớ mời cậu ăn cơm,tớ đi tắm rồi ra luôn."
Buông di động, Lạc Hữu Tiềm lại rút ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, một tay cầm bật lửa đốt thuốc,trong buổi chiều tối sáng lên một điểm nhỏ.
Cậu phủi phủi bụi vôi sau lưng rồi đi luôn.