Editor: Melbournje
Xe ô tô dừng ở trước cửa cục cảnh sát.
Trần Trừng kỳ quái nhìn ra bên ngoài, Thân Viễn ngồi ở ghế lái quay đầu nói: “Vị hôn phu của Nam Chi đang làm việc tại đây, vì thế cô ấy cũng đang ở đây, phiền cô chờ một lát để tôi đi gọi cô ấy ra.”
Trần Trừng gật đầu.
Thân Viễn lấy điện thoại ra liền bắt đầu gào, giọng điệu hoàn toàn khác so với vừa rồi: “Hạ Nam Chi em mau lăn ra đây cho anh! Đừng nị oai!” Qua một lát, điện thoại liền truyền ra tiếng của Hạ Nam Chi: “Gấp cái gì chứ, Kỷ Y Bắc đang bận rồi, em cũng có để một đứa trẻ tòi ra bây giờ cho anh đâu mà lo.”
Thân Viễn “ặc” một tiếng, nghiêng đầu nói với Trần Trừng: “Xin lỗi nhé, cô ấy hơi không có quy củ chút.”
Trần Trừng: “……”
Cũng có thể nhìn ra được.
Một lát sau, có một cô gái chạy ra khỏi cửa cục cảnh sát, tuy đang là mùa đông nhưng ăn mặc cực kỳ khách khí, cẳng chân trắng nõn đang lộ ra một mảng lớn, trên cổ chỉ đeo một chiếc khăn choàng nam kẻ xám trắng, nhìn qua trông hơi lạc quẻ.
Cô gái đó thở ra một chút hơi trắng vì lạnh, vô cùng náo nhiệt mà mở cửa lên xe, chà xát tay: “Lạnh chết em rồi.”
Trừ khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi sinh ra một chút tính công kích kia, thì cử chỉ và ngôn ngữ của cô ấy không giống một minh tinh chút nào.
Hạ Nam Chi cầm bình giữ nhiệt uống một hớp lớn, sau đó mới quay đầu đánh giá Trần Trừng từ trên xuống dưới một phen, ánh mắt ấy khiến cô có chút hơi khó chịu.
Hạ Nam Chi: “Trần Trừng phải không?”
“Vâng.” Cô gật đầu.
“Cô có quen biết với cao thủ võ lâm nào sao?” Hạ Nam Chi đột nhiên hỏi.
“…… Hả?” Trần Trừng sửng sốt.
“Cô không biết sao? Ngày đó sau khi Dương Tử Huy vu khống rồi hãm hại cô xong, buổi tối hôm đó liền có người dùng ná cao su để đánh hắn ta tới nỗi mẹ hắn còn không nhận ra, mặt mũi bầm dập, còn bởi vì chuyện này mà quay mấy cái talk show.”
Hạ Nam Chi cực kỳ sung sướng mà cười rộ lên.
Trong đầu Trần Trừng chỉ hiện lên một người.
Cô dừng một chút, nói: “Tôi không quen biết mấy người như thế, cũng có thể là do hắn đắc tội với người khác, vậy sau đó hắn không đi điều tra xem là ai làm sao?”
Hạ Nam Chi: “Có điều tra chứ, chẳng qua người kia cứ như là thần vậy, tránh được hết các camera theo dõi, vết thương cũng do ná tạo ra nên không điều tra ra được cái gì.”
Trần Trừng nhếch môi mà không dấu vết, cúi đầu kéo kéo cổ tay áo.
Hạ Nam Chi lại nói: “Không đúng, chắc hẳn người nọ làm thế là vì cô rồi, sau đó Dương Tử Huy liền đăng Weibo làm sáng tỏ, hắn ta cũng cam chịu là chuyện đó không liên quan tới cô.”
“…… Sao hắn lại làm thế?” Trần Trừng hỏi.
“Hắn đã làm thế.” Hạ Nam Chi tùy ý mà nhún vai, “Lúc cô đi thử vai bộ《 Phi Lâm Thiên Hạ 》 sau đó lại xảy ta chuyện kia, cũng là do thủ đoạn ghê tởm của tên hiểu Dương Tử Huy đó.”
Hạ Nam Chi dần dần thu hồi ánh mắt không đứng đắn ban đầu, nhìn vào mắt Trần Trừng.
“Chuyện đã đến nước này rồi, người thay cô diễn vai kia cũng đã có, tôi cũng không còn cách nào để giúp cô lấy lại được nhân vật ấy, nhưng tôi cảm thấy hẳn là nên nói với cô một tiếng, dạo diễn của bộ phim < Dỗ Dành > mà trước đó cô đã vượt qua được vòng thử vai đã nói nhất định là phải để cô tới diễn, sau đó lại thay đổi bởi vì có sự tác động của một số nhà đầu tư.”
Nghe xong, hàng mi rất dày của Trần Trừng không chịu nổi mà run rẩy một cái, nhưng biểu cảm lại cực kỳ thản nhiên.
Câu nói này, thứ làm cô cảm thấy chấn động không phải là vì vai diễn của mình bị cướp đi giữa đường, mà là cô đã từng dựa vào năng lực của chính bản thân mình để có được một vai diễn.
Một đứa trẻ chưa bao giờ được thiên vị từ khi còn bé đến lúc lớn, sẽ không tự chủ được mà sinh ra chút dung túng với sự xấu xa trong bản chất con người.
Bởi vì đã phải chịu đựng nhiều nên cũng thành thói quen.
Mà đối với những sự nhiệt tình và tôn trong đó, càng khiến cô không thể tin được mà mang lòng cảm kích.
Áo khoác bao bọc lấy thân hình thon gầy của cô, cô hít sâu một hơi, áp xuống gợn sóng nơi đáy lòng.
“Cảm ơn, vì hôm nay cô đã nói với tôi những chuyện này.”
Hạ Nam Chi nhướng mày: “Cảm ơn cái gì chứ.”
Trần Trừng cười với cô ấy, mặt mày nhu hòa mà kiên định: “Bởi vì những lời ấy mà một thời gian dài sau đó, có lẽ tôi sẽ lại có dũng khí để bước tiếp trên con đường này.”
“Không lâu đâu.” Hạ Nam Chi cười cười, chớp mắt với cô, “Hôm nay tôi tới tìm cô chính là vì chuyện này, cô có muốn hợp tác với tôi không?”
Vị hôn phu của Hạ Nam Chi là đội trưởng đội hình cảnh, lúc trước chuyện tình yêu của hai người cũng đã gây náo loạn trên mạng một thời gian, khiến câu chuyện tình yêu bình thường dường như trở thành thần thoại vậy.
Lúc trước Dương Tử Huy cũng có một người bạn gái là người mẫu, nhưng hắn phong lưu đã thành tính, sau một lần hợp tác chung với Hạ Nam Chi trong một bộ phim thì lại nảy sinh ý đồ xấu với cô, gần như là xúc động về phương diện dục vọng.
Sau đó hắn ta trực tiếp động tay động chân với cô, thường xuyên gửi mấy tin nhắn ái muội tới, lại tìm mọi cách để làm mấy hành động vượt giới hạn, sau khi bị bạn gái nhỏ của hắn ta phát hiện ra, còn tưởng rằng là Hạ Nam Chi dụ dỗ hắn ta, Dương Tử Huy lại sợ náo loạn nên cũng không giải thích.
Hạ Nam Chi vốn không thèm để những người này ở trong lòng, cho nên đột nhiên không kịp phòng bị, bị đôi tình nhân bọn họ gạt ngã, lăn lộn đến cực hot.
Cũng may có bạn trai là đội trưởng đội hình cảnh, muốn nắm bím tóc của loại người như Dương Tử Huy thì dễ như trở bàn tay, từ trước đến nay Hạ Nam Chi luôn ăn miếng trả miếng, cũng mặc kệ thủ đoạn hay không mà tung tất cả mọi bằng chứng lên, từ hình ảnh, video theo dõi, nhật ký trò chuyện cho tới đầy đủ mọi thứ.
“Chẳng qua mấy chứng cứ đó muốn nói là giả để vu khống hãm hại thì cũng quá dễ dàng, hơn nữa mấy thủ đoạn tôi dùng để nắm thóp hắn ta cũng không hợp pháp, nhiều lắm chỉ có thể tiết lộ nặc danh cho paparazzi, không có khả năng đối đầu trực diện với hắn.”
“Cô là người từng tiếp xúc trực tiếp với hắn ta, lời cô nói có độ tin cậy hơn.”
Trần Trừng không mặn không nhạt mà cười: “Nếu tôi mà nói vậy thì chắc sẽ bị fans của hắn ta xé xác mất.”
“Đương nhiên không phải bây giờ, chờ tới lúc cô có một lượng fans nhất định của riêng mình đã.” Hạ Nam Chi lười nhác mà bắt chéo chân.
***
Trần Trừng bận việc cả một ngày, cuối cùng vẫn không đi chụp ảnh, cầm camera còn nguyên mà trở về nhà.
Vào nhà liền thấy Lạc Hữu Tiềm ngồi ở ghế, đưa lưng về phía cửa, trước mặt là một ly mì gói, nĩa cắm ở bên cạnh, trong tay nhéo một cái bật lửa, khảy khảy đốt ngón tay, ánh lửa chiếu sáng một chút vào đồng tử của anh.
“Làm gì đấy, tính phóng hỏa đốt nhà sao?” Trần Trừng đi vào, đẩy gáy anh một cái, “Sắp thi đại học rồi sao còn ăn mì gói thế này.”
“Chị về rồi.” Lạc Hữu Tiềm hoàn hồn, lại hỏi, “Chị ăn cơm chưa?”
“Chưa, sao chưa hỏi tôi câu nào mà đã đi ăn cái này rồi, tôi còn đang định về nấu cơm ăn mà.”
“Em gọi điện thoại cho chị, chị không nghe máy.” Lạc Hữu Tiềm nói, giọng điệu mang chút chút oán trách, lại có chút làm nũng, như một chú chó săn nhỏ không có được sự chú ý của chủ nhân mà giận dỗi.
“Hả?” Trần Trừng lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn, lúc nãy cô tắt tiếng điện thoại, thảo nào không nghe thấy, có hai thông báo cuộc gọi nhỡ.
“Vậy tôi cũng ăn mì luôn đây, lười nấu cơm quá.”
Trần Trừng lấy từ trong ngăn tủ ra một hộp mì gói, miệng ngậm nĩa, sau đó đô ba gói gia vị vào.
Lạc Hữu Tiềm nhíu mày, nhịn không được nói: “Chị đừng ăn cái này…… Không phải chị bị thiếu máu, thân thể không tốt lắm sao?”
Trần Trừng nhìn anh một cái, lại cúi đầu tiếp tục lắc lắc gói gia vị: “Cậu bé à, cậu đừng kỳ thị mì ăn liền chứ, đây là một phát minh vĩ đại của thế kỷ 21 đấy, nói thêm nữa thì tôi cũng không yếu như vậy.”
Anh còn đang muốn nói tiếp, Trần Trừng lại chuyển đề tài: “Cậu còn cầm bật lửa làm gì, không phải thầy cậu bảo không được hút thuốc sao?”
“Nào có dễ cai như vậy chứ, hai năm qua em hút nhiều quá, hiện tại không hút một thời gian là lại thấy khó chịu.”
Trần Trừng xé vỏ nắp mì, sau đó lại để cái nĩa lên, vươn tay lấy một quả nho trong suốt như pha lê từ trong túi hoa quả mới mua ra.
Cô chen chân vào ghế, đẩy lùi nó ra sau, sau đó cầm nước sôi qua, rửa qua quả nho ở trong nước, bọt nước còn rơi hết ra ngoài.
Một tay cô giữ nắp cốc mì ăn liền, sau đó cúi sát người, đẩy ngón trỏ, nhét quả nho vào bên miệng Lạc Hữu Tiềm.
“Nhịn chút đi, ăn quả nho cho đỡ thèm.”
Lúc đốt ngón tay cọ đến trên môi Lạc Hữu Tiềm làm anh ngẩn ra, gần như luống cuống tay chân mà tùy tiện nhai vài cái rồi nuốt luôn, hầu kết lăn lộn vài lần.
“Tay của chị có khá hơn chút nào không?” Anh hỏi.
“Vốn dĩ liền không có chuyện gì mấy.” Trên cổ tay Trừng quấn băng gạc, “Sáng nay tôi mới đổi băng rồi, cũng không bị rộp nước, chỉ là không thể đụng vào nước thôi, chắc một thời gian nữa là ổn rồi.”
Tiện đà lại nghĩ tới những lời kì quái anh nói ở bệnh viện, Trần Trừng đổi đề tài, híp mắt nhìn về phía anh: “Cậu biết bắn ná sao?”
“…… Làm sao vậy?” Lạc Hữu Tiềm nhấp môi dưới.
Dưới bàn, Trần Trừng đá vào chân anh một cái.
Cô thúc giục: “Mau nói đi.”
“Trước kia đã từng học qua.” Anh nói.
“À.” Trần Trừng gật đầu, “Cảm ơn cậu, vì chuyện đó.”
“…… Chị biết rồi sao?”
“Đúng vậy, cậu còn muốn giấu tôi sao, nhưng mà về sau đừng làm như vậy nữa, nếu chẳng may bị bắt thì họ sẽ không tha cho cậu dễ dàng như vậy đâu.”
“Em tránh camera theo dõi rồi.”
Trần Trừng cười rộ lên, vê mấy quả nho, cũng không rửa, trực tiếp nhét vào miệng: “Ừm, tôi biết, có người còn hỏi tôi là có phải tôi quen cao thủ võ lâm nào không đấy.”
Chất lỏng từ quả nho thấm ướt cánh môi của Trần Trừng, ánh mắt Lạc Hữu Tiềm dừng ở chỗ đó, nhẹ nhàng cắn khớp hàm, nhẹ đến nỗi thể phát hiện ra.
“Lần trước không đi thi toán nên bị 0 điểm, cũng là vì chuyện này nhỉ.”
Lạc Hữu Tiềm gật đầu.
“Về sau đừng xúc động như vậy nữa.” Trần Trừng nói.
Anh không nói chuyện.
Lại đợi hai ba phút, mì ăn liền đã chín, Trần Trừng xé nắp, lấy nĩa múc vài cái, bị khí nóng phả lên mặt, sau đó ăn một miếng lớn như đang rất đói.
Lời buổi sáng Hạ Nam Chi nói vẫn còn ở bên tai.
Cô ấy có thể đề cử cô tham gia một game show mới của một đài truyền hình nổi tiếng, chờ sau đó rồi mới diễn tiếp, sau khi cô có mức độ nổi tiếng nhất định rồi thì phải cùng Hạ Nam Chi vặn ngã Dương Tử Huy.
Đối với Trần Trừng mà nói, trăm lợi mà không một hại.
Cho dù có trở thành quan hệ đối địch với Dương Tử Huy thì sao, từ sau chuyện cái ná đó, Dương Tử Huy đã không có khả năng không áp chế cô nữa rồi.
“Hôm nay Hạ Nam Chi tới tìm tôi, đó là một diễn viên rất có tiếng ấy.” Trần Trừng kể chuyện hôm nay cho anh nghe.
“Quay show? Đi đâu?” Lạc Hữu Tiềm hỏi.
“Hình như là Tây Bắc, có chút giống kiểu dã ngoại với sinh tồn ấy.”
“Thân thể của chị chịu nổi không?” Lạc Hữu Tiềm nhíu mày.
“Cậu thật sự coi hai mươi mấy năm nay tôi sống là uổng phí sao, sao có thể ăn mà không hấp thụ được chứ.”
“Thân thể chị đâu tốt.” Lạc Hữu Tiềm nhỏ giọng lẩm bẩm, lại đề nghị, “Như này đi, bắt đầu từ sáng mai chị phải đi tập thể dục buổi sáng với em.”
“Đừng.” Trần Trừng vội xua tay, “Tôi gọi cậu là anh được không, để tôi ngủ thêm một lát đi mà.”