Editor: Melbournje
________
Trước đây mình có edit là “phong bì đựng tiền” của Dương Tử Huy, đến chương này thấy k hợp lý mình check lại mới thấy là “ví tiền” chứ kphai “phong bì”, mình update ở chương này trước và sẽ sửa lại từ đầu sau nha mn. Mong mn thông cảm vì sai sót này ạ!!!!!
________________
Sáng sớm hôm sau, Lạc Hữu Tiềm liền chuẩn bị phải đi học.
Từ sau đêm hôm đó, Trần Trừng thành công bị anh năn nỉ ỉ ôi nên đành chuyển sang ngủ chung, gian phòng còn lại thì trở thành phòng để quần áo, mỗi khi nhìn đến Trần Trừng liền cảm khái thằng nhóc này mới vừa kiếm được chút tiền liền loạn quá.
Trần Trừng dựa vào đầu giường, thong thả ung dung lướt điện thoại xem tin tức, có cảm giác “vui sướng khi thấy người gặp họa”, nhìn cảnh một học sinh cuối cấp đang vội vội vàng vàng mặc quần áo rồi vệ sinh cá nhân.
“Em có cao lên không đấy?” Trần Trừng nhìn anh hỏi.
Lạc Hữu Tiềm đem sách vở để trên bàn cho hết vào balo: “Không đâu, là già hơn.”
Lâu rồi anh cũng không cao thêm nữa, chỉ là thân hình của thiếu niên đến tuổi này liền giống như một cái cây bắt đầu sinh trưởng thêm vậy, bả vai cũng đô hơn rất nhiều, thân mình lập tức liền trở nên đĩnh bạt.
Bởi vì luyện tập quyền anh nên cơ thể anh có nhiều cơ bắp hơn so với những nam sinh cùng tuổi, còn mang lại cho người khác một cảm giác kiểu như so sánh hai bên, giữa đàn ông và thiếu niên, hiện tại loại cảm giác thiếu niên này đang dần dần biến mất, trong đó sự trưởng thành lại dần dần hiển lộ.
“Em đi học đây.” Lạc Hữu Tiềm nói.
Chộp lấy hai miếng bánh mì từ trên tủ đầu giường, anh vội vã chạy đến cửa.
Trần Trừng nghe thấy tiếng anh ra ngoài, nhưng mà tiếng đóng cửa lại không có vang lên, cô thấy kỳ quái quay đầu lại: “Em còn quên cái gì……”
Lời còn chưa nói xong, Lạc Hữu Tiềm đã chạy lại về phòng ngủ.
Môi lưỡi đan xen, mang theo chút hương bạc hà bao trùm lên, là mùi của kem đánh răng trong nhà.
“Hôn một chút rồi đi.”
Thật sự vì sắp muộn học rồi nên Lạc Hữu Tiềm không thể cọ xát lâu hơn được, rất nhanh đã đứng dậy rời đi.
Tí tách tí tách hai tiếng, khoá cảm ứng vang lên.
Trần Trừng còn chưa phản ứng lại được, giương mắt nhìn thấy bản thân mình trong chiếc gương toàn thân đối diện, khóe miệng còn mang theo ý cười.
Trần Trừng cười cười bất đắc dĩ, lùi vào trong chăn nằm thêm một lát, rồi sau đó đứng dậy lấy kịch bản ra bắt đầu chuẩn bị xem.
***
Nội dung của kịch bản là một câu chuyện xảy ra từ thời dân quốc, trong bối cảnh quân phiệt, vai mà Trần Trừng diễn chính là hình tượng một phe chính nghĩa trà trộn vào doanh trại của địch, tuy tính tình không tốt nhưng lại chính trực.
Ánh trời chiều xuyên thấu qua cửa sổ, từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài liền có thể thấy hồ Tân Thành.
Trần Trừng ngồi bên cửa sổ, nghiêm túc đọc kịch bản từ đầu tới cuối, sau đó đắm chìm trong câu chuyện xưa, chưa thoát ra được.
Cô rất dễ vào vai, có một giáo viên chuyên nghiệp cũng từng khen rằng cô rất có khiếu làm diễn viên, từ trước tới nay kịch bản đến tay Trần Trừng đều không tốt lắm, đây là một kịch bản đầu tiên khiến bản thân đọc mà thấy xúc động.
Tiếng chuông điện thoại ầm ĩ vang lên, lôi kéo Trần Trừng đang thất thần ra.
“Alo?” Đầu bên kia của Từ Thiến Diệp toàn là những âm thanh ồn ào, cô ấy không thể không gân cổ lên nói, “Ra ngoài chơi đê bảo bối! Hiện tại chắc vị kia nhà cậu cũng không rảnh đi chơi với cậu đúng không?”
Trần Trừng để điện thoại ra xa lỗ tai: “Cậu đang ở đâu?”
“Hả?” Từ Thiến Diệp hô to.
Trần Trừng to giọng hỏi lại.
“Quán bar!” Từ Thiến Diệp vừa nhảy vừa khai báo địa điểm, “Cậu có tới hay không!”
“Tớ không đi đâu, ở nhà xem kịch bản đây.” Trần Trừng cười nói, đứng dậy đi lấy nước uống.
“À đúng, bây giờ cậu cũng không thể đến mấy chỗ như kiểu quán bar này nhỉ, chẳng may bị nhận ra thì cũng không tốt!” Từ Thiến Diệp xuống khỏi sàn nhảy, nhanh chóng rót cho mình một ly rượu, “Tớ đang rảnh rỗi không có gì làm, cậu đang ở nhà sao, tớ qua tìm cậu chơi nhé?”
“Đang ở nhà, cậu qua đi.” Trần Trừng nói.
Từ Thiến Diệp cũng không biết mình uống nhầm thuốc gì, tự nhiên giữa trưa lại tới quán bar chơi, nhạc bật to đến rung cả trời nhưng trong quán cũng không có mấy người.
Cô uống nốt chút rượu vị đào còn lại, lấy từ trong ví da ra mấy tờ tiền đặt dưới ly, sau đó dẫm trên giày cao gót đứng dậy rời đi.
***
Từ Thiến Diệp tới sớm hơn so với dự kiến của Trần Trừng.
Cô thay quần áo ngủ trên người ra, mặc chiếc quần jean, phía trên là một cái áo trắng ngắn tay rộng thùng thình, vừa thoải mái tươi mới lại vừa gọn gàng.
Mới vừa thay đồ xong chuông cửa liền vang lên.
“Tới rồi hả!” Trần Trừng kêu vọng ra hướng cửa, bước nhanh tới, “Cậu bay tới đây đấy à?”
Kéo cửa ra, người bên ngoài không phải Từ Thiến Diệp, mà là Thân Viễn, phía sau còn có một người đàn ông rất cao đang đứng đó.
“Thật ngại quá, đột nhiên lại tới đây tìm cô thế này.” Thân Viễn nhanh chóng nói, “Có một số chuyện muốn thương lượng với cô một chút.”
Trần Trừng sửng sốt: “…… Hai người vào đi.”
Mười phút sau, Trần Trừng cũng hiểu đại khái sự việc đã xảy ra.
Ngày đó trên đường tới bữa tiệc, Hạ Nam Chi gặp phải tai nạn xe cộ, tuy sau đó tài xế đã lái xe đâm vào bồn hoa để tránh đi rồi, nhưng một chuỗi sự việc xảy ra này vẫn khiến cô ấy để tâm.
Cũng may vị hôn phu của Hạ Nam Chi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, có thể dễ dàng điều tra một số chuyện.
Thông qua việc giám định vết bánh xe ngày hôm đó, có thể đoán ra được rằng tài xế ấy cố ý lái xe tải đâm vào bọn họ, nhưng vẫn chưa muốn lấy mạng, cho nên mới phanh gấp để khống chế tình huống.
Ô tô là công cụ gây án đơn giản và cũng dễ dàng ẩn nấp nhất.
Nếu vết thương nhẹ, tài xế chỉ cần nói mình không chú ý nhìn đường liền có thể nhẹ nhàng thoát khỏi hiềm nghi cố ý giết người, sau đó bồi thường và để bị phạt tiền là được.
Đối với Hạ Nam Chi, tuy chỉ là một lần im lặng không tiếng động nhưng lại rất có khí phách uy hiếp.
Thân Viễn âm thầm điều tra, lại phát hiện trước đó không lâu, tài khoản ngân hàng của tên tài xế xe tải có một số tiền lớn được chuyển vào.
“Mọi người nghi ngờ là do Dương Tử Huy?” Trần Trừng hỏi.
“Chính là do Dương Tử Huy, chúng tôi đã bí mật điều tra tài khoản kia, là người bên cạnh hắn ta.” Thân Viễn nói, “Nhưng loại lịch sử giao dịch này cũng không thể chứng minh được bọn họ đã làm gì.”
Trần Trừng cầm ly nước ấm, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng cốc, lẳng lặng hỏi: “Hai người tới tìm tôi…… Là do tôi có thể hỗ trợ gì sao?”
Người đàn ông vẫn luôn ngồi cạnh Thân Viễn vươn tay tới hướng Trần Trừng, nói: “Chào cô, tôi là vị hôn phu của Hạ Nam Chi, cũng là cảnh sát, Kỷ Y Bắc, hôm nay chúng tôi tới tìm cô để điều tra một chút về tình huống mà cô có thể biết.”
Trần Trừng cũng nắm tay chào hỏi với anh ta: “Chào anh.”
Trần Trừng không tiếp xúc với Dương Tử Huy nhiều lắm, Kỷ Y Bắc hỏi cũng rất có quy củ, tất cả đều là về vấn đề trước và sau khi cô gặp Dương Tử Huy, kế tiếp khi nghe thấy chuyện xảy ra vào mùa đông vừa rồi, Trần Trừng từng bị xe máy nghi do Dương Tử Huy đứng đằng sau chủ mưu đâm vào thì liền nhíu mày.
“Thời gian đó đã cách lần gặp mặt đầu tiên khoảng vài tháng, đúng chứ?” Anh hỏi.
“Đúng, tôi cũng cảm thấy kỳ quái, mới đầu cũng không đặt nghi vấn lên người Dương Tử Huy.” Trần Trừng dừng lại một chút, “Nhưng người tôi quen biết không nhiều lắm, có thể trở mặt như thế thì dường như lại càng không, cũng là do Đặng Hi nhắc nên tôi mới chú ý đến Dương Tử Huy.”
Kỷ Y Bắc: “Với tình huống như thế này, nếu đang trong quá trình điều tra vụ án, đầu tiên chúng tôi sẽ suy xét tới việc liệu khoảng thời gian ấy có xảy ra chuyện gì kích thích đến tâm lý của đối tượng tình nghi hay không.”
Trần Trừng ngồi dựa vào trên sô pha, gãi gãi giữa mày: “Tôi không nghĩ ra được, có thể là bởi vì tôi tham gia tiết mục kia, cho nên hắn ta muốn áp đảo tôi?”
Kỷ Y Bắc không hiểu rõ về chuyện trong giới giải trí, anh nghiêng đầu nhìn Thân Viễn.
Thân Viễn cau mày giải thích: “Không đến mức đó chứ, về sau có rất nhiều cơ hội để áp đảo, nào cần phải dùng đến cách mạo hiểm này.”
“Tiểu thư Trần, lúc trước khi nhặt được ví tiền kia, cô có xem xem bên trong có gì không?” Kỷ Y Bắc hỏi.
“Tôi chỉ nhìn danh thiếp bên trong để lấy phương thức liên lạc thôi, nhưng mà ——” Trần Trừng thu ý cười lại, giương mắt nhìn qua, “Tôi nhớ rõ khi tôi gọi cho hắn ta, hắn cũng hỏi tôi có xem gì về đồ bên trong hay không.”
“Vậy cũng không hợp lý lắm.” Thân Viễn nói, “Nếu lúc đó hắn ta đã hoài nghi thì cũng sẽ không để mấy tháng sau rồi mới ra tay như vậy.”
Kỷ Y Bắc sờ sờ cằm, rũ mắt trầm tư.
Trần Trừng cũng không nghĩ ra ẩn tình trong đó, phòng khách lại rơi vào yên tĩnh.
Mãi đến khi chuông cửa vang lên một lần nữa, phá tan sự trầm mặc.
Người đứng ngoài cửa chính là Từ Thiến Diệp, Trần Trừng nói cho cô ấy tình huống trong phòng hiện giờ là như thế nào, lại sợ cô ấy không quen với Thân Viễn và Kỷ Y Bắc nên sẽ cảm thấy kỳ kỳ, bèn nhỏ giọng dặn dò bạn mình ở ngoài cửa: “Bọn họ tới điều tra chút chuyện, cậu chờ một lát nữa nhé.”
“Được rồi.” Từ Thiến Diệp không để ý chút nào mà đáp ứng, vào nhà thay dép lê.
Sự thật chứng minh, lo lắng cho việc Từ Thiến Diệp có thể bị xấu hổ hay không chỉ tự làm cho bản thân mình xấu hổ hơn mà thôi.
“Ôi! Tiểu thư Từ đó à!” Thân Viễn vừa thấy cô ấy vào phòng liền đứng lên đón tiếp trước, bắt tay với Từ Thiến Diệp đang thay giày.
Từ Thiến Diệp quay đầu lại: “Ồ? Trùng hợp như vậy sao, người đại diện mà trước đó Trần Trừng nhà tôi nhắc tới chính là anh hả?”
Trần Trừng: “……”
Thân Viễn liên tục gật đầu, hai người còn hàn huyên một phen mãi mới xong.
Từ Thiến Diệp ghé sát vào bên tai Trần Trừng, nhẹ giọng giải thích với cô: “Lúc trước không phải tớ có tới công ty của ba để đi làm sao, khi đó cũng gặp qua anh ta mấy lần nên cũng có quen biết.”
Bên kia Kỷ Y Bắc mở lời: “Tiểu thư Trần, khi cô nhặt được ví của Dương Tử Huy, cô đặt nó ở trong túi quần, túi áo hay là ở trong túi xách?”
“Tôi cũng không nhớ rõ.” Trần Trừng nghĩ nghĩ, “Hình như là trong túi xách, cái ví kia của anh ta cũng không tính là nhỏ.”
“Túi của cô còn ở đây chứ, tôi muốn xem xem liệu có chút manh mối gì không.”
Trần Trừng khựng lại: “Để tôi đi lấy cho anh.”
Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, Từ Thiến Diệp ở bên ngoài cũng ngại hỏi chuyện không liên quan đến mình, bèn đi qua tủ lạnh tự rót cho mình một ly nước trái cây.
Thân Viễn nghiêng đầu nhìn Kỷ Y Bắc: “Cậu nghi ngờ chuyện gì?”
“Tôi nghi ngờ liệu có thứ gì đó của hắn ta rơi ở trong túi không, mấy thứ như giấy hay USB loại nhỏ, có thể trong ví có chứa thêm gì đó nhưng gần đây hắn ta mới phát hiện bị mất.”
Ba phút sau.
Họ tìm thấy một cái USB nhỏ từ trong túi.
***
Trong phòng bao phủ đầy khói mờ, ngẫu nhiên có vài tia laser chói mắt đảo qua màn hình, chiếu sáng lên sự dơ bẩn đen tối của căn phòng.
Người phụ nữ trong video đang khoả thân, mang theo chút hàm hồ phun ra nuốt vào lẩm bẩm mấy tiếng, hai mắt tựa như đang nhìn vào camera nhưng lại thất thần, ánh mắt không có hồn.
Bỗng nhiên, hình ảnh bị một đám khói che đi hơn phân nửa, cũng khiến khuôn mặt của người phụ nữ đó bị ẩn vào trong lớp khói mù, rồi lại từ từ lộ ra.
Hẳn là người đang quay video phả ra một làn khói.
Sau đó liền có vài hình ảnh không phù hợp với trẻ em, Trần Trừng là một người vừa mới “trải” không lâu nên cũng không có mặt mũi mà xem nổi, mất tự nhiên quay đầu đi.
Từ Thiến Diệp ở một bên vừa uống nước trái cây vừa xem kịch hay.
Đoạn video giằng co hơn mười phút, tiếng âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên mãi, cuối cùng dần dần nhẹ đi, sau đó có một bàn tay duỗi tới, che màn hình lại, màn hình đột nhiên tối sầm.
Cuối cùng cũng đã hết video.
Trần Trừng nhẹ nhàng thở dài.
Cô có chút khó tin, lại có chút mờ mịt, tư tưởng của cô cũng hơi bảo thủ, đối với hình ảnh như trong video thì khó mà tiếp thu được, cũng không rõ vì sao lại có người quay video cảnh như thế này lại.
Ngay cả Thân Viễn cũng không nói gì một hồi lâu, anh ta vốn tưởng rằng chút tình tiết này không quá quan trọng, hoàn toàn không đoán được đây là một món đồ không những có thể huỷ hoại sự nghiệp, mà còn có thể huỷ hoại cả một đời người.
“Khụ……” Trần Trừng không được tự nhiên, móng tay gãi gãi sô pha, “Người trong video này chính là Dương Tử Huy sao?”
Toàn bộ video chỉ có hình ảnh của cô gái kia xuất hiện, một người khác thì lộ ra cánh tay.
“Hẳn là vậy.” Thân Viễn trầm giọng.
“Chỉ là hắn ta cũng không lộ mặt ra, dùng cái này làm chứng cứ liệu có tính thuyết phục không?” Trần Trừng hỏi.
Từ Thiến Diệp ở một bên cười khẽ ra tiếng, huýt sáo một phen, sau đó vòng tay kéo cổ Trần Trừng qua bên cạnh: “Tớ nói này bảo bối, cậu cũng đơn thuần quá đi? Cậu cho rằng hắn ta chỉ quay video màu vàng này thôi sao?”
Trần Trừng sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn cô ấy.
Kỷ Y Bắc liếc nhìn Từ Thiến Diệp một cái, chậm rì rì nói: “Cô gái kia có chơi thuốc, nhìn vào biểu cảm của cô ta thì có thể đoán ra được còn dùng không ít, thứ bột phấn màu trắng loé qua trên bàn hẳn chính là ma túy.”
“A……” Trần Trừng càng ngày càng ngây ngốc.
Từ Thiến Diệp vỗ vỗ đầu cô, trêu chọc câu: “Hừ, bảo bảo ngoan ngoãn thôi đừng để ý tới những việc này nữa, nha.”
Sau đó cô ấy ngồi thẳng lưng, khuỷu tay chống ở đầu gối, lười biếng tiếp nhận “công việc” của Trần Trừng, nói: “Ở tình huống thế này, việc chỉ có mình cô gái kia chơi thuốc là không thể, chắc chắn Dương Tử Huy cũng có dùng.”
Lời cô ấy nói nhẹ nhàng, dường như đã thấy nhiều trường hợp như thế này, Kỷ Y Bắc là một cảnh sát với tính cảnh giác cao, điều này khiến anh ta không nhịn được mà đánh giá cô một phen.
Từ Thiến Diệp phản ứng lại, vội nhấc tay làm trạng thái đầu hàng: “Đừng, tôi chỉ thấy người ta dùng thôi chứ tôi chưa từng dùng bao giờ.”
Kỷ Y Bắc thu hồi ánh mắt.
Thân Viễn ở một bên hoà giải: “Được rồi được rồi, Y Bắc, chúng ta nên làm gì bây giờ, phải tìm được chứng cứ xác thực cho việc Dương Tử Huy chơi thuốc chứ.”
“Cái này đơn giản thôi.” Kỷ Y Bắc lấy cái USB ra, “Trước tiên đừng để chuyện này lọt ra vội, tôi sẽ âm thầm điều tra Dương Tử Huy, đến lúc đó đi qua làm việc là được.”
Loại chuyện như dùng ma tuý này.
Một khi đã bắt đầu chơi là sẽ nghiện, muốn giấu mãi cũng không có khả năng.