Chị Gái Nhỏ

Chương 53: Nhà




Editor: Melbournje
Bắt đầu mùa đông, bộ phim truyền hình mà Trần Trừng diễn vai chính mới đóng máy, còn bộ phim dân quốc bắt đầu chiếu trên TV, bởi vì đạo diễn danh giá và diễn viên cũng có tiếng, khiến cho đề tài trở nên cực hot.
Trong nháy mắt khiến Trần Trừng đang lặng yên không một tiếng động bỗng trở nên nổi tiếng.
Trước kia khi ra ngoài Trần Trừng không cần mang khẩu trang, nhưng bây giờ bởi vì danh tiếng tăng cao nên phải “trang bị” để lên phố.
Có một vài hoạt động và tiết mục giải trí mời tới mà cũng không thể từ chối được, thi thoảng Trần Trừng có theo đoàn phim đi tuyên truyền, vừa đi một cái đã chính là nửa tháng.
Mới đầu Lạc Hữu Tiềm còn quấn lấy, tìm thời gian rảnh call video nói chuyện với cô, cuối tuần nếu không huấn luyện còn chạy tới thành phố khác tìm Trần Trừng.
Sau đó, các giải đấu và huấn luyện khiến Lạc Hữu Tiềm cũng bận rộn không ngớt.
Bọn họ ngày càng thăng tiến trong lĩnh vực của mình, việc này họ cũng chưa phản ứng lại được, mặc dù đã tới tận bây giờ nhưng Trần Trừng cũng thường xuyên nhìn fans dưới sân khấu mà ngây ngốc, thật sự không rõ vì sao các cô ấy lại thích mình điên cuồng tới vậy.
Fans của cô nhiều hơn không ít kể từ khi chương trình gameshow thực tế ra mắt, có rất nhiều thời điểm tham gia tiết mục có thể nhìn đến một khu vực toàn là lightstick của cô, lên Weibo cũng có thể thấy đủ loại rắm cầu vồng đến từ người hâm mộ.
Trần Trừng vẫn duy trì thái độ mịt mờ ngây thơ xen lẫn vui mừng với chuyện này, cô vừa vui vì có nhiều người thích xem cô diễn xuất, lại vừa nảy sinh ra nhiều áp lực.
Cảm nhận trực quan nhất đó chính là số 0 ở cuối trong sổ tiết kiệm không ngừng tăng lên.
***
Gần đây Lạc Hữu Tiềm muốn chuyển nhà.
Hiện tại bọn họ vẫn đang sống tại căn phòng hai phòng ngủ lúc trước, tuy rằng cũng đã đủ để ở, nhưng paparazzi chụp lén Trần Trừng càng ngày càng nhiều, bảo vệ ở toà nhà lại không đủ, anh lo lắng về sau sẽ xảy ra chuyện gì nên liền âm thầm đi xem nhà ở, muốn mua một căn nhà tặng cho Trần Trừng để làm quà.
Lại nói tiếp thì sinh nhật cô cũng sắp tới rồi.
Lạc Hữu Tiềm muốn cho cô một món quà lớn, cũng muốn nhân cơ hội này chính thức cột Trần Trừng vào bên người anh.
Anh vừa mới kết thúc chuyến đi thi đấu ở Nhật Bản cùng với đội tuyển quyền anh của trường, một đội bọn họ có năm người, Lạc Hữu Tiềm là đội trưởng, anh giật được huy chương vàng, một bạn học khác lấy được huy chương đồng, cũng coi như là toàn thắng.
“Đội trưởng, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn mừng một chuyến đi!” Một nam sinh chạy tới quàng lấy bả vai Lạc Hữu Tiềm.
“Hả? Lát nữa tôi có việc rồi.” Lạc Hữu Tiềm cười cười, quen thuộc dùng khuỷu tay chọc vào ngực người nọ một cái, “Các cậu cứ đi đi, tiền thì tính cho tôi.”
“Wow! Đội trưởng vạn tuế!” Cậu ta cũng không khách sáo với Lạc Hữu Tiềm.
Hiện tại trong giới quyền anh, giá trị con người của Lạc Hữu Tiềm đã nằm trong top 10, nếu anh cố ý muốn nâng lên thì vào trong top 3 cũng không phải vấn đề, còn nhóm sinh viên nghèo như bọn họ thì phải cạnh tranh để nhận tiền thưởng.
“Là chuyện gì mà gấp như vậy chứ, ngay cả ăn mừng cũng không đi được sao?” Nam sinh lại hỏi.
Lạc Hữu Tiềm dừng lại một chút, thành thật trả lời: “Tôi muốn mua nhà, chờ lát nữa phải đi hỏi thêm về chuyện này một chút.”
“……” Nam sinh hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Khi bọn họ còn đang thanh thản ổn định làm một sinh viên, đội trưởng của bọn họ đã muốn mua nhà mua xe dựa vào tiền mình tự kiếm được, đi tới đỉnh cao cuộc đời.
“Đội trưởng, em cho rằng là anh có tiền thôi, nhưng không ngờ anh lại giàu có như vậy đấy!”
“Chỗ nào chứ, còn phải đi vay đây.” Lạc Hữu Tiềm cười, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, ném xuống một câu, “Đi nhé.”
Câu lạc bộ coi trọng anh, tiền lương đã được đề cập từ lúc ký hợp đồng, tiền lương trong một năm cũng đã được ứng trước vào tài khoản, hơn nữa tiền thưởng các giải đấu linh tinh vụn vặt các kiểu, thật ra để mua một căn chung cư tốt cũng đã đủ rồi.
Nhưng đây là quà sinh nhật anh muốn tặng cho Trần Trừng, vì thế phải chọn nghiêm túc một chút, đưa cho cô một căn nhà tốt nhất.
***
Anh rời khỏi trường học liền đi thẳng tới câu lạc bộ.
Khi đi vào trong, có không ít các thành viên khác cũng chào hỏi với anh, Lạc Hữu Tiềm gật đầu coi như chào lại, xuyên qua đám người tới được văn phòng của quản lý.
“Vào đi.”
Lạc Hữu Tiềm đẩy cửa vào.
Quản lý vừa thấy là anh liền nở một nụ cười tươi như hoa.
Có thể gặp gỡ một nhân vật tiềm lực vô hạn thế này, yêu thích nghiêm túc đánh quyền anh, quả thực là nhân tài từ trên trời rớt xuống.
“Giải đấu ở Nhật Bản tôi đã ngó qua rồi, lại là huy chương vàng đúng không!” Quản lý cực kỳ kích động.
“Vâng.” Lạc Hữu Tiềm nhàn nhạt trả lời, “Quản lý, hôm nay tôi tới tìm chú là để bàn chuyện tôi đã nhờ chú lúc trước.”
“À, cậu muốn thuê nhà đúng không. Thật ra cậu muốn quản lý tài sản riêng câu lạc bộ cũng có thể giúp cậu xử lý, cũng biết nhà ở đâu không gian tốt, giá trị tăng cao.”
“Không phải, tôi muốn mua nhà.” Lạc Hữu Tiềm nói.
Quản lý hơi kinh ngạc nhướng mày: “Ở cùng với bạn gái sao?”
“Phòng hai người đang ở sắp tới hạn rồi hả?”
“Cũng sắp rồi, hơn nữa đã gần tới sinh nhật cô ấy, tôi cũng không nghĩ ra xem nên tặng quà gì.”
Vậy tặng cho cô ấy một ngôi nhà đi, Lạc Hữu Tiềm nghĩ.
Quản lý sửng sốt, phản ứng lại được thì thật sự là bội phục sát đất: “Đúng là thằng nhóc cậu có quyết đoán đấy! Tiền thưởng mấy trăm vạn hơn nửa năm mới kiếm được cứ tiêu đi như vậy sao? Cậu đúng thật là mua nụ cười của thiên kim mà.”
Lạc Hữu Tiềm không để ý nói: “Vậy thì cô ấy cũng phải cười mới có giá trị được chứ.”
Anh nghĩ rằng, xác suất Trần Trừng mắng anh tiêu tiền lung tung sẽ tương đối cao.
“Được, đây là danh sách mà người bạn làm môi giới bất động sản của tôi soạn ra đây.” Quản lý lấy từ trong ngăn kéo ra một chồng giấy tờ, đủ các loại tiểu khu, khu biệt thự xa hoa, “Chẳng qua xem giá thì hơi ê răng.”
“Được, cảm ơn quản lý.” Lạc Hữu Tiềm tùy tiện lật xem vài tờ liền cất đi, định về rồi xem kĩ lại sau.
“Đúng rồi, nửa năm sau giải đấu giành đai vàng WBC từ hội đồng quyền anh thế giới sẽ bắt đầu, câu lạc bộ định cho cậu đi, lúc trước Tống Tề đã lấy được đai vàng ở đó, cậu đánh thắng anh ta, cho nên chúng tôi muốn làm một vụ lớn, trực tiếp tham gia giải đấu thế giới luôn.”
“Được.” Lạc Hữu Tiềm không dị nghị với chuyện thi đấu, anh còn hưởng thụ mỗi trận đấu, “Chuyện thuốc cấm lúc trước đã có kết quả chưa vậy?”
“Chúng tôi vẫn luôn âm thâm điều tra Tống Tề, chỉ là A Hành đã mất từ mấy năm trước, manh mối đã sớm không còn nhữa rồi. Chỉ cần hắn ta muốn sử dụng thuốc cấm một lần nữa, chúng ta liền có thể nắm được nhược điểm của hắn.”
Lạc Hữu Tiềm gật đầu, lại thực lòng mà nói câu, “Cảm ơn”.
Năm đó A Hành mất không minh bạch, để làm sáng tỏ mọi chuyệb cũng khó.
“Được rồi, nói cảm ơn cái gì chứ!” Quản lý khoát tay.
Câu lạc bộ này, cho dù đúng là nó mang tính chất thương mại nhưng đối đãi với Lạc Hữu Tiềm rất tốt, đương nhiên là do Lạc Hữu Tiềm cũng có khả năng cung cấp giá trị cho bọn họ, chẳng qua nếu đổi lại là một câu lạc bộ khác, bọn họ cũng sẽ không nguyện ý giúp.
***
Bởi vì Trần Trừng đang ở nơi khác tham gia hoạt động, Lạc Hữu Tiềm cũng không vội về nhà, mà đi mua một chai rượu ngon tới chỗ huấn luyện viên cũ.
Gần đây bận bận rộn rộn, cũng đã lâu không gặp huấn luyện viên.
Đến quyền quán, huấn luyện viên đang dạy một học sinh tiểu học tập quyền anh, cậu bạn nhỏ ngay cả giữ thăng bằng cũng không vững, rất nhiều lần vừa tung cú đá đã bị vướng ngã, mông ngồi vệt dưới đất, trông vừa vụng về vừa buồn cười.
“Hữu Tiềm! Sao nay em lại có thời gian rảnh tới đây thế?!” Huấn luyện viên nhìn thấy anh, ông ấy vui vẻ đến nỗi mắt cũng sáng lên.
“Đến thăm thầy.” Lạc Hữu Tiềm cười nói, snh nâng cằm với ông ấy, “Thầy cứ làm xong việc trước đi.”
Huấn luyện viên vẫn dạy xong đứa bé kia cho đến đến đúng giờ, ông ấy nhảy xuống sàn đấu ôm Lạc Hữu Tiềm một phen: “Thằng nhóc này! Đã lâu không gặp, bây giờ em rất có tiền đồ đấy nhé!”
Lạc Hữu Tiềm sờ sờ mũi: “Vâng, cho nên không phải bây giờ em tới tìm thầy để uống rượu đây sao.”
Hai người cùng ra bên ngoài đi ăn khuya, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, kể chuyện từ khi Lạc Hữu Tiềm còn nhỏ, vừa mới bắt đầu học quyền anh, cho đến thành tựu hiện giờ.
“Bây giờ em với cha mẹ nuôi thế nào rồi?” Huấn luyện viên nhấp ngụm rượu trắng.
“Vẫn như thế thôi ạ.”
“Bọn họ không tới tìm em về nhà sao?”
“Không.” Lạc Hữu Tiềm cười nhàn nhạt một cái, “Lần gần đây nhất gặp họ cũng đã là nửa năm trước rồi, em đưa Lạc Huy Sâm về, chắc là bọn họ vẫn không tán thành chuyện em đánh quyền anh đi.”
Huấn luyện viên thở dài trong lòng, ông vốn tưởng rằng cha mẹ nuôi của Lạc Hữu Tiềm không tin quyền anh có thể làm nên nghiệp lớn gì, không nghĩ tới bọn họ chỉ đơn giản là có thành kiến với bộ môn này, chỉ sợ cho dù với thành tích hiện tại của Lạc Hữu Tiềm cũng không thể thay đổi được cái nhìn của bọn họ.
“Cũng khá tốt.” Huấn luyện viên nói, “Gặp được Trần Trừng, được nhìn thấy em bây giờ, tính tình cũng tốt hơn nhiều.”
“Vâng.” Lạc Hữu Tiềm đồng ý một tiếng, cười rộ lên.
Hai người hàn huyên hơn một tiếng mới về nhà.
***
Thời gian sau đó Lạc Hữu Tiềm đều chạy tới chạy lui để xem nhà, cuối cùng anh tới xem một khu biệt thự xa hoa cách xa trung tâm thành phố, nhưng giao thông tiện lợi.
Tựa núi gần sông.
Dường như vừa nhìn thấy căn nhà đó, Lạc Hữu Tiềm liền nghĩ đến việc Trần Trừng có thể trồng cây trồng hoa trên ban công, mà thư phòng được trang trí độc đáo cũng có thể để cho Trần Trừng dùng để nghiên cứu kịch bản, phòng trước bãi đất trống có lẽ bọn họ có thể nuôi một chú chó, vào kỳ nghỉ nếu hai người đều rảnh rỗi, không có gì làm thì có thể đi leo núi ngắm cảnh.
Tất cả tương lai hư vô đều trở nên rõ ràng hơn hết tại đây.
Dường như anh không do dự mà mua căn nhà này luôn.
Đương nhiên giá cả ở đây cũng cao làm Lạc Hữu Tiềm nhịn không được mà líu lưỡi, khoản tiền này anh đã tiết kiệm hơn nửa năm, sau này, số tiền đã vay phải trả để mua nhà cũng cao đến nỗi dọa người.
Anh ước chừng một chút, vẫn còn ở trong phạm vi mà mình chấp nhận được.
Sau đó, anh cống toàn bộ tài sản của mình lên cho căn nhà cao tầng này.
***
Ba ngày sau Trần Trừng trở về.
Mùa đông trời tối nhanh, còn chưa tới chạng vạng 5 giờ chiều mà trời đã hơi xẩm lại, tiếng gió gào thét lạnh căm căm chui vào trong cổ áo.
Lạc Hữu Tiềm đứng ở trước sân bay, trên người mặc một cái áo bông màu đen, khóa kéo đến cằm, thân hình dáng vẻ hào sảng, đôi chân dài phá lệ đẹp mắt, lười nhác mà dựa người bên cột đèn, ánh đèn dừng ở đầu vai anh, phác họa ra bờ vai rộng và vòng eo thon.
Thiếu niên đã bất tri bất giác trở thành một người đàn ông chân chính.
Từ sau khi có fans, sinh nhật Trần Trừng không chỉ có mình bạn bè bên cạnh là biết, cả một đám người tới sân bay đón cô, sau đó đi theo để tặng đầy quà và hoa tươi.
Cô vừa nói cảm ơn, vừa đi theo vệ sĩ ra ngoài.
Sau đó khi vừa đi ra, giương mắt lên liền nhìn thấy Lạc Hữu Tiềm.
Trần Trừng tiến lên, ngay cả sợi tóc thổi bay trong gió cũng mang theo cảm xúc vui sướng, trực tiếp quên luôn phía sau còn có fans đang chụp ảnh.
Lạc Hữu Tiềm ở nhìn thấy cô đến liền tự nhiên mà giang hai tay ra, thành thạo ôm vững lấy eo Trần Trừng, cố định cô ở trong ngực mình.
“Sao em lại ở đây?” Đôi mắt Trần Trừng sáng lên.
“Sinh nhật chị sao em có thể không tới.”
Hai người cứ ôm nhau như vậy ở cửa sân bay, mãi đến khi fans đằng sau sôi nổi hét lên, Trần Trừng mới phản ứng lại, luống cuống tay chân, ngượng ngùng buông Lạc Hữu Tiềm ra, quay đầu lại vẫy tay nói tạm biệt với fans rồi cùng anh lên xe.
***
Chiếc xe phóng vụt qua trên đường, đèn đỏ ở đuôi xe chiếu sáng trông như những sợi tơ hồng, còn đèn đường từ từ sáng lên khiến mọi người đều háo hức muốn về nhà.
Trần Trừng mở cái hộp nhỏ Lạc Hữu Tiềm cho mình ra, khi thấy trong đó là một chiếc chìa khóa, cô hoàn toàn ngây ngốc.
Chiếc chìa khoá nho nhỏ màu bạc, giống như là một món quà bí ẩn gì, hoàn toàn khiến từ tâm tới thân hai người gắn chặt vào nhau.
“Đây là……”
“Quà sinh nhật của chị.” Lạc Hữu Tiềm sờ mũi, cười nói, “Bảo bảo, sinh nhật vui vẻ.”
Sinh nhật 22 tuổi của cô, đã có thể nhìn rõ con đường tương lai tươi sáng phía trước, lại còn có cả một đường lui kiên cố nhất.
Trần Trừng cầm lấy chìa khóa đặt ở trong lòng bàn tay, bàn tay vô thức vuốt ve bề mặt không mấy mềm mại của nó, đáy lòng tràn đầy cảm giác vi diệu.
Cô biết rõ, “phòng ở” lần này so với căn nhà lúc trước bọn họ thuê hoàn toàn không giống nhau, lần này là một ngôi nhà chân chính.
“Hành lý của chị, em đã dọn qua xong rồi.” Lạc Hữu Tiềm nhẹ giọng nói, “Bây giờ đi xem quà sinh nhật của chị nhé?”
Trần Trừng nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Bởi vì bất ngờ này, giọng nói của Trần Trừng có hơi nghẹn lại cô, nhìn về phía chìa khóa, ánh mắt chuyên chú.
“Khi chị mới năm tuổi, ở cô nhi viện, lúc đó chị mong ước có một ngôi nhà thuộc về riêng mình.”
Con đường cô từng bước rất nghiêng ngả, tất cả nhấp nhô trắc trở và khó khăn đều tự mình phải chịu đựng, những lời chửi bới ác ý cô đều tiếp đón lấy, sau đó lại nhận được những sự chân thành từ trong vận may cực kỳ phi thường.
Lạc Hữu Tiềm đột nhiên cảm thấy chua xót không thôi vì những lời này của cô, anh duỗi tay nắm lấy tay Trần Trừng.
“Về sau đó chính là nhà của chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.