Năm đó, Lạc Hữu Tiềm 30 tuổi, Trần Trừng 33 tuổi.
Nhục Bao Tử (bánh bao nhân thịt) và Thái Bao Tử (bánh bao nhân rau) đã năm tuổi, anh trai tên là Lạc Kỳ, em gái tên là Lạc Diệc Hoan.
Tính cách hai đứa bé không giống ba mẹ, ngược lại còn giống với mẹ nuôi Từ Thiến Diệp hơn, cùng với Hứa Dật nữa thì chính là ba quả bom nguyên tử, quậy tới nỗi phòng ốc bừa tung lên.
Từ sau khi Trần Trừng lên làm mẹ xong, tần suất đóng phim của cô ít hơn trước rất nhiều, nhưng mà vẫn duy trì một năm một bộ, cô sợ nếu không diễn một thời gian dài thì sẽ khiến mình bị mới lạ.
“Diệc Hoan, con mau đi giày vào đi.”
Trần Trửng chải xong tóc, giơ tay nhìn đồng hồ, quay đầu nói với Lạc Diệc Hoan.
Nhóc “Thái Bảo Tử” cầm theo một đôi giày màu hồng nhạt nhỏ: “Mẹ, con đi giày này được không ạ?”
“Được chứ.”
Trần Trừng nhìn thoáng qua. Hôm nay có trận đấu của Lạc Hữu Tiềm, nhưng mà chỉ là trận mang tính chất giao hữu, sẽ kết thúc khi đã có điểm, hai đứa nhỏ luôn muốn tới xem ba nó thi đấu, lúc trước Trần Trừng nghĩ con sẽ sợ nên không dám cho chúng đi, vì hôm nay trận đấu sẽ nhẹ nhàng hơn nên cô muốn đưa con đi xem.
“Bảo bối, nhanh lên thôi, ba sắp bắt đầu thi đấu rồi đó.”
Thái Bao Tử dùng sức nhét chân nhỏ vô giày, chẳng qua mãi không làm được, Trần Trừng bên này thì vội vã đi lấy mũ và khẩu trang, quay đầu lại nói với Nhục Bao Tử: “Lạc Kỳ, con giúp em xỏ giày đi.”
Nhục Bao Tử đang chơi game bùm bùm, đầu tiên cậu nhóc cười nhạo em gái không biết xỏ giày, sau đó lại tự tay ngồi xổm xuống giúp em đi vào.
Chờ ba người bọn họ sắp xếp xong rồi tới chỗ thi đấu, trận đấu đã bắt đầu mở màn, MC đang đứng trên sàn đấu rồi.
Nhân viên phụ trách vào cửa có quen Trần Trừng, anh ta cười chào hỏi qua với cô, sau đó liền dẫn ba người vào từ lối VIP.
“Anh Lạc đã nói qua với chúng tôi rồi, vị trí giữa ở hàng đầu tiên là để dành cho mọi người.”
Trần Trừng nói cảm ơn, ngồi xổm xuống dặn dò Lạc Kỳ và Lạc Diệc Hoan lát nữa vào trong không được khóc, cũng không được làm loạn.
Hai đứa bé ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, không nhịn được tò mò nhìn thăm dò vào trong, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ba ba đánh quyền anh đó.
Trong phòng thi đấu, trừ một chiếc đèn chỗ sàn đấu ra, còn lại xung quanh đều tối tăm, Trần Trừng có đội mũ đeo khẩu trang cũng sẽ không khiến người ta chú ý.
“Suỵt.” Trần Trừng dựng ngón tay lên với bọn họ.
MC nhiệt tình giới thiệu xong, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô tên của Lạc Hữu Tiềm liền vang lên.
Hiện giờ cái tên này đã trở thành truyền kỳ trong giới quyền anh.
Quyền anh cũng khá tương đồng với những môn thể thao khác, có người cũng sẽ không theo kịp thể lực của những người mới, nhưng 30 tuổi chính tuổi hoàng kim, thể lực dư thừa, kinh nghiệm phong phú, phát huy ổn định.
Hơn nữa vợ mình còn là nữ diễn viên đang nổi, người tới xem Lạc Hữu Tiềm thi đấu trừ đàn ông ra còn có không ít các cô gái trẻ.
Giá trị thương mại của anh đã sớm bay xa hơn trước nhiều.
Lạc Hữu Tiềm bước lên sàu đấu, cơ bắp rắn chắc, trầm ổn kiên định, chỉ đứng ở đó như vậy cũng đủ để khiến tim người ta đập tăng tốc.
Trần Trừng ôm hai đứa nhỏ, Lạc Diệc Hoan ngồi ở trên chân cô, Lạc Kỳ ngồi ở bên cạnh, khi cô giương mắt nhìn qua, Lạc Hữu Tiềm cũng đang nhìn cô.
Hai người nhìn nhau cười.
Lạc Hữu Tiềm không muốn để cho người khác chú ý tới bọn họ, rất nhanh anh liền dời tầm mắt đi.
Lạc Diệc Hoan và Lạc Kỳ học theo đám đông kêu “Quyền vương”, giọng nói non nớt, trong đó thỉnh thoảng còn có vài tiếng “Ba ba”, nhưng mà rất nhanh cũng đã bị những tiếng hô khác át đi.
Lạc Hữu Tiềm bắt tay với đối thủ.
Người cầm bảng đấu giơ cờ chiến đi quanh sân một vòng, trận đấu bắt đầu. Lạc Kỳ và Lạc Diệc Hoan mở to hai mắt, ngay cả chớp mắt cũng không muốn.
Lạc Hữu Tiềm đánh boxing lại một lần nữa, từ năm 18 tuổi đến bây giờ là 30 tuổi, đã được 12 năm, Trần Trừng đã xem vô số trận đấu có anh tham gia, nhưng lần nào trái tim cô cũng vẫn cứ đập chấn động, để lồng ngực gào thét nhiệt tình.
Ánh mắt của anh khi thi đấu liền nhiễm thêm khát vọng và tự tin.
Hormone oanh tạc, khí tràng dâng trào.
Khi còn là thiếu niên anh đã làm người ta cảm thấy bị thuyết phục, đến bây giờ thì lại càng toả sáng hơn.
Bởi vì là giải đấu giao hữu, nên trận đấu không có máu.
Kết thúc, trọng tài thổi còi, cao giọng tuyên bố người thắng cuộc, đồng thời giơ tay Lạc Hữu Tiềm lên.
||||| Truyện đề cử: Vĩnh Sinh |||||
Ánh đèn nóng nực chiếu xuống dưới, mồ hôi trong suốt tích tụ ở cằm, dần chảy xuống dưới.
Khắp khán đài sôi trào.
Cho nên có thể nói mọi trắc trở, đều là vật hiến tế để có được một tương lai tốt đẹp hơn.