Tác giả: Điềm Thố Ngư
Edit: Lili
"Đánh nhau?" Trần Trừng nhíu mày hỏi một câu, nhìn máu và vết thương như này, xuống tay cũng thật đủ tàn nhẫn.
Thi đấu xong, cậu có thể tự mình trở về đến đây mới ngã xuống đã là cực hạn, thắng gian nan, đến cuối cùng hoàn toàn dựa vào ý chí để ra đòn.
Hai năm không luyện tập, cả sức mạnh và kỹ xảo đều theo không kịp, đến sau cả hai người đều chỉ dựa vào tinh thần để đấu.
Đến khi tiếng còi vang lên, Tống Tề lập tức ngã trên mặt đất không đứng lên được, Lạc Hữu Tiềm cũng sau khi tuyên bố kết quả, trong tiếng hoan hô quỳ rạp trên võ đài.
Đôi môi của cậu mím chặt, không huyết sắc, cằm bởi vì chịu đựng đau đớn mà căng ra độ cong sắc bén, tựa như chỉ một giây sau gân mạch sẽ xuyên qua da mà đâm ra ngoài.
Ngửa đầu nhìn về phía Trần Trừng, ánh mắt dần dần tan rã, mày nhíu chặt cũng buông ra, đầu nghẹo về một bên cứ thế ngất đi.
Trần Trừng kinh ngạc một chút, nhanh nhẹn tiến lên đỡ cậu, khi chạm vào làn da nóng bỏng của cậu thì đầu quả tim run lên.
Nhiệt độ cơ thể của Trần Trừng vẫn luôn thấp, trong chớp mắt cánh tay dán lên cánh tay của cậu có cảm giác bỏng rát.
Mẹ nó, đây là phát sốt à?
Cô giơ tay vén tóc mái mướt mát mồ hôi trên trán cậu, miệng vết thương trên thái dương làm cô nhảy dựng, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ lên trán, nóng đến dọa người.
Bị con mẹ ai đánh mà độc ác vậy!
Trần Trừng nâng cậu dựa vào cửa, lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Từ Thiến Diệp.
"Diệp Tử, cậu quay lại đây một chuyến, nhặt được một tên tàn phế ở cửa."
Từ Thiến Diệp phanh lại ngừng xe ở ven đường, cô mới đưa Trần Trừng về nhà nên đi chưa được xa.
"Có chuyện gì? Cửa nhà cậu?"
"Đúng vậy." Trần Trừng lên tiếng, "Đưa đi bệnh viện."
Ngón trỏ nhấc cổ áo cậu lên nhìn, ái chà, dáng người không tồi, nhưng cả người xanh tím, đúng là nhìn nhức mắt.
"Tớ sắp quay lại rồi, cậu đưa người ra đây." Dừng một chút, cô lại nói, "Thôi, cậu đừng nhúc nhích để tớ đi vào."
Chờ cô ấy đến cửa tiểu khu thì Trần Trừng đã đỡ "tên tàn phế" kia chờ ở cửa.
Từ Thiến Diệp quay đuôi xe chờ ở cửa, Trần Trừng kéo ra ghế sau đẩy mạnh người vào xe.
"Ai đây, bị thương nặng như vậy?" Từ Thiến Diệp nhìn lại, ngoài ý muốn phát hiện lại là một soái ca.
Hốc mắt rất sâu, cho dù nhắm hai mắt cũng có thể nhìn thấy trên mí mắt có nếp uốn, tóc đen ướt dầm dề, cổ áo trễ xuống lộ ra một mảng lớn xương quai, ngực, cổ trắng nõn bùng nổ hormone nam tính.
"Bạn cùng phòng của tớ." Trần Trừng lời ít ý nhiều, vừa lấy khăn giấy lau tay, dính máu của cậu ta.
"Bạn cùng phòng!?" Âm thanh Từ Thiến Diệp lập tức cao lên tám độ.
"Ừ, mấy hôm trước vừa tới." Trần Trừng liếc nhìn cô một cái đã biết cô suy nghĩ cái gì, lại nói, "Lớp 12 trường cấp 3 bên cạnh vẫn là một cậu bé."
"À, tại sao lại bị thương nặng như vậy."
"Không biết, tớ vừa về đến cửa thì thấy, còn phát sốt."
***
Lạc Hữu Tiềm nửa mê nửa tỉnh, chìm nổi bên trong ác mộng, rất nhiều lần rơi vào vực sâu, lại bị một cái tay lạnh lẽo sờ lên trán kéo lại, đẩy lên chỗ nước cạn.
Ác mộng âm u này, giống một cái roi dài, bổ ra biểu hiện bình tĩnh giả dối mà mấy năm nay cậu khổ tâm xây dựng.
Sau trận thi đấu kia, Lạc Hữu Tiềm trở thành quán quân trẻ tuổi nhất, vốn từ đây nên là Quyền Vương tương lai được tôn sùng, nhưng sau đó lại bị một tin tức khác che đi hết thảy.
【 Bi kịch trên võ đài, ngôi sao mới Quyền Vương đánh chết đối thủ tại chỗ, mất mạng ngay trong trận đấu 】
Cậu vô tri vô giác đến gần đôi tay kia, để cơ thể được đến gần chỗ mát mẻ, xoa dịu đi cơn sốt của mình.
"Cậu nói thật cho tớ, cậu và cậu ta quen nhau lâu chưa?" Bệnh viện, Từ Thiến Diệp che miệng hỏi Trần Trừng.
"Ba ngày." Trần Trừng nói.
"Vậy thì cậu ta cũng quá dính cậu rồi!" Từ Thiến Diệp trợn to mắt kêu lên.
Trần Trừng rũ mắt nhìn cậu, thở dài.
Lạc Hữu Tiềm được đặt trên ghê, Trần Trừng đứng, hai tay cậu ôm lấy cánh tay Trần Trừng, đầu dựa vào eo cô, ngón tay bất an vuốt ve trên cánh tay cô, giống như một người sắp chết đuối.
Cô vẫn chưa bao giờ rút tay lại, có lẽ cô hiểu loại cảm giác chân không dẫm lên mặt đất này, mặc dù cô cũng không biết lí do vì sao cậu trở thành như vậy.
"Số 082, Lạc Hữu Tiềm!" Loa kêu tên.
Trần Trừng nửa ôm nửa kéo cậu vào phòng khám, hiện tại dinh dưỡng của học sinh cấp 3 quá tốt, quá nặng rồi.
Lúc trước đã chụp X quang, bác sĩ đang xem kết quả.
Trần Trừng đứng ở bên cạnh Lạc Hữu Tiềm, cánh tay vẫn cứ bị cậu ôm.
"Tại sao lại bị thế này, xương sườn bị gãy một dẻ." Bác sĩ liếc mắt nhìn Lạc Hữu Tiềm một cái, "Trầy da ứ máu, khớp gối có tụ máu, người nhà đâu!"
"A." Trần Trừng ngập ngừng, "Lát nữa tôi sẽ gọi cho ba mẹ cậu ấy."
"Cô là thế nào với cậu ta?" Bác sĩ nhìn Trần Trừng.
"......" Nói khách thuê hình như không tốt lắm, một học sinh cấp 3 bị thương nặng như vậy mà bên người chỉ có một người xa lạ thì quá đáng thương.
"Chị gái." Trần Trừng nói.
"Chị gái cũng được!" Bác sĩ trách cứ một tiếng, "Em trai cô bị như vậy cũng không quản? Hiện tại mới đến bệnh viện, đau đến ngất đi rồi!"
"Vâng." Trần Trừng cúi đầu, khiêm tốn nghe dạy.
Chờ sau khi xử lý vết thương bên ngoài rồi lấy thuốc, bởi vì chỉ gãy một dẻ xương sườn nên không cần xử lý, chỉ mua thuốc hạ sốt, rồi đi phòng truyền dịch tiêm một mũi hạ sốt.
Từ Thiến Diệp gọi điện cho bạn trai người nước ngoài trở về, Trần Trừng mới vừa đem bình truyền dịch treo lên, quay đầu lại nói: "Cậu đi về trước đi, lát nữa tớ gọi điện thoại cho ba mẹ cậu ta rồi trở về."
"Không có việc gì, để tớ đưa cậu về." Từ Thiến Diệp nói.
"Tớ còn phải chờ ba mẹ cậu ta đến mới có thể đi, không phải sáng mai cậu còn có việc sao, trở về đi."
Từ Thiến Diệp cũng không kiên trì, nói gặp lại sau rồi đi.
Trần Trừng đi WC rửa mặt, sau đó lấy giấy lau sạch nước trên mặt, lấy di động từ trong túi Lạc Hữu Tiềm ra, lấy ngón tay cái của cậu để mở khóa.
Mở ra danh bạ điện thoại, tìm một vòng, không tìm được ghi chú số di động tên ba mẹ, vừa chuẩn bị gọi điện cho "Hạ béo" thì di động lại đột nhiên rung lên.
Một dãy số không có tên.
Cô nhận điện thoại để bên tai, không nói chuyện, chờ đối phương nói trước.
"Này, Hữu Tiềm, ngủ rồi sao?" Là giọng một người phụ nữ, có thể nghe ra tuổi, chắc là mẹ của cậu ta.
"Dì à." Trần Trừng nói, "Hiện tại cậu ấy đang ở bệnh viện, còn ngủ, dì có thể đến đây một chuyến không?"
"Cô là ai?"
Tại sao hôm nay ai cũng hỏi vấn đề này vậy, Trần Trừng trợn mắt: "Bạn cậu ấy."
"À, có nghiêm trọng không?" Giọng nói của đối phương có vẻ không có hứng thú, không có sự lo lắng khi nghe tin con mình bị thương.
"...... Cũng tạm, đã xử lý xong miệng vết thương, bây giờ đang truyền dịch, có lẽ......"
Còn chưa nói hết, đối phương đã chặn lời, "Vậy là tốt rồi, tôi không qua nữa, chắc cô là bạn học của nó, chờ khi nào nó tỉnh lại thì cô bảo nó nhắn tin địa chỉ cho tôi, tôi gửi đồ qua."
Hoá ra đây không phải câu chuyện của một thiếu niên phản nghịch bỏ nhà ra đi?
Là bị đuổi đi sao?
***
Tỉnh lại đã là rạng sáng.
Lạc Hữu Tiềm bứt ra từ trong ác mộng, vừa mở mắt đã thấy một cô gái dựa vào vai cậu ngủ say, cánh tay còn bị cậu ôm vào trong ngực.
Cậu ngẩn người, buông tay.
Ngồi mấy giờ trên ghế trong phòng truyền dịch, toàn thân đau nhức, vừa động đậy thì miệng vết thương căng ra vô cùng đau đớn, cậu lập tức ngồi im, hít vào một hơi.
Cô gái bên cạnh giật giật, tóc dài cọ qua cổ cậu, lau miệng ngồi dậy, âm thanh mơ hồ dịu dàng: "Cậu tỉnh rồi à?"
"Ừm." Lạc Hữu Tiềm còn chưa phản ứng lại, nhìn xung quanh một vòng.
"Hết sốt chưa?"
Cô vừa nói vừa giơ tay, sờ lên trán cậu.
Lòng bàn tay lạnh lẽo mượt mà, là xúc cảm trong mộng.
Là tấm ván gỗ cứu cậu lên từ đáy vực sâu.