Chí Hôn

Chương 14: Cậu thực sự chỉ muốn hỏi chuyện này?




Edit: Manh
Beta: Dollan
Tiếng sấm vang to giữa bầu trời đêm, gió lớn bắt đầu nổi lên.
Lục Nghiêu lau vết máu ở khóe miệng, cởi gang tay đấm bốc, cánh tay dang ra hướng về người đàn ông đang nằm dưới đất há miệng thở dốc. Sở Thiệu im lặng nhìn Lục Nghiêu chốc lát cuối cùng dùng răng tháo bao tay, cầm lấy tay đối phương rồi bật dậy từ dưới đất.
"Được, tôi nói. Lục tổng trâu bò." Sở Thiệu làm tư thế chắp tay.
Lục Nghiêu thấy gương mặt mình bị phá hỏng qua gương không khỏi nhíu mày, "Cậu sao..."
Đánh người còn đánh mặt.
Sở Thiệu cười một tiếng, thở hổn hển nhìn Lục Nghiêu, sắc mặt vẫn không đổi, không khỏi thừa nhận từ bé đến giờ Lục Nghiêu được dạy dựa theo tiêu chuẩn người thừa kế Lục thị, mọi mặt đều ưu tú, không tránh khỏi sẽ kiêu ngạo hơn người khác.
Khi còn đi học, cả hai từng có chút xích mích và đánh nhau, đến giờ anh vẫn còn nhớ.
Vừa nãy lúc bị đánh ngã xuống, trái lại ngộ ra, có lúc khoảng cách giữa người và người còn lớn hơn người và chó.
Nhưng anh lại tò mò hơn, người như Lục Nghiêu vẫn có thứ khiến cậu ta lo lắng sao. Khoảng thời gian trước, có người hỏi anh về tiệm xăm. Thời trung học, anh không đi học mà đi theo mấy người trong tiệm xăm học nghề, tiệm xăm cách trường học không xa, thường xuyên có học sinh đi qua nhưng trong tiệm cũng có quy định, tuyệt đối không xăm cho trẻ vị thành niên.
Thẩm Lâm Hoan vừa thi đại học xong, hôm đó trời lại mưa, cô và một cô gái cùng khối tên Chu Phù đi tới trú mưa, anh thấy hai cô gái nhỏ đáng thương muốn đưa cho họ mượn chiếc ô, lại bị một đám người trong tiệm nháy mắt đe dọa, muốn hai người đẹp ở lại ngắm một chút.
Sau đó Thẩm Lâm Hoan muốn xăm tên pinyin* của một người, anh còn khuyên cô tuổi còn nhỏ, không nên làm việc ngu ngốc sau khi trưởng thành lại hối hận.
(*Pinyin hay còn được gọi là bính âm/ phanh âm, dùng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc.)
Thấy cô cố chấp liền nói thêm rằng không xăm cho trẻ dưới vị thành niên. Cô còn trịnh trọng lấy thẻ căn cước cho anh nhìn, khi đó chỉ cảm thấy cô rất ngoan không giống một cô gái sẽ đi xăm hình. Sau đó lại nghe nói cô gái này là người học tập rất giỏi, từ bé đến lớn đều xếp hạng nhất chưa bao giờ tụt xuống, ngay cả sốt cũng có thể cách người hạng hai tận mười điểm.
Hôm ấy hình như cô bị đánh, sau lưng đều là vết bầm tím mới.
...
"Nói đi!" Lục Nghiêu nhướng mày nhìn.
Sở Thiệu không nhịn được cười, "Cậu thực sự chỉ muốn hỏi chuyện này?"
Lục Nghiêu nhấp môi, bộ dạng không muốn trả lời, nếu không phải thì anh ở chỗ này làm gì, nửa đêm không ngủ mà chạy tới đánh với anh ấy một trận rồi bị anh ấy đánh bị thương ở mặt.
Sở Thiệu nhún nhún vai, "Vậy e là cậu phải thất vọng rồi, chuyện tôi xăm cho cô ấy là thật nhưng cô ấy cũng không có nói gì với tôi mà! Cô ấy chỉ nói với tôi là đường xa mới biết ngựa hay, ngày đó cô ấy giống như chịu phải sự thất bại gì đó rất lớn, đoán chừng là muốn khích lệ bản thân thôi!" Sở Thiệu lùi về sau một bước, rất sợ Lục Nghiêu thẹn quá hóa giận lại đánh anh một trận nữa.
Chẳng trách Lục Nghiêu suy nghĩ nhiều, dù sao đợt đó anh cũng nghĩ đó là tên người.
Chẳng qua Lục tổng vòng vo hỏi mình thay vì hỏi vợ, thật đúng là không được tự nhiên, quá tầm thường.
Mấy ngày trước Lục Nghiêu chủ động liên lạc với anh, làm anh ngạc nhiên một lúc.
Lúc hỏi anh về chuyện Thẩm Lâm Hoan, anh cố ý trả thù liền nói trừ khi cậu tự tìm tới, hai ta so tài một chút, nếu không tôi không chịu nói.
Tuy nói năm đó còn nhỏ, dễ xúc động lại ngây thơ nhưng đánh một trận Sở Thiệu vẫn nhớ: Lục Nghiêu là người thù rất dai.
Chẳng qua anh cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ Lục Nghiêu lại thật sự đi tìm bạn gái anh, muốn anh nói, còn rất cố chấp.
Lục Nghiêu im lặng nhìn Sở Thiệu một lúc, gật đầu một cái không nói lời nào liền cầm quần áo và điện thoại đi ra khỏi quán quyền anh.
Mưa gió như xối xả, không khí lạnh lẽo làm anh phải quay đầu che mặt, bừng tỉnh, tự khinh bỉ bản thân, trách mình quá đa tình.
Ở ghế lái xe của Cayenne, tài xế đang ngủ bỗng nghe thấy động tĩnh liền tỉnh dậy, dùng sức chớp mắt để tỉnh táo, "Lục tổng về nhà sao?"
Lục Nghiêu đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ sáng.
Chân mày anh lơ đãng nhảy một cái, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Anh đã báo về nhà chưa?"
Tài xế hoang mang "Dạ?" một tiếng, nghi ngờ mình đã quên gì, vội vàng đáp, "Xin lỗi Lục tổng, lần sau tôi sẽ nhớ."
Anh hay dùng tài xế đưa Thẩm Lâm Hoan về nhà nên đã gọi người tài xế từng chở anh hai lần. Anh nhíu mày dặn dò tài xế một lần: "Sau này mỗi tối nếu qua chín giờ mà không về, nhớ báo lịch trình cho bên nhà."
Cuối cùng, thêm một câu, "Không cần xin lỗi, không phải anh sai."
Là anh sai, gần đây anh luôn có tâm trạng kỳ lạ.
Liều mạng muốn tìm chứng cứ chứng minh cô thích anh, dù là một xíu cũng được.
Cần gì chứ! Cô cũng đã là vợ anh.
Cần gì!
Anh ngả người ra sau, cánh tay đè lên mắt, khóe môi mím chặt khiến vết thương nơi khóe môi nhói lên.
Lái xe nơm nớp lo sợ vâng một tiếng, nhìn qua gương chiếu hậu liền thấy vết thương bên khóe miệng Lục tổng, chần chừ hỏi: "Anh có muốn đi bệnh viện trước không?"
Lục Nghiêu hạ cánh tay, khi mở điện thoại mới phát hiện điện thoại đã tắt nguồn từ bao giờ, thử bấm nút nguồn, mở ra pin vẫn còn đầy.
Sở Nghiên thừa dịp anh không chú ý tắt máy anh, còn đùa dai: [Về nhà cẩn thận phải quỳ trên tấm giặt đồ nha Lục tổng!]
Mẹ nó, điên à. Anh nhíu chặt mày, trong đầu bỗng có dự cảm xấu.
Giọng nói nghiêm nghị trả lời tài xế không cần, sau đó thấy mấy cuộc gọi nhỡ, lướt xuống nhìn, màn hình hiện lên cuộc gọi nhỡ của Thẩm Lâm Hoan, lông mày nhíu lại.
Theo thói quen muốn gọi lại nhưng khi thấy thời gian bên góc phải liền dừng lại.
Có chút phiền não, anh nới lỏng cổ áo.
Nhớ tới lúc ở trang viên Hồ Đào, Sở Nghiên đưa cho anh thẻ mở cửa phòng, anh liếc có chữ "CF" trên thẻ mới nhận.
Anh đã điều tra qua Sở Thiệu ở quán rượu. Sau khi kết thúc anh nhớ ra liền nhờ người đi tìm hiểu chuyện xăm hình của Thẩm Lâm Hoan, quá trình không quá thuận lợi nhưng anh vẫn rất kiên trì.
Đối với chuyện của cô, anh luôn có mười phần kiên nhẫn.
Trong khóe mắt nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan liếc sang, lúc muốn giải thích thì cô đã bình tĩnh chuyển ánh mắt sang hướng khác, dường như không quan tâm chút nào.
Lúc mở cửa anh nói: "Em về trước đi, tôi có chút chuyện."
Anh nhìn cô muốn biết cô có định hỏi không, cho dù là qua loa lấy lệ cũng được, cuối cùng cô cũng chỉ gật đầu một cái, như không có việc gì chui vào xe. Vậy nên lời giải thích đến khóe môi lại nuốt ngược vào, tự khinh bỉ 'xùy' một tiếng.
Lồng ngực anh nhịn một cảm giác, không biết là do tức cô hay tức bản thân mình.
...
Chuông điện thoại rung lên, anh hoàn hồn, cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình hiện lên hai chữ "Anh hai".
"Đang ở ngoài? Điện thoại tắt nguồn? Đi chung xe với một người phụ nữ? Được đó Lục Thập Nhất, giỏi thật đấy." Người luôn nho nhã hiền lành như anh hai mà lúc này đang nghiến răng nghiến lợi.
"Anh hai..." Lục Nghiêu nhíu mày.
"Không, anh không có đứa em như cậu. Cậu trở về luôn đi! Ông nội vẫn chưa ngủ đợi cậu trở lại đấy! Nghĩ luôn lí do đi, lấy lí do nào hợp lý vào. Nếu không bị đánh cũng không ai giúp đâu." Lục Úc trút hết sự tức giận sang người anh. Anh cũng sắp bùng nổ, thật sự không hiểu lúc đấy Lục Nghiêu nghĩ gì, một người luôn điềm đạm, sáng suốt như Lục Nghiêu mà hành động lần này quả thực không hiểu nổi.
Lục Nghiêu vô cùng khó xử, anh đặt tay lên trán thở hổn hển, chặn lời Lục Úc, "Em biết rồi."
Anh quay sang bảo tài xế, "Quay đầu, trở về đường phía Nam."

Thẩm Lâm Hoan ngủ rất muộn, dậy cũng rất sớm.
Trên thanh thông báo ở điện thoại vẫn trắng tinh, không có cuộc gọi hay tin nhắn nào của Lục Nghiêu. Ngày trước khi ở bên ngoài buổi tối sẽ báo cho quản gia Chu, lần này dường như quản gia Chu cũng không biết. Có lẽ trước kia là anh có hứng!
Không biết sao nhưng có chút buồn phiền.
Cô vô tri vô giác đi rửa mặt, nhìn gương thấy hốc mắt hơi đỏ, sau khi chạm vào trán, cô mới phát hiện mình đã bị sốt.
Cô rất ít khi bị bệnh, mỗi lần bị bệnh cũng không dám nói cho mẹ, bà sẽ mắng cô từ việc quần áo đến việc ăn uống, nói cho cô rằng đây là báo ứng, cô tự làm tự chịu.
Vậy nên cho tới bây giờ mỗi lần bị bệnh cô đều cảm thấy tự trách mình, cô đang nghĩ nếu tối qua không đi ra ban công hứng gió lạnh thì sẽ không bị sốt.
Cho nên đúng là tự làm tự chịu.
Cô đi xuống tầng, phòng bếp tới hỏi cô có muốn ăn sáng không, cô dặn: "Nấu cháo là được rồi."
Cô ăn nửa bát cháo và uống một chút thuốc, vừa đặt lưng xuống giường, thời điểm đầu óc còn hỗn loạn, Chu Phù gọi điện tới hỏi: "Cậu về nhà lại mặt* thì Lục Nghiêu có về cùng không? Chắc anh ấy sẽ không làm cậu mất mặt nhỉ!"
(*Lễ lại mặt hay lễ nhị hỷ sẽ là buổi lễ được tổ chức sau khi đám cưới kết thúc một vài ngày. Lúc này đôi vợ chồng mới cưới sẽ cùng nhau về nhà gái để thăm hỏi các đấng sinh thành của cô dâu. Nhà trai sẽ chuẩn bị một số món quà nhỏ thay cho lời cảm ơn vì nhà gái đã gả con gái mình cho họ.)
Nghe được hai chữ 'lại mặt', Thẩm Lâm Hoan liền nhíu mày, kháng cự theo bản năng.
Có thể theo phong tục là như thế, không thể nào từ chối. Cho dù cô có nói không cần lại mặt đi nữa, nhà họ Lục cũng sẽ không cho phép làm việc mất lễ nghĩa như thế.
Theo phong tục ngày xưa của Tân Thành, lại mặt sau ba ngày nhưng tổ tiên nhà họ Lục là người Du Thành, theo phong tục ở đó thì một tháng sau cưới mới lại mặt.
Thẩm gia vì muốn lấy lòng đối phương đã cố tình làm theo phong tục của nhà anh.
"Đã tới tuần thứ ba rồi!" Thẩm Lâm Hoan ôm chặt chăn bông, mê man nhìn lên trần nhà, cô cảm thấy nhất định Lục Nghiêu sẽ đưa cô trở về nhưng cô không đoán được cha mẹ với bác trai, bác gái định làm gì với anh.
Càng không biết Lục Nghiêu có tình nhân bên ngoài hay không, cam kết của anh rốt cuộc có làm hay không. Cô nên làm gì...
Cô bất lực nhắm mắt, "Chu Chu, có phải tớ đã... chọn sai rồi không."
Bỗng dưng cảm thấy hơi mệt.
Chu Phù vội vàng trả lời, "Cái gì, chọn sai cái gì?"
Cô lắc đầu một cái, "Không."
Cô không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, chuyển chủ đề nói: "Khi nào cậu trở lại, tớ mời cậu ăn bữa cơm."
Chu Phù là người không quá tò mò, gặp chuyện rất ít khi tra hỏi, vậy nên Thẩm lâm Hoan chuyển chủ đề, cô ấy cũng lập tức xoay sang chuyện đó, "Sớm thôi, dạo này cả người tớ sắp chết khô ở sa mạc rồi, trở về cậu phải tiếp tớ tốt một chút."
"Được." Thẩm Lâm Hoan xem ảnh cô ấy gửi qua, rất đẹp. Chẳng qua là mùa thu đến, thời tiết chỗ cô ấy đã rất lạnh, từ bé được sống trong sự nuông chiều như nàng công chúa nhưng hết mình hi sinh vì sự nghiệp người mẫu, cô ấy rất chuyên nghiệp.
Khi sắp tắt điện thoại, Chu Phù mới hỏi: "Giọng cậu sao vậy, bị bệnh à?"
Thẩm Lâm Hoan "ừ" một tiếng, "Hơi sốt thôi."
"Mùa này rất dễ bị bệnh, nếu tớ ở Tân Thành thì tốt rồi, có thể chăm sóc cho cậu, cô bé tội nghiệp."
Thẩm Lâm Hoan cười thành tiếng, trong lòng thoải mái hơn một chút, "Tớ không sao."
"Cậu lại nói mấy câu này, sốt sẽ không sao à? Cậu cứ mãi không sửa cái tật xấu này, không chịu nói thật. Không... Cậu không tin người khác sẽ thật lòng quan tâm cậu." Chu Phù hiểu rất rõ cô, "Tớ thương cậu quá, đứa nhỏ đáng thương."
Thẩm Lâm Hoan cười lần nữa, "Ờ."
"Thôi được rồi, từ xưa đến nay cũng nói với cậu tám trăm lần, cậu nhớ mới lạ. Không nói nữa, tớ phải đi chụp hình. Nghỉ ngơi cho khỏe đi, nghe chưa?"
Tắt cuộc gọi với Chu Phù, cô lại ngủ một lúc cho đến lúc quản gia Chu tới gõ cửa "Phu nhân, nhà tổ gọi điện tới muốn cô trở về một chuyến."

Tiếng sấm đã ngưng từ sớm nhưng mưa vẫn không dừng, cả thành phố đã bị nước mưa bao phủ.
Chiếc xe Maybach màu vàng đi trên đường.
Thẩm Lâm Hoan mím chặt môi.
Thập Nhị nhắn: [Anh Thập Nhất đang bị mắng, bây giờ cả nhà đều ở đây mắng anh ấy. Cũng tại chuyện tối hôm qua.]
Dọc đường, trong đầu Thẩm Lâm Hoan xoay mòng mòng, cô chưa kịp hỏi kĩ thì đã tới nơi.
Từ sân đến phòng khách có mấy bước chân, trong đầu cô đã nghĩ qua tất cả mọi chuyện một lượt.
Trong đầu không ngừng lặp lại tưởng tượng chuyện Lục Nghiêu ngủ với nghệ sĩ.
Còn suy nghĩ phóng đại hơn, Lục Nghiêu bởi vì một ngôi sao, muốn ly hôn với cô nhưng gia đình không đồng ý.
Bởi vì quả thực không nghĩ ra, tối qua anh đã làm gì mà cả nhà lại mắng anh.
Nhưng dù thế nào cô cũng không thể ngờ được, vừa đi vào liền thấy cửa thư phòng mở ra, Lục Nghiêu mặc âu phục, quỳ thẳng tắp.
Anh đang đối diện với những bức ảnh của ông và bà trên tường.
Ở sảnh phụ đối diện thư phòng, mọi người vừa ăn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm, ông nội ngồi trong thư phòng mắng anh rất lâu, "Đưa phụ nữ ở cửa phụ bữa tiệc lên xe, nửa đêm còn đánh nhau với người ta đến mức bị thương, con làm việc có dùng não không?"
Lục Nghiêu im lặng quỳ.
Cửa thư phòng mở, cả nhà đều có thể nghe.
Bọn họ giống như không thèm để ý, Thập Nhị còn cười trên nỗi đau của người khác quay lại video Thập Nhất, thấy Thẩm Lâm Hoan tới, liền kéo cô sang, "Chị dâu Thập Nhất tới tới tới, mau nhìn đi, em đã quay lại cho chị, sau này anh ấy không hiểu chuyện nữa thì chị cứ mở cái này cho anh ấy xem."
Triệu Khanh Chi tới cầm tay Thẩm Lâm Hoan, lông mày nhíu chặt, "Tối qua thằng bé đi ra ngoài không báo lại với con sao?"
Thẩm Lâm Hoan liếc nhìn vào thư phòng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Triệu Khanh Chi nhíu mày nói: "Con cũng đừng quan tâm lời dỗ dành của nó, tránh cho nó làm loạn."
Đầu óc bà rối bời, tựa như đã tiêu hóa hết cảnh cay đắng hận thù, cuối cùng lại giống như đang xem một vở hài kịch.
Sau cùng từ miệng Thập Nhị, cô cũng biết được toàn bộ câu chuyện.
Nửa đêm lúc hai giờ Lục Nghiêu bị gọi về nhà, lúc trở lại, ông nội đã ngủ rồi thế nên anh cũng về phòng ngủ một giấc, sáng sớm bị ông gọi tới thư phòng nói chuyện.
Hỏi tài xế xác nhận được Lục Nghiêu hôm qua cũng đi cùng một người phụ nữ, chính là đi xe do anh lái, người phụ nữ tới quán rượu lấy hành lý liền đi tới sân bay để đuổi kịp hoạt động, bây giờ chắc cũng đã cách trăm cây số. Lục Nghiêu ở quán rượu đợi không tới năm phút liền cùng một người đàn ông ngồi xe đi tới quán quyền anh gần đó, lúc đi ra thì bị thương.
"Cũng may anh ấy không thực sự đi ra ngoài tán gái, nếu không bây giờ anh ấy tới công chuyện với ông nội rồi." Thập Nhị vẫn còn sợ hãi làm động tác cắt cổ, "Ông nội ghét nhất là đem hôn nhân ra làm trò đùa."
Thẩm Lâm Hoan có cảm giác mờ mịt, hỏi một câu, "Vậy anh ấy... tại sao còn bị mắng?" Anh dường như cũng không làm chuyện gì quá đáng, cô nghĩ đến Sở Nghiên, hình tượng trong đầu vẫn như cũ không biến mất, có thể là do sự phiền não trong lòng nhưng chớp mắt liền biến mất, đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Thế nên bỗng dưng thấy anh cũng không đáng trách.
Thập Nhị: "Dẫn phụ nữ ra khỏi buổi tiệc còn không báo một tiếng với người nhà, chạy đi đánh nhau với người ta khiến mình bị thương. Còn chưa đủ để bị mắng?"
Thẩm Lâm Hoan không quá rõ, định nói giúp anh, "Có thể anh ấy muốn.... so tài với người ta."
Thập Nhị nhún nhún vai, "Hơn nửa đêm? Rạng sáng? Đầu óc anh ấy có vấn đề rồi! Dù sao cũng bởi vì anh ấy không giải thích rõ, vẫn nên quỳ đi."
Quen với cách giáo dục trẻ con của nhà họ Thẩm nên Thẩm Lâm Hoan không thể nào hiểu được kiểu "chuyện bé xé ra to" của nhà họ Lục.
Con cháu của nhà họ Lục đông, rất khó dạy bảo, khi còn bé gây rắc rối, nghịch ngợm, làm loạn hay làm sai đều phải chủ động đi quỳ, đến khi nào viết được lỗi sai của mình mới được đứng dậy, bây giờ đều lớn cả rồi, đương nhiên quy tắc này không cần làm nữa nhưng Lục Nghiêu ngược lại đã quỳ đến thuần thục luôn rồi.
Anh tự giác biết chuyện tối qua quả thật thiếu cân nhắc.
Thẩm Lâm Hoan ngồi cùng mẹ Lục ở trên ghế sofa hồi lâu, Lục Nghiêu cũng bị mắng rất lâu nhưng anh vẫn kiên định không muốn mở miệng, bà nội còn đưa chổi lông gà cho ông nội, ông nội liền lấy nó đánh anh rồi tiếp tục hỏi anh rốt cuộc tại sao lại đánh nhau với người ta.
Anh liền mím môi không lên tiếng, mạnh miệng trả lời: "Ông nội, con cũng sắp 30 rồi. Chẳng lẽ chuyện gì cũng báo lại ư!"
"Vậy con làm việc đàng hoàng một chút." Ông nội tức đến tát anh, "Con nói xem chuyện tối qua con làm là đúng hay sai?"
Thật không thể tưởng tượng được, từ lúc trưởng thành anh chưa từng làm chuyện mất trí như thế, đầu óc như bị chó gặm. Nhìn tưởng là chuyện bé nhưng nếu bị người ta lợi dụng viết báo, với tư cách là người nắm quyền điều hành của Lục thị, gây ảnh hưởng toàn diện.
Lục Nghiêu mím môi, thẳng thắn trả lời: "Sai."
...
Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan ngồi ngoài rất lâu cũng đi tới thư phòng, cô đứng ở cửa một hồi, muốn giúp Lục Nghiêu xin tha, nhưng miệng cô như rỉ sét vậy, quả thực cô không giỏi việc này.
Cuối cùng đầu óc ấm lên, đi thêm hai bước liền quỳ xuống cạnh anh, dáng vẻ giống tội lỗi.
Yên lặng bày tỏ thái độ.
Đáng lẽ tối qua cô nên nhắc nhở anh nhưng cô lại không làm vậy, lúc ấy cô chỉ nhìn anh một cái, cô nhớ tay mình không hiểu sao run rẩy, toàn bộ tế bào thần kinh căng chặt.
Cô vốn cho rằng bản thân kiêu ngạo, lý trí nhưng chốc lát đều bay mất.
Cô nhanh chóng chui vào trong xe để che giấu sự hốt hoảng.
Đập vào mắt cô là hình của ông nội và bà nội, cô đưa mắt nhìn một lát liền cảm thấy Lục Nghiêu rất giống ông nội, ánh mắt, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, nhìn vô cùng uy nghiêm, chỉ là Lục Nghiêu có chút lãnh đạm, ông nội lại có khí thế không giận tự uy.
Thẩm Lâm Hoan bỗng dưng cảm thấy, dường như khi về già Lục Nghiêu chính là bộ dạng này. Nhưng trước đó, cô không nghĩ người thiên chi kiêu tử như Lục Nghiêu lại có một ngày sẽ phải quỳ ở đây nghe mắng vì làm sai.
Ông nội vốn dĩ đang rất tức giận nhưng bị hành động Thẩm Lâm Hoan làm rối lên, trong nháy mắt nguôi giận, cuối cùng đứng lên rồi bỏ lại một câu, "Nói với vợ con những gì con đã làm đi."
Sau đó rời đi.
Trước khi đi còn đóng cửa.
–Cháu trai thì còn đỡ, sợ cháu dâu da mặt mỏng.
Lục Nghiêu căng thẳng từ sáng rốt cuộc cũng thả lỏng, nghiêng đầu nhìn Thẩm Lâm Hoan, "Em quỳ làm gì?"
Thẩm Lâm Hoan mím môi, cũng không thể tưởng tượng được, "Đại khái là cảm thấy... Anh hơi đáng thương."
Giọng nói của cô rất nhẹ, chậm và bình tĩnh nếu không anh còn nghĩ cô đang khịa mình.
Lục Nghiêu: "..."
Thẩm Lâm Hoan đứng lên, mới quỳ một xíu mà đầu gối cô đã đau, cô vừa xoa vừa nghi ngờ có khi nào chân của Lục Nghiêu quỳ đến gãy không.
Đương nhiên, anh giơ tay lên, "Đỡ tôi."
Thẩm Lâm Hoan dùng sức kéo anh lên, Lục Nghiêu đứng không vững liền nhào nửa bước, đẩy cô dựa sát giá sách, một tay ôm eo cô, một nửa sức lực đều dồn trên người cô.
Lục Nghiêu ngửi được mùi thơm lành lạnh từ tóc của Thẩm Lâm Hoan, thấp giọng nói một câu, "Đừng động đậy, để tôi nghỉ một chút, chân tê luôn rồi."
"Ừ."
Thẩm Lâm Hoan thật sự đứng 30 phút không nhúc nhích.
...Cũng có thể không lâu như thế, chỉ là do Thẩm Lâm Hoan cảm thấy mỗi một giây đều dài đằng đẵng.
Cô hỏi anh, "Anh đỡ chưa?"
"... Đợi một lát nữa đi." Anh quẹt nhẹ bên tai cô.
Một lúc sau, hô hấp của Thẩm Lâm Hoan đã không thông, "Được chưa?"
Tri giác của Lục Nghiêu hồi phục sau cơn tê dại, sau đó cuối cùng cũng nhận ra nhiệt độ trên người cô không bình thường, anh thu hồi những tâm tư ngổn ngang, nhíu mày chạm vào trán nóng của cô, "Sốt?"

Lời tác giả:
Ôn Ý Sơ: Tôi nói rồi mà, dù là tổng giám đốc thì cũng phải đánh gãy chân:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.