Chí Hôn

Chương 37:




Edit: Dollan
Lời giải thích của Lục Nghiêu bị nuốt trở về.
Không nói.
Dù sao cô cũng không quan tâm.
Anh cảm thấy mình hơi bị lép vế, thấy cô mặc kệ anh liền đưa tay ra kéo tay cô, cầm trong lòng bàn tay chơi đùa.
Thẩm Lâm Hoan nghiêng đầu nhìn anh một cái, cảm thấy anh dở hơi, vô cùng thích nghịch tay cô.
Quả thực Lục Nghiêu cảm thấy nghịch tay cô rất vui, hơn nữa còn rất đẹp, ngón tay tinh tế thon thả, mịn màng nõn nà, nhưng lại luôn lạnh lẽo, nhất là đầu ngón tay, Lục Nghiêu đặt ở trong lòng bàn tay sưởi ấm một hồi, sau đó đặt trên đùi mình, vỗ vỗ.
Vải quần mềm mại, một lúc sau nhiệt độ cơ thể truyền đến, ngón tay Thẩm Lâm Hoan vô thức cuộn lại.
Lục Nghiêu chậc một tiếng, “Đừng lộn xộn.”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Thẩm Lâm Hoan giả vờ xem tin tức một lúc, sau đó nhận được điện thoại của Kỳ Thừa, Kỳ Thừa là giám đốc điều hành chuyên nghiệp do Thẩm Lâm Hoan thuê, buổi trưa Kỳ Thừa gọi điện thoại báo cáo công việc với cô, đúng lúc nghe thấy Chu Tịnh nói chuyện.
Thẩm Lâm Hoan là cổ đông lớn và tổng giám đốc lâm thời, Kỳ Thừa phải chịu trách nhiệm trực tiếp với cô.
Kỳ Thừa được giới thiệu bởi một đàn chị của trường, còn rất trẻ, mới gần 30. Anh ta từng là giám đốc hành chính của Quang Vinh trong hai năm và có ba năm kinh nghiệm với tư cách là tổng giám đốc điều hành chuyên nghiệp.
Giọng của người đàn ông trầm thấp vang lên, “Thẩm đổng, tôi nghĩ cần gặp mặt ngài, không biết khi nào ngài có thời gian, tôi tìm ngài.”
Thẩm Lâm Hoan xoa nhẹ thái dương, cô rất tin tưởng đàn chị của mình, cũng rất tin tưởng người được đàn chị giới thiệu, hơn nữa cô luôn nhìn người chính xác, cho nên sự tín nhiệm của cô đối với Kỳ Thừa rất cao, nhưng Kỳ Thừa thì không, anh ta làm việc cực kì cẩn thận, cô trả lời, “Cuối tuần nhé, chúng ta hẹn dùng bữa.”
Cúp điện thoại xong, Lục Nghiêu liếc cô một cái, “Kỳ Thừa?”
“Ừm.”
Lục Nghiêu đã từng gặp anh ta một lần, tính tình cứng nhắc, Lục Nghiêu không thích anh ta cho lắm, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan đã hành lễ.
Kiểu người có vòng cung phản xạ dài như Thẩm Lâm Hoan thì cả gương mặt ngơ ngác một lúc mới nói: “Xin lỗi, tôi không quen mấy lễ nghi này lắm.”
Vẻ mặt Kỳ Thừa áy náy, cười ôn hòa, “Ngại quá thất lễ rồi, trước đây tôi liên doanh với bên nước ngoài nhiều, hình thành thói quen.”
Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, thông cảm nói: “Không sao.”
Lục Nghiêu ở bên cạnh lặng lẽ trợn mắt, một con cáo già như Kỳ Thừa, cẩn thận từ trong ra ngoài, sao có thể vô ý.
Ánh mắt người đàn ông này nhìn Thẩm Lâm Hoan, không hiểu sao khiến Lục Nghiêu cảm thấy khó chịu. Cho nên Lục Nghiêu không muốn cô đi ăn với Kỳ Thừa vào cuối tuần.
Nhưng người nào đó vừa nói là không ghen! Lúc này anh yêu cầu cô đừng đi ăn với đồng nghiệp, quả thực là cố tình gây sự.
Thật là, cảm giác bất thường này quá đau đớn. Không có lý do gì để nổi giận. Lục Nghiêu cáu kỉnh, tại sao lại cảm thấy khó chịu, cô dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Vì vậy Lục Nghiêu hờn dỗi, nhéo nhéo ngón tay cô, lúc xuống xe mới thả ra.
Thẩm Lâm Hoan lấy khăn giấy ướt ra, chậm rãi lau tay.
Rất nhiều dấu chấm hỏi từ từ hiện lên trên đầu Lục Nghiêu.
“???” Anh nhéo tay cô, nhưng cô vội vàng lau?
Anh có cảm giác mình bị ghét bỏ.
Thẩm Lâm Hoan thấy anh nhíu mày nhìn tay cô, nghĩ anh cũng muốn lau nên cầm lấy một tờ khác đưa cho anh.
Lục Nghiêu yên lặng nhìn một hồi, sau đó đột nhiên duỗi tay ra, “Em lau cho anh.”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Thẩm Lâm Hoan cảm thấy Lục Nghiêu rất khó hiểu, nhưng cô không thèm so đo với anh những chuyện nhỏ như này, vì thế cầm lấy tay anh rồi lau cho anh.
Bàn tay của nam giới rộng, khớp xương rõ ràng, các đốt ngón tay rất dài.
Thẩm Lâm Hoan lau lau, so tay mình với anh nói: “Tay anh dài thật.”
Yết hầu Lục Nghiêu chuyển động, biết cô chỉ đơn thuần cảm thán, không khỏi nhướng mày.
“Giờ em mới biết à?” Ở trong hạnh phúc mà không biết hạnh phúc.
Nói như thể cô nên biết. Thẩm Lâm Hoan lau xong liền buông tay anh xuống.

Địa điểm ăn uống là trong một câu lạc bộ tư nhân, Lục Nghiêu thu hồi biểu cảm, thảo luận với mọi người, giống như anh là người cầm quyền, mỗi cử chỉ đều rất uy nghiêm.
Các món ăn trên bàn hấp dẫn, nhưng không ai ăn một miếng.
Thẩm Lâm Hoan chăm chú nghe cuộc nói chuyện, cũng không động đũa.
Trợ lý bên kia đưa hợp đồng mới soạn thảo cho Lục Nghiêu, Thẩm Lâm Hoan cũng kịp thời đưa kính. Anh bị cận nhẹ, hồi đi học cũng bị cận, chỉ là thường ngày ít đeo kính, anh thấy không thoải mái, hoặc là… nhìn không được đẹp. Nhưng Thẩm Lâm Hoan cảm thấy anh đeo kính khá quyến rũ, trong lòng lại có cảm giác khác.
Lục Nghiêu theo thói quen nghiêng đầu sang một bên, ý bảo Thẩm Lâm Hoan đeo cho anh.
Thẩm Lâm Hoan sửng sốt một chút, chọc chọc anh, Lục Nghiêu mới nhướng mày tự đeo.
Từ khi cô xuất viện, hai người luôn làm rất nhiều chuyện lén lút, Thẩm Lâm Hoan lần nào cũng chấn động, cảm thấy xấu hổ, còn anh vẫn thản nhiên.
Vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn tài liệu, người nọ nín thở, bởi vì hạ giá, sợ Lục Nghiêu tức giận, không ngừng giải thích lý do, hi vọng có thể thúc đẩy hợp tác.
Lục Nghiêu không nói lời nào, cuối cùng nâng tay, ý bảo đem bút đến, trợ lý bên kia vội vàng cung kính đưa bút, Lục Nghiêu ký tên ngay ngắn, tiện tay đóng lại, đối phương dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lục Nghiêu không nán lại, đứng dậy chào tạm biệt.
Thẩm Lâm Hoan theo sau.
Người đi rồi, đối phương đứng cạnh quản lí cảm khái: “Trợ lý của anh ấy thật to gan! Tôi đứng trước mặt anh ấy còn toát mồ hôi hột.”
Người quản lý lắc đầu, “Đó là vợ anh ấy, người đã gây nhiều sóng gió ở Bác Thịnh lúc trước, Thẩm Lâm Hoan.”
“Hả? Chúa ơi.”

Tiếp theo còn muốn thị sát cảng biển Sa Hoàng nên đêm nay hai người ở lại đó.
Trong khách sạn, đã 12 giờ khuya, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Thẩm Lâm Hoan đi tắm, Lục Nghiêu chen vào, “Tắm chung đi, tắm sớm ngủ sớm.”
“Bên cạnh có phòng tắm…” Thẩm Lâm Hoan nhắc nhở.
“Xa quá, anh không muốn tới đó.” Lục Nghiêu cởi quần áo.
Thẩm Lâm Hoan cầm đồ ngủ, “Vậy em đi.”
Lục Nghiêu nhấc chân, cản đường của cô, nhân tiện kéo cô lại, “Sao em cứ muốn anh nói thẳng thế?”
Thẩm Lâm Hoan khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Môi Lục Nghiêu hạ xuống, trêu chọc cô, “Anh muốn cùng em làm chuyện vợ chồng.”
Trán Thẩm Lâm Hoan nổi đầy vạch đen, cô thật sự không nghĩ tới điều này, bởi vì… “Anh, không mệt sao?”
Đã hơn 12 giờ đêm, từ sáng đến giờ anh hầu như không nghỉ ngơi, làm việc liên tục.
Thẩm Lâm Hoan cảm thấy mệt mỏi.
Lục Nghiêu hừ một tiếng, cảm thấy cô thật sự biết cách làm tụt mood.
Anh kéo cô vào lòng, nhìn cô thương lượng: “Yên tâm, anh không để em mệt đâu. Chỉ một lần thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.