Chí Hôn

Chương 9: Quả thật chẳng đổi chút nào




Edit: Manh
Beta: Dollan
Lục Nghiêu nhớ hồi Thẩm Lâm Hoan còn bé, ba tuổi đã biết tâm tính khi trưởng thành* cũng không phải là không có đạo lí.
(*Nguyên văn: 三岁看大 trong câu tục ngữ 三岁看大,七岁看老, nghĩa là 3 tuổi nhìn ra được tính cách, tâm lý sau khi trưởng thành, 7 tuổi nhìn ra được tình trạng phát triển của cả đời.)
Ngày đầu tiên cô tới nhà trẻ, bởi vì sợ hãi và không muốn mẹ rời đi liền oa oa khóc to, sau đó bị mẹ kéo vào góc đánh hai bàn tay, cảnh cáo cô không ngại mất thể diện thì cũng đừng để bà mất mặt cùng.
Cô bé mới 4 tuổi mở to đôi mắt, rồi đột nhiên như bị ai bóp cổ, cả người run lẩy bẩy nhìn mẹ, trong ánh mắt có sự sợ hãi nhưng càng nhiều hơn cả là sự quật cường, từ nhỏ cô đã có một tinh thần vô cùng hiếu thắng, không cho phép bản thân là một đứa trẻ "mất mặt".
Một màn kia đúng lúc bị Lục Nghiêu thấy, lúc đó Lục Nghiêu còn bé thực sự không thể hiểu được, khóc thì cứ khóc, trời muốn mưa thì cứ mưa, mẹ phải lập gia đình, ai còn có thể cản một đứa nhóc học mẫu giáo khóc!
Nhưng Thẩm Lâm Hoan thật sự nín khóc, chẳng qua là cơ thể không ngừng run lên, cô được thầy giáo dẫn vào lớp.
Thầy để cô tự lựa chọn chỗ ngồi.
Cô đi tới chỗ trong góc hàng cuối cùng.
Đứa trẻ này đã bị đánh đến mức tự kỉ! Lúc đó, Lục Nghiêu nghĩ.
Sau đó, anh thường xuyên thấy Thẩm Lâm Hoan bị đòn, mỗi lần bị đòn đều là những lý do kỳ lạ, cũng không giống nhau, vì vậy có thể suy ra không phải Thẩm Lâm Hoan không nghe lời mà là do mẹ cô nghiêm khắc quá mức.
Ngay cả mẹ Lục Nghiêu- Triệu Khanh Chi cũng nhỏ giọng thầm thì: "Đứa bé này quá đáng thương. Cũng không biết Trình Chi Lâm nghĩ gì."
Lên tiểu học, bớt đi sự bụ bẫm của trẻ con, Thẩm Lâm Hoan đã trở thành một cô bé rất xinh đẹp trong lớp, cũng có thể nói là xinh đẹp nhất, Trình Chi Lâm dồn hết tâm sức bồi dưỡng con gái trở thành một vị tiểu thư thùy mị, cũng nghiêm khắc chấn chỉnh lời nói của cô, không cho phép cô kết bạn với những người kỳ lạ, không cho phép cô chạy nhảy lung tung, không cho phép ăn ở phòng ăn của trường học, không cho phép ăn quà vặt linh tinh...
Cho đến tận lúc học cấp 2 vẫn như vậy, có một ngày cô chọc giận mẹ, nên phải nhịn ăn sáng đi học luôn, anh họ cô Thẩm Lâm Kiệt cũng là người cùng lớp với Lục Nghiêu đã rêu rao khắp nơi, nói Thẩm Lâm Hoan bị mắng bởi vì ngủ nướng, nhìn có vẻ hả hê khi cô bị phạt không được ăn sáng.
Lúc anh ta nói lời này, Thẩm Lâm Hoan đang ở chỗ lớp bọn họ, anh ta cố ý lớn tiếng để cho cô nghe.
—— Thẩm Lâm Hoan là đại diện môn mỹ thuật, một thầy mỹ thuật dạy hai lớp, Thẩm Lâm Hoan đến phòng làm việc nộp bài tập, sau đó lại thay thầy vào trong lớp để mở máy chiếu.
Cô bé xinh đẹp bị anh họ chế giễu chuyện ngủ nướng bị mẹ phạt.
Trong phòng học cười vang, chỉ có một nữ sinh đồng cảm tức giận, cảm thấy cô bé lùn học lớp 7 khá đáng thương, nói: "Đừng cười, cười cái gì, có gì buồn cười sao, miệng của con trai sao có thể nói linh tinh như vậy."
Không có ai nghe, nghe cũng không để ý, mấy đứa con trai theo đuổi cô nhưng bị từ chối dường như cảm thấy ưu việt hơn hẳn, cười đến run cả người. Cười nói: "Aydo, ai biết đại mỹ nhân lớp chúng ta lại có thể ngủ nướng chứ?"
Thẩm Lâm Hoan mắt điếc tai ngơ, chỉ khẽ nhíu mày một cái, sắp xếp mọi thứ để chuẩn bị cho giờ học.
Hồi đó Lục Nghiêu có rất nhiều bạn cùng trang lứa tâng bốc ở trường học vì gia thế, một đám người tôn thờ anh như Nhị Thế Tổ*, không ai dám chọc anh, anh khó chịu, nhíu mày mắng một câu: "Đều có bệnh?"
(*Nhị Thế Tổ: thường dùng để chỉ những người có nhiều tài sản và chỉ tiêu tiền cho vui; Thế hệ chỉ ăn, uống và vui chơi.)
Sau đó lập tức có người nhìn sắc mặt anh la ầm lên: "Im mồm hết đi! Cười cái gì mà cười? Có gì buồn cười?"
Chỉ có Thẩm Lâm Kiệt vất vả lắm mới tìm được cơ hội làm nhục cô nên đuổi theo Thẩm Lâm Hoan cà khịa: "Aiz, có đói bụng không, có muốn anh trai mua cho em ít đồ ăn ngon không?" Anh ta kéo dài giọng điệu mỉa mai "A~" một tiếng, "Quên mất, mẹ em không cho ăn những thứ linh tinh. Chẹp chẹp chẹp, quá đáng thương. Không phải anh nói em, nhưng nghe lời có phải tốt rồi không?"
Anh ta không ngừng dồn ép, Thẩm Lâm Hoan ngay cả cái liếc mắt cũng không cho, anh ta vẫn đuổi theo khiêu khích cô, kéo áo cô: "Đang nói với em đấy! Điếc à?"
Sau đó nghe nói Thẩm Lâm Hoan đi về hướng phòng vệ sinh, Thẩm Lâm Kiệt cũng đi theo, dù thế nào cũng phải khiến cô cảm nhận được sự tồn tại của anh ta, sau đó Thẩm Lâm Hoan kéo anh ta vào trong nhà vệ sinh đánh.
Thẩm Lâm Kiệt là một người ngu ngốc còn Thẩm Lâm Hoan từ nhỏ đã tham gia đủ loại các lớp vũ đạo và võ thuật, đương nhiên việc đánh anh ta quá dễ dàng, nhưng mọi người vẫn bất ngờ khi anh ta nhe răng trợn mắt đỡ eo vào lớp, rất nhiều người nhìn thấy anh ta bị Thẩm Lâm Hoan đẩy vào phòng vệ sinh nam, cũng nghe thấy tiếng kêu đau của Thẩm Lâm Kiệt, biết anh ta bị đánh, nhưng những người khác không tin anh ta có thể bị một nữ sinh đánh te tua, còn vỗ nhẹ vào lưng anh ta: "Giả vờ cái gì mà gả vờ!"
Thẩm Lâm Kiệt kêu đau một tiếng, nhảy cao ba thước*, mấy người bạn bè tốt vén quần áo của anh ta lên xem, khá lắm, tất cả đều là những vết tím bầm bị thương ngoài da nhưng lại rất dọa người.
(*1 thước = 33cm.)
Có người nghe thấy Thẩm Lâm Hoan nói chuyện, Thẩm Lâm Hoan đè giọng nói: "Trở về mách đi! Cứ nói em đánh anh. Sang năm em sẽ nhảy lớp, hình như nhảy đến lớp các anh, khi mẹ anh xem phiếu điểm có thể nhìn thấy tên em đầu tiên, em xếp thứ nhất, anh đếm ngược từ dưới lên, em sẽ khiến anh đau khổ hàng ngày, hàng tháng, hàng năm."
Rất nhiều người đang cười, cười Thẩm Lâm Kiệt quá cùi bắp bị cô em mình làm nhục, sau đó lại cười Thẩm Lâm Hoan ngông cuồng, khí thế anh cô quả nhiên như bị nắm điểm yếu. Lý do khiến Thẩm Lâm Kiệt khó chịu với Thẩm Lâm Hoan là bởi vì Thẩm Lâm Hoan quá hoàn hảo, gia đình luôn lợi dụng điểm này để mắng mỏ anh ta.
Nửa học kỳ sau, Thẩm Lâm Hoan thật sự nhảy lớp, tự học chương trình học, vượt qua bài kiểm tra cuối kì 1 lớp 8 thành công nhảy lên lớp 8.
Lúc đó mọi người trong lớp ai cũng xôn xao, nói không phải Thẩm Lâm Hoan ngông cuồng, cô đây là quá trâu bò.
Trên lý thuyết thì không cho phép nhảy lớp, gần năm năm chỉ có ba người nhảy lớp thành công, không nói đến việc điều kiện khắc nghiệt mà còn vô cùng phiền toái. Thẩm Lâm Hoan là người đứng thứ 3. Không nói về thành tích chỉ riêng nghị lực kia cũng đủ trâu bò.
Hồi đó còn có người nói: "Thi xong cậu đi hỏi các học bá, học bá cũng sẽ khiêm tốn nói thi tốt, nói phát huy không tốt chính là phát huy không tệ. Nhưng cậu đi hỏi Thẩm Lâm Hoan, cô ấy nói không tệ vậy thì thật sự là không tệ, cô ấy nói không tốt... Không, cô ấy không có lúc thi không tốt."
"Tôi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của mình."
Cô quả thật chẳng thay đổi chút nào.
Thẩm Lâm Hoan từ phòng làm việc đi ra ngoài, Lục Nghiêu không kiềm chế được cười ra tiếng.

Giữa tầng 48 và tầng 49 là gác lửng, một khu nghỉ ngơi công cộng, Amanda ngồi đó rất lâu rồi, cô cảm thấy mặt mình như bị người ta vả một bạt tai, đau rát.
Thời gian nghỉ trưa, cô chăm chú cầm điện thoại xem tin tức liên quan tới Tôn Uyển Nhi.
Đã rất lâu cô không xem tin tức giới giải trí, thậm chí cũng không giải trí, từ lúc cô tốt nghiệp, trở về nước rồi tiến vào Phong Thần đến bây giờ đã hơn một năm, dường như cô cắt đứt gần hết các hạng mục vui chơi giải trí.
Một lòng nhào vào công việc.
Thực ra để mà nói thì chức vị của cô là trợ lý hành chính của tổng giám đốc, hỗ trợ tổng trợ lý mảng hành chính nhưng lại khác nhau một trời một vực. Trợ lý hành chính nói cho cùng vẫn thuộc phạm vi hành chính nhưng tổng trợ lý lại thuộc về điều hành.
Cô muốn thay chức vụ của Trình Lẫm rất lâu rồi.
Cũng biết đây không phải là chuyện không thể thuận lý thành chương nên cô hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận chuyện có người đi ra chắn ngang đường.
Từ khi Thẩm Lâm Hoan làm việc ở văn phòng tổng giám đốc, cô đã không thích cô ta, quả nhiên người có giác quan thứ sáu không phải không có ích.
Amanda lật tới lật lui tin tức, còn cầm một chiếc sổ tay để ghi chép.
Tổng thanh tra của IO- Triệu Kỳ Nhiên, năm nay 37 tuổi, người vợ Đàm Huệ là con gái của ông chủ, nhờ thế của vợ mới leo đến vị trí tổng thanh tra.
Tôn Uyển Nhi năm nay 21 tuổi, ở trước mặt mười mấy thực tập sinh trẻ tuổi coi như là lớn tuổi hơn.
Nhưng nhân khí của cô ấy rất cao, gương mặt rất đẹp, chọn con đường tiểu hoa đán quyến rũ, mặc quần áo sexy, thành thục, nhưng lại có thể không khoe những thứ không cần thiết.
Trước khi trở thành thực tập sinh, cô ấy đã từng đi đóng phim và đã gặp Triệu Kỳ Nhiên trong thời gian quay phim đó.
Câu chuyện về một cô gái trẻ rất cổ hủ có qua lại với một người đàn ông đã kết hôn chín chắn và có phẩm chất cao để lấy tài nguyên, sau đó bị vợ của anh ta phát hiện nên công khai xé xác.
Nhưng trùng hợp ở chỗ Tôn Uyển Nhi cũng không phải là người có bối cảnh phổ thông như đồn đoán, bố ruột của cô là Trương đổng của Khai Nguyên- Trương Minh Khải, Trương đổng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, sự nghiệp bắt đầu khởi sắc thì ly hôn với vợ cả, cưới một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp khác.
Tôn Uyển Nhi sống với mẹ từ khi 11 tuổi, Trương gia có tư tưởng cổ hủ trọng nam khinh nữ cho nên Trương Minh Khải luôn bất mãn với việc vợ cả sinh một đứa con gái, cũng không quan tâm tí gì tới Tôn Uyển Nhi, sau khi ly hôn dường như không có ý giành quyền nuôi dưỡng, rất hợp lẽ ném cho vợ trước nuôi, mỗi tháng đều sẽ gửi tiền sinh hoạt nhất định.
Amanda vô luận như thế nào cũng không cảm thấy đây là chuyện tổng giám đốc cần phải chú ý, chuyện Phong Thần và Khai Nguyên hợp tác dường như là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu thật sự có sai sót trong khoản quan hệ công chúng nhưng độ nóng sẽ giảm xuống, cho dù Tôn Uyển Nhi là con gái của Trương đổng nhưng không được cha coi trọng, hơn nữa cô ta không có quan hệ và tiền tài nên rất dễ kiểm soát.
Cho đến nay, vẫn chưa có bằng chứng chính xác cho thấy Trương đổng và Tôn Uyển Nhi là cha con, với khả năng quan hệ công chúng của Phong Thần, họ chắc chắn có thể trấn áp dư luận trước khi cơn nóng lên men.
Chẳng qua thái độ của vợ Triệu Kỳ Nhiên- Đàm Huệ cũng khiến người khác vô cùng khó hiểu, bà ta không tiếc công sức tiết lộ rằng bản thân muốn hủy hoại Tôn Uyển Nhi, điều này dường như sẽ ảnh hưởng đến vợ chồng bà nhiều hơn, Tôn Uyển Nhi cùng lắm chỉ là con cá trong tiết mục có chút nhân khí thôi, thậm chí xa lắm mới bước tới cửa vào giới giải trí, Đàm Huệ làm lớn chuyện ngược lại khiến giới giải trí tổn thất một người mới, còn đối với IO mà nói thì hình tượng tổn thất rất lớn.
Nhưng con gái người có tiền ngu ngốc cũng không ít, một số lượng nhỏ gọi là danh viện, cùng lắm chỉ là rác rưởi vô dụng không dùng được, làm việc chỉ để ý sự vui vẻ của bản thân chứ không để ý hậu quả mọi nơi.
Cô ta càng xem càng bực bội, không hiểu còn gì mình chưa tìm không, cũng không hiểu tại sao Lục tổng lại tức giận như vậy.
Cô ta đã gọi điện và đến Giải trí Phong Thần để tìm hiểu tình hình, đồng thời nhờ những người khác có liên hệ với dự án Khai Nguyên để hỏi thăm tình hình.
Sau đó trong lúc vô tình biết được một tin đồn, Triệu Kỳ Nhiên và vợ hai của Trương Minh Khải là người yêu thời niên thiếu, cũng bởi vì Trương Minh Khải ngáng chân, Triệu Kỳ Nhiên mới phải chia tay Từ Du, sau đó hình như Triệu Kỳ Nhiên vì muốn trả thù Từ Du, rất nhanh cậy thế Đàm Huệ rồi trở thành con rể nhà họ Đàm.
Amanda đột nhiên rùng mình, dường như lúc này mới hiểu được, nếu là vậy, Đàm Huệ dồn hết sức muốn làm lớn chuyện không chỉ muốn trả thù mỗi Tôn Uyển Nhi mà còn không cách nào quên được chuyện chồng mình và bạn gái trước Từ Du, mà chuyện này một khi bị chọc ra, đương nhiên sẽ khiến chuyện năm ấy Từ Du đang có bạn trai nhưng lại qua lại cùng với Trương Minh Khải đã có vợ lộ ra.
Trương Minh Khải giữa tâm bão nhưng vẫn bình thản, hạng mục Khai Nguyên và Phong Thần hợp tác là khách sạn tình nhân, ngành khách sạn là một lĩnh vực mới đối với hoạt động kinh doanh của Lục thị, có thể mở cánh cửa nghề này hay không phụ thuộc rất nhiều vào lần hợp tác này với Khai Nguyên, hơn nữa đối tượng nhắm tới là những người trẻ tuổi, nếu bây giờ tuyên truyền việc đề cao vẻ đẹp của tình yêu và sự lãng mạn giữa những người đang yêu là điều vô cùng mỉa mai, nếu kẻ có tâm làm ầm chuyện này lên thì dù không cắt đôi thì mức độ của dự án cũng bị giảm đi rất nhiều.
Cả người Amanda toát mồ hôi lạnh. Cô ta không cảm thấy là mình làm sai nhưng quả thật đánh bậy đánh bạ lại gây tai họa lớn. Hơn nữa cô ta còn cực kì hoài nghi, liệu có phải Thẩm Lâm Hoan đã sớm biết nội tình hay không, nếu không cô làm sao có thể nhìn qua ít manh mối như vậy liền kết luận chuyện này rất nghiêm trọng?

Lời tác giả:
Hoan Hoan: Tôi chính là người can đảm, cẩn trọng như vậy đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.