Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi

Chương 114: Mù (20)




Từ khi biết ánh mắt Tử Điệp không có khả năng hồi phục thị lực, người trong Tử Điệp các đều hành động thật cẩn thận, sợ vạn nhất không cẩn thận một cái sẽ động chạm đến vết sẹo đau lòng của Tử Điệp.
Tâm tình Tử Điệp như rơi xuống đáy cốc, ai cũng không thèm nhìn, có đôi khi cùng Lan nhi nói hai ba câu, thời gian còn lại đều không nói một lời.
“Lan nhi, đem áo choàng lại đây, theo ta đi hoa viên một chút” Tử Điệp cùng Lan nhi nói.
“Được” .
Lan nhi nói xong thuận tay từ trên giường cầm lấy chiếc áo choàng, giúp đỡ Tử Điệp đi ra ngoài.
“Lan nhi, đưa ta đến hoa viên xong thì ngươi trở về đi, không cần luôn ở bên ta, ta muốn yên tĩnh một chút, đừng để cho người khác đến quấy rầy ta, trời tối thì ngươi lại đến tiếp ta” Tử Điệp nói.
“A? Tiểu thư một người ở lâu như vậy làm gì, nô tỳ rất lo lắng, hay là nô tỳ lưu lại với người đi” Lan nhi nói.
“Không cần, ta chỉ muốn một mình an tĩnh, trở về đi, ta sẽ không tự sát “ Tử Điệp thay Lan nhi đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
“Vậy được rồi, tiểu thư người cẩn thận một chút” Lan nhi không tình nguyện nói.
“Ừm” .
Lan nhi rời đi, mỗi bước đi đều quay đầu nhìn Tử Điệp, sau đó mới quay đầu dứt khoát rời đi.
Gạt Lan nhi rời đi xong, Tử Điệp mới thật cẩn thận quay đầu lại nhìn bóng dáng Lan nhi đang xa dần, ánh mắt có chút ướt át.
“Lan nhi, thực xin lỗi, Tử Điệp phải rời khỏi , không biết có còn cơ hội gặp lại hay không” Tử Điệp nhìn bóng dáng xa xa thấp giọng nói.
Lan nhi nhanh chóng rời khỏi hoa viên, mặc cho ai cũng không thể tưởng được một người mù hành động sẽ mau lẹ như vậy, chỉ thấy Tử Điệp quẹo trái rẻ phải chỉ chớp mắt thời gian trong hoa viên đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Tử Điệp.
Cửa sau hoàng cung, một nha hoàn nhìn không bắt mắt đi tới, tay đang cầm một cái lệnh bài đối với thị vệ nói.
“Như thế nào? Các ngươi thật to gan nhìn thấy lệnh bài còn không cho đi, chậm trễ chuyện của công chúa, các ngươi có mấy cái lá gan tha thứ” Tử Điệp nghiêm khắc nói.
Bọn thị vệ ngươi xem ta, ta xem ngươi, cuối cùng vẫn đem cửa cung mở ra, Tử Điệp như một trận thanh phong phất qua cửa cung, tiếng đóng cửa trầm trọng ở sau lưng Tử Điệp vang lên.
“Ưm, thật khẩn trương, may mắn không bị phát hiện” Tử Điệp lầu bầu nói.
Tử Điệp quay đầu nhìn cửa cung đỏ thẩm đã đóng chặt lại.
“Đi thôi, về sau sẽ không bao giờ bước vào cửa cung nữa bước nữa” .
Thời điểm Tử Điệp bước ra khỏi cửa cung xong Tử Điệp biết mình phải nhanh chóng rời đi, bởi vì không bao lâu nữa, trong cung nhất định sẽ hỗn loạn, nơi nơi tìm kiếm nàng, Tử Điệp quyết định ngay cả nhà cũng không trở về, trực tiếp đến Đông Phương khách sạn gặp tiểu Như, sau đó thẳng đến nơi Lạc Hàn.
Tử Điệp giấu diếm những người trong cung chuyện ánh mắt của mình, đêm trước ngày khôi phục thị lực Tử Điệp cũng đã có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy, ngày hôm sau đã khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là Tử Điệp biết nếu ánh mắt nàng hồi phục thị lực, Phong Lạc Hiên không có khả năng sẽ thả nàng rời đi, Tử Điệp chỉ có thể tương kế tựu kế, làm bọn hắn thả lỏng cảnh giác đối với mình, sau đó tìm cơ hội rời đi không bao giờ trở về nữa, mới có thể tránh thoát một kiếp này.
Trong lúc người trong cung còn không biết Tử Điệp đã rời đi, Tử Điệp đã thành công thoát thân.
Trong Đông Phương khách điếm, điếm tiểu nhị đang ngáp một cái, canh giờ này ít khi có người đến ăn cơm hoặc ở trọ, cho nên vừa vặn có thể vụng trộm ngủ một chút.
Tử Điệp vừa vào cửa liền nhìn thấy điếm tiểu nhị đang ngáp chuẩn bị chợp mắt, Tử Điệp lặng lẽ tiến lên, đối với quầy chính vỗ mạnh một cái, tiểu nhị sợ tới mức cơn buồn ngủ đều bay hết, giật mình mở to mắt, liền nhìn thấy Tử Điệp tựa tiếu phi tiêu nhìn mình.
“Là ngươi” điếm tiểu nhị mở to hai mắt nhìn Tử Điệp, xoa nắn ánh mắt lại một lần nữa nhìn Tử Điệp.
“Là ta, làm sao vậy “Tử Điệp khó hiểu hỏi.
“Không có gì, chỉ là mấy ngày nay không thấy tới , còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa chứ” điếm tiểu nhị bỗng nhiên có chút ngượng ngùng nói.
“Được rồi, ta đi lầu trên gặp chưởng quầy các ngươi đây” Tử Điệp nói xong liền rời khỏi.
“Tiểu thư, chưởng quầy không có ở đây, rời khỏi khách điểm cũng đã một khoảng thời gian “ điếm tiểu nhị nói.
Tử Điệp dừng lại cước bộ, nhìn điếm tiểu nhị, đột nhiên hỏi:
“Chưởng quầy các ngươi có nói đi nơi nào không”
“Không biết, chưởng quầy chỉ nói có chuyện phải rời khỏi một đoạn thời gian, a, đúng rồi, chưởng quầy còn nói, nếu tiểu thư đến, bảo ta đem phong thư này giao cho ngài” điếm tiểu nhị vừa nói vừa cúi đầu tìm kiếm thư tín chưởng quầy giao cho hắn, thuận thế đưa cho Tử Điệp.
Tử Điệp nhanh chóng mở thư ra, giản lược nhìn sơ một chút, khi nhìn đến bốn chữa Lạc Hàn trúng độc, sắc mặt tái nhợt dọa người, không dám tin nhìn lại lần nữa.
Tử Điệp ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, môi run run nhìn điếm tiểu nhị nói:
“Tiểu nhi, lập tức chuẩn bị ngựa cho ta” .
Điếm tiểu nhị nhìn thấy sắc mặt Tử Điệp tái nhợt, không biết đã xảy ra chuyện gì, dựa theo phân phó của Tử Điệp, đem ngựa đã được tiểu Như chuẩn bị tốt giao cho Tử Điệp.
“Ngựa? Có, có, chưởng quầy đã sớm giúp tiểu thư chuận bị một con ngựa tốt” điếm tiểu nhị nói xong liền dẫn Tử Điệp đi lấy ngựa.
Tử Điệp hấp tấp hướng chuồng ngựa đi đến, theo phương hướng điếm tiểu nhị chỉ quả nhiên nhìn thấy một hãn mã màu rám nắng, Tử Điệp hai lời chưa nói, nhanh chóng chạy tới, nắm lấy dây cương một cái xoay người ngồi lên, nhanh chóng rời đi.
Điếm tiểu nhị mở to hai mắt không thể tin được, một nữ tử lại có kỹ thuật cởi ngựa giỏi như thế, chỉ trong nháy mắt, Tử Điệp đã biến mất dưới ánh mắt của tiểu nhị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.