Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi

Chương 118: Rời khỏi kinh thành (4)




Tử Điệp một thân nam trang giống như cơn gió nhỏ bay nhanh qua vùng dã nguyên, nàng bức thiết muốn biết tình trạng của Lạc Hàn, ánh mắt vội vàng dù là ai nhìn cũng đau lòng.
Trong quân trướng
Tiểu Như lấy một chậu nước rửa mặt lặng lẽ đặt ở bên giường Lạc Hàn, tiểu Như không có phá nhiễu Lạc Hàn nghỉ ngơi mà đứng ở đàng kia lẳng lặng chờ đợi Lạc Hàn tỉnh lại.
“Khụ… Khụ…” Lạc Hàn vừa ngồi dậy thì một trận ho khan kịch liệt.
Tiểu Như vội vàng đem ống nhổ đưa tới bên giường Lạc Hàn bên giường, cung kính lấy tay cầm.
“Khụ… Khụ…” Âm thanh ho khan làm cho tiểu Như khó chịu, theo thanh âm ho khan chấm dứt, trong ống nhổ nhiều thêm một chút màu đỏ máu.
“Vương gia…” Tiểu Như sợ hãi hô.
“Đem ra ngoài đi…” Lạc Hàn nhắm chặt hai mắt, hai tay suy yếu ý bảo tiểu Như đem ống nhổ đi ra.
Trong cơn mỏi mệt Lạc Hàn thấy Điệp nhi đang hướng về hắn chạy tới.
Trải qua một đường xóc nảy Tử Điệp rốt cục cũng tới được biên cương, nhưng cũng không tùy tiện đi qua, bởi vì thời điểm này đi qua khẳng định sẽ bị người phát hiện, bị xem trở thành ngoại nhân mà đánh chết.
Đến một con sông nhỏ, Tử Điệp nhảy xuống ngựa, dùng nước trong tẩy trừ hai má đã có chút ngăm đen, giống như sợ bị người nhìn thấy, Tử Điệp lại ở trên mặt bôi lunh tung chút bụi, thế này mới thật cẩn thận tiến về phía trước.
Lam Vân Lỗi đang ngồi ở trong quân trướng vì chiến sự mà phát sầu, trước kia đều cùng Lạc Hàn thương lượng kế sách, hiện tại Lạc Hàn bởi vì có bệnh trong người nên đã bị tụt lại ở phía sau đội ngũ, muốn tìm người thương lượng quả thực là chỉ nói nhảm mà thôi.
Trong lúc Lam Vân Lỗi đang vì quốc sự mà không thể ngủ ngon, bên ngoài quân trướng truyền đến thanh âm thông báo.
“Báo cáo tướng quân, bên ngoài có một kẻ tự xưng tiên nhân có việc muốn gặp người” .
“Không gặp” Lam Vân Lỗi lời ít mà ý nhiều cự tuyệt.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Binh lính ấp úng không biết nên nói như thế nào mới tốt.
“Bất kể là cái gì, đều đem ra nói rõ ràng cho ta ” .
“Tướng quân… Hắn nói nếu người không gặp hắn, người sẽ hối hận …” Binh lính ấp a ấp úng nói.
“Hắn còn nói thêm gì…” Lam Vân Lỗi vội vàng hỏi, bởi vì lúc này trong đầu Lam Vân Lỗi bỗng nhiên thoáng hiện một người, trực giác nói cho hắn, người này là người hắn quen thuộc, chẳng những quen thuộc lại có quan hệ phi thường chặt chẽ.
“Hắn còn nói hắn biết người hiện tại đang vì sự tình gì mà phát sầu” binh lính nói xong câu đó không dám nhìn ánh mắt Lam Vân Lỗi, vội vàng cúi đầu.
“Ha ha… , có cá tính, gọi hắn tiến vào, bản tướng quân thật muốn biết, là dạng người thế nào mà dám nói mạnh miệng như thế” .
Lam Vân Lỗi cất tiếng cười to làm cho binh lính thông báo hoàn toàn hồ đồ , nguyên bản hắn nghĩ tướng quân nghe xong những lời này chắc chắn giận dữ , nhìn thấy Lam Vân Lỗi cười to, binh lính thông báo càng hồ đồ.
Nhìn thấy binh lính rời đi, khóe miệng Lam Vân Lỗi vẫn giương cao như cũ.
Sẽ là người nào đây? Là muội muội tinh linh của ta sao, Lam Vân Lỗi bức thiết muốn chứng thật ý nghĩ trong lòng hắn.
“Báo cáo tướng quân, người đã mang đến ” .
Lam Vân Lỗi vội vàng xoay người, ánh vào mắt là gương mặt qua đỗi bình thường, Lam Vân Lỗi có chút thất vọng nhưng cũng không hiện lên trên mặt, trên mặt nhất thời đã không còn tươi cười vừa rồi mà thay thế bằng khuôn mặt băng sương.
“Chính là ngươi muốn gặp bản tướng quân” ?
Vân Lỗi thản nhiên hỏi.
“Dạ” .
Một chữ trả lời vô cùng đơn giản làm cho Lam Vân Lỗi có chút mất hứng.
“Nghe nói ngươi biết bản tướng quân đang vì chuyện gì mà phát sầu, ngươi chẳng lẽ là giun đũa trong bụng bản tướng quân sao?”
“Không phải, nhưng ta biết tướng quân đang vì chuyện gì phát sầu” .
“Ồ, phải không? Nói lý do của ngươi xem” Lam Vân Lỗi tựa tiếu phi tiếu hỏi.
“Muốn biết sao? Có thể, bất quá ta chỉ muốn cùng một mình tướng quân người đàm luận mà thôi…” .
Lòng hiếu kỳ của Lam Vân Lỗi bị gợi lên, hắn muốn biết đến tột cùng là dạng người nào dám dùng ngữ khí như vậy cùng hắn nói chuyện.
“Được, không thành vấn đề, bất quá, nếu các hạ trả lời không làm bản tướng quân vừa lòng, có thể có đến mà không có về !”
Lam Vân Lỗi vung tay lên, mọi người trong nội trướng đều lui ra bên ngoài, như vậy cho dù người này là thích khách cũng đừng mơ tưởng thành công đào thoát.
“Hiện tại có phải có thể nói rồi hay không “ Lam Vân Lỗi đứng ở phía sau nói.
Người nọ một lúc lâu cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng đứng ở đàng kia.
“Sao lại không nói , có phải đang muốn tìm lí do thoái thác có lệ cho bản tướng quân không” Lam Vân Lỗi đoán hỏi.
“Hừ, ta căn bản không cần cái lí do thoái thác gì, lừa ngươi còn không dễ dàng” .
“Ngươi là…” Lam Vân Lỗi tâm bình tĩnh không chịu khống chế nhảy dựng lên.
“Ta chính là người trong lòng ngươi nghĩ” .
Tử Điệp xoay người đem tấm da mặt chậm rãi tháo xuống, ánh vào trong mắt Lam Vân Lỗi là khuôn mặt quen thuộc.
Lam Vân Lỗi vừa định lớn tiếng trách cứ Tử Điệp, lại sợ người bên ngoài nghe được vọt vào, vội vàng đem thanh âm áp chế xuống.
“Tử Điệp, trước kia ca mặc kệ ngươi chơi trò gì ta cũng đều dung túng ngươi, nhưng lần này ngươi rất không ngoan, quân đội không phải là nơi nữ tử có thể đến” .
“Ca, ta không phải đến chơi đùa, ta nghĩ ngươi biết vì sao ta đến” Tử Điệp có chút thất vọng nói.
“Biết là một chuyện, ngươi đến đây nếu có cái gì không hay xảy ra, về nhà ta phải nói sao với cha mẹ, ngươi rất tùy hứng “ .
“Ca, lúc này ngươi cũng dung túng ta đi có được không, ta chỉ muốn nhìn hắn một cái, hắn không có việc gì, ta sẽ trở về” Tử Điệp có chút vô lại nói.
“Ngươi… Thật không biết nên làm sao với ngươi, nếu dã đến đây, vậy ngươi nhất định phải nghe ta , từ giờ trở đi từng bước đi của ngươi cũng không được rời khỏi tầm mắt của ta” .
Lam Vân Lỗi uy hiếp Tử Điệp .
“Được, ta cam đoan không gây chuyện” .
“Tốt lắm, hiện tại mau đem mặt nạ mang vào, nhớ kỹ, ở đây một ngày thì một ngày cũng không được cho người khác thấy mặt” Lam Vân Lỗi dặn dò Tử Điệp.
Tử Điệp nghe Lam Vân Lỗi nói xong liền đem tấm da mặt lại một lần nữa mang vào, hé ra khuôn mặt thường thường phàm phàm với một đôi mắt đầy cơ trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.