Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi

Chương 120: Gặp lại (2)




Tin tức Lam Vân Lỗi đại phá quân địch rất nhanh truyền đi các nơi, Lạc Hàn nghe tin tức xong khuôn mặt tái nhợt mới hiện lộ một chút mỉm cười.
“Tiểu Như thay ta đem phong thư này bảo binh lính ra roi thúc ngựa đưa đến trạm dịch, đem tin tức tốt này trình báo lên Hoàng Thượng” .
Lạc Hàn nằm trên giường tâm tình sung sướng nói.
Lạc Hàn rất cao hứng , bởi vì Vân Lỗi đả bại quân địch cũng có nghĩa là có thể khải hoàn hồi hương, nghĩ đến việc có thể lại nhìn thấy Tử Điệp, Lạc Hàn cảm thấy cả người tràn ngập sức sống, cứ như thân thể trước nay chưa từng suy yếu.
Tiểu Như nhìn sắc mặt Lạc Hàn biết trong lòng hắn đang cao hứng , tiểu Như cũng thay Tử Điệp cao hứng, bởi vì rốt cục mây mù cũng tản ra trả lại bầu trời xanh.
“Vương gia, chúng ta có phải rất nhanh sẽ về nhà hay không a” tiểu Như cao hứng hỏi, nghĩ đến việc gặp lại Tử Điệp, tiểu Như liền kích động không thôi.
“Đúng vậy, hẳn là sẽ nhanh, chúng ta cùng Lam tướng quân hội hợp là có thể đi trở về” .
Lạc Hàn chậm rãi nói.
“Thật sự? Thật quá tốt, Vương gia rốt cục có thể nhìn thấy tiểu thư , tiểu thư biết được tin tức này nhất định sẽ cao hứng lắm đây ” .
Tiểu Như hoa chân múa tay vui sướng nói.
“Đúng vậy, tin tức này nàng hẳn sẽ sớm biết ” .
“Vương gia, trong khoảng thời gian này người nhất định phải dưỡng thân thể thật tốt, ta không muốn tiểu thư lo lắng cho người” tiểu Như lải nhải nói.
Tiểu Như muốn đem chuyện Tử Điệp không nhìn thấy nói cho Lạc Hàn, nhưng mỗi lần đến bên miệng đều cố nuốt xuống lại, nàng không dám tưởng tượng nếu Lạc Hàn biết việc này sẽ có hậu quả thế nào.
“Tiểu Như phát ngốc cái gì? Phù ta đi ra ngoài một chút đi” Lời nói của Lạc Hàn đem tiểu Như đang thần du kéo về hiện thực.
Tiểu Như cẩn thận giúp đỡ Lạc Hàn, xa xa nhìn lại tựa như một bức phong cảnh không trọn vẹn, trong duy mỹ lộ ra thê lương.
Mà ở một chỗ khác, Tử Điệp một thân nam trang đứng trên núi cao ngoài quân trướng, giống như bức tượng điêu khắc chỉ lẳng lặng đứng.
Lam Vân Lỗi không biết khi nào đã lặng lẽ đứng phía sau Tử Điệp, thở dài hơi hơi lắc đầu.
“Ca, đã đến lúc chúng ta xuất phát…” Tử Điệp nhẹ giọng hỏi vấn đề trong lòng mình bức thiết.
“Nhanh thôi, thu thập xong lập tức xuất phát” .
Lam Vân Lỗi đơn giản trả lời.
“Ca, ngươi nói ta ăn mặc một thân này hắn có thể nhận ra ta không” Tử Điệp hỏi Vân Lỗi ở phía sau.
“Nha đầu nghĩ cái gì đâu, hắn sẽ nhận ra ngươi, mặc kệ ngươi giả dạng thế nào” .
Tử Điệp quay đầu nhìn ca ca của mình, nhẹ nhàng cười, như nụ hoa nở rộ.
“Ta chỉ biết hắn nhất định có thể nhận ra ta” .
“Ca, chúng ta đi trước được không, chúng ta không đi cùng đội ngũ, chỉ hai chúng ta, ta muốn cho hắn kinh hỉ, được không ?” Tử Điệp quấn quít lấy cánh tay Vân Lỗi làm nũng, không còn hiên ngang như ngày xưa.
Vân Lỗi nhẹ nhàng mặc niệm, nữ nhân chung quy vẫn là nữ nhân.
Lam Vân Lỗi không xoay chuyển được Tử Điệp, đành phải theo ý nàng, quần áo hai người đơn giản , cởi một con tuấn mã thẳng hướng đến chỗ Lạc Hàn.
Tưởng niệm qua đi đó là vô chừng thống khổ, Tử Điệp đã không chịu nổi dày vò như vậy, nàng muốn bay nhanh đến bên người Lạc Hàn, nhào vào cái ôm ấp thân quen kia, nhẹ nhàng nói tiếng nhớ ngươi , là tâm nguyện lớn nhất trước mắt Tử Điệp.
Bất tri bất giác thu qua ,đông đến.
Một đám chim nhạn sắp thành chữ tưởng bay về phía nam, trong đầu Lạc Hàn là thanh âm tưởng niệm đang gào thét.
“Tử Điệp nhất định phải chờ ta, lần này ai cũng đừng mơ tưởng đem chúng ta tách ra, những ngày sống còn lại được làm bạn với ngươi là tâm nguyện lớn nhất của ta” .
Lạc Hàn dang hai tay mở rộng hướng chân trời, cánh tay như chong chóng đón chiều gió, chỉ dẫn Tử Điệp bay tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.