Chỉ Một Lần Yêu (Love Only Once)

Chương 28:




Reggie mỉm cười lơ đãng khi một nắm tay nhỏ xíu đụng vào ngực cô. Cho con trai ăn luôn luôn là khoảng thời gian đầy dễ chịu và yêu thích của cô, nhưng tối nay những ý nghĩ của cô đang ở bên dưới nhà. Thậm chí cô còn không nhận thấy khi cái miệng bé bỏng ngừng bú.
"Bé lại ngủ nữa rồi, Reggie," Tess thì thầm.
"Ô, đúng vậy. Nhưng không lâu lắm nhỉ?"
Reggie dịu dàng ẵm thằng bé lên vai và nhè nhẹ vỗ lưng. Đầu bé dụi vào đó, miệng chóp chép trong không khí một vài giây trước khi trễ ra. Cô cười với bà vú của mình, giờ cũng là bà vú của con trai cô.
"Có khi lần này thằng bé sẽ ngủ say," Reggie nói thầm với Tess khi đặt bé trở lại giường. Nhưng lúc cô hạ bụng bé xuống, đầu bé bất ngờ giật giật, đôi chân bắt đầu ngọ nguậy, và đôi mắt tò mò mở ra.
"Thật đáng mong đợi." Tess tươi cười. "Bây giờ thằng bé không cần ngủ nhiều. Bé đang lớn hơn."
"Vậy cháu sẽ phải bắt đầu nghĩ về việc cần bác giúp đỡ nhiều hơn."
"Áy náy à," Tess đùa. "Khi thằng bé được sáu tháng và sẵn sàng bò thì bác sẽ vui mừng để giúp đỡ."
"Nếu bác nói thế." Reggie bật cười. "Nhưng giờ thì bác cứ đi ăn tối đi. Cháu sẽ ở đây với bé cho tới lúc bác xong."
"Cháu sẽ không làm thế, con gái. Cháu có một người đồng hành ở dưới."
"Vâng," Reggie thở dài, "chồng cháu. Nhưng khi mà cháu không có chuyện gì để nói với anh ta, cháu sẽ không xuống. Giờ đi đi, bác Tess. Và nhờ người mang giùm một khay đồ ăn lên đây cho cháu nhé?"
"Nhưng – "
"Không." Reggie bế đứa bé đang thao láo lên lần nữa. "Quý ông này đây là người đồng hành duy nhất cháu muốn tối nay."
Tess đi ra, Reggie mặc kệ tất cả những quy tắc cư xử của một quý bà và đi xuống lầu dạo chơi cùng với con trai, bắt chước những âm thanh và cử chỉ của bé, dỗ dành bé mỉm cười. Thằng bé vẫn chưa thực sự cười lên, nhưng sẽ không lâu nữa, vì bé đã nghe đủ tiếng cười quanh mình. Rất nhiều những vị khách của bé, từ những người hầu cận của các chú bác cô, tất cả đều cố gắng làm bé cười với mấy trò hề điên khùng cũng hoàn toàn ngộ nghĩnh như mấy trò của mẹ bé.
Cô yêu cậu chàng này làm sao. Ngay trước khi thằng bé ra đời cô đã bị ngã vào một chỗ đất sụt kinh khủng. Nhưng sau khi sinh, với sự ngạc nhiên của vị bác sĩ vì sinh con đầu lòng dễ dàng như thế, Reggie tràn ngập niềm phần khởi. Thật rõ ràng và hết sức đơn giản, đứa con chiếu sáng rạng rỡ cuộc sống của cô. Thực tế, trong hai tháng gần đây cô đã hết sức bận rộn để học và thích thú việc làm một bà mẹ mới mẻ, đến nỗi hiếm khi cô nghĩ về Nicholas, tối thiểu không hơn một tá lần trong ngày.
"Nhưng giờ anh ấy về rồi, con yêu. Chúng ta sẽ làm gì?" Reggie thở dài.
"Cháu không chờ thằng bé trả lời đấy chứ?"
"Ôi, Meg, bác làm cháu giật mình!"
"Cháu muốn để cái này trên sàn không?" Meg đang giữ một khay đồ ăn. "Bác đã tóm cô hầu đang mang thứ này lên đây."
"Bác cứ đặt trên bàn đó," Reggie chỉ. "Và giờ thì kể cho cháu mọi thứ về chuyến ra ngoài cùng Harris của bác đi."
Nicholas đã bỏ Harris lại, với nỗi đau đớn khôn nguôi của gã người hầu. Người đàn ông đáng thương đã bị tước mất những tháng ngày đó và đặc biệt không vui sau khi Reggie chuyển tới ngôi nhà trong thành phố. Ông ta bộc lộ sự khó chịu rõ ràng, Meg với ông ta đã có vài vụ cãi vã nảy lửa, bảo vệ ý kiến của mình.
Bỗng nhiên, sau khi đứa bé ra đời, tất cả đều thay đổi. Harris nhiệt thành với Reggie hay, chính xác hơn, với Meg. Meg và Harris kinh ngạc khám phá ra sự ưa thích nhau giữa họ. Thậm chí họ đã ra ngoài cùng nhau khá muộn và hết sức hòa thuận khi Meg không nói gì xúc phạm tới Tử tước.
Meg đặt cái khay xuống với một tiếng động mạnh. "Đừng bận tâm về cái gã nhẫn tâm bác đã dành thời gian qua. Bác không nghĩ mình sẽ tiếp tục thêm nữa. Hắn làm gì vào giây phút nghe tin Tử tước đã về đây? Không thèm nói với bác một lời, chạy bổ lên gác để tìm ông chủ của hắn! Và bác có thể tránh cho hắn phiền phức. Tess cho bác biết một chai brandy nữa vừa được mang tới phòng nhạc."
"Phòng nhạc? A, phải rồi." Bỗng nhiên Reggie khúc khích. "Phòng nhạc. Cháu quên mất mình đã làm gì với phòng của anh ta."
"Tess nói là anh ta và Quý bà Ellie đã cãi nhau ở đó," Meg cho cô hay.
"Họ sao? Cháu e là chuyện đó không làm cháu thích thú."
"Lịch sự thôi," Meg đùa cợt. "Cháu sẽ nhe răng nếu biết điều họ nói về mình."
"Bác cho rằng họ không cãi vã về cháu."
"Nếu không phải cháu thì là về cái gì?"
"Thực vậy hả?" Nicholas hỏi từ ngưỡng cửa.
Meg quay lại trong cơn bực bội, nguyền rủa mình vì đã không đóng cửa. Reggie, đang nằm trên sàn, ngước nhìn hình ảnh lộn ngược của chồng cô. Cô thẳng lưng, đứa con với tay lên ngực. Cô chậm rãi ngồi dậy.
Nicholas tiến lại gần cô, nhìn cái đầu bé nhỏ nơi vai cô, miệng bé đang ngậm một nắm tay. Mớ tóc đen và đôi mắt xanh rực rỡ không thể nhầm lẫn. Một người nhà Malory, hoàn toàn.
Anh tới gần cô và giơ tay ra. "Em thường làm việc này hả, em yêu?"
Cô không bị lừa phỉnh bởi giọng nói ngọt ngào. Môi anh cứng ngắt, đôi mắt đỏ rực. Có lẽ nào, anh ta không hài lòng về con trai mình sao! Làm sao anh ta có thể đứng nhìn thằng bé mà không vui mừng? Lòng tự hào của một người mẹ bật lên trong cô. Cô nắm lấy tay anh và đứng lên, nhưng ngay lúc đứng dậy, cô quay lưng lại với anh.
"Nếu anh không tới để gặp Thomas, anh có thể đi," cô nói lạnh nhạt.
"Ồ, nhưng anh tới để gặp thằng bé." Nicholas cười một cách dứt khoát. "Em đặt tên cho thằng bé là Thomas, theo tên cha em?"
Reggie dịu dàng đặt bé xuống giường và cúi xuống hôn bé. Cô quay lại đối mặt với chồng mình. "Thomas Ashton Malory Eden."
"À, cái đó chắc hẳn để làm hài lòng gia đình em, phải không?"
Sự mỉa mai của anh làm cô sôi sục. "Nếu anh muốn đặt tên thằng bé theo gia đình anh, anh nên ở cạnh khi thằng bé ra đời."
"Sao em không nói với anh?"
Mắt cô nheo lại. Một giây nữa họ sẽ cãi nhau, và cô không cho phép chuyện này trong phòng trẻ.
"Meg, ở lại với Thomas tới khi Tess quay lại nhé?" Rồi cô nói với Nicholas, "Phòng tôi ở phía bên kia sảnh. Nếu anh muốn hoàn tất cuộc nói chuyện này, anh có thể gặp tôi ở đó."
Reggie không chờ anh mà hiên ngang băng qua sảnh và bước vào phòng khách của cô. Nichoals theo sau, đóng cửa lại một cách ầm ĩ. Cô quay lại và đăm đăm nhìn anh. "Nếu anh muốn đóng sầm cửa, vui lòng làm thế ở khu vực khác của ngôi nhà."
"Nếu tôi muốn đóng sầm cửa, điều vừa rồi tôi chưa làm, tôi sẽ làm thế ở bất cứ nơi nào trong nhà tôi. Giờ trả lời tôi! Sao cô không cho tôi hay?"
Trả lời sao đây? Cô sẽ thừa nhận rằng cô không muốn giữ anh lại theo cách đó. Cô không dám chắc về bất cứ điều gì có thể giữ anh, không khi mà anh đã thua cuộc trong việc biểu lộ một chút hài lòng dù nhỏ nhất với cả cô và con trai anh.
Cuối cùng cô hỏi đơn giản, "Việc đó sẽ tạo nên khác biệt gì sao?"
"Làm sao chúng ta biết được, trong khi cô đã không nói cho tôi?"
Một vẻ nhạo báng trong thái độ của anh. "Dĩ nhiên, có thể là cô đã không biết và vì vậy không thể cho tôi hay."
"Không biết rằng tôi đã có mang bốn tháng?" Cô cười. "Tôi đã có rất ít triệu chứng, đó là sự thật. Nhưng bốn tháng? Bất kỳ người phụ nữ nào cũng biết."
Anh lại gần hơn cho tới khi anh đứng ngay trước ghế của cô.
"Thường thường vào tháng thứ tư mọi người khác đều biết rõ," anh nói mềm mại. "Vì lý do hiển nhiên là vòng bụng tăng lên. Em thiếu điều đó đấy, em yêu."
Đôi mắt Reggie gặp mắt anh và mở lớn khi cô chợt hiểu. "Anh không nghĩ thằng bé là con anh!" cô lẩm bẩm không thể tin nổi. "Cho dù anh mới nhìn qua thằng bé!" Cô đứng dậy và anh lùi lại cho phép cô di chuyển. Cô nói giữa căn phòng. "Ô, thật xuất sắc. Tôi đã không nghĩ tới điều này."
Mặc dù vậy, cô có thể thấy sự nực cười trong chuyện này, và trong hoàn cảnh khác cô đã cười rồi. Sự trả thù hoàn hảo làm sao cho thái độ của anh đối với cô, trình diện trước mặt anh con của một người đàn ông khác khi anh quay lại. Nhưng Reggie không có cách nào để cảm thấy mặt hài hước của chuyện đó. Có một cơn sốc khi nhìn lại anh, và cơn sốc giận dữ vì kết luận xấu xa của anh.
Anh chạm vào vai cô, quay cô đối diện với anh. "Sự ngạc nhiên giả tạo này là màn trình diễn tốt nhất cô có thể làm sao, quý bà? Cô đã có thừa thãi thời gian để chế ra vài lý do giải thích tại sao cái váy cưới vẫn ôm sát cái eo bé nhỏ của cô vào ngày tôi lấy cô. Tôi cực kỳ tò mò muốn nghe câu chuyện bịa đặt của cô."
Vẻ giận dữ trong đôi mắt cô trở nên rõ rệt hơn khi chúng nheo lại đầy tức tối, nhưng cô vẫn giữ giọng mình bình tĩnh. "Thật à? Có một lý do hiển nhiên là vì cái áo lót quá chặt, tôi sẽ nói thế chứ gì? Anh sẽ tin chứ? Không? Thật tốt, từ giờ tôi không đời nào buộc áo lót chặt như vậy nữa."
"Vậy là cô thừa nhận?" anh gầm gừ.
"Thừa nhận cái gì, Nicholas? Tôi cho anh biết tôi đã mang thai rất bất thường. Thực sự rất không bình thường, tôi đã bắt đầu lo lắng rằng có điều gì đó không hay xảy ra với đứa bé khi tôi có thai tháng thứ bảy và nhìn một phụ nữ chỉ có mang năm tháng cũng gấp đôi cỡ đó."Cô hít một hơi thật sâu. "Bác Jason đảm bảo với tôi rằng bà tôi cũng y như vậy. Người ta khó mà biết bà đang mang thai tới khi lũ trẻ ra đời. Ông nói rằng ông và các em tất cả sinh ra đều nhỏ như Thomas, và giờ trông họ ra sao. Và ông đã đúng. Thomas đang lớn lên rất nhanh, vóc dáng hoàn hảo, hoàn toàn bình thường. Một ngày nào đó chắc chắn thằng bé cũng sẽ to lớn như cha nó." Cô kết thúc, nghẹn thở, vẫn giận dữ, nhưng đã khuây khỏa ít nhiều. Cô đã kể cho anh tất cả. Anh có tin hay không thì kệ xác anh.
"Một câu chuyện hay, độc đáo, em yêu, chắc chắn tốt hơn tôi mong đợi."
Reggie lắc đầu. Anh đã nêu ý kiến của mình và sẽ không từ bỏ nó.
"Nếu anh không muốn khẳng định Thomas là con mình, vậy thì đừng làm. Thật sự tôi không quan tâm anh nghĩ gì." Cô nói đơn giản.
Nicholas nổ tung. "Hãy nói thằng bé là con tôi! Hãy nói cho tôi mấy từ đó!"
"Thắng bé là con anh."
"Tôi không tin."
"Tốt." Cô gật đầu hiều biết. "Giờ nếu anh thứ lỗi, bữa tối của tôi đang lạnh mất rồi."
Anh chằm chằm ngạc nhiên khi cô vượt qua anh và hướng tới cửa. "Cô không cố gắng thuyết phục tôi sao?"
Reggie liếc nhìn anh và do dự. Trông anh bối rối với một chút hi vọng hầu như làm cô dịu lại. Nhưng cô đã làm tất cả những gì có thể. Việc thuyết phục sẽ phải là mặc kệ anh. "Vì sao?" cô trả lời. "Thomas không cần anh. Thằng bé có tôi. Và chắc chắn thằng bé sẽ không thiếu sự quan tâm của đàn ông đâu, với bốn ông trẻ say mê nó."
"Không có chuyện quái quỷ đó!" anh gầm lên. "Tôi sẽ không để mấy gã con hoang độc đoán đó nuôi dưỡng con– " Anh ngậm miệng lại, nhìn cô đầy tức giận. "Đi ăn tối đi!"
Khi quay lại phòng trẻ Reggie mỉm cười, sự vui vẻ của cô đã hồi phục hoàn toàn. A! Chuyện đó chắc hẳn sẽ cho cô vài điều ngẫm nghĩ, phải không nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.