Thế này cũng quá là nhanh đi?
"Đúng vậy, nhưng cái này vừa mới được quyết định, cho nên hiện tại cũng chưa cùng công ty bên kia trao đổi." Mạc Thanh dừng một chút, lại nói: "Trước mắt chuyện này chỉ có nội bộ công ty biết."
Vạn Sương nghe thấy Mạc Thanh nói vậy thì sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ.
Hiện tại trong mắt Mạc Thanh, mình vẫn còn đang thích Cảnh Dật Kiệt.
Cho nên khi nói câu cuối kia, Mạc Thanh muốn nhắc nhở mình rằng không cần nói với Cảnh Dật Kiệt.
"Ừm ừm."
Cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc bằng câu "Ừm ừm" của Vạn Sương.
Vạn Sương đi vào trong văn phòng thì thấy Vạn Thịnh đang ngồi ở trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Chuyện gì?" Nghe thấy có tiếng bước chân trong phòng, Vạn Thịnh cho rằng Mạc Thanh vào báo cáo công việc, đôi mắt vẫn nhắm lại mà lên tiếng hỏi.
Có lẽ là do thức nguyên đêm qua không hề nghỉ ngơi, thanh âm của Vạn Thịnh có chút khàn khàn, so với giọng mọi khi thì lại càng thêm thu hút.
Dáng vẻ mệt mỏi đập vào trong mắt Vạn Sương khiến cho lòng nàng sinh ra một tia áy náy.
Chỉ vì việc riêng của bản thân mà khiến cho Vạn Thịnh cùng với mọi người ở công ty phải bận rộn như vậy, trong lòng Vạn Sương cũng cảm thấy băn khoăn.
Vạn Sương cảm thấy có chút hổ thẹn, thanh âm nói chuyện cũng nhẹ đi một ít, nhẹ gọi một câu, "Ca, là ta."
Nghe thấy là thanh âm của Vạn Sương, Vạn Sương liền mở mắt ra, vẻ mệt mỏi trên mặt hoàn toàn biến mất.
Nhìn về phía muội muội liền phát hiện dáng vẻ của nàng như một đứa trẻ vừa mới làm sai điều đó, nàng vẫn luôn cúi đầu, đứng yên không nhúc nhích một chút nào.
Giống như là đang bị bắt nạt vậy.
Vạn Thịnh vội vàng đứng dậy ôm Vạn Sương vào ngực, bàn tay dừng ở trên đỉnh đầu Vạn Sương, hỏi: "Làm sao vậy? Ân?"
Cái ôm của Vạn Thịnh khiến cho Vạn Sương cảm nhận được sự ấm áp trước đây chưa từng có.
Từ nhỏ Vạn Sương là một đứa trẻ mồ côi nên chưa từng được ai ôm như vậy bao giờ.
Giờ phút này, nàng liền coi Vạn Thịnh chính là ca ca của mình. Mà không phải coi hắn như một nhân vật trong tiểu thuyết.
Xuyên sách được gần một tháng, Vạn Sương kỳ thật cũng chưa hoàn toàn quen thuộc với hoàn cảnh cùng với người thân xung quanh của Vạn Sương nguyên bản. Nhưng hiện tại, bởi vì cái ôm quan tâm của Vạn Thịnh làm cho trái tim đang phập phồng dần kiên định lại.
"Ca, ngươi có muốn về nhà nghỉ ngơi một chút không?"
Nghe được lời này, Vạn Thịnh sao lại không hiểu. Muội muội đây là đang đau lòng cho hắn.
Không biết từ khi nào, muội muội kiêu căng khiến cho hắn phải đau đầu đột nhiên trở nên nghe lời, hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Trước kia Vạn Sương sẽ không quan tâm công việc của hắn như thế nào, thân thể có mệt hay không. Càng đừng nói là sẽ mang bữa sáng đến cho mình.
Nhìn hộp cơm trong tay Vạn Sương, một dòng nước ấm chợt xẹt qua trong lòng Vạn Thịnh.
Vẻ mặt Vạn Thịnh mang theo vui vẻ cũng như tự hào, nét mặt hắn thể hiện rõ rằng "Muội muội đã trưởng thành", kéo Vạn Sương ngồi ở trên sô pha.
"Ca ca không có việc gì."
"Một đêm không ngủ sao có thể không có việc gì?"
"Ai nói ta một đêm không ngủ?"
"Tối hôm qua ngươi cũng không có về nhà a....." Vạn Sương nói đến đây thì giương mắt lên nhìn.
Chẳng lẽ nơi này của Vạn Thịnh cũng có phòng nghỉ ngơi đặc biệt giống như trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo?
Chính là thể loại nữ chính mặc chiếc áo sơ mi trắng của tổng tài nằm ở trên giường, sau đó tổng tài ra vẻ lãnh khốc nói: "Nữ nhân, ngươi đừng tưởng là có thể câu dẫn được ta."
Sau đó trong phòng sẽ phát sinh những loại vận động không thể miêu tả.
Nhưng Vạn Sương nhìn một vòng cũng không phát hiện có thêm một phòng khác.
"Phòng nghỉ ở tầng 30."
Vạn Thịnh thấy động tác của Vạn Sương, cũng đoán được suy nghĩ trong đầu Vạn Sương.
Thanh âm nói chuyện của Vạn Thịnh đã đánh gãy suy nghĩ có phần đen tối trong đầu Vạn Sương.
"Ách........" Vạn Sương tự thấy xấu hổ khi nghĩ đến đồ vật không trong sáng nên liền vứt bỏ suy nghĩ đó mà nói sang chuyện khác: "Mau nếm thử cháo dì Vương nấu cho ngươi đi."
..........
Chờ đến khi Vạn Thịnh ăn cơm xong, Vạn Sương chuẩn bị hỏi một chút về chuyện hợp tác với Thời gia.
Chính là còn chưa kịp mở miệng đã bị Vạn Thịnh đánh gãy, "Khi nào có thời gian, cho ca ca gặp mặt Thời tiểu thư một chút?"
Cho ca ca gặp mặt Thời tiểu thư.
Cho ca ca gặp mặt Thời tiểu thư........
Câu nói lặp đi lặp lại trong lòng Vạn Sương.
Đùa à! Nếu các ngươi gặp mặt, không phải lời nói dối của ta sẽ bị bại lộ sao?
Đến lúc đó Tiểu Y Y biết được ta ở trước mặt ngươi nói nàng cũng thích ta, Tiểu Y Y chằng phải sẽ tức giận rồi không để ý đến ta a?!
Đối với Vạn Sương mà nói thì câu nói này của Vạn Thịnh giống như tin động đất cấp độ 4 vậy.
Ngay sau đó, giả ngu nói: "A? Vì sao lại muốn gặp mặt a?"
"Nếu hai người *lưỡng tình tương duyệt, khi đó Thời tiểu thư không phải là muội phu của ta sao? Khóe miệng Vạn Thịnh cong lên, tà mị cười, "Nếu là muội phu của ta, ta liền muốn cùng nàng ăn một bữa cơm."
*Lưỡng tình tương duyệt < 两情相悦 >: Hình dung hai người đều có tình cảm với nhau.
Thật ra là không phải.
Vạn Thịnh muốn ăn cơm cùng Thời Y chỉ có hai mục đích.
Thứ nhất, là nhìn xem Thời Y có sức hút gì mà lại có thể khiến cho muội muội yêu quý của mình thích nàng.
Thứ hai, là ở trước mặt Vạn Sương vạch trần bộ mặt thật của nàng.
Hiện tại Thời Y ở trong lòng Vạn Thịnh chính là một người phụ nữ tâm cơ "Vì muốn cổ phần mà không nghĩ là bị người ép buộc, cho nên tiếp cận Tiểu Sương sau đó mê hoặc nàng, khiến cho Tiểu Sương giúp nàng đoạt được vật nàng muốn."
Vạn Thịnh tin tưởng muội muội mình sẽ không lừa hắn mà không biết rằng hắn đang hiểu lầm Thời Y rất sâu.
Mà Vạn Sương cũng không biết bản thân tùy tiện lấy cớ mà khiến cho trong đầu Vạn Thịnh nảy ra những suy nghĩ kỳ quái.
"Không cần không cần." Vạn Sương vội vàng xua tay, "Đều là người một nhà, khách khí như vậy làm gì."
"Ca ca đã bảo Mạc Thanh đặt chỗ ở nhà hàng rồi."
Vậy ngươi còn hỏi ta làm cái gì?
Vạn Sương buồn bực.
Vạn Sương sau khi rời công ty thì lên xe rồi đến tiệm hoa của Thời Y.
"Vạn tiểu thư, sao ngươi lại đến đây?" Tiểu Hoàng đang ở cửa dỡ hàng nhìn thấy Vạn Sương liền vui vẻ hỏi.
Chẳng qua hiện tại Vạn Sương tâm phiền ý loạn nên tùy ý gật đầu xem như là đáp lại Tiểu Hoàng.
"Thời gian ăn cơm sẽ là ba ngày sau, cũng chính là trước ngày khai giảng của ngươi một ngày. Thế nào?"
Những lời này vẫn luôn ở trong đầu của Vạn Sương từ lúc rời công ty đến tiệm hoa của Thời Y.
Bây giờ Vạn Sương không biết nên làm cái gì.
Ba ngày sau ăn cơm, như vậy chuyện mình lừa Vạn Thịnh sẽ bị bại lộ mất.
Đến lúc đó khẳng định là không biết nên giải thích như thế nào.
Cho nên Vạn Sương nghĩ ra một biện pháp, chính là trước sẽ thông đồng với Thời Y chuyện này.
Vạn Sương hoảng hốt đi vào trong tiệm, mùi hoa vẫn như cũ.
Người phụ nữ đang ngồi ở trước bàn nhỏ tỉ mỉ gói lại hoa. Mọi màu sắc ở trong bó hoa nàng đang cầm trong tay, cũng đều kém cạnh so với vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu rọi ở trên mặt nàng, trên mặt cửa kính vẫn còn vương lại một vài giọt nước bắn lên lúc tưới hoa, ánh mặt trời chiếu xuyên qua giọt nước rọi lên trên gương mặt của Thời Y thế mà lại tạo nên một vẻ đẹp lung linh thơ mộng.
Bất quá chớp mắt liền biến mất không thấy.
Là giọt nước chảy xuống.
Làm cho Vạn Sương có chút ảo não, nàng còn chưa kịp chụp lại dung nhan tuyệt mỹ của Thời Y lúc đó nữa.
Sườn mặt trắng nõn mềm mại, mũi nhỏ cao tinh tế, đôi môi đỏ không có một độ cong nào, giờ phút này đều kém cạnh so với ánh mắt chăm chú nghiêm túc của Thời Y.
Chỉ đơn giản là một bó hoa, lại giống như là Thời Y đang giữ trong tay mình một sinh linh bé bỏng vậy.
Nhiều màu mà tươi đẹp.
"Hoan nghênh đã ghé thăm."
Thời Y nghe thấy tiếng bước chân bước vào tiệm, đặt hoa trong tay lên trên bàn, đứng dậy nhìn về phía cửa tiệm.
Lại không nghĩ rằng vậy mà là người quen.
"Sao ngươi lại đến đây?" Thời Y nhìn về phía Vạn Sương, có chút kinh ngạc hỏi.
Ngoại trừ tò mò vì sao Vạn Sương lại đến tiệm ra thì nàng cũng không có suy nghĩ gì khác.
Nàng không vì Vạn Sương đến mà cảm thấy kinh hỉ hay vui vẻ.
Vạn Sương bước nhanh đến bên người Thời Y, cho Thời Y một cái ôm thật chặt. Đầu đặt ở hõm cổ Thời Y, dáng vẻ tựa như đang khóc lóc kể lể, thấp giọng oán giận nói: "Thời Y tỷ ~ ngươi không nhớ ta sao? Ta rất nhớ ngươi a ~"
Hơi thở ấm áp thổi trúng chỗ cổ của Thời Y khiến nó hơi ngứa, thân thể không khống chế được mà run run một chút.
Thời Y muốn đẩy Vạn Sương ra, nhưng lại phát hiện Vạn Sương ôm rất chặt, căn bản là mình không thể đẩy nàng ra.
"Thời Y tỷ." Vạn Sương đã nhận ra sự khác thường của Thời Y.
Khi Vạn Sương nói chuyện thì cảm giác lúc nãy lại đến và truyền từ cổ sang toàn bộ thân thể.
Thời Y thoáng chếch đầu đi một ít, sau khi bảo đảm hơi thở của Vạn Sương không còn quấy nhiễu mình, nhàn nhạt nói: "Ân?"
"Ngươi thật là mẫn cảm a ~"
Vốn dĩ Thời Y cho rằng Vạn Sương sẽ lại nói mấy câu linh tinh như "Ta rất nhớ ngươi", nhưng lại không nghĩ rằng nàng vậy mà sẽ nói mấy lời tán tỉnh ái muội như vậy.
Gương mặt của Thời Y liền trở nên đỏ ửng, đặt bó hoa ở giữa hai người, xấu hổ buồn bực gằn nhẹ nói: "Buông ta ra."
Nhận thấy người trong lòng đang thật sự tức giận, Vạn Sương vội vàng buông Thời Y ra.
Trong lòng ngực không còn cảm giác mềm mại khiến cho Vạn Sương có chút lưu luyến.
Cảm nhận được Vạn Sương thật sự buông lỏng mình ra, Thời Y cũng buông bó hoa đặt ở giữa hai người xuống. Ánh mắt thanh lãnh liếc nhìn Vạn Sương một cái rồi xoay người đi vào trong tiệm.
Gương mặt của Thời Y cũng chưa có hết đỏ, làm cho cái nhìn vừa rồi liền biến thành *phong tình vạn chủng.
*Phong tình vạn chủng: xem lại phần giải thích ở chương 3 nha
Một lát sau, Thời Y cầm một ly nước bước ra từ trong tiệm.
Đặt ly nước lên trên bàn, nhìn người đối diện hỏi: "Đến làm gì?"
Lúc hỏi chuyện hoàn toàn không có vẻ dịu dàng trí thức thường ngày nữa, mà dáng vẻ giống như một đứa trẻ giận dỗi.
Rõ ràng là trong lòng trách cứ mình, vậy mà lại vẫn đưa cho mình nước để uống. Dáng vẻ mâu thuẫn nhưng lại đáng yêu của Thời Y được Vạn Sương khắc ghi vào trong lòng.
"Nhớ ngươi."
"Đi ra ngoài."
Thấy Thời Y đứng lên, một bộ muốn tiễn khách. Vạn Sương uống một ngụm nước, nói ra mục đích hôm nay mình đến đây.
"Có chút chuyện muốn nói với ngươi."
Thấy Vạn Sương khôi phục dáng vẻ đứng đắn ban đầu, Thời Y bị chọc cười.
Sao một con người có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy?
Vừa mới nãy còn là dáng vẻ lưu manh, vậy mà lại có thể trở nên đứng đắn lại ngay lập tức.
Dáng vẻ này một chút cũng không giống với con nhà quyền quý. Mà giống như một người lăn lộn trong xã hội đã lâu.
Không thể không nói cho Thời Y chân tướng.
Vạn Sương lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Lòng người ấm lạnh, khiến cho Vạn Sương đã sớm thành thục cách đối nhân xử thế.
Nàng quá hiểu rõ nhìn mặt đoán ý.
Vẻ mặt của Thời Y vừa rồi chính là muốn đuổi mình ra khỏi tiệm hoa.
Cũng may là Vạn Sương kịp thời ngừng đề tài.
"Chuyện gì?"
"Ca ta nói ba ngày sau mời ngươi ăn cơm."