*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay Ôn Dao có chút rảnh rỗi, nàng mua một chiếc bánh kem chocolate nho nhỏ ở cửa hàng bánh kem trước khu chung cư.
"Leng keng~"
Đẩy cửa vào, Ôn Dao liếc mắt một cái liền thấy được hai người trong tiệm đang làm cái gì.
Chỉ thấy Thời Y không giống ngày thường nghiêm túc chăm chút lại những bông hoa mềm mại, lộng lẫy mà lại ngồi cầm máy uốn tóc mân mê đầu của nhân viên mới.
Cả hai người đều không phát hiện ra Ôn Dao đã đến. Một người thì hết sức chăm chú tạo kiểu tóc, người kia thì lại cầm gương soi, không biết cuối cùng là soi cái gì.
Vạn Sương nhìn chằm chằm gương mặt của Thời Y ở trong gương, ngữ khí vui vẻ nói: "Thời Y tỷ, ngươi rất có năng khiếu tạo kiểu nga~ trông rất đẹp!"
Ôn Dao chậm rãi tới gần hai người, cau mày nhìn đầu ổ gà của Vạn Sương, gian nan nuốt nước miếng.
Cô nàng này tuổi còn trẻ, thẩm mỹ như thế nào lại tệ như vậy?
"Dao Dao? Ngươi sao lại có thời gian rảnh mà tới đây?" Thời Y ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ôn Dao đột nhiên xuất hiện, vui sướng hỏi.
"Vừa mới có chút thời gian rảnh, liền tới đây xem ngươi thế nào." Ôn Dao duỗi tay gãi gãi đầu tóc của Vạn Sương, hỏi: "Các ngươi đang làm cái gì đây?"
"Tiểu Sương nói ta giúp nàng đổi kiểu tóc, thế nào? Đẹp không?" Thời Y cầm máy uốn tóc lên, tay rải hoa lên đỉnh đầu Vạn Sương hỏi.
Lúc này Thời Y hoàn toàn giống như một đứa trẻ mười mấy tuổi, tự bản thân làm rồi tự thấy mình làm tốt, còn mong chờ lời khen của người lớn đây.
Thời Y trong tiểu thuyết chính là như vậy, sẽ luôn làm một chút chuyện trẻ con mà người trưởng thành cảm thấy ấu trĩ. Hơn nữa nàng còn từ trong những trò đó tìm được rất nhiều niềm vui.
Đương nhiên, trạng thái đó đều chỉ thể hiện ở trước mặt những người mà nàng thân thiết.
Vạn Sương cũng duỗi tay kéo chút tóc thiếu chút nữa bị Thời Y làm cho cháy. Khóe miệng hơi hơi gợi lên, mang theo một tia ý ngọt. Vốn dĩ bản thân chỉ đề nghị một chút, không nghĩ tới Tiểu Y Y sẽ đồng ý, nhưng Tiểu Y Y không những đồng ý, mà còn thực ôn nhu làm tóc cho mình.
"Rất...." Ôn Dao còn chưa kịp nói ra chữ xấu, đã bị Vạn Sương đánh gãy, "Rất đẹp! Có phải không Dao Dao tỷ?"
Nhìn thấy Vạn Sương làm mặt quỷ truyền tin cho mình, Ôn Dao chỉ có thể gật gật đầu, nói một câu trái lương tâm, "Ngươi rất có tiềm năng làm thợ cắt tóc."
Nghe được lời khẳng định của hai người, đôi tay Thời Y vỗ một cái, "Dao Dao ngươi mau ngồi xuống, ta cũng tạo cho ngươi một kiểu!"
"?" Cảm ơn nhưng không cần đâu.
Ôn Dao nghe thấy Thời Y nói vậy, liền đặt chiếc bánh kem nhỏ lên trên bàn, lui ra phía sau hai bước nói: "Ta nhớ ra công ty còn có công việc, ta đi trước đây! Gặp lại sau a~" còn đối với Vạn Sương vẫy vẫy tay, khiêu mi một cái, "Muội muội~ cố gắng đảm đương a."
Nói xong liền dứt khoát xoay người rời đi, không có chút do dự nào.
Ôn Dao đột ngột tới rồi cũng lại đột ngột rời đi.
Làm cho hai người trong tiệm có chút ngây người.
"Được rồi, Tiểu Sương." Thời Y giọng nói như cũ mang theo ý cười, "Ngươi đem bó hoa chấm bi vừa mới bọc xong mang sang tiệm cách vách của Từ tiên sinh đi."
Vạn Sương đang thưởng thức kiểu tóc Thời Y tự tay làm cho nàng, thấy Thời Y nói vậy, liền nhanh chóng đứng dậy mang bó hoa sang tiệm cách vách.
Vạn Sương làm ở tiệm hoa được hai tuần, mỗi ngày Từ tiên sinh đều sẽ tặng cho vợ mình một bó hoa chấm bi.
Cũng vì mỗi ngày Vạn Sương đều mang hoa cho Từ tiên sinh mà hai người cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Từ Hội nhìn Vạn Sương đầu tóc rối bời mang bó hoa tươi vào tiệm, nói giỡn rằng: "Có phải ngươi đắc tội thợ cắt tóc hay không?"
"?" Vạn Sương vì lời nói bất thình lình của Từ Hội mà phát ngốc.
Từ Hội chỉ chỉ đỉnh đầu của Vạn Sương.
Ngay khi Từ Hội cho rằng Vạn Sương sẽ oán giận tay nghề của thợ cắt tóc giống như mình nghĩ, chỉ thấy Vạn Sương vừa rồi còn làm vẻ mặt như không có chuyện gì đột nhiên tươi cười ngọt ngào.
Đôi tay kéo góc áo, có chút thẹn thùng nói: "Từ ca ngươi cũng cảm thấy rất đẹp có phải không?" Hỏi xong, còn chưa đợi Từ Hội trả lời, chính mình còn nói thêm: "Ta cũng thấy vậy."
Lúc sau liền đi ra ngoài vừa nhảy nhót vừa hát ca.
Trong tiệm.
- Thời tiểu thư, lần trước ta đã ở trước cửa tiệm đợi ngươi.
Thời Y nhìn thấy tin nhắn vừa mới được gửi đến, nhíu mày một chút, trên mặt hiện ra một tia phiền chán.
Ngửa đầu thở phào một hơi, ngón tay mảnh khảnh gõ trên màn hình điện thoại.
- Ngại quá Cảnh tiên sinh, trong tiệm rất bận.
Tin nhắn vừa mới được gửi đến, chưa đến một phút liền nhận được hồi âm.
- Vậy ta đến tiệm tìm ngươi.
Thời điểm Thời Y nhìn thấy tin nhắn, cũng đúng lúc đó Vạn Sương đi vào trong tiệm.
"Tiểu Sương, hôm nay sẽ đóng cửa tiệm, ngươi đi về trước đi."
Lúc Thời Y nói ra lời này, gương mặt trông không được tốt lắm. Vạn Sương cũng thấy được sự thay đổi của Thời Y, đi tới bên người Thời Y, bám lấy cánh tay, hỏi: " Làm sao vậy Thời Y tỷ? Có chuyện gì phiền lòng sao?"
Đối với hành động thân mật đột ngột của đứa nhỏ này, Thời Y cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng chuyện kỳ lạ là nàng không thấy khó chịu.
Hương thơm tươi mát trên người Vạn Sương làm cho tâm tình phiền muộn của Thời Y bình tĩnh lại. Nhìn thoáng qua tin nhắn mới ở trên điện thoại, Thời Y dùng ngữ khí trấn an nói: "Chỉ là một người đáng ghét muốn ghé tiệm tìm ta, nên ta muốn đóng cửa tiệm để tránh mặt một chút."
Hiện tại Vạn Sương đang dựa gần vào Thời Y, nàng thấy được điện thoại hiện tên của người vừa mới gửi tin nhắn - Cảnh Dật Kiệt.
Nhíu mày, mặt lộ vẻ khó hiểu.
Theo lý thuyết bản thân đã đưa một ít tin tức có lợi cho công ty đối thủ của Cảnh Dật Kiệt, hẳn là bọn họ phải tấn công lại Cảnh Dật Kiệt một cách quyết liệt a! Hiện tại không phải Cảnh Dật Kiệt nên ở công ty vội vàng giải quyết công việc sao? Như thế nào còn rảnh rỗi tới quấy rầy Tiểu Y Y của ta?
Chẳng lẽ sự việc được giải quyết xong rồi? Không hổ là nam chính tiểu thuyết, xử lí công việc nhanh chóng như vậy.
Xem ra tiếp theo, chắc là phải để lộ thêm chút tin tức cho công ty đối thủ của Cảnh Dật Kiệt, làm cho hắn không có thời gian rảnh rỗi.
Ngay lúc Vạn Sương nghĩ đến biện pháp chỉnh đốn lại Cảnh Dật Kiệt, nghe được Thời Y nói rằng nàng muốn tránh mặt người kia. Gương mặt Vạn Sương lộ vẻ mỉm cười, dùng ngữ khí dụ dỗ nói: "Kia, Thời Y tỷ có muốn cùng ta đến nơi này không?
Vì thế, nửa giờ sau khi Cảnh Dật Kiệt đến trước cửa tiệm hoa, chỉ thấy cửa cuốn màu trắng đã được đóng lại.
Người phụ nữ mà mình luôn mong nhớ, không biết đang trốn ở nơi nào.
"Tiểu Sương đâu?" Vạn Thịnh thấy đối diện mình không có một bóng người, ngước mắt hỏi.
Dì Vương đứng ở một bên, bình tĩnh nói: "Tiểu thư nói với ta rằng hôm nay nàng sẽ không về nhà dùng cơm trưa."
Vạn Thịnh nghe xong, gương mặt lộ vẻ tức giận, lạnh lùng nói: "Suốt hai tuần đều không ở nhà dùng cơm, mỗi ngày đều đi sớm về trễ......."
Vừa nói xong, trong đầu Vạn Thịnh chợt lóe lên, "Dì Vương, ngươi nói xem, có phải là Tiểu Sương đang hẹn hò hay không?"
Chỉ thấy trên mặt Vạn Thịnh lộ vẻ nôn nóng, đôi đũa đang cầm trong tay bị ném lên trên bàn cơm, đôi mắt trừng lớn nhìn dì Vương.
Nào biết dì Vương nghe được lời này, cười ra tiếng, vỗ tay nói: "Thật vậy sao? Lần sau bảo tiểu thư dẫn người yêu về nhà để chúng ta xem một chút."
"Dì Vương!" Vạn Thịnh rống giận một tiếng, rít gào, "Tiểu Sương mới còn nhỏ như vậy! Ta sẽ không cho phép nàng yêu đương!"
"......." Dì Vương không thể hiểu được bị rống lên như vậy, cũng không hề để ý đến Vạn Thịnh, xoay người vào phòng bếp.
Nguyên nhân chính là vì Vạn Thịnh nhận thấy rằng 'muội muội đang hẹn hò', trong cơn giận dữ cầm lấy điện thoại, gọi điện cho thư kí của mình, "Lập tức! Lập tức! Tra vị trí hiện tại của muội muội ta! Trong hai mươi phút mà ngươi không tra ra được, ngươi liền cuốn gói đồ của mình đi!"
30 phút sau, xe của Vạn Thịnh dừng trước một cửa hàng đồ gốm.
Nhân viên đứng ở cửa tiệm đang làm việc thì thấy được một người đàn ông cao lớn mặc áo sơmi sang trọng bước ra từ chiếc xe thể thao. Sắc mặt của người đàn ông u ám, nhăn mày lại, gương mặt hiện rõ vẻ 'chớ lại gần'.
Nhìn thoáng qua tấm biển của cửa hàng đồ gốm, khóe miệng Vạn Thịnh nhếch lên chút, bước nhanh vào trong tiệm.
"Thế nào? Chơi vui không?" Đôi mắt Vạn Sương nhìn chằm chằm vào Thời Y, thấy khóe mắt Thời Y lộ ra tia vui sướng, nàng cũng âm thầm vui vẻ hơn.
Trong tiểu thuyết viết rằng, mỗi khi Thời Y không vui, hoặc là vào thời điểm giận Cảnh Dật Kiệt, liền sẽ chạy đến cửa hàng đồ gốm này làm một ít đồ vật.
Thời Y nghe thấy Vạn Sương hỏi nàng, động tác trên tay không có dừng lại, "Ta cho rằng chỉ có ta sẽ thích làm gốm, không nghĩ tới ngươi cũng thích."
Khi nói chuyện, ngữ khí bởi vì tì được người có cùng sở thích với mình mà ngạc nhiên, vui vẻ.
Khoảng cách giữa Vạn Sương và Thời Y hiện tại rất gần. Gần đến mức có thể ngửi thấy được mùi hương thanh nhã đặc trưng trên người Thời Y, cũng ngửi được mùi thơm của dầu gội nhàn nhạt trên mái tóc của Thời Y.
Làn da trắng nõn, trên mặt thoạt nhìn thực mềm mại. Mấy sợi tóc rơi nhẹ nhàng bên sườn mặt, cả người tỏa ra tiên khí.
Ngay lúc Vạn Sương nhịn không được hơi hơi chu miệng lên muốn hôn gương mặt trắng nõn của Thời Y, ở cửa xuất hiện một người ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn về phía Vạn Sương.
Tại sao Vạn Thịnh lại ở chỗ này? Vạn Sương nhìn thoáng qua gương mặt của Vạn Thịnh, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Thôi, mặc kệ hắn. Hiện tại hôn Tiểu Y Y mới là quan trọng nhất.
Đem Vạn Thịnh ném sang một bên, Vạn Sương lại hơi hơi chu miệng lên, ngay lúc đôi môi sắp gần sát gương mặt của Thời Y, Vạn Sương mới phản ứng lại.
Vạn Thịnh?!
Hắn như thế nào lại ở đây?!
Vạn Sương lập tức đứng lên khỏi ghế, động tác nhanh chóng làm cho Thời Y ở một bên hoảng sợ.
"Làm sao vậy?" Chỗ ngồi của Thời Y không nhìn thấy được ngoài cửa, cho nên nàng cũng không biết hiện tại có một người cặp mắt mở to đang nhìn chằm chằm chính mình.
"Không có gì Thời Y tỷ, ta đi ra ngoài kia một chút." Nói xong Vạn Sương chạy ra khỏi phòng làm gốm.
Vạn Sương ra tới cửa, kéo Vạn Thịnh sang một bên, kinh ngạc hỏi: "Ca, sao ngươi lại ở đây?"
"Hừ!" Ai biết Vạn Thịnh lại quay đầu sang một bên, không thèm liếc mắt nhìn Vạn Sương một cái.
"Ngươi không nói ta liền đi a."
Vạn Thịnh nghe thấy lời này liền quay đầu lại.
"Hai tuần nay ngươi đã không cùng ca ca dùng cơm." Vẻ mặt Vạn Thịnh tràn đầy ủy khuất cùng oán giận, tay xoa đầu ổ gà của Vạn Sương, "Không ở nhà cùng ta dùng cơm, lại cùng người khác đi nghịch bùn."
"Ách......." Đang chuẩn bị nói cái gì đó an ủi Vạn Thịnh, tầm mắt Vạn Sương thấy Thời Y đang định đứng lên, vội vàng đẩy Vạn Thịnh đi, nói: " Ca ngươi đi về trước đi, buổi tối ta nhất định dùng cơm cùng ngươi!"
Nghe được câu trả lời của muội muội mình và cũng phát hiện Vạn Sương không ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, tâm tình của Vạn Thịnh tốt lên rất nhiều.
Nghĩ đến công ty còn có rất nhiều công việc cần phải xử lí, Vạn Thịnh cũng không còn ý định tiếp tục ở lại. Bàn tay tiếp tục xoa đầu Vạn Sương, đầu xù xù khiến cho Vạn Thịnh cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, cao hứng nói một câu: "Kiểu tóc hôm nay quả thực không tệ!"
Nói xong liền xoay người rời đi.
Trở lại trên xe, Vạn Thịnh đưa ảnh chụp Thời Y cho thư ký của mình, phân phó nói: "Trong vòng hai mươi phút, ta muốn toàn bộ tin tức về người phụ nữ này."
Hừ, chính mắt hắn thấy được. Muội muội mình vừa rồi chuẩn bị hôn nàng.
Vạn Thịnh dám khẳng định, chính người phụ nữ này, làm cho Vạn Sương hai tuần nay đều không cùng mình dùng cơm!
Hoa chấm bi chính là cái hoa baby á mọi người.
Cũng muốn có một người anh như Tiểu Thịnh để được cưng chiều vô điều kiện:>