Chỉ Ôn Nhu Mình Em, Hạ Thiên!

Chương 19: Gian nan lựa chọn . .




Trong phòng khách, Phùng Tô Xuyên cùng Hạ Tử Phi trò chuyện với nhau thật vui, Hạ Tử Phi trên mặt sớm mất lãnh đạm, ý cười dạt dào tựa như trúng số.
Nhìn cô hắn có chút phấn khởi nói “Hạ Thiên, anh tìm được hạng mục gây dựng sự nghiệp rồi, nhãn hiệu đại lý làm ẩm thực ở Thẩm Quyến, Tô Xuyên nói gần đây các người có mấy người hạng mục đều muốn dùng đến việc này, em trở về kể chuyện đại lý, hạng mục sau có thể dùng tới rồi, anh liền có thể nhận được cuộc làm ăn đầu tiên rồi!”
Hắn đưa cánh tay khoác lên vai Phùng Tô Xuyên, một bộ dạng rất quen thuộc, thanh âm bởi vì quá mức kích động đều có chút phát run rồi, cô cười lên tiếng nói “Rất tốt.”
Phùng Tô Xuyên bưng chén trà khẽ mỉm cười, ngước mắt nhìn cô, tròng mắt đen nhánh trong một mảnh thâm thúy, cô nhìn không thấy đáy cũng xem không hiểu ẩn chứa thâm ý bên trong, cảm thấy có chút lạ lẫm.
Lưu Ny Ức từ phòng ngủ đi ra chứng kiến trên ghế sa lon hai người kề vai sát cánh , có chút nhíu mày đi qua đối với Hạ Tử Phi nói “Anh đi xem Ôn Hi Thừa, mới vừa nôn rất lợi hại, hiện tại nằm lỳ ở trên giường vẫn không nhúc nhích , tránh xảy ra chuyện gì.”
Cô cảm thấy căng thẳng trong lòng, bản năng muốn qua, Lưu Ny Ức ngăn lại cô nói “Để cho Tử Phi qua đi.”
Cô cúi đầu không nhúc nhích, cảm giác tâm một hồi một hồi đau đớn truyền khắp toàn thân.
Hạ Tử Phi thân vội vã vào phòng ngủ, cô bị Lưu Ny Ức lôi kéo ngồi ở trên sô pha, ba người rơi vào trầm mặc.
Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Tử Phi đi ra, trên mặt ẩn hàm lo lắng, ngồi ở bên Lưu Ny Ức nói “Hẳn là dạ dày khó chịu, mới vừa lại nôn ra, nói là khá, không có việc gì, đừng lo lắng.”
Cô nhẹ nhàng lên tiếng, nói “Không còn sớm, bọn em cần phải về.”
Phùng Tô Xuyên gật đầu, theo cô đứng lên.
“Tiểu Ny, mày buổi tối ở chỗ nào?” Cô nhìn Lưu Ny Ức hỏi.
Cô do dự một chút nói “Tao lưu lại hỗ trợ chiếu cố Ôn Hi Thừa, các người đi thôi, không cần phải để ý.”
Cô khẽ gật đầu một cái “Ngày mai liên lạc.”
Cô chưa cùng Ôn Hi Thừa chào hỏi cùng Phùng Tô Xuyên mở cửa rời đi.
Lên xe, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trên đường đi không nói chuyện với nhau, tới dưới lầu trọ rồi, Phùng Tô Xuyên cởi dây an toàn ra cầm một gói thuốc lá xuống xe.
Cô ngồi trên xe không có xuống, ngửa đầu nhìn vào trong bầu trời đêm đầy sao ngẩn người.
Một lúc lâu sau, Phùng Tô Xuyên một lần nữa lên xe, đem thành ghế điều chỉnh ngả về sau, khoanh tay trước ngực, quay đầu nhàn nhạt nhìn cô, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói “Nghĩ kỹ muốn nói với anh như thế nào sao?”
Cô nhìn anh lấy hết dũng khí nói “Ôn Hi Thừa là bạn trai mối tình đầu của em, chính là người từ bỏ em cùng người khác đính hôn hại em thương tâm khổ sở.”
Phùng Tô Xuyên nhẹ gật đầu, nhìn về phía phương xa, qua thật lâu sau nói “Hỏi em hai vấn đề?”
Cô nhìn anh thấp giọng nói “Anh nói đi.”
“Một, em đáp ứng theo anh cùng một chỗ có biết hắn sẽ trở về hay không?”
Cô lắc đầu “Không biết, chúng em lúc trước không có bất kỳ liên lạc, anh ấy tới công ty đưa tin vào cái ngày đó em mới biết được anh ấy về nước.”
Phùng Tô Xuyên thần sắc căng cứng thoáng hòa hoãn một ít, anh mím môi còn nói “Hai, em ý định cùng hắn hợp lại sao?”
Cô nhìn anh không có đáp lại, tâm lý bị hòn đá chắn hốt hoảng.
Anh hắng giọng một cái cúi đầu nói “Ý của anh là, em vẫn chưa quên hắn, ban đầu cho là hắn sẽ không rồi trở về, cho nên theo anh bắt đầu một đoạn cảm tình mới, hiện tại hắn đã trở lại, xem hôm nay biểu hiện, hẳn là lại còn yêu em, nếu như em quyết định cùng hắn một lần nữa bắt đầu, cũng không phải không thể giải thích, đương nhiên điều kiện tiên quyết là em có thể từ nội tâm tha thứ hắn.”
Phùng Tô Xuyên luôn luôn lý trí , ngay tại lúc này, anh như cũ bảo trì ưu nhã phong độ, thanh âm nói chuyện trầm thấp thong thả, nghe không xuất ra bất luận cái gì, nếu như không phải làm cấp dưới của anh 4 năm, cô nhất định sẽ cho là anh chưa bao giờ thích cô.
Trầm mặc một lát sau cô nói “Em không có nghĩ qua muốn cùng anh ấy một lần nữa bắt đầu, nhưng xác thực không có biện pháp quên được, từng đã là những ký ức cũ không biết đâu bỗng hiện ra, tại thời điểm anh ấy biến mất, em khống chế được rất tốt không đi đụng vào, nhưng là hiện tại mỗi ngày đều gặp mặt, em cũng không biết tương lai sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, em rất trân trọng cảm tình với anh, chúng ta cùng một chỗ làm cho em cảm thấy rất thoải mái, vô ưu vô lự , nhưng em biết rõ một phần cảm tình thuần túy đối với chúng ta có nhiều trân quý, tại lúc em không cách nào xác định có thể trả lời anh không, em nhớ anh có quyền đem em thành phạm vi cần nghiên cứu xem xét thêm.”
Mấy phút đồng hồ sau, Phùng Tô Xuyên đem mặt chuyển hướng ngoài cửa sổ bắt đầu cười khẽ, cô tràn đầy thương cảm trong tiếng cười của anh chậm rãi tiêu tán.
“Anh cười cái gì?” Cô nhìn anh có chút không hiểu hỏi.
Anh quay đầu nhìn cô, đáy mắt là nồng đậm ý cười, buông ôm hai tay, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô nói “Mấy năm nay đi theo anh học được không ít gì đó, đàm phán kỹ xảo càng ngày càng thuần thục rồi, mấy câu liền đem chính mình đặt ở kẻ yếu , nhìn như đem quyền quyết định giao cho anh, kỳ thật chính là trốn tránh trách nhiệm, Hạ Thiên,anh thật sự là dạy hư em ah!”
Cô bất mãn trừng mắt vừa muốn phản bác, anh nghiêng thân lại trên trán của cô hôn, ôn nhu nói “Cho em một thời gian cuối tuần suy nghĩ thật kỹ muốn cùng với anh một chỗ.”
Cô nhìn đôi mắt anh đen bóng thâm trầm, một lúc lâu sau gật gật đầu, “Em lên đây, ngủ ngon!”
Mở cửa xe anh gọi cô một tiếng nói “Nếu như em quyết định theo anh cùng một chỗ, hy vọng về sau không dùng lại cái loại ánh mắt đau lòng này nhìn hắn.”
Vịn cửa xe cô nắm chặt, cắn cắn bờ môi nói “Lời này anh có thể đợi em quyết định sau lại nói.”
Anh cong cong khóe miệng, dáng tươi cười chưa kịp mất nơi đáy mắt “Anh thích đem lời cảnh cáo nói trước, lên đi, sớm một chút ngủ, ngủ ngon.”
Cô nhẹ gật đầu “Ngủ ngon.”
Cả đêm cô trằn trọc khó có thể chìm vào giấc ngủ, cẩn thận nhớ lại cùng Phùng Tô Xuyên ở chung, không thể không nói là cô thích anh, tuy rằng loại thích này xa không kịp đối với mê luyến Ôn Hi Thừa, nhưng tình yêu lúc 23 tuổi đối với tình yêu 27 tuổi có bản chất khác nhau, khi đó cô đây không rành thế sự, ngây thơ mà đơn thuần, bị thương tổn, cảm tình tinh khiết không còn giống một vũng tinh khiết, hướng tới tình yêu lãng mạn nồng nhiệt, mà bốn năm về sau, trải qua nhiều như vậy, tâm có thể nghĩ đến tình yêu hoàn mỹ chính là hai người sau buổi chiều pha ly cà phê lặng yên cảm thụ ánh mặt trời, không cần ngôn từ, không cần tình cảm mãnh liệt, bình bình đạm đạm ở chung .
Mà Phùng Tô Xuyên hoàn toàn phù hợp yêu cầu, nếu như Ôn Hi Thừa không trở về, cô nghĩ đây chính là cuộc sống hạnh phúc cô muốn.
Hiện tại Ôn Hi Thừa đã trở lại, hộp báu trong nội tâm được mở ra, những ký ức kia đã muốn mất đi hoặc là tốt đẹp hoặc là bi thương cũng đều hồi phục rồi.
Không thể phủ nhận, lòng của cô như cũ sẽ vì anh nhảy lên, nhưng là bên trong có bao nhiêu cảm tình lưu lại , có bao nhiêu không cam lòng, cô căn bản phân không rõ, cô không muốn cùng anh một lần nữa bắt đầu, cũng không dám cùng anh một lần nữa bắt đầu, cô sợ có một ngày mấy cái hận ý kia dằn xuống đáy lòng sẽ như núi lửa bộc phát xì ra, lúc kia hủy diệt liền không chỉ là bọn cô đã từng tốt đẹp chính là cảm tình, có lẽ hai người sẽ hồn phi phách tán!
Nghĩ không ra kết quả, dứt khoát từ bỏ, che đầu bức bách tự mình tiến vào mộng đẹp trước, linh quang lóe lên, trong đầu toát ra một cái ý nghĩ: cũng không thể được hai cái? Hoặc là hai cái đều thu lại!
Mang theo tốt đẹp chính là nguyện vọng cô vui thích, rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Chủ nhật sáng sớm cô liền cho bị chuông điện thoại di động đánh thức, chui ra ổ chăn, liếc dãy số, nhấn nút trả lời, tức giận nói “Cô nương, mày biết cô đây ghét nhất người ta quấy rầy tao ngủ!”
“Đừng ngủ, tao cùng Tử Phi muốn đi ra ngoài cả ngày, mày chuẩn bị rồi nhanh nhanh lại đây.”
Cô ngồi dậy miễn cưỡng nói “Đi qua đấy? Tại sao?”
“Ôn Hi Thừa còn chưa khỏe, giống như có chút nóng lên, mày lại đây chăm sóc một chút, thật sự không ổn thì trước hết đi phòng khám bệnh ngoài cư xá.”
Nghe được tên Ôn Hi Thừa , cô bật người thanh tỉnh, xuống giường vừa nói “Như thế nào nóng lên? Nghiêm trọng sao?”
“Chắc thế, buổi sáng phát đổ mồ hôi một chút, hiện tại ngủ thiếp đi, không nói, tao đem cái chìa khóa đặt ở thảm để ở phía dưới cửa, mày lại đây tự mình mở cửa, BYE!” Lưu Ny Ức gọn gàng mà linh hoạt cúp điện thoại.
Đưa điện thoại di động ném lên giường, cô giẫm dép lê chạy chậm vào buồng vệ sinh.
Thuê xe tới lầu trọ của Ôn Hi Thừa , ba bước cũng làm hai bước vào thang máy, cô nhìn chằm chằm trên bảng số nhảy lên, một bên thở dốc, một bên điều chỉnh tâm tình, tối hôm qua cô phân tích suốt cả đêm, hôm nay chỉ là nghe được anh không thoải mái liền hoảng hồn, cô cảm thấy chán nản triệt để!
Ra thang máy, cô theo đệm cúi xuống lấy ra chìa khóa, mở cửa, thời điểm cúi đầu đổi giày nghe được một thanh âm khàn khàn “Hạ Thiên? Em tại sao tới?”
Cô ngẩng đầu, Ôn Hi Thừa mặc đồ ngủ trong tay ôm một cái chén nước vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt sương mù mịt mờ hiển nhiên vừa tỉnh ngủ không bao lâu.
Đem giày Canvas* đặt ở giày trên kệ, cô gãi gãi đầu nói “Tiểu Ny nói anh sốt để em sang đây coi sao, hiện tại cảm giác như thế nào? Đo nhiệt độ chưa?”
(*giày thể thao, kiểu như converse)
Ôn Hi Thừa lắc đầu bộ dáng tinh thần không tốt đi đến sô pha trước mặt sau đó ngồi xuống nói “Trong nhà không có nhiệt kế, không có việc gì, anh cảm thấy tốt hơn nhiều.”
Cô đi tới đứng ở bên cạnh anh, nhìn anh vô lực dựa vào sô pha nhắm nửa con mắt, gương mặt tiều tụy, cảm thấy có chút đau lòng, do dự một chút, cô tay đặt trên trán anh sờ lên, vừa chạm lên, thân thể của anh ngơ ngác một chút, sau đó liền gắt gao kéo căng , nhưng không có trợn mắt.
Cô dời tay ngồi chồm hổm trước hòm thuốc đảo mắt nhìn anh, “Vẫn còn có chút nóng, dạ dày còn khó chịu sao? Uống thuốc hạ sốt chưa?”
Không có nghe thấy trả lời, cô ngẩng đầu, anh mở mắt ra, đang có chút ít thất thần nhìn cô, đối lại tầm mắt của cô , anh nhấp miệng môi dưới dời đi ánh mắt nhẹ nói “Còn có chút không thoải mái, không hạ sốt .”
Cô buông xuống cái hòm thuốc đứng lên nói “Em đi nấu một chút canh gừng, anh tốt nhất là đi nằm trên giường đi.” Nói xong cũng quay người đi về hướng phòng bếp, bước chân có chút liêu xiêu, giống như nỗi lòng của cô lúc này.
Mới vừa động tác kia của cô kỳ thật cũng không có muốn xảy ra, giống như là theo bản năng làm như vậy, có thể lại không hoàn toàn vô ý thức, tóm lại chính là rất khó giải thích, mà phản ứng của anh đã ở trong vòng dự liệu của cô, trong mắt của anh chảy xuôi kỳ vọng để lòng của cô đặc biệt khó chịu, cô luôn cho rằng Ôn Hi Thừa so sánh với bất luận kẻ nào khát vọng đều bị giam trong lòng, khát vọng ôn hòa, lúc trước cô đều là tận hết sức lực muốn cho càng nhiều, nhưng là bây giờ lại chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, bởi vì cô có thể cảm giác được rõ ràng tâm lý bài xích cùng khủng hoảng, đối mặt anh với ánh mắt yếu ớt cô lại lần nữa cũng không kìm được tấm lòng chuyên tâm săn sóc, bản năng muốn lựa chọn không đếm xỉa cùng trốn tránh.
Không rõ là bi ai của anh hay là bi ai của cô, bốn năm, trôi qua tuyệt không chỉ là thời gian, cô nghĩ cho dù hiện tại họ đều có thể buông xuống đi qua cũng sợ rằng không tìm được cảm giác yêu thương đã từng có.
Lưng của anh quay lại vứt bỏ phá hủy tín niệm đối với tình yêu của cô, không bao giờ … là tên kia nữa đã từng đối với cô mọi cách sủng nịch, cẩn thận che chở Hạ Thiên, tên kia Hạ Thiên từ lúc bốn năm trước đây sau giờ ngọ bị thân thủ của anh giết chết*!
(*ngày xưa, khi tội nhân bị xử trạm vào lúc giờ ngọ ba khắc, lúc mặt trời lên đỉnh đầu)
Bây giờ Hạ Thiên, sáng sủa, kiên cường, lạc quan, lại không muốn đi sủng nịch bất luận kẻ nào, kể cả Ôn Hi Thừa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.