Chỉ Sợ Tương Tư Khổ

Chương 8:




“Thu Hương, tiểu thư đâu?”
Giọng nói Lý Mộ Bạch vẫn nhẹ nhàng như vậy, dịu dàng như vậy, tĩnh lặng hơn so với gió thổi qua, nhưng Thu Hương đang lau bàn lại sợ hãi nhảy dựng lên giống như bị sét đánh, đánh đổ bình hoa, lật đổ ghế tựa, cả người ngã ngồi dưới đất, hai mắt kiếp sợ nhìn vào mắt hắn.
“Cô… cô… Cô gia!”
Lý Mộ Bạch khẽ thở dài, càng nhỏ nhẹ hỏi lại một lần, “Tiểu thư đâu?”
Ừng ực một tiếng, Thu Hương dùng sức nuốt nước miếng ở cổ họng xuống, hai cánh môi run rẩy mở lời.
“Lão… Lão gia kêu… kêu… kêu… Kêu tiểu thư đi đi đi… Đi nói nói nói… Nói chuyện.”
“Nhạc phụ kêu nàng đi nói chuyện?” Lý Mộ Bạch suy nghĩ một chút. “Như vậy sau khi nàng trở về, nhờ ngươi nói cho nàng, ta đi lên trên đỉnh núi.”
Thu Hương liều mình gật đầu, chỉ hy vọng hắn mau mau rời đi.
Một khắc sau, Lý Mộ Bạch khoanh tay đứng lặng trên đỉnh núi Bằng Sơn, lẳng lặng nhìn Thái Hồ ở xa.
“Lý công tử.”
Lý Mộ Bạch không nhúc nhích.”Tư Mã công tử, vết thương đỡ nhiều chưa?”
“Tốt hơn nhiều, cám ơn.” Tư Mã Thanh Lam cẩn thận quan sát hắn, vẫn là không dám tin tưởng nam nhân thanh tú, nho nhã, ôn hòa trước mắt này chính là người trong võ lâm nghe mà biến sắc Ác Diêm La.
“Lý công tử, có thể nói cho ta biết vì sao ngươi muốn kết hôn với muội muội? Muội muội nói là nàng bức ngươi cưới nàng, nhưng ta tin tưởng trên đời này hẳn là không có bất luận kẻ nào bức bách được ngươi, cho nên, vì sao?”
Lý Mộ Bạch thâm thúy mỉm cười. “Tư Mã công tử nghĩ sao?”
Tư Mã Thanh Lam do dự một chút. “Vì muội muội xinh đẹp?”
Lý Mộ Bạch nghiêng mắt nhìn chăm chú hắn, không đáp hỏi lại, “Như vậy Tư Mã công tử thì sao? Vì sao ngươi cô đơn chung tình với Nhạn Nhạn?”
“Này…” Tư Mã Thanh Lam có chút xấu hổ đừng nhắm mắt. “Ta là, khụ khụ, nhất kiến chung tình.”
“Phải không?” Lý Mộ Bạch dời tầm mắt, ngóng nhìn Thái Hồ vẫn như cũ.”Nói cách khác, Tư Mã công tử chung tình vì Nhạn Nhạn là người xinh đẹp?”
Tư Mã Thanh Lam tắc nghẹn.
“Cũng không phải như vậy, chúng ta quen biết bảy năm, càng hiểu nàng, ta càng thêm yêu thích nàng.”
“Ngươi hiểu nàng?”
Tư Mã Thanh Lam lại nghẹn một chút, tiện đà than thở, “Ta nghĩ hiểu nàng, kỳ thật không phải như vậy.” Hắn bất đắc dĩ thẳng thắn thành khẩn. “Ta nghĩ, muốn hiểu biết nàng thật không dễ dàng.” Ngữ khí Lý Mộ Bạch thủy chung ôn hòa như vậy, nhưng mỗi một câu đều bén nhọn khiến hắn vô lực chống đỡ.
“Kỳ thật Nhạn Nhạn rất đơn thuần, cũng không khó hiểu.” Lý Mộ Bạch thản nhiên nói.
Nghe hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, Tư Mã Thanh Lam không khỏi dâng lên tức giận.
“Như vậy ngươi thì sao? Ngươi còn không có cho ta biết vì sao phải lấy nàng?”
Trầm mặc một hồi lâu, Lý Mộ Bạch mới nhẹ nhàng mà nói: “Nói thực ra, khi mới quen ta là thực chán ghét nàng, tùy hứng, điêu ngoa lại vô lý, một nữ nhân xinh đẹp thiên tiên như thế nào đi chăng nữa, nếu là tính tình không tốt, ta cũng không để ý nàng. Nhưng dần dần, ta hiểu biểu hiện của nàng làm cho người ta chán ghét kỳ thật là muốn bảo hộ chính mình, đồng thời cũng là ở phát tiết oán giận ứ đọng trong lòng, ta liền không hề chán ghét nàng, bởi vì ta có thể hiểu được…”
Hắn than nhẹ, “Nếu là oán hận bất kỳ ai khác, ta có thể sử dụng mọi thủ đoạn báo thù, nhưng nếu là cha của mình, ta có thể như thế nào? Đúng vậy, ta có thể hiểu được phẫn nộ còn có bất đắc dĩ của nàng, nàng căn bản không thể thay nương báo thù, chỉ có thể mà một lần, lại một lần cùng nhạc phụ đối nghịch, nhưng ngược lại, chính nàng cũng khổ…”
Một chút thương tiếc xẹt qua mắt của hắn.
“Không ai nguyện ý cùng cha của mình đối nghịch, nàng không thể không làm như vậy, đơn giản là nàng không thể quên nương của nàng đã phải chịu khổ.”
Hắn thật sự hiểu hết!
Tư Mã Thanh Lam giật mình chăm chú nhìn hắn, vừa khâm phục vừa ghen tị. “Sau đó?”
“Sau đó?” Lý Mộ Bạch lại trầm mặc, hơn nửa ngày sau, khi hắn mở miệng lại lần nữa thì đề tài đã chuyển biến. “Tư Mã công tử không sợ ta sao?”
Tư Mã Thanh Lam lặng một chút. “Thẳng thắn mà nói, vẫn là có điểm sợ.”
Lý Mộ Bạch vuốt cằm. “Ít nhất Tư Mã công tử không sợ hãi giống những người khác, từ ngày đó tới giờ, mọi người nhìn thấy ta xa xa thì bỏ chạy, chỉ có ngươi dám chủ động tiếp cận ta.”
“Ngươi không thể trách bọn họ, thủ pháp giết người của ngươi thật sự quá tàn khốc, ai thấy đều đã sợ hãi.” Tư Mã Thanh Lam cười khổ. “Tuy nhiên nói thật, cho đến giờ phút này, ta vẫn rất khó tin tưởng Ác Diêm La đồn đãi trên giang hồ chính là Lý công tử, trong tưởng tượng, Ác Diêm La hẳn là có bộ mặt dữ tợn, lời nói hung ác, vô luận như thế nào cũng không giống như ngươi vậy, công tử thanh tú nho nhã, văn nhược, không thấy tận mắt ngươi giết người, chỉ sợ không có bất luận kẻ nào sẽ tin tưởng.”
“Ta cũng không trách bất luận kẻ nào.” Giọng Lý Mộ Bạch nhẹ nhàng.
Tư Mã Thanh Lam lại nhìn hắn chăm chú một lát, đột nhiên hỏi: “Ngươi sẽ buông tha cho muội muội sao?”
“Buông tha?” Ánh mắt Lý Mộ Bạch nhìn trở lại. “Là nhạc phụ muốn Tư Mã công tử tới hỏi ta sao?”
Tư Mã Thanh Lam chần chờ một chút.”Không nói dối ngươi, đúng vậy.”
“Bởi vì ta không phải Tư Mã công tử ngươi, hay là bởi vì ta là Ác Diêm La?”
“Bởi vì ngươi là Ác Diêm La, ngươi hẳn là biết, Nhiếp phủ là thế gia bạch đạo, được làm hiệp nghĩa chi đạo, là người đi theo con đường chính nghĩa, trên giang hồ không chấp nhận tình huống khó giải quyết liên quan một chỗ với sát tinh vô tình được. Huống chi ngày đó, tận mắt trông thấy thủ đoạn giết người của ngươi, ai dám cam đoan ngươi sẽ không…” Tư Mã Thanh Lam dừng một chút. “Ách, nhất thời nổi điên giết chết muội muội.”
Lý Mộ Bạch cũng không tức giận, ngược lại còn thật sự gật đầu đồng ý.
“Quả thật, nhạc phụ lo lắng cũng không phải không có lý.”
Vẻ mặt Tư Mã Thanh Lam run lên. “Như vậy trả lời của ngươi là..”
Ánh mắt Lý Mộ Bạch phát ra tia nhu hòa, biểu tình lại ôn thuần.
“Không.”
0000000000000000000000000000000000000000
“Cự tuyệt!”
Đối với phụ thân nói nhẹ cùng khuyên bảo, Nhiếp Đông Nhạn không cần suy nghĩ, vẻ mặt tức giận quả quyết cự tuyệt, vô cùng kiên định lại bướng bỉnh.
“Cái gì gọi là bạch đạo, cái gì gọi là hắc đạo? Tất cả đều là thúi lắm, chẳng lẽ thủ đoạn giết người tàn nhẫn một chút thì là hắc đạo, mà bạch đạo là có thể giơ ra chiêu bài treo đầu dê bán thịt chó?”
“Ta treo đầu dê bán thịt chó khi nào?” Nhiếp Văn Siêu không cho là đúng mà bác bỏ.
“Không có sao?” Nhiếp Đông Nhạn cười lạnh. “Bệnh hay quên của cha cũng thật lớn nha! Cha, già rồi hồ đồ sao? Nhưng mà bốn ngày trước mà thôi, cha liền đã quên là ai cứu toàn bộ Nhiếp phủ còn có nhà của Tư Mã thế bá thì sao? Người ta đã cứu toàn bộ người hai nhà chúng ta, không báo đáp người ta thì thôi, lại có thể ở nơi này mạnh miệng phun nước miếng nói nhà người ta là hắc đạo, không thừa nhận người ta là con rể, xin hỏi cái này không gọi là vong ân phụ nghĩa sao?”
“Này… Này…” Biểu tình Nhiếp Văn Siêu khó chịu mà nghẹn họng. “Ta… Ta cũng không có quên, cha, khụ khụ, tất nhiên cha có hồi báo, này… Con không cần phải xen vào. Tóm lại, hắn không chỉ có thủ đoạn giết người tàn khốc, hơn nữa chẳng phân biệt được hắc bạch, bắt người, cướp của, gian dâm không gì là không làm…”
“Về điểm này, ta không biết giải thích như thế nào, vô luận ta nói như thế nào, chỉ cần hắn giết người bao gồm người trong bạch đạo, các ngươi liền không tha thứ. Ta chỉ có một câu…” Nhiếp Đông Nhạn ngạo nghễ dương cao. “Những người đó đều đáng chết!”
“Nhạn Nhi!” đột nhiên Hạnh phu nhân ở một bên nói xen vào, nhưng bày ra bộ dạng quan tâm thân thiết, song Nhiếp Đông Nhạn tuyệt không tin nàng. “Con rất thông minh, không cần bởi vì thích hắn, liền chẳng phân biệt mà tin lời nói của hắn nha!”
Nhiếp Đông Nhạn hừ lạnh lùng. “Ta cũng không phải cha, háo sắc lại có lời ngon tiếng ngọt bên tai, chỉ cần diện mạo của nữ nhân bên gối xinh đẹp tùy tiện nói hai câu lời ngon tiếng ngọt, là ông có thể không để ý vợ cả ốm yếu, để mặc nàng tự sinh tự diệt, cũng không thèm tới nhìn liếc mắt một cái!”
Hạnh phu nhân không kịp trở mặt, Nhiếp Văn Siêu liền đã nhảy dựng lên đập bàn tức giận mắng.
“Nhạn Nhi, con hơi quá đáng, đừng quên chúng ta là trường bối của con!”
“Sao? Hiện tại ngay cả lời nói thật con đều không thể nói sao?” Nhiếp Đông Nhạn ngang nhiên không sợ. “Hay là con nói sai cái gì? Ngay tại trong phủ, ngay cả cửa lớn cũng không ra, bốn năm lại chỉ đi xem nương ba lần, cha dám nói cha có tình có nghĩa? Hay là, là con hiểu lầm Hạnh di, căn bản bà không nói cái gì, mà là chính cha quá vô tình, chính mình quyết định không đi thăm hỏi nương?”
Miệng há rộng, Nhiếp Văn Siêu không biết biện hộ như thế nào, ông cũng không thể thừa nhận bất kỳ một trong hai đáp án, chỉ có thể đứng ở nơi đó tức chết chính mình. Tìm nguyên nhân để nghĩ, sai lầm ở…
Quả thật hắn là người đàn ông tham hoan háo sắc.
“Muội muội, mặc kệ như thế nào, sự tình đều đã qua,” một bên, Nhiếp Nguyên Xuân muốn hoà giải. “Muội cũng không nên nhắc lại chuyện xưa, chuyện cũng không thỏa mái gì…”
Đột nhiên quay đầu lại, “Ý của huynh là,” Mặt Nhiếp Đông Nhạn không chút thay đổi liếc nhìn hắn. “Muội có thể giết phu nhân của huynh, sau đó nói dù sao mọi người đã chết, cũng không muốn truy cứu nhiều lắm, có phải hay không?”
Hai câu nói liền ngăn chặn cái miệng của hắn, Nhiếp Nguyên Xuân đành phải cười khổ lùi về.
“Muội muội, muội muốn giết ta cũng không sao,” Thật ra thuận nương là người ôn hòa nhất, lập trường cũng trung lập giữa mọi người. “Nhưng hiện tại chúng ta nói rất đúng về muội phu, tạm thời cho dù hắn là người tốt hoặc người xấu, thanh danh hắn bê bối, quả thật Nhiếp phủ không nên cùng hắn liên lụy, muội không thể ích kỷ, hẳn là vì mọi người Nhiếp phủ suy nghĩ a!”
“Vì cái gì không thể?” Ánh mắt trào phúng hoành đảo qua. “Mỗi người trong Nhiếp phủ, bao gồm cả đại tẩu, rõ ràng mọi người đều ích kỷ như vậy, vì sao còn có thể hùng hồn như vậy bảo ta không ích kỷ suy nghĩ vì mọi người?”
Thuận nương há miệng muốn nói gì, chợt im lặng, từ từ nhìn mọi người chung quanh trong phòng, rồi sau đó như nhận ra điều gì đó mà cúi đầu, cũng không lên tiếng nữa.
“Được, không đề cập tới chuyện quá khứ, cũng không bàn về thanh danh tốt xấu, muội muội,” Nhiếp Dũng Siêu nghiêm túc nhìn Nhiếp Đông Nhạn. “Muội có thể bảo đảm hắn sẽ không nhất thời trở mặt ngay cả chúng ta cũng giết sao?”
Nghiêng trán, “Nhị thúc nghĩ hắn sẽ làm sao?” Nhiếp Đông Nhạn hỏi lại trở về.
“Trông cũng không giống, ” Nhiếp Dũng Siêu thành thật nói. “Nhưng ở trên giang hồ đồn đãi hắn, hơn nữa chúng ta tận mắt nhìn thấy, chứng thật hắn là giết người không chớp mắt, ngay cả mặt mày cũng không nhăn một chút, cháu không thể trách chúng ta lo lắng, phải biết rằng, nếu hắn thật muốn giết chúng ta, ai trong chúng ta cũng không chạy thoát.”
“Cái này Nhị thúc không cần lo lắng,” Nhiếp Đông Nhạn vô tình khoát tay. “Hắn đã đáp ứng cháu, cho dù như thế nào, hắn tuyệt không động thủ thương tổn thân nhân của cháu.”
“Cháu tin hắn?”
“Hắn không cần phải lừa cháu đúng không?”
Nhiếp Dũng Siêu còn suy nghĩ cẩn thận một chút. “Đúng là không cần thiết.”
“Vậy Nhị thúc còn gì muốn nói không?”
Nhiếp Dũng Siêu nhún nhún vai, không phản đối.
“Được rồi!” Nhiếp Văn Siêu xoa xoa huyệt thái dương. “Như vậy, con có thể khuyên hắn rời khỏi giang hồ, làm cho Ác Diêm La từ nay về sau biến mất không?”
Lúc này đổi lại Nhiếp Đông Nhạn trầm tư một lát.
“Con không chắc có thể thuyết phục hắn hay không.”
“Vậy hiện tại con đi khuyên hắn thử xem!”
Nhiếp Đông Nhạn cũng không có lập tức rời đi, nàng nhíu mày nhìn chăm chú Nhiếp Văn Siêu một hồi lâu.
“Trừ cách đó ra, không còn cách khác sao?”
“Đúng vậy, cho dù như thế nào, Nhiếp phủ tuyệt không thể có bất cứ quan hệ dính dáng đến Diêm La Cốc.”
000000000000000000000000000000000
Sau giờ ngọ, trời mưa lất phất ngoài cửa sổ, giống như rèm nước bằng trân châu rơi xuống cây cối, từng giọt nước rơi xuống, vệt nước loang lổ, nói hết hoảng hốt cùng u sầu, tí tách…
“Đã làm xong!” Cắn đứt đầu sợi chỉ, Nhiếp Đông Nhạn đem cây kim bỏ vào trong bao, trong phút chốc lại vui mừng vuốt ve thành phẩm của mình, sau đó đến bên Lý Mộ Bạch đang nhìn phía cửa sổ, suy nghĩ sâu xa nhìn hắn, sau một lúc lâu. “Mộ Bạch, chàng đã từng nghĩ qua sẽ rời khỏi giang hồ chưa?”
“Tạm thời không có,” tâm trạng Lý Mộ Bạch đều chuyên tâm vào sách vở không chút để ý trả lời. “Sau khi bảy vị sư phụ nhận bảy người chúng ta làm đồ đệ mới rời khỏi giang hồ, giống như vậy, chúng ta cũng phải tìm đến bảy vị truyền nhân tài năng rồi rời khỏi giang hồ.”
“Thì ra là thế, như vậy…” Nhiếp Đông Nhạn lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống. “Chúng ta có thể rời khỏi nơi này chưa?”
Tầm mắt từ sách vở chuyển tới khuôn mặt mềm mại có má lúm đồng tiền kia, Lý Mộ Bạch chăm chú nhìn nàng thật sâu trong một lát.
“Nàng nguyện ý theo ta? Mặc dù là người trong võ lâm ghét cay ghét đắng Diêm La Cốc?”
“Nguyện ý,” ngữ khí Nhiếp Đông Nhạn chắc chắn, vẻ mặt lại chân thành tha thiết. “Cho dù là xuống địa ngục!”
Bỏ quyển sách xuống, duỗi cánh tay đem nàng vào lòng mình, “Ta sẽ không phụ lòng nàng.” Hắn nỉ non.
“Buổi sang ngày mai, trước tiên chúng ta quay về Nhiếp phủ đi lấy hộp trang sức của nương trước, miễn cho cha thiếp cùng mọi người nghi ngờ,” nàng ngẩng má lúm đồng tiền trưng cầu sự đồng ý của hắn. “Sau đó buổi tối thừa dịp đêm bỏ đi?”
Trước tiên Lý Mộ Bạch hôn lên trán nàng, lại dịu dàng đồng ý, “Được.”
“Còn có này…” Đem thành phẩm thêu của mình để trước mặt hắn, Nhiếp Đông Nhạn bày ra bộ dạng xinh đẹp cùng má lúm đồng tiền, dịu dàng, thâm tình, còn có một tia cười thông minh. “Thiếp không có thói quen nhìn thủ pháp giết người của chàng, cho nên…”
Nàng một mặt giải thích, một mặt đem ướm thử lên hai tay của hắn. “Về sau lúc chàng muốn dùng cách này để giết người, phải đem cái này gỡ xuống thì sẽ không làm bẩn chúng, như vậy, không chừng trên giang hồ lại đồn đại chàng đổi thủ pháp giết người a.”
Nhìn bao tay màu đen bao quanh cổ tay, mặt trên là đóa hoa mai xinh đẹp tinh xảo, thanh nhã, phiêu dật, nếu dính máu tươi, chính xác làm người ta bóp cổ tay không thôi, Lý Mộ Bạch không khỏi gợi lên một chút cười.
“Như vậy nàng xác định trước khi ta giết người nhất định sẽ gỡ nó xuống?”
“Sẽ!” Nhiếp Đông Nhạn gật đầu khẳng định chắc chắn. “Tuy rằng chàng không thích thiếp, nhưng chàng là nam nhân dịu dàng săn sóc, nếu thiếp đã là thê tử của chàng, chàng nhất định sẽ không làm chuyện thương tổn thiếp.”
Nghe vậy, Lý Mộ Bạch mở miệng do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là chưa nói cái gì.
“Tiểu thư…”
Nhiếp Đông Nhạn nghe tiếng ngoái đầu nhìn lại, chợt kích động nhảy dựng lên đón nhận khay trà Thu Hương đang chần chờ đứng ở ngoài cửa phòng, không hiểu được có thể tiến vào hay không.
“Thu Hương đưa trà đến…”
“Đúng lúc, Thu Hương, ta đỡ phải đi tìm ngươi.”
Thu Hương sợ hãi hướng Lý Mộ Bạch liếc mắt một cái. “Dạ, tiểu thư tìm Thu Hương có chuyện gì?”
“Nhanh đi chuẩn bị đi.”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Chúng ta đêm mai sẽ rời đi!”
“Rời đi? Cùng… Cùng cô gia?”
“Nói nhảm, không cùng chàng thì đi với ai?”
Loảng xoảng một tiếng, khay trà rơi xuống đất, nháy mắt khuôn mặt Thu Hương hoảng sợ quá độ mà biến hình.
Cùng ma đạo sát tinh giết người không chớp mắt kia cùng nhau đi?
Tiểu thư điên rồi!
000000000000000000000000000000000000000000
Đêm đã khuya, mưa tạm dừng, bầu trời mịn như nhung đen, sao trời lấp lánh như kim cương, không biết con côn trùng nào nhẹ nhàng ngâm xướng bình tĩnh hát bài hát ru con, dịu dàng trấn an mọi người ngủ say.
Trong trang uyển, mọi người đều ngủ.
Trừ bỏ trong sương phòng của Nhiếp Văn Siêu, chỗ đó đang tiến hành thảo luận khẩn cấp, mười người ngồi đầy trong phòng, sắc mặt mỗi người cũng không phải ngưng trọng bình thường.
“Thu Hương nói là bọn chúng muốn đi trong đêm mai sao?” Nhiếp Văn Siêu gầm nhẹ.
“Dạ, cha, Thu Hương nói như vậy,” Thuận nương vuốt cằm. “Nàng sợ hãi, cho nên chạy nhanh chạy tới nói với con, bởi vì nàng không muốn cùng muội phu cùng rời đi, cũng không hy vọng muội muội cùng muội phu cùng rời đi, nàng là nha hoàn tâm phúc của muội muội, con tin việc này hẳn không là giả.”
“Thật đáng chết, nha đầu kia lại muốn dính vào!” Nhiếp Văn Siêu hổn hển rít gào. “Sao nàng không rõ ta đều là vì nàng!”
“Nhưng là…” Thuận nương do dự. “Nếu bản thân muội muội thực thích người đó, thật sự không thể để cho bọn họ ở một chỗ sao?”
Nhiếp Văn Siêu thở dài, “Thuận nương, hiện tại vấn đề không đơn giản như vậy, cho dù cha nguyện ý nhắm một mắt mở một mắt, nhưng…” Hắn bất đắc dĩ lắc đầu. “Trước kia còn có thể, hiện tại cũng trăm triệu lần cũng không thể.”
“Vì sao?”
Nhiếp Văn Siêu liếc nhìn Tư Mã Nghị, Tư Mã Nghị lấy ra một phong thơ.
“Hơn nửa tháng trước, Nộ Diêm La không hề có nguyên do một chưởng đánh chết thúc thúc của chưởng môn phái Hoa Sơn Bát Thủ La Hán, chưởng môn phái Hoa Sơn thật sự giận dữ, lúc này phát ra thiếp hiệp nghĩa mời đồng đạo các môn phái, mời đồng minh bạch đạo chinh phạt Diêm La Cốc, quyết nghị muốn tiêu diệt bảy vị Diêm La Diêm La Cốc, cho dù không phải người của Diêm La Cốc, chỉ cần có quan hệ dính dáng cùng Diêm La Cốc cũng không buông tha, giết tận gốc…”
Tư Mã Nghị nói tới đây, Nhiếp Văn Siêu cũng lấy ra một phong thơ khác.
“Buổi trưa hôm nay, hai chúng ta đều nhận được thiếp hiệp nghĩa, nói cách khác, trừ phi chúng ta muốn trở thành đối tượng chinh phạt của đồng minh bạch đạo, nếu không tuyệt không thể có quan hệ dính dáng đến cùng Diêm La Cốc, như vậy con rõ chứ? Cha cũng không thể làm khác!”
Trừ bỏ Hạnh phu nhân cùng Nhiếp Dũng Siêu ở ngoài, những người khác nghe được đều trợn mắt há hốc mồm, lòng tràn đầy rung động, lúc này mới biết được sự tình rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm trọng.
“Nhưng… Nhưng… Muội phu đối với chúng ta có ơn nha! Chẳng lẽ chúng ta…”
“Xuân nhi, con có phải nhầm lẫn cái gì hay không?” Lạnh lùng, Hạnh phu nhân cắt đứt kháng nghị của Nhiếp Nguyên Xuân. “Ác Diêm La đối với chúng ta cũng không ơn gì cả!”
Nhiếp Nguyên Xuân ngây cả người. “Không… Không có?”
“Đương nhiên không có,” trên mặt Hạnh phu nhân không một tia biểu tình. “Đã quên sao? Ngày đó theo như lời hắn, căn bản hắn không tính nhúng tay xen vào, nói cách khác, hắn không tính cứu chúng ta, cho nên chúng ta cũng không được hắn cứu, hắn phải cứu là thê tử của chính mình, là Nhạn nhi được hắn cứu, hiểu chưa?”
Không chỉ Nhiếp Nguyên Xuân, những người khác nghe thấy cũng đều ngây người.
“Nhưng… Nhưng là buổi sáng hôm nay cha còn nói…”
“Cha con hồ đồ!” Hạnh phu nhân liếc mắt trượng phu một cái. “Nhưng khi ta nhắc nhở, ông ấy cũng suy nghĩ cẩn thận.”
“Cha…” Nhiếp Nguyên Xuân không tin được hỏi lại phụ thân. “Suy nghĩ cẩn thận?”
Trước ánh mắt kinh ngạc của con, Nhiếp Văn Siêu có chút bất an, nhưng vẫn cứng rắn bày ra tư thế của bậc cha mẹ.
“Đúng vậy, sau khi nghe lời nhắc nhở của Hạnh di, cha liền suy nghĩ cẩn thận, Ác Diêm La cũng không phải là muốn cứu chúng ta, hắn phải cứu là thê tử của hắn, mà như vậy đúng lúc, muốn tìm vợ hắn cùng chúng ta gây phiền toái, đây chỉ là trùng hợp, chẳng qua chỉ thế mà thôi, cho nên chúng ta không nợ ân tình của hắn.”
Đối với lời ngụy biện cố chấp này, Nhiếp Nguyên Xuân ngẩn ngơ há to miệng, hoàn toàn nói không ra lời, mà bên kia, Tư Mã Thanh Lam cũng khó có thể tin.
“Cha, ” hắn đối mặt với cha mình. “Cha cũng cho rằng như vậy?”
Tư Mã Nghị do dự một chút, da mặt có điểm cứng ngắc. “Thanh nhi, chẳng lẽ con tính để bởi vì Diêm La Cốc mà hai nhà chúng ta cùng chết sao?”
“Chúng ta nói rõ rang với chưởng môn phái Hoa Sơn…”
“Nói rõ ràng cái gì?” ngữ khí Tư Mã Nghị trầm trọng nói. “Nói chúng ta cùng Ác Diêm La có quan hệ, cho nên bất đắc dĩ chúng ta phải giúp Diêm La Cốc đối kháng bạch đạo sao?”
Tư Mã Thanh Lam tắc nghẽn một chút. “Chúng ta… Chúng ta có thể giữ trung lập.”
Tư Mã nghị thở dài. “Thanh nhi, con cũng không phải vừa ra giang hồ, chẳng lẽ không hiểu được là lúc hắc đạo cùng bạch đạo chạm mặt xung đột, cũng không có loại lập trường trung lập cho con lựa chọn?”
“Nhưng… Nhưng là…”
“Hiền chất, nghe Hạnh di nói một lời thế nào?” Hạnh phu nhân lại xen vào.
Ở một bên thờ ơ lạnh nhạt một lát, Hạnh phu nhân rất nhanh liền nhìn ra người ở trong này, suy nghĩ chỉ có một Nhiếp Dũng Siêu, Nhiếp Nguyên Hồng cùng Nhiếp Nguyên Hạ đều thực dễ dàng thuyết phục, Nhiếp Nguyên Bảo lại càng không có vấn đề, nương hắn nói cái gì hắn liền đồng ý cái đó, Thuận nương còn lại là làm theo ý của phu quân, khó nhất lấy thuyết phục đúng là Nhiếp Nguyên Xuân cùng Tư Mã Thanh Lam.
Nhiếp Nguyên Xuân không hề dễ dụ dễ lừa giống như khi còn bé như vậy, hiện tại hắn hội còn thật sự vì muội muội suy nghĩ, nhưng mặt khác, điểm này đúng là có thể lợi dụng.
Về phần Tư Mã Thanh Lam, người nọ là nhân vật chính phái, tiêu chuẩn nhưng chỉ cần là người, liền có nhược điểm, nhược điểm của hắn chính là Nhiếp Đông Nhạn, bà nhìn ra được, Tư Mã Thanh Lam vẫn chưa hết hy vọng đối với Nhiếp Đông Nhạn, vì Nhiếp Đông Nhạn, hắn cũng sẽ tạm thời bỏ lương tâm qua một bên, một khi bỏ lương tâm qua một bên, nói cái gì cũng đều dễ bàn.
“Hạnh di?”
“Ngàn mặc kệ, vạn mặc kệ, ít nhất cháu nên vì Nhạn nhi ngẫm lại, cho dù chúng ta nguyện ý bảo trì trung lập, nhưng Nhạn nhi thì sao? Nàng đồng ý sao sao? Không, tất nhiên nàng không chịu, kết quả, nàng và Ác Diêm La đều bị người bạch đạo tiêu diệt, điểm ấy cháu có từng lo lắng đến không?”
Quả như bà dự đoán, nhắc tới đến Nhiếp Đông Nhạn, vẻ mặt của Tư Mã Thanh Lam lập tức thay đổi.
“Muội muội?” Hắn rõ ràng chần chờ.
“Đúng vậy, vì Nhạn nhi, cho dù như thế nào chúng ta không thể để cho Nhạn nhi cùng Ác Diêm La tiếp tục cùng một chỗ, nếu không nàng chỉ có một con đường chết, về điểm ấy cháu cũng đồng ý như vậy chứ?” Ánh mắt chuyển sang nhìn Nhiếp Nguyên Xuân. “Còn có Xuân nhi, con cũng có thể không phản đối chứ?”
Nhiếp Nguyên Xuân nhíu mày suy tư một lát, rốt cục gật gật đầu, mà Tư Mã Thanh Lam thấy hắn gật đầu, do dự một chút, cũng gật đầu .
“Tốt lắm, nếu tất cả mọi người đồng ý, như vậy…” Hạnh phu nhân chậm rãi nhìn mọi người chung quanh. “Vì an toàn hai nhà chúng ta, hơn nữa vì tương lai Nhạn nhi, chúng ta không chỉ có cùng với Ác Diêm La đoạn tuyệt quan hệ, càng phải nhất quyết không thể làm không một chuyện…”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Chuyện gì?”
Hạnh phu nhân đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác, tựa như một cái vu nữ âm độc.
“Chúng ta phải…”
Bởi vì mẫu thân Nhiếp Đông Nhạn, suốt mười mấy năm bà bị giam hãm trong thống khổ cùng ghen ghét, trong địa ngục oán hận cùng tra tấn chính mình, do đó, bà muốn đòi lại tất cả từ trên người Nhiếp Đông Nhạn, một chút không bỏ, còn muốn lớn hơn nữa.
Bà muốn người đàn bà kia ở âm tào địa phủ phải hối hận không kịp!
00000000000000000000000000000000000000000
Sáng sớm rời giường, sau khi Nhiếp Đông Nhạn hầu hạ Lý Mộ Bạch mặc xiêm y, theo thường lệ trước kia tự tay rót chén trà nóng cho phu quân, lại tự đi rửa mặt chải đầu thay quần áo, sau hai người mới dùng đồ ăn sáng.
Ngày hôm đó, cũng không có gì khác, Lý Mộ Bạch ngồi ngay ngắn phía trước cửa sổ, thanh thản bưng trà, mở nắp ắm trà thổi nhẹ cuống trà phía trên, một mặt nhìn chăm chú vào thê tử đã đổi xiêm y, đang chải đầu ở trước bàn trang điểm, một mặt không chút để ý từ từ uống trà…
Bỗng nhiên, nước trà vừa vào cổ họng lại phun ra, Nhiếp Đông Nhạn ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại.
“Sao thế? Trà rất nóng sao?”
Ánh mắt Lý Mộ Bạch dừng ở chén trà trong tay, biểu tình cứng ngắc, “Trà này, ai pha?” Âm thanh cũng có chút u ám.
“Luôn luôn đều là Thu Hương pha nha!” Lấy một cái dây cột tóc đồng màu cùng quần áo, đem mái tóc đen dài buộc lại phía sau, Nhiếp Đông Nhạn vừa đeo một đôi khuyên tai chân trâu lịch sự tao nhã ── là Lý Mộ Bạch đưa cho nàng, vừa nhìn hắn. “Không thơm sao? Có thể là nàng đã quên không ngâm nước lần thứ hai chăng? Chàng có biết, loại này trà nhất định phải là nước thứ hai mới có vị.”
Chậm rãi, Lý Mộ Bạch đem tầm mắt nâng lên, nhìn thẳng nàng một cách cổ quái, nhìn chằm chằm khiến Nhiếp Đông Nhạn bắt đầu bất an hẳn, sau khi đeo khuyên tai xong thì đứng lên.
“Thật sự khó uống như vậy sao?” Nàng đi qua lấy chén trà, “Ta uống thử xem.” Nâng trà lên chuẩn bị uống.
Thình lình, một chưởng Lý Mộ Bạch đánh vỡ chén trà, Nhiếp Đông Nhạn ngẩn ngơ, chưa kịp phản ứng lại, Lý Mộ Bạch đã ôm eo nàng phi thân phá cửa sổ mà ra, nhưng mới nhìn thấy bụi bay đầy trời, ba đạo kình phong sắc bén nghênh diện liền tấn công tới, đột nhiên Lý Mộ Bạch rơi xuống, vừa rơi xuống đất hơi có vẻ vấp ngã.
“Sao… Làm sao vậy…”
Nhìn kỹ, mắt thấy mười người vây quanh, người người cầm vũ khí trong tay, đều tự chiếm cứ vị trí có lợi nhất khi đánh nhau, lúc này trong lòng Nhiếp Đông Nhạn có điều lĩnh ngộ, chỉ một thoáng, tựa như nàng rơi vào hầm băng, toàn thân đều lãnh thấu xương, nhưng nàng vẫn không muốn tin tưởng như cũ.
“Không, không có khả năng, không có khả năng…” khuôn mặt hơi hơi run rẩy, nàng lắc đầu liên tục.
Nhiếp Văn Siêu cũng không thèm liếc mắt nhìn tới nàng một cái, cảnh giác nhìn thẳng Lý Mộ Bạch.
“Ác Diêm La, không cần cố gắng chống cự, ta nghĩ ngươi nên nghe qua Thiên Hồn Tuyệt của Đường Môn, một khi đã dính vào yết hầu, người bình thường nhiều nhất ba canh giờ liền tắc thở bị mất mạng, người tập võ nếu không chống đỡ được ba ngày, nội công thâm hậu cũng không hội vượt qua mười ba ngày, ngươi chống cự cũng là vô dụng, chung quy là chỉ còn đường chết, nể tình Nhàn nhi, chỉ cần ngươi bó tay chịu trói, chúng ta sẽ cho ngươi chết thỏa mái…”
“Không!” Hai mắt óng ánh đẫm lệ, Nhiếp Đông Nhạn khóc thét lên, bi phẫn, cuồng nộ. “Vì cái gì? Vì cái gì? Hắn đã cứu các ngươi đấy!”
“Không, hắn không có cứu chúng ta,” Nhiếp Văn Siêu lạnh lùng cứng nhắc nói. “Hắn cứu con, không phải chúng ta.”
“Cái gì? Ngươi… Ngươi thế nhưng…” Nhiếp Đông Nhạn khó có thể tin, một lần nữa lắc đầu thật mạnh. “Sao sự việc lại xảy như thế này? Vì sao?”
“Chúng ta là muốn tốt cho con, Nhạn nhi, ” gương mặt Nhiếp Văn Siêu lạnh lẽo cứng rắn. “Chưởng môn phái Hoa Sơn đã phát thiếp hiệp nghĩa, mời võ lâm đồng đạo chinh phạt Diêm La Cốc cùng với người có quan hệ thân nhân cùng Diêm La Cốc, nếu con tiếp tục cùng hắn ở một chỗ, tất nhiên không có đường sống để đi, mà hai nhà chúng ta đều bị liên lụy, vì chặt đứt quan hệ cùng Diêm La Cốc, hơn nữa tránh cho hắn nói ra cùng chúng ta có quan hệ, đây là cách duy nhất.”
Đây là cách duy nhất sao?
Hy sinh ân nhân cứu mạng đến bảo toàn chính bọn họ?
Rốt cục, Nhiếp Đông Nhạn tin sự thật trước mắt, ánh mắt phẫn nộ từ chậm chạp đảo qua trước mắt mỗi gương mặt quen thuộc, trừ bỏ Hạnh phu nhân cùng Nhiếp Nguyên Bảo, mỗi một người bị nàng nhìn đến không tự chủ được nhắm mắt, bất an nhìn về phía ông.
Cuối cùng, tầm mắt của nàng trở lại trên mặt cha, oán hận lại hối hận nhìn chăm chú, nàng cắn răng, toàn thân huyết mạch phẫn uất, bụng cồn lên, hận không thể đi lên cắn hắn một ngụm.
Đột nhiên, nàng cất tiếng cười to mà cao vút, “Hiệp nghĩa? Hiệp nghĩa? Đây là cái gọi là bạch đạo hiệp nghĩa?” Tiếng cười đã tràn ngập trào phúng cùng khinh miệt. “Mộ Bạch nói đúng, trên đời này không có người cần giúp, chỉ có súc sinh vong ân phụ nghĩa, đưa tay ra thì bị cắn lại một cái, tựa như các ngươi, các ngươi là súc sinh, súc sinh vong ân phụ nghĩa, không lương tâm, súc sinh không có tính người! Ta sai lầm rồi! Trời biết ta có bao nhiêu hối hận, vậy mà ngày đó ta muốn chàng ra tay cứu các ngươi, căn bản súc sinh không đáng cứu, thế cho nên hôm nay chàng bị súc sinh các ngươi ngày đó hãm hại!”
“Muội muội, chúng ta…” Nhiếp Nguyên Xuân bất an muốn giải thích.
“Câm mồm!” Nhiếp Đông Nhạn rống giận. “Đừng gọi ta, ta không biết ngươi, ngươi chính là một con súc sinh khoác da người, hết thảy các ngươi là khoác súc sinh da người, ta không biết các ngươi, các ngươi chính là đồ súc sinh hèn hạ vô sỉ, ta không biết các ngươi!”
Bỗng nhiên Nhiếp Văn Siêu giận tái mặt. “Nhạn nhi, ta là cha con, con dám…”
“Cha ta? Ta thèm!” Nhiếp Đông Nhạn khinh thường nhổ một ngụm nước miếng vào người hắn. “Ta không có loại cha như ngươi vô nhân vô nghĩa lại không lương tâm, hắn đã chết, hắn đã sớm chết, khi hắn đi tìm khoái hoạt ở trên người tiện nhân khác thì hắn đã chết!”
Từ ngữ cay nghiệt, câu nói khinh miệt, Nhiếp Văn Siêu nghe không khỏi giận tím mặt.
“Ngươi là đồ nghịch nữ, ta muốn đánh…” Vừa mới nói tới đây, bỗng nhiên thấy hoa mắt, trong nháy mắt hắn lại nhìn, hoảng sợ phát hiện Lý Mộ Bạch đã ôm Nhiếp Đông Nhạn bắn ra xa hơn mười trượng, không khỏi hổn hển thất thanh rống to, “Mau đi! Còn không mau chặn đứng hắn, đừng cho hắn trốn thoát đấy!”
Một đám người trước sau vội vàng mà đi, bạt mạng đuổi theo, trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng, nếu là thả hổ về rừng, sau này phiền toái có thể to lắm!
Phía chân trời, đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền, mưa, lại bắt đầu rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.