Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Chương 37: Tình tiết cũ, anh hùng cứu mỹ nhân




Năm nay không phải năm tuổi của hắn đấy chứ? Sao từ đầu năm số Hắc Dạ hắn cứ luôn đen đủi muốn chết, hình như chưa gặp được chuyện tốt lành nào cả. Giờ thì càng hay rồi, lại còn xuất hiện cả tình tiết nam nữ nhà lành gặp phải cảnh bị bọn cường hào ác bá vai u thịt bắp ức hiếp kinh điển trong kịch với tiểu thuyết cơ đấy.
Thế thì tình tiết tiếp theo, hẳn sẽ là một nam hay nữ nào đó xuất hiện, để rồi anh hùng cứu mỹ nhân, hoặc mỹ nhân cứu anh hùng phải không.
Tình với tiết gì chả được….kẻ nào đó mau mau đến cứu hắn đi!
Nói ra lần trước là vì dồn nén trong lòng và tội ác của rượu tác động, Hắc Dạ mới có thể cùng đàn ông làm cái chuyện kia. Nhưng giờ này hắn mở to hai mắt trừng trừng hung ác, thần trí tỉnh táo đến chẳng thể tỉnh táo hơn, trong tình trạnh như vậy, chỉ vừa mới tưởng tượng tới việc bị bàn tay bẩn thỉu của mấy thằng cha này đụng chạm tí tẹo thôi, hắn đã ghê tởm muốn ói, đừng nói đến chuyện đáng sợ kia.
Thế nhưng Hắc Dạ với tay chân đã bị trói hoàn toàn là một chú dê non chỉ đợi người ta đến làm thịt, không có mảy may chút chi năng lực phản kháng, mà thứ thuốc trong rượu vừa bị ép tống vào miệng đang dần dần phát huy tác dụng của nó.
Hắn muốn giết luôn mấy thằng khốn đê tiện này!
Nhắm nghiền hai mắt cố kiềm chế nhiệt độ cơ thể dần tăng vọt, sự hoảng loạn từ từ xâm nhập vào trái tim người đàn ông. Lúc này đương nhiên là bất lực quá rồi, dù cho có cố gắng cũng chẳng thể nào kháng cự lại cảm giác đang dâng trào ấy, thực sự nó sắp giày vò Hắc Dạ phát điên mất.
Làm ơn đi….ai đó mau đến cứu hắn với, bất kể có là thằng gay, là con heo… hay cây củ cải đều được! (gọi người ta cứu theo kiểu này hở )
“Thả anh ta ra.” Giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm, giữa cảnh huyên náo lại trở nên đặc biệt vô cùng, cũng quá mức chói tai, mà sao nghe vào tai Hắc Dạ lại quen thuộc đến thế. Người đàn ông mở choàng mắt, chẳng hiểu tự lúc nào đằng sau tên vạm vỡ đã có một người trẻ tuổi đang đứng.
Quen thuộc dường này, mà lại quá đỗi xa lạ.
Chàng trai trẻ tuổi lạnh lùng, thậm chí còn mang lại chút cảm giác đáng sợ, chính là cái con heo sữa Ngô Hạo An te tua ngốc nghếch trong ấn tượng của Hắc Dạ thật ư? Dẫu vẫn là khuôn mặt ấy, thậm chí cả nụ cười chúm chím vẫn còn đọng trên gương mặt, thế nhưng sao cả mình không thể tìm nổi tí ti ánh sáng mặt trời, mà dày đặc một thứ rét căm cùng nguy hiểm thấm sâu vào cả tủy xương.
Dù cách nhau một khoảng, Hắc Dạ vẫn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm ánh lên trong mắt Ngô Hạo An, miễn bàn đến tên vạm vỡ đang bị súng nhắm vào.
“Ôn con! Đây là địa bàn của tao, vác súng của mày đi đi!” Dẫu rằng mạnh mồn thế chứ khả có tên vạm vỡ thấu tận được sự nguy hiểm của chàng trai ở bên cạnh, chân cũng đã nhũn ra.
Ngô Hạo An vẫn cứ dí súng vào đầu tên vạm vỡ, hé nụ cười mỉm: “Không ai được phép nhúc nhích, có kẻ động đậy là tao sẽ căng thẳng lắm, mà căng thẳng thì chả biết súng có thể cướp cò hay không, ngộ thương thì không tốt đâu đấy.” Rõ ràng cười, nhưng ẩn ý trong lời nói rành rành là sự đe dọa.
Ngô Hạo An không hề quay lại nhìn Hắc Dạ, tay này cầm súng, tay kia rút một con dao ra khỏi túi áo, mắt chẳng cần nhìn cũng cắt đứt sợi dây thừng trói Hắc Dạ đầy chuẩn xác________quả thật chẳng khác nào đang biểu diễn tuyệt kĩ phi dao!
“Còn có thể đi được không?” Con dao trong tay Ngô Hạo An như thể có sinh mạng rụt vào tay áo, bàn tay trống không giữ lấy cánh tay nóng hầm hập của Hắc Dạ.
Người đàn ông gật đầu, gắng gượng đứng sau lưng Ngô Hạo An, cơ thể Hắc Dạ đã bắt đầu suy nhược dần: “Còn có thể.” Cho tới bây giờ, đối với biểu hiện khác thường của Ngô Hạo An Hắc Dạ vẫn còn chút hốt hoảng. Dù sao lần nào gặp người đứng ở trước mặt cũng là một nhóc tì đáng yêu lắm kia mà, chứ không phải một kẻ lạnh giá đeo nụ cười mỉm ở trên mặt.
Rốt cuộc đâu mới thực sự là con người ẩn bên trong Ngô Hạo An? Nói không chừng, y hiện tại mới là y thường ngày.
“Ư…” Não óc dần bắt đầu như sôi, nhiệt độ cơ thể đã từ từ lan đến lý trí, từng chút ăn mòn sự tỉnh táo của hắn. Hớp từng ngụm khí để hô hấp, cũng chẳng có cách nào dập tắt nổi ngọn lửa rạo rực đang thiêu đốt cả cơ thể. Hắc Dạ nắm chặt cánh tay Ngô Hạo An, chỉ sợ lơi tay, hắn sẽ sụp ngã.
“Dạ Dạ…” Tiếng kêu đến là dịu dàng, chỉ tích tắc sau Hắc Dạ rơi vào một lồng ngực tràn đầy sức lực. Hắn chưa từng bao giờ biết Ngô Hạo An thoạt nhìn chẳng hề cường tráng lại có lồng ngực nở nang đến vậy.
Chỉ là giờ này hắn chẳng còn hơi sức để dõi theo những thay đổi của Ngô Hạo An nữa. Trong cơn mơ màng, từ đầu đến cuối hắn được một chàng trai trẻ hơn mình cả chục tuổi ôm vào lòng, bất luận bên cạnh có là ai, bất kể bên tai vang lên những tiếng gào thét thảm thiết đến cỡ nào, từ đầu chí cuối đều được bao bọc bởi một cánh tay vững chãi như tường.
Thật là…
Hắc Dạ hắn lại được bảo vệ, mất mặt quá đi thôi.
Thần trí dần trở nên mơ hồ, chẳng nhớ nổi làm thế nào ra khỏi quán bar, trong ấn tượng chỉ có tiếng nổ như tiếng súng, máu văng khắp nơi, tiếng kêu la thê thảm, sự đánh nhau dữ dội…
Tâm trí hỗn độn hàng bao mảnh nhỏ, càng nghĩ càng thấy mọi thứ rối tung, càng loạn, càng nóng, nóng đến khiến hắn khó chịu quá, sắp điên mất, cơ thể cũng sắp bị thiêu rụi thành tro rồi.
“Dạ Dạ…” Ôm người đàn ông chạy vọt vào phòng, Ngô Hạo An lo lắng nhìn Hắc Dạ đang vùng vẫy như phải chịu đựng một sự đau đớn khủng khiếp. Đối với sự bất lực của bản thân mình, Ngô Hạo An chỉ muốn khóc: “Đều là lỗi của tôi, tôi đến chậm, rõ ràng đã nói sẽ bảo vệ anh suốt đời, vậy mà lại để anh gặp phải tổn thương thế này, tôi nên làm sao bây giờ? Anh nói đúng lắm, tôi thật ngu ngốc mà. ”
“Nóng….” Ý chí đã chẳng còn rõ ràng nữa, Hắc Dạ nắm chặt lấy áo Ngô Hạo An, thân thể nóng rực cứ không ngừng run rẩy từng hồi. Một giọt mồ hôi lăn dọc theo khuôn mặt kiên định xuống cổ, rỏ xuống xương quai xanh để bày trong không khí.
“Nóng?!” Ngô Hạo An thoáng sửng sốt, lập tức dùng một tay ôm ngang người đàn ông chạy vội vào buồng tắm, nhẹ nhàng thả Hắc Dạ vào giữa bồn, Ngô Hạo An vuốt ve trán Hắc Dạ, nói lời an ủi “Sẽ ổn ngay thôi.”
“Hư…” Khi bàn tay Ngô Hạo An vuốt lên trán mình, Hắc Dạ như trút bỏ được gánh nặng buông một tiếng thở khoan khái, mà khi Ngô Hạo An muốn thu tay lại, Hắc Dạ nắm chặt bàn tay Ngô Hạo An không chịu buông ra “Đừng đi…” Dễ chịu quá, cảm thấy dễ chịu quá.
“Tôi không đi đâu, tôi sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.” Ngô Hạo An nhìn người đàn ông yếu ớt trong bồn tắm, người đàn ông ngang tàng này sao lại trở nên mong manh đến thế? Đừng như vậy …Hắc Dạ trong trí nhớ cậu, lúc nào cùng hùng hổ mắng cậu, rồi đánh cậu, nhưng tốt nhất là vậy, chứ không phải sự yếu ớt và bất lực thế này.
Mở nước lạnh, dòng nước buốt giá phun ra khỏi vòi hoa sen, dường như một cơn mưa rớt xuống đỉnh đầu Hắc Dạ, trong tích tắc thấm ướt thân thể hắn. Nhưng dù cho làn nước có rét căm căm cũng chẳng thế hạ bớt dòng máu đang sôi sục.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Nóng quá, thật lạnh…” Da dẻ vẫn nóng rát như cũ, máu cuồn cuộn chảy, nhưng làn nước lạnh giá lại tựa cắt da xé thịt thế này, cảm giác vừa nóng vừa lạnh khiến người đàn ông dường như vừa bị đặt giữa nước với lửa, càng thêm khó chịu.
Áo sơ mi trắng phau ướt đẫm bởi nước thấm trở nên trong suốt, dán vào làn da màu mật ong của Hắc Dạ, dán vào cái cám dỗ và gợi cảm chỉ thuộc về riêng mình hắn, nhất là điểm nổi trước ngực, dường như bị người ta âu yếm mà dựng đứng lên.
Đối với sự cám dỗ như vậy, làm sao Ngô Hạo An không nghĩ đến những điều không nên nghĩ được kia chứ.
Mà dù cho cậu không muốn nghĩ, người đàn ông trong bồn tắm đã lảo đảo nhào về phía cậu rồi…
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.