Chỉ Vì Hoàng Hôn Khó Tìm

Chương 13: Thẩm tiên sinh




Editor: Vanhhh
"Cô Lưu, có thể nói cho tôi biết làm thế nào mà cô nhìn ra điều này vậy."
Vào trong xe, Thẩm Thước tự nhiên rất trầm mặc, qua hơn 10 phút anh mới vỡ lẽ ra: "Chuyên gia tư vấn tâm lý đều thần thánh như vậy sao? Có phải thực ra là cô có thuật đọc tâm?"
"Chỉ có chuyên gia tư vấn tâm lý cực giỏi mới thần kỳ được như vậy." Lưu Hà nói, không biết tại sao cô chợt nhớ đến Thẩm Khâm --- Những lời này đúng là quá đúng trên người Thẩm Khâm rồi. "Không, tôi đang nói đùa thôi, nhưng đối với người trong nghành mà nói, anh Thẩm, anh để lộ hơi nhiều tin tức rồi đấy."
Thẩm Khâm liếc cô cười tủm tỉm, "Ồ? Vậy à?"
"Phải đấy."
"Có thể để tôi nói vài lời không?"
"Anh xác định muốn?"
Thẩm Thước gật mạnh đầu nháy nháy mắt, lộ ra ngây thơ làm cho cô có cảm giác trùng hợp với Thẩm Khâm: "Tôi chắc chắn muốn, tôi tò mò sắp chết rồi."
"Vậy thì được, thật ra rất đơn giản" Lưu Hà khẽ nói: "Đầu tiên, Anh dẫn tôi tới Vọng Giang Các ăn cơm còn rất quen thuộc với quản gia, từ đây có thể thấy anh thường xuyên tới đây." d+đ~l>q@đ
"...Ừ." Thẩm Thước không phủ nhận.
"Chỗ này từ đầu đến cuối bán không gian là chính, nói đến đồ ăn không phải quá xuất sắc, món ăn Pháp dưới tầng dùng thực đơn của Rges. Mặc có danh tiếng lớn nhưng ăn vào sẽ biết mùi vị kém xa so với nhà hàng chính tông ở New York --- Anh Thẩm, anh không có yêu cầu quá gì với đồ ăn, có thể thấy là cũng không phải rất thích mùi vị của Rges. Nói đến không gian thì tầm nhìn cũng không tốt lắm, ngồi xuống là không nhìn thấy phong cảnh sông Giang. Cô gái của gia đình thực sự giàu có từng đi ăn từng xem qua qua chưa chắc sẽ bị danh tiếng của nhà hàng làm mê mẩn, nhưng anh Thẩm anh lại thường xuyên tới đây thì có thể thấy anh thích qua lại với các cô gái có đẳng cấp thấp hơn mình. Trên phương diện tâm lý học đó có thể là biểu tượng của lòng tự tôn thấp. Nhưng mà tạm thời chưa vội quyết định, rất nhiều hoa hoa công tử (playboy/ con nhà giàu) cũng thích chọn những con mồi có đẳng cấp thấp hơn mình cho dễ ra tay dễ chấm dứt."
Thẩm Thước cười rộ lên, nhưng Lưu Hà nhìn thấy tay cầm vô lăng của anh nắm chặt.
"Nhưng mà anh Thẩm, anh nói với tôi là anh có thành kiến với người tốt nghiệp từ trường học danh tiếng, điều này không phải nói dối. Tôi nhìn ra đây là một trong những khúc mắc trong lòng anh Thẩm. Đối với học sinh học trường có tiếng, anh tự nhiên có cảm giác chán ghét, loại tình cảm này rất cá nhân hóa. Tôi đoán sự nghiệp học hành của anh Thẩm chắc là bình thường, không thể vào được trường top đầu. Đây cũng là một biểu hiện của lòng tự tôn thấp, chán ghét lòng tự tin không đủ để che giấu." Cô tiếp tục nói: "Thực ra thì anh Thẩm anh tuổi trẻ tài cao, có cuộc sống tốt hơn 99% người trên thế giới này, tại sao anh còn phiền não về cái này chứ? Kết hợp với kỷ niệm thời thơ ấu của anh và Thẩm Khâm, tôi mạnh dạn phỏng đoán --- Thẩm Khâm là nguồn gốc làm anh không có cảm giác tự tin, người anh cùng trải qua thời thơ ấu với anh là nguồn gốc làm anh áp lực. Anh ấy là cháu đích tôn, được ông nội và ba coi trọng, đoạt lấy sự quan tâm của mẹ, tất cả đã làm anh cảm thấy bất công, còn anh ấy thì có IQ cao và thành tích tốt làm cho anh càng cảm thấy thất bại. d+đ~l>q@đ Thẩm Khâm hầu như không có nghe giảng, bình thường hay chọc giận cậu nhưng thành tích lúc nào cũng tốt. Trong gia tộc, người thân họ hàng khó tránh khỏi ganh đua so sánh, mà không bằng được Thẩm Khâm là cái phiền phức nhất, chắc chắc anh đã bị ba mẹ làm cho áp lực rất lớn, mà chuyện anh ấy vào được Mit càng làm mọi việc hỏng bét."
Cô cười cười: "Tất nhiên còn có một vài xích mích đã xảy ra mà cậu không nhắc đến làm cho khúc mắc càng nặng, nhưng mà tôi xem tư liệu thực tế thì tất cả những chuyện này chỉ có một giải thích như vậy ---- Anh ấy là khúc mắc thời thơ ấu của anh, có sức ảnh hưởng đến tận bây giờ, nếu không khi anh ấy đã trở thành "phế nhân", dưới tình huống "người và vật đều vô hại" sao anh còn hận anh ấy sâu đậm như vậy, đến nỗi nhắc đến thời điểm anh ấy túng quẫn còn khó che dấu biểu tình vui sướng khi người gặp họa?"
"Còn về chuyện  anh hẹn tôi có mục đích riêng cũng không có gì để nói nữa, anh căm ghét Thẩm Khâm như vậy thì sao có thể đối xử bình thường với chuyên gia tư vấn của anh ấy?" Lưu Hà nói, cô quan sát nét mặt của Thẩm Thước --- Các đốt ngón tay của anh đã trắng bệch, "Nhưng mà tôi rất tò mò, Anh Thẩm, nếu như tôi điều trị cho Thẩm Khâm có tiến bộ, lại bị cậu thuận lợi bắt được, anh tính qua tôi làm gì với anh ấy?"
        "À------"
Bắp thịt trên má Thẩm Thước nhảy lên, Lưu Hà phỏng đoán dưới chân anh ta vô thức dùng lực, bởi vì tốc độ của xe đang ngày càng nhanh, cô có chút kinh ngạc --- Thẩm Thước không phải căng thẳng vậy chứ? Lẽ nào nhắc đến Thẩm Khâm đã khuấy động tâm trạng của anh ta, làm cho cậu ta vô thức quay lại tình huống sợ hãi lúc nhỏ?d+đ~l>q@đ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.