"Đến đây, ký tên vào biên bản đi", một cảnh sát trẻ trầm mặt nói, "Ký tên xong thì sang phòng bên cạnh xếp hàng chụp hình, lấy quần áo tạm giam mặc vào, từng người một, không được đi lung tung —— Ông kia! Muốn làm gì, nói ông đó, rút tay ra, ông muốn làm gì? Ông muốn làm gì, tôi hỏi ông đó!"
Thẩm Tam ngượng ngùng, rút tay ra khỏi túi áo, "Không có, không làm gì cả. . ."
Cảnh sát nhìn ông ta vài lần, "Hừ —— cởi áo khoác, lấy điện thoại di động ra, đang nghĩ gì không biết, một đám người mà ban ngày ban mặt vào nhà người ta cướp bóc, không biết camera giám sát đã thu hết hình ảnh của các người rồi sao? Đủ để các người ngồi tù mấy năm. . . Đi đi!" d/đ/l/q/đ
"Này, anh cảnh sát, chúng tôi như vậy cũng tính là cướp sao?" Một tên vest đen không nhịn được lộ ra giọng nói quê mùa, "Anh nói là có camera giám sát, vậy anh không xem video à, trên tay mấy anh em chúng tôi toàn là tiền! Làm gì có tên cướp nào mang tiền vào nhà người khác để cướp chứ?"
"Không phải cướp thì là gì?" Anh cảnh sát trừng mắt, "Người bị người hại đã nói rồi, quyền tự do cá nhân bị hạn chế, bị ép buộc mở cửa nhà —— Này nạn nhân, đúng không?"
Lưu Hà vui vẻ gật đầu giữa một đám người vừa giận dữ vừa xấu hổ, thong thả nói, "Đương nhiên là đúng."
Ánh mắt của Thẩm Tam gần như muốn ăn thịt cô, nhưng cảnh sát không để ý, "Thấy không, người bị hại nói rồi, không phải bị cướp vậy các người chuẩn bị cưỡng hiếp à. Tội cưỡng hiếp sao? Được thôi, sửa khẩu cung lại một chút vậy, cưỡng hiếp tập thể vậy thì tội nặng thêm, tuyên án ít nhất ba năm trở lên, các người ngồi đàng hoàng cho tôi."
"Đừng đừng đừng!" Thẩm Tam lại xuất chiêu thường dùng khi đi phá dỡ, đối với cảnh sát ông ta cũng biết co biết duỗi ——
Lúc mới vào cục cảnh sát còn muốn ra oai, "Cậu biết tôi là ai không?'
Cảnh sát thờ ơ trả lời: "Cho dù ông là vua chúa cũng bị bắt, ông nghĩ cảnh sát thành phố S chúng tôi ăn chay à?"
Nghe được câu nói này, Thẩm Tam như được khai sáng, muốn phối hợp bao nhiêu thì phối hợp bấy nhiêu, "Là cướp, là cướp, bốn trăm vạn kia là —— là cướp được! Cục cảnh sát cứ tịch thu tiêu hủy đi, đừng để nó tiếp tục làm hại người dân —— "
"Bớt nói nhảm đi!" Vị cảnh sát trẻ tuổi nói, "Đi đi đi, đi chụp ảnh đi."
Anh ta đuổi sáu bảy người ra ngoài, quay người lại rót nước cho Lưu Hà, thái độ rất khách khí, nhưng lại không cho cô xem hồ sơ lập án, biên bản vừa rồi cũng tùy tiện nhét vào ngăn kéo, "Cô đợi một chút, luật sư bên kia sẽ đến ngay, cô và anh ta nên bàn bạc vấn đề khắc phục hậu quả như thế nào."
Lưu Hà sao cũng được, âm thầm gật đầu: Thế lực của nhà họ Thẩm ở Thượng Hải quả nhiên không thể xem thường.
Cô đi ra ngoài đợi cô Chu: Lần này cô Chu có thể coi là được xem náo nhiệt của nhà họ Thẩm, không biết cô còn có thể nói nhà họ Thẩm là 'Các thành viên trong gia đình luôn luôn hoà thuận' hay không.
Ở khu tiếp khách, cô cũng giống như những người trẻ tuổi khác, cúi đầu nghịch điện thoại di động, nhưng động tác ấn phím cũng không tích cực, giống như đang đợi cái gì đó.
Khoảng mười phút sau, có người ho bên cạnh cô.
"Cô Lưu." Chủ tịch bất động sản Tân Hải - Thẩm Hồng nói, "Thật sự vô cùng xin lỗi, hôm nay đã gây thêm phiền phức cho cô."
"Chủ tịch ——" Lưu Hà không giấu được vẻ kinh ngạc, đứng dậy và bắt tay Thẩm Hồng, "Chút chuyện nhỏ này, sao có thể làm phiền ông đích thân đến đây."
Rời khỏi căn biệt thự số 24, Thẩm Hồng ăn mặc càng hiện đại hơn nhiều, thái độ của ông đối với Lưu Hà cũng ngầm thân thiết hơn một chút, "Ở đâu chứ, cô Lưu khách sáo rồi —— việc tiếp theo Tiểu Chu sẽ lo liệu, cô chờ tôi một chút, tôi đưa cô về nhà trước, được không?"điedanlequydon
Lưu Hà đường nhiên sẽ không từ chối, việc ở nhà họ Thẩm, dù là tình nguyện hay không tình nguyện thì hiện nay xem ra cô đã bị cuốn vào rồi, đã như vậy thì biết càng nhiều càng có thể giữ thế chủ động.
#
"Nói thật, chuyện hôm nay khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ." Thẩm Hồng nói chuyện với Thẩm Hán, chỉ kéo dài vài phút ông đã quay trở lại, vừa đi vừa nói chuyện với Lưu Hà, "Không thể quản lý tốt người trong nhà, gây thêm phiền phức cho cô Lưu rồi."
"Không sao!" Lưu Hà thành thật nói, "Ngược lại đây cũng không phải là lần đầu, chỉ là lần này Ba tiên sinh gây ra ầm ĩ quá lớn mà thôi."
Thẩm Hồng nhìn Lưu Hà cười, đương nhiên ông không cảm thấy ngạc nhiên, "Đứa em trai thứ ba này của tôi đúng là không hiểu chuyện, nếu không cũng không đến nỗi lớn tuổi như vậy rồi mà chỉ có thể làm vài việc nặng nhọc. Trước tiên để cho nó bình tĩnh vài ngày ở trong trại tạm giam —— chuyện này ông cụ đã biết rồi, toàn bộ quá trình đều đã nghe được."
Nói đến đây Thẩm Hồng nhìn Lưu Hà, giống như đang chờ đợi phản ứng của cô, "Khi nào em Ba ra ngoài, nhất định nó sẽ cho cô một lời giải thích, cô Lưu cô có thể yên tâm."
"Chủ tịch đang nhắc nhở tôi cái gì phải không?" Lưu Hà nở nụ cười, "Tuy giải thích nhiều lần cũng thấy nhàm chán, nhưng tôi vẫn phải nói, mối quan hệ giữa tôi và quý công tử không phải như các người nghĩ, tôi cũng tuyệt đối không có dã tâm gả vào nhà giàu, nên ông cứ yên tâm."
"Tôi có gì mà không yên tâm chứ?" Thẩm Hồng nở nụ cười, "Khâm Khâm có thể có người bạn gái như cô đó là phúc phận của nó —— "
Quả nhiên ông ta cũng lựa chọn bỏ qua câu nói của cô, "Hơn nữa, bây giờ đã là thời đại nào rồi, lại không phải tuyển tú trong cung đình, còn muốn xuất thân trong sạch. Có cũng được không có cũng được, nói chung, mặc kệ cô Lưu có bí mật gì, đối với tôi đều giống nhau, chỉ cần cô có thế khiến Khâm Khâm hạnh phúc, tôi đều chúc phúc cho các người. Chỉ là quan niệm của ông cụ còn hơi cổ hủ, nếu như thật sự có bí mật gì, nếu có thể giấu thì nên giấu đi."
Lưu Hà nhìn Thẩm Hồng thêm vài lần, gương mặt Thẩm Hồng đầy vẻ mỉm cười, bình tĩnh đối diện với cô, khắp người tràn ngập hai chữ 'Từ phụ', thậm chí còn có hào quang mờ nhạt của 'Thánh phụ', chiếu sáng chúng sinh.
Thẩm Tam so với anh trai của ông ta đúng là không thể nào sánh bằng: Nhìn quần áo của Thẩm Hồng, cách ăn nói và các chi tiết nhỏ khác đã biểu hiện ra tính cách, giữa ông ta và sự khai sáng cách nhau đến mười vạn tám ngàn dặm, cũng làm khó ông ta có thể diễn xuất được tấm chân tình như thế này.
Lưu Hà dễ dàng lật đổ Hoàng Long*, "Ông Thẩm, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cuối cùng các người đang tranh giành cái gì, có liên quan gì đến tôi? Đã đến bước này, không bằng ông trực tiếp nói rõ với tôi đi."
(*Hoàng Long hay phủ Hoàng Long: đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch).
"Cô Lưu, cô có suy nghĩ gì không?" Thẩm Hồng hỏi ngược lại.
Lưu Hà không thể nào không biết ông ta đang chụp mũ cô, nhưng cô đột nhiên cảm thấy mất hứng, không muốn tranh luận với Thẩm Hồng —— để chơi trò chơi trí tuệ với người nhà họ Thẩm, cô có một ứng cử viên sáng giá hơn.d.đ.lqđ
"Tôi nghe nói tại đại hội cổ đông năm nay, lão tiên sinh sẽ chuyển nhượng phần lớn cổ phần trong tay." Cô nói thông tin cô hỏi được từ Thẩm Thước, "Từ hành động đến nhà của Ba tiên sinh, tôi mạo muội suy đoán, hình như lão tiên sinh có ý định chỉ định Thẩm Khâm là người tiếp nhận cổ phần, có đúng không?"
Thẩm Hồng lộ ra nụ cười mơ hồ, ông ta không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại, "Thẩm Thước đã nói với cô như vậy sao?"
Lưu Hà hơi ngạc nhiên: Cô không hề nói đến Thẩm Thước, nói như vậy không phải Thẩm Hồng biết được động tĩnh của người nhà họ Thẩm, mà thật ra là rõ như lòng bàn tay, mà hai cha con Thẩm Hồng và Thẩm Thước thân thiết hơn so với những gì cô nghĩ.
"Anh ta chỉ nói một nửa." Cô không tranh cãi, bình tĩnh thừa nhận, "Nửa phần sau là do tôi đoán."
"Cô Lưu thật sự rất thẳng thắn." Ý cười của Thẩm Hồng càng thêm sâu, "Cô đoán không sai —— ông cụ có ý định tặng cổ phần cho Khâm Khâm, hoặc ít nhất cũng lộ ra chút biểu hiện theo hướng này."
Đôi mắt ông ta chuyển đến dán chặt trên mặt Lưu Hà, "Cô Lưu, thứ chúng ta đang nói đến bây giờ có giá trị là 180 tỷ nhân dân tệ, cô có thể tưởng tượng ra được quy mô của khối tài sản này hay không?"
Trong lúc giao tiếp với người nhà họ Thẩm, thế lực mạnh nhất vẫn là lão tiên sinh, nhưng Thẩm Hồng cũng được chân truyền của cha. Trong mắt của ông ta, Lưu Hà thật sự có thể cảm nhận sức mạnh của con số 180 tỷ này.
Nhưng từ lâu cô đã quen sống sót dưới áp lực, đẳng cấp lão tiên sinh cũng không thể áp đảo cô huống chi là Thẩm Hồng?
"Thực tế thì đối với người bình thường, 10 vạn hay 180 tỷ chẳng qua chỉ là con số chênh lệch, thậm chí là quá cao không thể với tới. Ngược lại, còn không bằng mấy trăm ngàn có thể chạm đến trái tim của bọn họ." Cô thong thả nói, "Nhưng, đúng là tôi hiểu rõ ý của ông, chủ tịch, theo những vụ án mà tôi đã tiếp xúc cho thấy, con số thấp như 1200 vạn cũng đủ mua tính mạng của một số người. Đặt 180 tỷ ở trước mặt, tôi e là không ai có thể phá vỡ được điểm mấu chốt của mình."
Thẩm Hồng không che giấu được sự tán thưởng, "Cô Lưu quả là 'Lan tâm huệ chất'* —— tuy nói như vậy còn hơi mạo muội, nhưng biết được chuyện này rồi, cô đối với Thẩm Hán cũng không căm tức như vậy, đúng không? Thật ra hắn cũng không có nhiều ác ý, chỉ là đầu óc quá đơn giản, cuối cùng vẫn không mất đi nhân tính."
(*Lan tâm huệ chất: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường chỉ những người cao quý, thanh khiết).
Lưu Hà nở nụ cười, "Chủ tịch, tôi tha thứ hay không tha thứ cho Thẩm Hán tiên sinh, quan trọng như vậy sao —— ông muốn tôi ở trước mặt lão tiên sinh nói tốt cho ông ta sao?"
Thẩm Hồng cũng cười, thái độ của ông ta đối với Lưu Hà càng ngày càng tự nhiên và thân thiết, "Không tốt sao? Dù thế nào đi nữa thì em Ba cũng lập không ít công lao vì cái nhà này, hay nói là không có công lao cũng có khổ lao. . . Trong lòng ông cụ cuối cùng vẫn có chút yêu thích nó, điều này cô cũng có thể thấy mà."
Giọng điệu của ông ta đối với cô có chút không đúng, lập trường ước chừng đã lặng yên thay đổi —— giống như những thay đổi trong gia đình, Lưu Hà tự xem lại bản thân: Có phải vô tình cô đã toát ra khí chất ham tiền, đến nỗi chủ tịch cho rằng khi nhìn thấy 180 tỷ này cô sẽ dốc hết lòng để trở thành vợ của Thẩm Khâm.
"Tôi ——" Cô nói, ánh mắt vô tình lướt qua cửa sổ, "—— Xin lỗi tài xế, cảm phiền dừng lại.". ngôn tình hoàn
Hai người trên xe vừa đi vừa nói, đã đến cửa chung cư của Lưu Hà, một chiếc xe Mercedes-Benz nhìn rất quen mắt đang lặng lẽ đậu trong bóng chiều. Tốc độ lái xe của tài xế vốn rất chậm, bị cô hét lên một tiếng, theo bản năng vẫn chạy băng băng về phía trước cách đó không xa mới ngừng lại.
Lưu Hà và Thẩm Hồng nhìn nhau —— Thẩm Hồng nhìn theo ánh mắt của cô, cũng nhận ra chiếc xe kia, "Chủ tịch, ông muốn xuống xe cùng với tôi sao?"
Theo thường lệ, chỗ ngồi ở vị trí lái xe của chiếc Mercedes-Benz vẫn trống rỗng, chỉ có một chiếc mũ treo trên lưng ghế, ám chỉ sự tồn tại của búp bê bơm hơi, Thẩm Hồng thu lại ánh mắt và lắc đầu đầy ẩn ý. "Người trẻ tuổi các người nên cố gắng qua lại."
Khi người đàn ông trung niên nóng lòng muốn đẩy thuyền làm mai mối thì khuôn mặt thật sự đáng ghét. Lưu Hà bất đắc dĩ, không muốn phản ứng, đóng cửa xe, chiếc Cadillac lặng lẽ rời đi, quẹt qua chiếc Mercedes-Benz đi thẳng đến đường lớn không chút lưu luyến.
Cô đi về phía chiếc Mercedes-Benz, lông mày nhíu lại: Từ cửa sổ phía trước nhìn kỹ, chỗ ngồi phía sau dường như cũng không có ai.
Thẩm Khâm chạy đi đâu rồi? Tin nhắn cũng không trả lời, mấy ngày nay anh hoàn toàn không có tin tức gì, thậm chí theo dõi cô hay là bảo vệ cô cũng hoàn toàn ngừng lại —— Nếu không, cô làm sao có thể tiến vào vòng vây của Thẩm Tam, Thẩm Khâm tự nhiên sẽ loại bỏ chướng ngại cho cô.
Sau khi lấy hết can đảm để 'bày tỏ', ý thức của bản thân trở về, trong lòng lại lo lắng khiến anh trở nên vô cùng ngượng ngùng, không biết làm sao đối mặt với cô? Hay là anh hối hận vì mình nhất thời kích động? Cho dù như thế nào, đây cũng là một bước tiến lớn về mặt xã giao và nó rất dễ tác động đến tâm lý của Thẩm Khâm. . .
Lông mày Lưu Hạ chợt nhíu chặt, hình như cô nghe thấy tiếng động nhẹ từ trong xe, giống như có người đang… rên rỉ khe khẽ.
Nếu cẩn thận nghe giống như ai đó đang nói với chính mình 'Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?. . .', dường như được lặp đi lặp lại.
Âm thanh từ phía sau xe truyền đến, Lưu Hà nhìn xuyên qua cửa sổ xe, hoàn toàn không nói nên lời: Ở hàng ghế cuối cùng của xe, có một con tôm lớn đang cuộn tròn ở đó, tuy không nhìn thấy mặt, nhưng không còn nghi ngờ gì về thân phận của người này.
Để trốn nàng, cốp xe cũng dám chạy đến, Thẩm Khâm, anh…có cần làm như vậy hay không? dien dan lequydon
Nói chuyện to lớn như vậy nhưng hành động lại hoàn toàn giống như một gã lùn —— không, dùng từ gã lùn cũng không đủ để hình dung. Đây hoàn toàn là một gã khổng lồ trong ngôn ngữ, một hạt bụi trong hành động. . .
Vì không muốn gây thêm áp lực cho Thẩm Khâm và chèn ép thần kinh của anh, Lưu Hà lùi lại mấy bước, không tiếp tục tới gần cửa sổ xe, trong chốc lát, cô thật sự muốn dùng câu nói này để mở đầu: 'Ngay cả mặt mũi cũng không dám nhìn, anh dự định theo đuổi tôi như thế nào?'
Nhưng sau một lúc suy nghĩ, cô vẫn lựa chọn thái độ ôn hòa hơn —— đối với động vật nhỏ, cần phải bảo vệ.
'Này' Cô lặp lại những gì đã nói ở trước cửa sổ, lại lặp một lần nữa, nhưng giọng điệu tế nhịn hơn —— đương nhiên chỉ là một câu nói đùa, 'Không phải đã nói sẽ bảo vệ tôi sao, lúc tôi cần anh nhất thì anh đã ở đâu vậy?'