rong bóng đêm, Mộng Ngữ Diên nhìn trái nhìn phải cũng không biết đi hướng nào, hơn nữa, dọc theo đường đi thái giám, cung nữ đặc biệt nhiều, Ngữ Diên nghĩ rằng, đúng là bóc lột a, tư bản chủ nghĩa chính là như vậy, thái giám cung nữ làm cái gì mà nhiều thế a, quả thực lãng phí tài nguyên thôi!Mắt thấy người đến càng lúc càng nhiều, ngẫm mình tránh ở phía sau cái cây thật sự có điểm khó coi. Bất kể nàng tùy tiện vào một cái phòng ở nhìn xem. Kết quả là, dựa vào thân thủ mạnh mẽ , nàng rất nhanh tránh được nhóm bất nam bất nữ này, lắc mình một cái tiến nhập vào trong một căn phòng, tùy tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.Hoàng cung chính là không giống với Sở phủ, cho dù là phòng trống đều là đèn đuốc sáng ngời, dù sao không sợ tiền cháy.Trong phòng ở, nàng quan sát khá lâu, phòng rất lớn, hơn nữa hình như không có ai, đi vào bên trong, nhìn vách tường được trang hoàng màu vàng nàng cảm thấy phi thường chói mắt.Đang nhìn xem cách bài biện trong phòng có vẻ cao quý thanh lịch, hơn nữa có rất nhiều bộ sách, nơi này không phải là thư phòng đi? Sẽ không , trong Hoàng cung thư phòng làm sao có thể đơn sơ như vậy? Theo hiểu biết của nàng, ít nhất cũng phải rất lớn tương tự Tàng Thư Các a.Di? Đây là cái gì? Nhìn trên bàn bầy đặt một chiếc hòm gỗ, tiềm thức của nàng liền biết bên trong nhất định có cái gì, vì thế, liền đi tới mở ra hòm, một giây sau, nhiều loại trang sức xuất hiện trước mắt.“Wow, đẹp quá nha” cầm lấy một cái trâm cài, nàng bắt đầu xem xét , thật sự đẹp quá nga, mặt trên khắc một đóa hoa trông rất sống động, giống như hoa thật, tinh xảo như thế nàng liền yêu thích không buông tay, nhìn rất tốt nha, quả nhiên Hoàng cung so với Sở phủ có tiền nha, tùy tiện một gian phòng ốc cũng có rất nhiều bảo bối.Một giây sau, nàng bắt đầu tìm kiếm xem còn vật gì khác, nhìn thấy thứ tốt liền bỏ vào trong túi quần của chính mình, “Ta không phải lấy nga, ta chỉ là cảm thấy đẹp mặt, lấy về nhìn xem mà thôi” nàng một bên thu dọn đồ đạc vừa hướng chính mình nói nói.“Ngươi là ai?” Đột nhiên trong phòng vang lên một thanh âm nam hùng hậu, Mộng Ngữ Diên bị hù vật trong tay ‘ lạch cạch ’ một tiếng rơi trên mặt đất, tiếp theo nhanh chóng xoay người chống lại một đôi con ngươi đen sâu thẳm không thấy đáy nhìn đến thất thần .Chỉ thấy hắn có khuôn mặt trơn bóng trắng nõn , lộ ra góc cạnh rõ ràng lãnh tuấn, đôi mắt quả thực giống thủy tinh ngâm trong nước trong suốt, khóe mắt lại hơi hơi giơ lên, có vẻ quyến rũ, thâm thúy mê hoặc đồng tử yêu mị cùng mắt hợp thành một loại cực đẹp kỳ diệu, phong tình, đôi môi mỏng manh, sắc đạm như nước.Namnhân đẹp như vậy lập tức trong đầu nàng liên hê tới Sở Hạo, bọn họ. . . . . . Bọn họ làm sao có thể giống nhau như vậy? Tiếp theo nàng vội lắc lắc đầu vung tay lắc không hiểu , lại nhìn nhìn bộ dạng của hắn, quần áo màu đen, giày màu đen, tóc là cột chắc , trong tay còn cầm một thanh kiếm, xem ra, hẳn là một thích khách.“Gào khóc cái gì, ngươi đang ở đây trộm này nọ” Mộng Ngữ Diên lớn tiếng nói.Ách? Lời của nàng làm cho hắn ngây ngẩn cả người, đến tột cùng là ai ở đây trộm này nọ?Ngữ Diên thấy hắn thất thần nhìn mình, liền ngồi xổm xuống đem đồ vật nhặt lên, lôi kéo tay hắn hướng bên cạnh đi đến, “Hừ, được rồi, ta bất kể ngươi là đến ám sát ai a, ta sẽ không gây trở ngại cho ngươi, tốt như vậy rồi, chúng ta chia nhau một chút” nói xong, nàng trong túi quần lấy ra một ít bảo bối đưa cho hắn.“Đại ca, đêm nay Hoàng cung có rất nhiều người, ngươi vẫn là ngày khác đến ám sát đi, hạt châu này đủ ngươi ăn cả đời, tốt lắm, cứ như vậy được rồi, ngươi không cần cảm kích ta, ta làm người tốt cũng không lưu danh tự ” nói xong, nàng đứng dậy xem lại trong túi quần đã có những thứ gì.