Chia Cho Em Một Cái Đuôi

Chương 18: Có ma khí




Editor: Panda
Beta: LinhNhi
Thực ra khuôn mặt của Bạch Tiểu Hồ không hề thay đổi, chỉ là trước đây rất trắng trẻo thuần khiết, bây giờ trên người còn thêm màu sắc, hơn nữa cô còn có tâm tư ăn mặc xinh đẹp sáng sủa, cả người lập tức trở nên tươi sáng hẳn ra, đương nhiên làm người khác thấy khác biệt.
Cô không thèm để ý Ứng Miểu đang nghẹn họng, hết sức hối hận vì hành động tặng miễn phí một chiếc váy xinh đẹp. Bạch Tiểu Hồ đứng nhìn mấy người không nói gì, nghiêng đầu khó hiểu hỏi: “Các cô tìm tôi à?”
Chặn cửa một cách hùng hồn như vậy, như thể muốn tìm một người nào đó để đánh nhau.
Chẳng qua cô không sợ đánh nhau, cô đã bổ sung rất nhiều linh khí đấy.
Một vài người phụ nữ: “…” Oai oai (tiếng kêu gào của nhiều người), ngay cả nghiêng đầu cũng đáng yêu!
Ứng Miểu khôi phục lại giọng nói của mình, nở một nụ cười miễn cưỡng: “Để tôi giới thiệu một chút, người này là…”
Chỉ là cô ta còn chưa nói hết câu, lập tức thấy những người phụ nữ cao lớn thô ráp này hơi đỏ mặt mà cúi đầu, chỉnh tóc, kéo quần áo, rồi ngước lên nở một nụ cười ngượng ngùng.
Trần Đáo vẫn giữ được sự kiềm chế cuối cùng, chỉ là sự kiềm chế của cô ta khiến cô ta không được tự nhiên quay đầu lại, lại nhịn không được mà lén nhìn.
Ứng Miểu: “…”
Cái này còn chưa tính, Thời Tiễn ở đằng sau mọi người đi ra, bước đến trước mặt Bạch Tiểu Hồ, vươn tay ra: “Xin chào, tôi tên là Thời Tiễn, không biết cô tên gì?”
Bạch Tiểu Hồ ngẩng đầu lên nhìn, cô đang mang giày cao ít nhất tám cm, nhưng người phụ nữ này vẫn cao hơn cô một chút, có thể cao tầm một mét tám. Cảm nhận được sự thân thiện của đối phương, cô cũng vươn tay: “Xin chào, tôi tên là Bạch Tiểu Hồ.”
Thời Tiễn nở một nụ cười gượng gạo, Ứng Miểu thề rằng đây là lần đầu tiên cô ta thấy người lạnh lùng này cười, thậm chí cô ấy còn ít cười hơn Lục Át.
Đôi mắt của Thời Tiễn hơi sáng lên, nói chậm rãi: “Thật là một tên rất hay, tên đẹp, người càng đẹp hơn.”
Ứng Miểu: “…”
Thời Tiễn: “Tôi cảm thấy trên đầu cô còn thiếu một chút đồ vật, kỹ thuật tết tóc của tôi rất tốt, cô có muốn tôi giúp không?”
Bạch Tiểu Hồ sờ lên mái tóc rối tung, rõ ràng cũng không ngờ đến đề tài lại chuyển sang cái đầu của mình, mơ màng: “À… được.”
Thời Tiễn: Thật mềm mại, thật dễ thương!
Cô ấy trịnh trọng dẫn Bạch Tiểu Hồ vào phòng: “Tết tóc công chúa đi, tôi đã nghĩ ra cách làm rồi.”
Ứng Miểu: “…”

Sau khi nghe tiểu đội Thắng Thiên gặp chuyện, Lục Át đi qua.
Khi anh đi đến, sự hỗn loạn đã lắng xuống, nhưng đáng tiếc là hơn mười mấy thành viên của tiểu đội Thắng Thiên đã bị lây nhiễm.
Trước khi Lục Át đến gần, anh đã nghe tiếng khóc lóc và những lời chửi rủa giận dữ của tiểu đội Thắng Thiên.
“Đội trưởng Lục!”
“Lão đại!”
Những người của tiểu đội Trọng Dương khó xử đứng xung quanh, thấy Lục Át đi đến thì vừa mừng vừa sợ mà vội vã nhường đường, nhìn về phía sau Lục Át. Trời ơi, chị đại trong truyền thuyết đâu rồi?
— Tại sao chỉ có một mình lão đại vậy?
— Cậu ngốc à, chị đại đến đây làm gì, nhất định là đang nghỉ ngơi trong đội, chắc là đang tán gẫu với đội phó Ôn.
— Trời ơi, chúng ta bỏ lỡ cơ hội gặp mặt đầu tiên rồi, thật đáng tiếc.
Tiểu đội Trọng Dương tiếp tục tán dóc bằng ánh mắt, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng người bị lây nhiễm và ánh mắt tràn đầy căm thù của bạn bè thân thích, họ thở dài dập tắt suy nghĩ buôn chuyện.
Đội trưởng của tiểu đội Thắng Thiên nhìn thấy Lục Át bước đến, lập tức đi ra đón, ánh mắt đỏ ngầu nói: “Anh Lục, anh hãy giải quyết việc này giúp chúng tôi, tiểu đội Tàn Huyết quá trớn rồi!”
Lục Át nhìn người đàn ông đang bị trói, nhốt trong lồng sắt, đứng đó cười một cách điên cuồng. Đó là người đã bị lây nhiễm, sắc mặt trở nên xám đen, ánh mắt cũng trở nên đục ngầu, sắp trở thành zombie rồi. Máu trên tay, người, miệng của hắn chắc chắn là máu của người trong tiểu đội Thắng Thiên.
Lục Át nói: “Đây là người của tiểu đội Tàn Huyết?”
“Đúng vậy! Tôi đã thấy người này trong tiểu đội Tàn Huyết. Anh biết đấy, chúng tôi và tiểu đội Tàn Huyết có chút quen biết, nhưng ai ngờ bọn họ lại làm ra trò lừa bịp như vậy. Khi người này vào, vừa thấy người là cắn…” Đội trưởng Thắng Thiên nói xong lại nghẹn ngào.
Đây là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, tên là Tưởng Thắng Thiên, từng được Lục Át cứu giúp. Lúc đầu cậu ta cũng muốn gia nhập tiểu đổi Trọng Dương, nhưng đằng sau cậu còn có một nhóm anh em, Lục Át không muốn làm tiểu đội Trọng Dương quá lớn, vậy nên anh đã không đồng ý.  Người này lập tức tự lập nên tiểu đội Thắng Thiên, địa bàn không chỉ ở gần tiểu đội Trọng Dương, mà mọi phương diện đều noi theo tiểu đội Trọng Dương.
Vì điều này, bình thường Lục Át và tiểu đội Trọng Dương đều nhìn về phía bên này nhiều hơn, ai ngờ lại xảy ra sự việc như vậy.
Bên kia có hơn mười mấy người bị nhiễm, đã cam chịu số phận của mình mà bị những đồng đội cũ của mình trói lại, bạn bè thân thích ở bên cạnh khóc thảm thiết. Cho dù là người đã quen với sống chết, nhìn cảnh này cũng cảm thấy lòng nặng trĩu.
Bên này, cũng có người của tiểu đội Trọng Dương đỏ mắt.
Một người đàn ông có khuôn mặt chữ điền kiên nghị đi đến bên người Lục Át: “Lão đại, tôi cũng đã từng nhìn thấy người này, đúng là có xuất hiện trong tiểu đội Tàn Huyết. Nếu là do tiểu đội Tàn Huyết phái đến, loại chuyện này không thể nhân nhượng được.”
Hôm nay có thể đánh lén tiểu đội Thắng Thiên, ngày mai có thể đánh lén nơi khác. Tiểu đội Trọng Dương của họ là cái gai trong mắt của nhiều người, khó nói rằng một ngày nào đó không bị trả thù như vậy. Làm sao có thể đề phòng kẻ xấu hàng ngày được, cách làm độc ác như vậy, nhất định phải nghiêm khắc đàn áp xuống.
Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia khát máu, chỉ cần một mệnh lệnh của Lục Át, anh ấy ngay tức khắc có thể giết chết tiểu đội Tàn Huyết và chặt đầu tên đội trưởng khốn khiếp đó.
Lục Át suy nghĩ một chút, nói: “Dư Cẩn.”
Người đàn ông mặt chữ điền trầm giọng đáp: “Có!”
Lục Át: “Anh dẫn mọi người đi bao vây tiểu đội Tàn Huyết, cho phép họ vào nhưng không được rời đi.” Dư Cẩn suy nghĩ: “Đã hiểu, chỉ bao quanh và không làm gì.”
Lục Át nhìn đám người tìm một người: “Lâm Đào.”
“Có!” Một người đàn ông tuấn tú với mái tóc xoăn tự nhiên bước ra khỏi hàng.
“Cậu hợp tác với Dư Cẩn để mời đội trưởng Mạc và một vài đội phó của tiểu đội Tàn Huyết đến, có thể mời ai thì mời, nhưng đội trưởng Mạc nhất định phải đến, dù sao cũng là người của bọn họ, bọn họ phải đưa ra một lời giải thích.” Anh bình tĩnh nói.
Lâm Đào nở nụ cười: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ ‘mời’ họ đến thật tốt.”
Lục Át lại nói: “Bao Tử.”
Một thiếu niên mặt búp bê bước ra, cười nói: “Lão đại, tôi làm gì?”
Lục Át nói: “Mời đội trưởng Chu và Lâm Trường đến.” Anh theo bản năng muốn xoa khẩu súng ở thắt lưng mình, lại phát hiện khẩu súng đã được tặng cho người khác, cũng đã bị bóp đến bẹp dúm như sắt vụn rồi.
Anh dừng một chút: “Làm ra một việc độc ác như vậy, dù sao cũng phải thông báo một tiếng.”
Hai chân thiếu niên chập lại một: “Bảo đảm làm tốt!”
Trong chốc lát, hầu hết những người trong tiểu đội Trọng Dương đều được điều động đi. Người của tiểu đội Thắng Thiên cũng tràn đầy phẫn nộ và hung hăng nói rằng họ sẽ góp sức tham gia.
Lục Át không quan tâm đến những việc nhỏ đó, nói với Tưởng Thắng Thiên: “Cậu cử một ít người ra ngoài để thăm dò rõ ràng về những việc từng xảy ra, danh tính lý lịch của người này, phải tìm hiểu rõ người nhà, bạn bè và những người thân thiết của anh ta. Đặc biệt là tìm hiểu xem hôm nay anh ta đi cùng ai, đi đâu, bị lây nhiễm như thế nào. Nếu là bị lây nhiễm khi ở ngoài, ai đã kiểm tra khi anh ta vào căn cứ, anh ta đã đi đâu trước khi tới đây và có nhân chứng nào không.”
Lục Át nhìn qua lồng sắt, nói chậm rãi: “Cho dù là hành vi tự phát hay bị người khác xúi giục, đều sẽ lưu lại dấu vết, ngoài ra, cậu kể lại quá trình anh ta đi vào như thế nào, và một lần nữa kể lại chi tiết kỳ nghỉ với tiểu đội Tàn Huyết.”
Tưởng Thắng Thiên lau mặt: “Vâng.”

Bạch Tiểu Hồ bị vây quanh và dày vò một hồi lâu mới xong, khi nhìn vào kiểu tóc của mình trong gương, cô lập tức ngẩn người.
Tay nghề của Thời Tiễn thật sự rất khéo léo, cô ấy tết một vài bím tóc đuôi cá ở một bên tóc và vòng chúng ra sau đầu cùng phần tóc phía sau, tạo cảm giác tầng lớp bồng bềnh, hơn nữa, tóc cô vừa nhiều vừa dày, tất cả đều tôn nên kiểu tóc rất sang trọng này.
Ngoài ra xung quanh còn có một hàng kẹp tóc với những viên kim cương xanh biếc, những viên kim cương và chiếc mũ nồi có chỉ bạc ở trên sẽ ánh lên tia lóng lánh mờ ảo khi di chuyển, trông rất xinh đẹp và trang trọng.
Thời Tiễn còn sử dụng một dải băng màu xanh biếc cố định mũ nồi trên tóc, dài rũ xuống dưới, tung bay nhè nhẹ theo chiều gió.
Cuối cùng, Thời Tiễn uốn cong những lọn tóc ngắn mỏng mà cô ấy cố tình để lại trên trán cô, vậy là một kiểu tóc công chúa đã ra đời!
Một kiểu tóc vừa đơn giản lại không mất đi sự thanh lịch, dù có dày và lộn xộn nhưng vẫn mang một vẻ đẹp ngăn nắp sạch sẽ.
Cùng với vầng trán đầy đặn mịn màng của Bạch Tiểu Hồ, lông mi dày như lông quạ, đôi mắt vừa to tròn vừa đen láy, cũng như khuôn mặt xinh đẹp thanh tú và cái cổ thanh mảnh duyên dáng, thật hoàn mỹ!
Ánh mắt của Thời Tiễn long lanh nhìn cảnh đẹp trước mắt này. Bạch Tiểu Hồ ngước lên nhìn cô ấy: “Được chứ?”
Đôi mắt đó trong sáng và nghiêm túc, mang theo sự mơ hồ tin tưởng như lúc đầu, làm cho Thời Tiễn nhịn không được mà véo lòng bàn tay mới ổn định được mà nói: “Được.”
Bạch Tiểu Hồ lập tức thở ra một hơi, sờ đầu mình: “Như vậy có kì lạ không?”
Trong tộc của họ, chỉ những hồ ly đã lập gia đình mới làm tóc cho họ.
Nhưng cô cũng biết rằng ở đây không có xem trọng việc như vậy, chỉ là khi thấy cô có chút không quen.
Những người phụ nữ khác đã đứng xung quanh từ đầu đến giờ: “Không kỳ lạ, không có kỳ lạ đâu, trông rất đẹp.”
Thời Tiễn nói: “Kiểu tóc này phù hợp với chiếc váy của cô hơn.”
Trần Đáo ngồi xa nhất, nhưng cũng không quá hai mét, nghe vậy cũng lặng lẽ gật đầu.
Ứng Miểu ngồi bên cạnh đã lặng người rồi, thậm chí còn nghi ngờ đầu óc của mình có vấn đề hay không, vậy mà cô ta lại ngồi ở đây lâu như vậy nhìn bọn họ làm đi làm lại và nói ra đủ loại lời khen.
Cô ta đứng lên: “Chúng ta đi xuống đi, căn tin chắc hẳn đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi.”
Dù có ăn mặc đẹp như thần tiên đến đâu, khi ngồi trong nhà ăn đầy dầu mỡ cũng sẽ không còn khí chất nữa. Ứng Miểu đã không còn hiểu rõ suy nghĩ của mình, nhưng dù sao cô ta cũng không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa. Cô ta thật sự cần một người nào đó đứng lên chỉ ra rằng cách ăn mặc của Bạch Tiểu Hồ là lỗi thời để củng cố lòng tin và tam quan* của mình.
*Tam quan: gồm Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan -> quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.
Thời Tiễn lạnh lùng nhìn cô ta một cái, khi ánh mắt nhìn sang Bạch Tiểu Hồ lại trở nên rất dịu dàng: “Vậy đi xuống thôi.” Xinh đẹp như vậy nên để càng nhiều người nhìn thấy!
Bạch Tiểu Hồ đứng lên, con gà nhỏ tự nhiên bay vào vòng tay của cô.
Thời Tiễn cau mày, như vậy làm hỏng tạo hình rồi, nhưng cô ấy không nói gì cả.
Một vài người xuống lầu, Bạch Tiểu Hồ cảm thấy những người phụ nữ đang đi theo cô có một chút hơi nhiệt tình, nhưng họ chân thành hơn Ứng Miểu nhiều, vì vậy cô rất thích họ, còn hỏi họ một vài vấn đề.
Cửa thang máy “tích” một tiếng mở ra, hiện tại là hoàng hôn, mọi người đã hoàn thành công việc và trở về. Đại sảnh của khách sạn có không ít người, cả trai lẫn gái, tất cả đều nhìn sang và dán chặt mắt vào Bạch Tiểu Hồ, lộ ra vẻ kinh ngạc đến ngẩn người.
Trần Đáo đi bên cạnh Bạch Tiểu Hồ, cảm thấy rất có thể diện.
Ứng Miểu thấy nhiều người, ánh mắt sáng lên. Nhiều người như thế chắc chắn sẽ khó chịu khi nhìn Bạch Tiểu Hồ như thế này. Cô ta phấn khởi, hắng giọng vừa định nói chuyện, Bạch Tiểu Hồ lại như nhận thấy cái gì đó mà nhìn đến một phương hướng.
Con gà nhỏ cũng kêu một tiếng, nhìn về phương hướng đó.
Ở đó, cách đây không xa, có ma khí! Hơn nữa nó vừa mới được sản sinh ra.
Con gà nhỏ “chi chi” một tiếng, ở trong tay Bạch Tiểu Hồ di chuyển một chút: ma khí tươi mới, hương vị thơm ngon, muốn ăn!
———–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.