Ta rất thích Định Châu, vì thế tìm một
căn phòng nhỏ chuẩn bị ở lại một thời gian. Nhưng nhìn nồi niêu trong
phòng bếp, ta đứng hình. Nhớ hồi ở nhà Triệu Tấn, Triệu bà bà vốn bất
chấp tất cả cứ nhét này nhét nọ vào tay người khác rồi phân công nghĩa
vụ lao động, nhưng sau khi nhìn thấy hậu quả ta gây ra ở phòng bếp nhà
bà, cộng thêm dạy dỗ mấy lần mà vẫn thấy khói khét cuồn cuộn trong gian
bếp, về sau cũng không dám cho ta nấu nướng gì nữa.
Mọi người đều nói, đến nữ nhân khéo tay
còn khó có thể thổi cơm khi không có gạo, huống chi nữ nhân vụng về ta
đây thật sự là nhìn thấy gian bếp đã đau đầu. Nhưng mà, có nhà rồi,
không thể suốt ngày ăn ở bên ngoài đi? Vì thế, ta nhờ vợ chồng Vương đại thẩm nhà bên sang giúp đỡ.
Ta nói với
mọi người rằng mình đến từ một thành nhỏ phía nam, tìm người thân nương
tựa, có điều không hỏi được tin tức của người thân, cũng may còn ít tiền đủ để sống tằn tiện qua ngày. Vương đại thẩm rất quý mến ta, bà nói cô nương đáng thương, ta nhất định sẽ tìm nhà chồng tốt ở Định Châu cho cháu. Đối với hành động giả mạo khuê nữ còn tân của mình, tự ta cũng xấu hổ
một thời gian, nhưng không còn cách nào, thói đời xô đẩy, nếu để người
ta biết thân phận khí phụ của ta, chắc chắn ta không có chốn dung thân.
Ta vật vờ nghe Vương đại thẩm tính toán
kết đôi uyên ương cho ta, vô số lần nhắc tới một đại phu ở Bách Thảo
đường, nhưng bù lại Vương đại thẩm có tài nấu nướng rất tuyệt, đặc biệt
là món bánh nướng, ngửi đã thấy ngon, ăn vào càng ngon.
Vợ chồng Vương đại thẩm có một con trai
một con gái, con trai mấy năm trước bị gọi đi xuất chinh, cũng may cứ
nửa năm liền báo tin bình an về một lần, con gái lấy chồng năm ngoái, gả cho một thương gia vùng khác, thành Gia Châu chẳng thiếu gì những
thương gia đến từ vùng khác.
Hai nước mở cửa biên thùy để buôn bán,
những khu chợ sầm uất được đặt ngoài thành Định Châu khoảng mười dặm,
một tháng họp hai lần, phần lớn các giao dịch là đổi đồ, không ít thương nhân tới tấp đến đây để bán tống bán tháo các mặt hàng tơ lụa hay đồ cổ thừa thãi trong nước, tìm mua một ít quần áo trang sức của nước ngoài,
khi về đem sang tay cũng được chút tiền. Cũng vì thế, thành Định Châu
mới có cảnh phồn vinh náo nhiệt như hôm nay.
Định Châu là một thành trấn cởi mở, ở
trong thành lúc nào cũng có thể bắt gặp người trong nước hay người nước
ngoài, ngay cả tướng lĩnh nước láng giềng cũng thường xuyên ra vào thành Định Châu. Vương đại thẩm dặn ta tốt nhất không nên ra ngoài một mình,
bởi vì không ít kẻ buôn người rình rập bắt các cô nương ngây thơ về nước hắn làm nô lệ, hoặc bán vào lầu xanh kỹ viện.
Thấm thoắt, tháng năm náo nhiệt ồn ã đã
đến. Hôm nay là tiết Tiểu Mãn, Vương đại thẩm mua ít Hà Thủ Ô, hái cải
đắng ngoài vườn, chuẩn bị làm bữa ăn đặc biệt cho ngày này. Tiểu Mãn là
một trong hai mươi bốn tiết, đến vào mùa hè khi cây trồng đã sắp kết
trái, quả đang dần dần mẩy, nhưng vẫn chưa chín hẳn. Người nơi đây khá
coi trọng tiết Tiểu Mãn, đặc biệt là đồ ăn, phải ăn nhiều đồ đắng một
chút, một là thể hiện thời kỳ giáp vụ sắp trôi qua, hai là ăn nhiều đồ
đắng có thể thanh lọc cơ thể.
Tháng năm từ xưa đến nay vẫn được gọi là
‘tháng độc’, mà ngày năm tháng năm cũng chính là tiết Đoan Ngọ, được
xưng là ‘đứng đầu chín độc’. Ngày này, mọi người đều uống rượu Hùng
Hoàng, nước lá Ngải để ngừa bệnh dịch, thời nhà Chu có ghi lại như sau:
“Mùng năm tháng năm, dùng Lan tắm rửa.”[1] Còn ‘Hoàng đế nội kinh’ viết rằng: Ba tháng hè, cây cối trổ hoa, trời
đất giao mùa, vạn vật phồn thịnh. Đêm nằm sớm dậy, ngày không bực bội,
làm cho suy nghĩ không giận, làm cho tài hoa trở thành xuất sắc, làm cho tinh thần thoải mái, nếu quan tâm hướng ngoại, thuận theo khí hè, hình
thành phương pháp lâu dài. Nếu làm trái sẽ hại thân, mùa thu sốt rét,
thu hoạch thiếu người, Đông Chí bệnh nặng. Đây chính là đạo lý dưỡng
sinh của mùa hè.
Sau Tiểu Mãn không lâu là đến tiết Đoan
Ngọ, nhà nào cũng bận rộn gói bánh ú, đeo túi lá Ngải, thêu hầu bao túi
gấm. Ta bỏ cuộc, bảo rằng mình không biết thêu, Vương đại thẩm giật mình nhìn ta nói, chắc cháu là tiểu thư nhà nào ở phía Nam rồi. Ta nhướng mày, bà cũng đoán đúng tám chín phần.
Đua thuyền rồng là một hoạt động truyền
thống, vào ngày này, người trong thành Định Châu hầu như đều tụ tập ở
ven hồ nước trong thành, từ xa đã có thể thấy thuyền khắc đầu rồng, bởi
vì màu vàng tươi và vàng sẫm đều là màu kỵ của hoàng gia, cho nên thân
thuyền sơn màu vàng xanh, dáng thuyền hẹp dài, chỉ có chỗ cho ba người
ngồi. Bỗng nghe thấy một tiếng pháo vang, vẻ mặt mọi người đều trở nên
hưng phấn.
Ta đứng giữa đám người, nhìn ngang nhìn
dọc mà không thấy tình hình đằng trước, nhưng không muốn bỏ qua buổi náo nhiệt này, bèn cố sức lách lên trên đám người, cho đến lúc không khí bị rút cạnh, phổi đau như bị kim châm, cách mạng mới thành công, ta đứng ở hàng đầu tiên.
Chiêng trống khua lên vang trời, mặt đất
dưới chân dường như cũng rung động. Tiếng hoan hô trong đám người ngày
một to hơn, ánh mắt đều nhìn chằm chằm hơn mười con thuyền rồng đang
lướt nước thần tốc, lớn miệng gào thét, nhảy nhót, hưng phấn đến đỏ cả
mặt. Các cô nương lấy ra chiếc khăn thêu mình yêu thích nhất, vung vẩy,
mùi hương lan tỏa từng đợt. Ta cũng bị tình cảnh hưng phấn xung quanh
ảnh hưởng, cùng mọi người hăng hái kêu gào nhún nhảy, mặc kệ ai giẫm
chân ai, cũng mặc kệ ai huých phải lưng ai, mọi người dồn sức gào cố
lên, hy vọng thuyền rồng mình thích có thể về đích đầu tiên.
Một chiếc thuyền rồng tựa như mũi tên rời cung, bứt lên trước các thuyền còn lại, nhanh chóng lao về bờ. Hở? Vì
sao người mặc áo trắng ngồi đầu trông lại quen vậy? Càng tới gần đích,
tiếng hoan hô càng lớn, vẻ mặt mọi người cũng càng hưng phấn, ta không
có cơ hội tìm bất kỳ ai để hỏi.
Bóng trắng hơi nghiêng đầu nhìn sang
hướng này, tuy chỉ là một cái liếc mắt, nhưng ta vẫn thấy rõ, mặt phù
dung, mắt hoa đào, môi đỏ khẽ hé, nhưng nét cười trên môi không có vẻ
yêu nghiệt như dĩ vãng mà trở nên điềm đạm tao nhã, tóc thắt bằng lục
ngọc quan, rủ tua màu xanh, tay áo trắng phần phật theo chiều gió. Chúng ta đã bao ngày không gặp rồi, Hoa Thành Cẩm? Hóa ra ngươi cũng đến Định Châu.
Ta chưa kịp ngẫm xem mình đang có tâm
trạng gì, một bóng xanh bỗng vọt qua trên đám người, mũi chân chạm nhẹ
mặt nước, sau đó cấp tốc bay đến bóng trắng đầu thuyền. Là Thanh Loan!
Trong đầu xẹt qua bộ dáng lúc trước Hoa Thành Cẩm chật vật rơi xuống
nước vì bị nàng ta hại: “Cẩn thận!”
Xung quanh rất ồn ào, ta còn không nghe
rõ tiếng hô của mình. Chỉ tích tắc sau, bóng trắng rơi xuống nước trong
một tư thế vô cùng thảm hại, bóng xanh bay sang bờ bên kia.
Ta nhẹ lòng, khả năng bơi của Hoa Thành
Cẩm hẳn không tệ. Các đại hán trên thuyền rồng liên tiếp nhảy xuống nước cứu người, người trên bờ nhao nhao chửi rủa, khi hán tử thô lỗ và nữ tử hào sảng phương bắc mắng người thì quả không thể khinh thường, mắng hồi lâu mà không bị lặp lại, hơn nữa tất cả còn đồng tâm mắng nữ tử áo xanh quấy nhiễu cuộc đua thuyền rồng.
Hình như Thanh Loan cũng biết mình đã bị
đám đông phẫn nộ, lên bờ một chốc đã bỏ đi mất dạng. Một tiếng hoan hô
cất lên, đã có chiếc thuyền rồng khác về đích. Cô nương xinh đẹp thướt
tha ngượng ngùng đeo túi thơm tự thêu vào cổ nam tử trong lòng…
Hai hán tử nhô đầu lên mặt nước, trên vai còn khoác một cánh tay, người ở giữa không phải Hoa Thành Cẩm thì ai!
Hoa Thành Cẩm được đặt nằm ngửa trên bờ, đã có người đi gọi đại phu…
Không ít cô gái tỏ ra lo lắng sốt ruột, một vài người bàn luận:
“Rốt cuộc là ai đã hại Hoa đại phu…”
“Hoa đại phu thường xuyên bị hãm hại, người tốt như thế sao lại xúi quẩy vậy…”
…
Mắt thấy sắc mặt Hoa Thành Cẩm nằm trên
mặt đất ngày càng xanh, đại phu thì chưa thấy bóng dáng, ta không thể
không đứng ra làm ngựa chết chữa ngựa sống, chỉ huy hán tử bên cạnh lật
úp Hoa Thành Cẩm lại, sau đó bảo hán tử làm tư thế quỳ một chân xuống
đất, nhằm vào giữa lưng Hoa Thành Cẩm, sau đó nện thật mạnh…
“Ộc” một tiếng, nước bị nôn ra. Lát sau,
được mọi người nâng đỡ, Hoa Thành Cẩm đứng lên. Hắn mơ màng nhìn quanh
bốn phía, ánh mắt dừng trên người ta, nở nụ cười yếu ớt, hai tay ôm
quyền: “Đa tạ cô nương cứu giúp.”
Một tiếng gọi ‘cô nương’ như dội nước
lạnh lên đầu ta, ta lờ mờ hiểu được vì sao hắn lại có nét cười nho nhã
khiêm nhường, hơn nữa còn không biết bơi: “Ngươi không phải Hoa Thành
Cẩm?”
[1] Mùng năm tháng năm, dùng Lan tắm rửa: Vào tiết Đoan Ngọ thì dùng cây
Bội Lan đun nước tắm gội, dùng để thuyết minh phẩm cách cao thượng của
Khuất Nguyên.