Nghĩ đến đây, ta không khỏi dừng bước,
đại khái là không muốn Hoa Thành Vân lại trở thành kẻ chết thay xui xẻo
đi, còn mơ hồ nảy sinh ý tưởng bênh vực kẻ yếu vì hắn.
Thanh Loan trà trộn vào đám đông, vẻ mặt
giống hệt mấy nữ tử xung quanh, biểu cảm có phần hưng phấn, ánh mắt dịu
dàng như nước, nếu không phải gần đây ta nhạy cảm với màu xanh, trong
chốc lát quả thực không nhận ra được nàng. Chẳng lẽ Thanh Loan thích Hoa Thành Vân? Nhưng không phải nàng thích Hoa Thành Cẩm sao?
Ta bất đắc dĩ lắc đầu, ngẫm cho kỹ cũng thấy có lý, diện mạo giống nhau như đúc, phẩm hạnh của ca ca lại tốt hơn đệ đệ nhiều lắm, ai cũng sẽ chọn Hoa Thành
Vân thôi. Có điều, ta thật sự thật sự thật sự không thích Thanh Loan.
Nữ tử này rất kiêu ngạo, rất ngang ngược, rất không biết chừng mực. Nàng thoạt nhìn phóng khoáng tự tại, nhưng
thực tế lại núp dưới ánh hào quang của gia tộc, lột đi lớp da ấy, nàng
không là gì cả. Sự kiêu ngạo của nàng chẳng qua chỉ là thế lực khổng lồ
của gia tộc, sự ngang ngược của nàng chẳng qua chỉ là theo ta thì sống
chống ta thì chết, sự không chừng mực của nàng chẳng qua chỉ là không
bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác. Không biết vì sao, ta cứ
nhìn nàng không vừa mắt!
Khi ở cùng Hoa Thành Cẩm, ta có thể cười
nhạo hắn, trêu chọc hắn. Nhưng với Hoa Thành Vân, nam tử tao nhã này, ta thật sự không muốn để Thanh Loan tiếp xúc với hắn, dây dưa với hắn. Đây là lần đầu tiên ta có cảm xúc bài xích mãnh liệt đến thế với một nữ tử, cho dù là lúc đối mặt với Dương Vi, ta cũng có thể ung dung đối đáp,
nhưng với Thanh Loan ta chẳng có nổi một chút cảm xúc tích cực nào.
Có lẽ nhiều chuyện xảy ra khiến ta trở
nên gay gắt, có lẽ Thanh Loan luôn lộ vẻ tươi cười chế giễu như có như
không cùng ánh mắt không coi ai ra gì, khiến ta nảy sinh ý tưởng hung dữ muốn lột vòng hào quang và sự kiêu ngạo của nàng xuống chà đạp dưới
chân, cuối cùng ta cũng hiểu được phần nào tâm tình của La Thanh Thanh.
Nhìn chằm chằm bóng người kia trong chốc
lát, ta ra khỏi Bách Thảo đường. Trên đường tấp nập người qua lại, tiếng rao hàng sôi nổi, ánh dương rực rỡ chiếu đến lóa mắt, ta vươn tay che
đầu, về nhà.
Vương đại thẩm sang hỏi ta có gặp Hoa đại phu hay không, ta bảo bên cạnh hắn có nhiều cô nương lắm, cháu chen không nổi nên đành cầm thuốc về. Vương đại thẩm tiếc rẻ, bà nói: Phó cô nương, ta thấy cháu là cô nương tốt, nhưng cô nương lớn rồi phải lấy chồng, cháu không có người thân nào để nương tựa ở trong thành này, số
tiền ít ỏi cũng không thể nuôi cháu cả đời, một cô nương độc thân về sau sẽ sống thế nào chứ? Không bằng nhanh chóng tìm một người vừa giàu vừa
tốt tính, còn có thể xứng đôi với dung mạo của cháu.
Ta tò mò, chẳng lẽ Hoa Thành Vân là người có gia sản giàu có ư?
Vương đại thẩm gật đầu, bà nói phàm là hiệu thuốc có tên Bách Thảo đường ở phương bắc, chín phần mười đều là cửa hàng của Hoa Thành Vân.
Chuyện này khiến ta hơi kinh ngạc, không khỏi hoài nghi, hỏi Vương đại thẩm rằng hắn có nhiều cửa hàng như vậy mà không ra ngoài tuần tra sao?
Vương đại thẩm vén lại tóc mai bên tai, nghĩ một lúc rồi nói: Đúng thế, Hoa đại phu chưa bao giờ ra khỏi thành Định Châu, hơn thế, ngày
nào cũng có rất nhiều người trong thành Định Châu chờ hắn chẩn bệnh, cả
người từ nơi khác đến nữa, Hoa đại phu không rảnh đi đâu hết.
Buổi chiều ta hắt xì và ho khan vài
tiếng, Vương đại thẩm hỏi có phải ta bị cảm phong hàn hay không. Ta chỉ
cảm thấy cổ họng khó chịu, hơi khô hơi rát, lắc đầu nói uống nhiều nước
chắc sẽ không sao.
Ai ngờ đến chạng vạng lại bị sốt, tự sờ
trán cảm thấy hơi nóng, người vừa mỏi vừa đau, không còn một chút sức
lực nào cả, mí mắt sụp nặng, rất muốn ngủ. Mơ hồ nghe thấy tiếng kêu
hoảng hốt của Vương đại thẩm, ta gắng gượng mở mắt, thấy vẻ mặt lo lắng
của bà. Bá bảo cô nương này, bị bệnh sao không nói tiếng nào, trán nóng quá, cháu không tìm đại phu nhỡ bị sốt cao thì sao?
Ta muốn mở miệng nói chuyện, lại phát
hiện cổ họng như bị nhồi bông, khù khụ hồi lâu, cảm thấy nóng rát, lời
nói ra hệt như tiếng cưa gỗ rèn rẹt. Ta chỉ có thể khều khào, đại thẩm không cần tìm đại phu, trong nhà không có nhiều tiền, tìm một ít vỏ cây liễu đun nước uống là được rồi.
Đây không phải lần đầu tiên ta bị cảm
phong hàn, cảm phong hàn giống như cảm cúm, trước khi đến Định Châu ta
đã bị vài lần. Đôi khi uống mấy ngụm nước ấm là có thể khỏi, nếu nghiêm
trọng hơn bị sốt, phu xe liền đun vỏ cây liễu cho ta uống, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Vương đại thẩm nói, cô nương nói gì
vậy, e là sốt mê sảng rồi, vỏ cây liễu đun nước sao có thể uống bừa,
chúng ta vẫn đủ tiền trả thuốc cảm phong hàn, cho dù cháu có xót chút
tiền kia thì đại thẩm ta đây cũng phải mua cho cháu.
Ta thấy cưỡng lại vô ích, liền không cãi
nữa, ngủ lúc nào chẳng hay. Trong lúc mông lung cảm thấy bên cạnh có
người, rất ấm áp, rất quen thuộc, khiến cho người ta không nhịn được
muốn dựa vào, muốn rơi nước mắt. Ta cố gắng mở mắt để nhìn xem người nọ
là ai, nhưng ánh mắt tựa như bị bịt một tầng lụa trắng, chỉ có thể thấy
loáng thoáng bóng hình. Ta nghĩ rằng hỏng rồi, hay là ta bị bệnh thương
hàn, không chữa trị kịp thời nên bị mù.
Dường như nhận thấy cảm xúc nôn nóng bất
an của ta, người bên cạnh cầm tay ta, bàn tay ấm áp hơi thô ráp, ta giật mình rồi lại lơ mơ. Bóng trắng mơ hồ bỗng nhạt nhòa, nước mắt ta ứa ra, thân thể không còn chút sức lực, đến dụi mắt cũng không làm được, chỉ
riêng việc khóc thút thít đã rút cạn toàn bộ hơi sức. Đột nhiên có tấm
vải ấm đặt lên mắt, một phần của nó che mũi ta, ta hé miệng thở, cảm
thấy miệng đắng chát không chịu nổi, vô cùng khổ sở, nhưng hình như cổ
họng đỡ đau hơn.
Ta hỏi: “Ai vậy?”
Một giọng nói mang theo ý cười truyền đến: “Là tại hạ, nghe nói cô nương bị bệnh nên đến thăm.”
“Là Vương đại thẩm bảo phải không? Phiền ngươi quá. Bây giờ ta nói được rồi, ngươi mau trở về đi.”
Ý cười trong tiếng nói càng đậm hơn: “Bệnh của cô nương chưa khỏi, cần tĩnh dưỡng vài ngày trên giường.”
Ta miễn cưỡng đáp: “Ta biết, bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ mà!”
“Cho nên không thể sốt ruột.”
“Ừm.” Đột nhiên nhớ đến ánh mắt, ta hơi
lo lắng: “Hoa đại phu, mắt của ta có thể bị thương tổn gì không? Vừa rồi ta nhìn không rõ lắm.”
“Không sao, đây là ảnh hưởng của cảm phong hàn, giảm sốt sẽ hết.” Giọng nói ôn hòa của hắn khiến người ta có thể an tâm.
Sau đó Hoa Thành Vân không nói phải rời
đi, ta cũng không lên tiếng nữa, dường như đã quên tay còn bị người ta
nắm, cứ như vậy lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Khi mở mắt ra lần nữa, phát hiện tấm vải
kia còn phủ lên mắt, ta liền kéo xuống, là một chiếc khăn màu trắng. Mũi của ta vẫn tắc như trước, nhưng tâm tình lại vui vẻ vì thị lực hồi
phục. Động đậy tay trái, hình như bị cái gì đè lên, quay đầu lại nhìn,
ôi chao, một đầu tóc đen.
Người nọ cũng tỉnh, hắn đứng thẳng dậy,
hơi mơ màng nheo mắt, thấy ta nhìn hắn không chớp, ý cười lại ‘trèo’ lên khuôn mặt dịu dàng của hắn: “Phó cô nương tỉnh rồi, thân thể đã đỡ hơn
chưa?” Sau đó túm tay ta để bắt mạch.
Tim ta đập thình thịch: “Sao sao sao sao, sao ngươi lại ở đây?” Nói xong lại thấy không đúng: “Sao tối qua ngươi lại không đi?”
Hoa Thành Vân vẫn mang vẻ mặt không màng
sóng gió: “Hôm qua tình hình của Phó cô nương vô cùng nguy hiểm, tại hạ
cần phải ở bên để đề phòng bất trắc.” Ngừng một chốc mới nói tiếp: “Bây
giờ Phó cô nương đã giảm sốt, chỉ cần uống thêm ít thuốc, vài hôm nữa sẽ khỏe hẳn. Phó cô nương không cần lo lắng vấn đề danh tiết, tại hạ là
đại phu, thường xuyên trải qua chuyện này, huống chi còn có Vương đại
thẩm giúp tại hạ chăm sóc cô nương, không để cô nương tổn hại một chút
nào.”
Lúc này ta mới để ý đến Vương đại thẩm
gục trên cái bàn gần đó, đang ngủ rất say, không khỏi cảm thấy thẹn
thùng, còn nóng hơn cả khi phát sốt.
Đánh thức Vương đại thẩm, Hoa Thành Vân
viết đơn thuốc, bảo lát nữa sẽ sai Nghiêm Đông đem thuốc sang đây. Lòng
ta rất áy náy, liền nhờ Vương đại thẩm tìm lấy ít tiền từ trong y phục
của ta.
Hoa Thành Vân cười nhẹ: “Phó cô nương hoàn cảnh nghèo khó, chút phí tổn nho nhỏ cứ để tại hạ gánh vác đi.”
Ta nhìn hai lượng bạc vụn trong tay Vương đại thẩm, càng cảm thấy áy náy. Chắc chắn Vương đại thẩm đã kể hết lời
than nghèo kia của ta cho hắn. Hoa Thành Vân quả thực không phải người
dễ chơi, dùng lời nói của ta để quay ra trêu chọc lại.