ằm nghỉ trên giường một thời gian, thân
thể dần dần khoan khoái, Hoa Thành Vân ngày nào cũng đến một lần, nếu
thật sự bận không đến được thì sai Nghiêm Đông thay hắn sang trông ta.
Lúc đầu ta còn cảm thấy không quen, nhưng sau cũng hiểu chẳng có gì là
không tốt.
Đã mấy hôm rồi cứ gặp ta là Vương đại
thẩm lại hớn hở vui mừng, ý của bà là khen ta đã biết cách ganh đua.
Thôi, coi như ta sinh bệnh không đúng lúc, làm sao được.
Đợi tới lúc
cơ thể khỏe mạnh có thể ra khỏi nhà, Vương đại thẩm liền dặn đi dặn lại, muốn ta mang ít đồ sang cảm tạ Hoa Thành Vân. Ta bĩu môi, nhớ tới lời
chế giễu của Hoa Thành Vân hôm nọ, không khỏi nảy lên tính cáu kỉnh trẻ
con: Không đi, cháu làm gì có tiền mua quà cảm ơn cho hắn?
Vương đại thẩm dí trán của ta nói, chưa từng thấy người nào không chịu kém cạnh như cháu, mấy trái đào trên
đường, tốn hai ba đồng tiền là mua được rồi, Hoa đại phu tận tâm tận lực với cháu thế, còn bỏ qua thông lệ trước kia, cháu nên biết là Hoa đại
phu không bao giờ đến tận nhà để chẩn bệnh cả, cho dù bệnh nặng đến đâu
cũng không đi.
Ta không đồng ý, bỗng nhiên lại bật cười
một tiếng, nghĩ rằng tám phần là vì Hoa Thành Vân có tướng mạo tuấn mỹ,
từng có người mượn danh nghĩa chẩn bệnh mà đùa giỡn hắn, cho nên mới có
luật bất thành văn này. Nói vậy Hoa Thành Vân cũng rất đáng thương, ta
dứt khoát quăng nóng giận ra sau đầu, vui mừng phấn chấn đi ra ngoài.
Vẫn còn sớm, buổi sáng là lúc hắn đang
xem bệnh, nhớ tới đoàn người dài ngoằng kia, cộng thêm các cô nương ‘như hổ như sói’ có ‘ánh mắt thèm thuồng’, ta rùng mình một cái, tốt nhất
vẫn nên chờ qua giờ cao điểm hẵng qua đó. Tình cờ thế nào hôm nay lại là ngày họp chợ, ta mới khỏi bệnh, chưa thể chịu được mệt nhọc, loạng
choạng men theo đường đi ra khỏi thành, lúc chậm chạp đến được các gian
hàng đã là gần trưa. Liếc thấy một chỗ bán quả sơn trà, chủ sạp đang lắc lắc đầu, không ai thăm hỏi thăm sạp hàng của ông ấy.
Quả sơn trà là sản vật phía nam, vị ngọt, có thể là phương thuốc trị ho. Ở phương bắc tất nhiên hiếm người biết,
nhất là thành Định Châu thuộc vùng biên cương phía bắc, còn vào thời đại tin tức chưa lưu thông thế này, mua quả sơn trả quả thực là một chuyện
không sáng suốt.
Ta tiến đến hỏi giá, chủ sạp thấy có
người quan tâm bèn mở miệng sư tử chào giá trên trời. Ta cười lạnh một
tiếng, quay người bước đi, trong lòng hiểu được vì sao quả sơn trà ăn
rất ngon lại không bán được. Chủ sạp thấy tình hình không ổn, vội vàng
gọi ta lại, nói muốn thương lượng giá.
Ta cò kè với ông ta một hồi, mới giành
được cái giá chỉ cao hơn giá phía nam một chút. Chủ sạp trông khá ủ rũ,
ta tò mò hỏi mới biết, thì ra chủ sạp muốn đưa quả sơn trà phía nam đến
chợ lớn để bán, kiếm thêm chút tiền, xui là dù đã thúc ngựa phi nhanh,
đến Định Châu cũng đã hỏng mất một nửa, chủ sạp chỉ đành đẩy giá cao
lên, nào ngờ mấy người phương bắc chưa từng thấy quả này bao giờ, chỉ
nhìn chứ không mua. Chủ sạp thở dài một tiếng, lần bán sơn trà này chắc
sẽ thất bại.
Ta âm thầm kinh ngạc, ý tưởng rất hay,
chỉ là không thực tế lắm. Khuyên chủ sạp thêm mấy câu, ta mới tiếp tục
đi dạo các hàng khác.
Đợi đến khi cảm thấy mệt mỏi ta mới trở
về thành, lúc gần tới Bách Thảo đường quả thực không thể nhấc nổi chân,
cho dù không muốn thế nào đi chăng nữa thì ta cũng phải vào trong ngồi
nghỉ một lát, huống chi ta còn ôm theo một bao sơn trà vừa to vừa nặng
như thế.
Vừa vào cửa ta liền sửng sốt, Hoa Thành
Vân đang nói chuyện với một nữ tử, tình cờ ta cũng biết nàng kia, đúng
là Thanh Loan. Tuy Hoa Thành Vân mỉm cười, nhưng chỉ khiến người ta cảm
thấy lãnh đạm. Còn chưa kịp quan sát tỉ mỉ, hắn đã thấy ta, vội vàng lên tiếng gọi, thái độ thân thiện đến mức tự ta cũng nhận thấy là đối đãi
khác biệt.
Thấy Hoa Thành Vân không để ý đến mình,
Thanh Loan chen vào vài câu, thấy không hiệu quả bèn nhìn lướt qua ta
một cái rồi bỏ đi. Ta giống như một cái cọc gỗ đứng trước mặt Hoa Thành
Vân, cứ ngơ ngác liếc qua liếc lại, Hoa Thành Vân buồn cười, hỏi ta đang yên đang lành sao lại biểu hiện kỳ quái thế.
Sau mấy ngày vừa rồi, ta và Hoa Thành Vân đã hiểu rõ đối phương. Ta trêu chọc hắn, bảo có phải ngươi không nỡ để nàng đi hay không.
Hắn vừa thở dài vừa cười, vẻ mặt rất khôi hài. Chốc sau, ta hỏi hắn Thanh Loan đến tìm hắn làm gì.
Hắn nói là đến để xin nhận lỗi.
Ta tò mò hỏi, vậy ngươi thật sự tha thứ cho nàng rồi hả?
Hoa Thành Vân liếc nhìn ta, không thì còn làm gì nữa?
Ta ngạc nhiên, nhưng đó là người suýt chút nữa hại chết ngươi mà, lúc đó mặt ngươi xanh mét… chậc chậc…
Đại khái là Hoa Thành Vân không muốn nhớ
lại tình cảnh ngày ấy bị rơi xuống nước, dù sao bất kỳ ai nếm phải mùi
vị đó cũng chẳng cảm thấy dễ chịu, cho nên mặt cũng trắng bệch.
Ta không nhắc lại chuyện này nữa, Nghiêm
Đông đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, vừa ăn quả sơn trà ta mang đến
vừa lầu bầu, ý là không thể tha thứ cho Thanh Loan, về sau không cho
nàng ta bước vào Bách Thảo đường một bước.
Hoa Thành Vân nghe xong liền trừng mắt nhìn nó, nhưng thằng nhóc Nghiêm Đông đúng là dạy nhiều vô ích, ta chỉ ngồi cười.
Về sau ta cũng thường xuyên ghé thăm Bách Thảo đường, nhưng toàn đụng phải Thanh Loan, đây là sự tình cờ, hay do
số ta đen? Nghiêm Đông lần nào cũng nghiến răng nghiến lợi giã thuốc,
nện chày ầm ầm.
Ta nhận ra rằng mình luôn trở thành vị
cứu tinh của Hoa Thành Vân, ánh mắt Thanh Loan nhìn ta từ liếc qua biến
thành chằm chằm, sau thành trừng lớn, cuối cùng là nhìn hầm hầm, thậm
chí ta còn có thể thấy được ngọn lửa trong mắt nàng. Ta lo lắng suy
nghĩ, nếu Hoa Thành Vân quay người đi, liệu nàng có lập tức rút kiếm đâm một nhát lên người ta hay không.
Ta nửa đùa nửa thật nói giỡn với Hoa Thành Vân, ta trở thành bia đỡ đạn của hai người các ngươi, nếu ta bất hạnh mà anh dũng hi sinh, nhất định nàng ta là hung thủ.
Hoa Thành Vân tức khắc thẳng lưng tỏ vẻ anh hùng, đừng sợ, có ta bảo vệ nàng rồi.
Ta lườm hắn, chỉ sợ như vậy ta còn chết nhanh hơn.
Hoa Thành Vân nghi ngờ nhìn ta, nghiêm trang nói có ta ở đây sao nàng chết được? Sau đó lại vỗ trán giả vờ tỉnh ngộ, à, chắc là nàng tự sát phải không?
Nói xong bọn ta cùng cười lớn, Hoa Thành Vân cũng có ít tế bào kể chuyện cười lạnh.
Có một số việc cứ khăng khăng muốn từ suy đoán trở thành sự thật, tuy chuyện này đòi hỏi số đen giẫm phải phân
chó, nhưng ta không giẫm, Thanh Loan lại tìm tới tận cửa. Một lần ta vừa bước chân ra khỏi Bách Thảo đường, Thanh Loan không biết nhảy đến từ xó nào, chặn đường đi của ta, ra hiệu chúng ta cần nói chuyện.
Không còn cách nào, cường quyền ở trước
mắt, ta đành cam chịu số phận đi theo nàng ta rẽ đông rẽ tây, đến một
ngõ nhỏ. Ta bĩu môi, không có thành ý gì cả, mời ta uống cốc trà có tốn
mấy đồng tiền đâu. Sau lại nghĩ, không phải nàng ta muốn giết ta rồi
tiêu hủy xác chết đấy chứ? Càng nghĩ càng thấy có khả năng, mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng.
Thanh Loan đứng yên, hai tay ôm kiếm dựa
tường, nở nụ cười kiêu ngạo: “Ta cứ bảo sao ngươi nhìn quen mắt thế, thì ra trước đây đã gặp ngươi đi cùng Hoa Thành Cẩm.” Bộ dạng rất khinh
thường.
Ngay cả đồ gốm cũng có ba phần là đất,
huống chi đối mặt với nữ nhân mình ghét, thua gì chứ không thua khí thế, chết thì chết, ta không chịu tỏ ra yếu kém hơn: “Hân hạnh hân hạnh, ta
cũng thấy ngươi trông quen quen, người mà trước đây Hoa Thành Cẩm sống
chết không thèm để ý, chắc là ngươi rồi.”
Thanh Loan lạnh mặt không đáp: “Hừ, Hoa Thành Cẩm đâu, không cần ngươi nữa hả?”
Ta cười: “Vậy còn ngươi? Không tìm được
Hoa Thành Cẩm liền tìm ca ca của hắn, đáng tiếc ca ca của người ta vẫn
không thèm quan tâm đến ngươi. Bây giờ muốn tìm ta làm mối à, ngươi xác
định là mình muốn đổi mục tiêu rồi?”
“Ngươi!” Mặt Thanh Loan lúc xanh lúc
trắng, lộ ra sát khí: “Ta cần gì con tiện nha đầu như ngươi làm mối? Về
sau nhất định hắn sẽ xin ta gả cho hắn.”
Ta suýt nữa thì nhổ ra một ngụm, người
này đúng là có trình độ tự kỷ cao. Ngẫm đến thế lực nhà nàng, tuy to lớn thật, nhưng hẳn địa vị không cao, nếu không sẽ không mặc cho một cô
nương ra ngoài giang hồ. Có ai thấy tiểu thư nhà người xuất đầu lộ diện
bao giờ đâu, lại còn là vung đao múa kiếm nữa? Chẳng qua cũng chỉ là
giang hồ thô thiển thôi, không thể nào so với Hoa Thành Vân có gia sản
to lớn và địa vị đại phu được mọi người kính trọng. Rõ ràng Thanh Loan
hy vọng hão huyền trèo cao, lại không hiểu rõ tình thế.
Nghĩ đến đây, ta cười lạnh: “Tốt thôi, nữ hiệp Thanh Loan, người chờ hắn hỏi ngươi gả cho hắn đi, ta xin phép
không làm phiền.” Nói xong quay người rời đi.
Thanh Loan linh hoạt vọt người, chắn trước mặt ta: “Không được đi.”
Ta cười tươi như hoa: “Ta không đi, ngươi định thế nào?”
“Hắn vốn nhã nhặn lễ độ với ta, nếu không phải ngươi đứng giữa cản trở, hắn sẽ không bỏ mặc ta.” Thanh Loan hằm hằm nhìn ta.
Ái chà, người ta không thích nàng, ngược lại thành lỗi của ta hả?
“Ta muốn ngươi cách xa hắn ra.” Thanh Loan phẫn nộ nói.