Người mang tính cách có thù phải trả như
ta đâu thể để Tôn Thừa Nghiệp rơi vào tay quan phủ chứ? Chỉ khi ta tự
trù tính khiến hắn rơi vào đau khổ, sự oán hận và nhục nhã của ta mới có thể nguôi ngoai thôi.
Vương đại thẩm thấy ta bình thản, không
quát tháo hay rầu rĩ khóc lóc bèn thở phào một hơi. Chốc sau bà nói:
“Cháu gái, lần này cháu không thể không gả cho Hoa đại phu.”
Ta khó hiểu nhìn bà: “Vì sao lại thế ạ?”
“Lúc chúng ta đi vào, quần áo cháu rách tả tơi hết, Hoa đại phu nhìn thấy tất nhiên
phải…” Thấy ta sầm mặt, Vương đại thẩm tự biết đã lỡ lời, cúi đầu cười
ha ha hai tiếng bảo sẽ nấu cho ta mấy món ngon, sau đó ra ngoài.
Hoa Thành Vân cầm một bát cháo ngô đi vào, hắn mỉm cười: “Nàng đói bụng rồi phải không? Ăn cháo luôn nhé.”
Ta gật đầu, hắn ngồi bên mép giường, rất
cẩn thận đưa thìa cháo lên trước miệng thổi nhẹ rồi đưa đến miệng ta.
Hành động này rất thân mật, ta cảm thấy không được tự nhiên: “Ta tự xúc
là được rồi.” Nói xong lại giải thích: “Tay chân của ta đâu có bị
thương.”
Hoa Thành Vân hơi dẩu môi, bướng bỉnh như một đứa trẻ nhỏ, hắn không nói gì cả, ánh mắt chăm chú nhìn vào cái
thìa kia, thìa đặt lên môi ta, ra hiệu cho ta ăn.
Ta không biết làm sao nên đành há miệng
ăn. Hắn rút khăn tay lau khóe miệng ta, lúc này mới vừa lòng tươi cười.
Rồi thìa thứ hai, thìa thứ ba… Khi ăn hết bát cháo, hắn cẩn thận hỏi:
“Nàng có muốn ăn thêm một bát nữa không?”
Ta lắc đầu nguầy nguậy, ra hiệu mình đã
no căng bụng rồi, hắn hờn dỗi đặt bát, sau đó vẻ mặt lại đột nhiên sáng
bừng: “Về sau cơm của nàng đều do ta xúc!” Giọng nói trịnh trọng như thể tuyên bố chủ quyền quốc gia và toàn vẹn lãnh thổ, bộ dạng của một người sở hữu.
Ta trễ miệng phản kháng: “Ta có tay có chân, không cần ngươi xúc!”
Hoa Thành Vân giơ hai tay ôm mặt nhoài
người lên giường, nhìn ta rưng rưng đáng thương, ta thấy mà lòng run
rẩy, hàm răng ngưa ngứa. Lát sau ta mới phát hiện, hình như câu cuối
cùng của Hoa Thành Vân… cực kỳ ám muội…
Cổ bị thương nhưng tay chân vẫn lành lặn, có điều vừa muốn xuống giường ta đã bị Hoa Thành Vân trách móc nghiêm
khắc, Vương đại thẩm còn hùa vào với hắn. Hoa Thành Vân lấy lý do đau cổ nên phải nằm chỗ bằng phẳng, nếu không sẽ lâu khỏi, còn đưa ra ví dụ
của trẻ con sơ sinh, vì cổ chưa phát triển cứng nên phải nằm chứ không
được bế nhiều, lúc sau còn lôi gương đồng ra so sánh với đầu của ta. Ta
oán trách, nói không lại hắn nên chỉ có nước chịu đựng, đến nửa đêm ta
mới sực nghĩ, hắn dùng gương đồng so sánh đầu ta ý nói đầu ta vừa to vừa nặng. Ta thầm mắng hắn, không hổ là đại phu nho nhã, kỹ xảo châm chọc
người đúng là cao siêu bậc nhất.
Trong những ngày nghỉ ngơi này, ta rất
bình tĩnh phân tích mọi việc. Bị Ba Đặc Nhĩ bắt ép, rồi Tôn Thừa Nghiệp
xuất hiện, thân phận của ta bị lộ, cuối cùng là Tôn Thừa Nghiệp định làm nhục ta, tất cả đều diễu lại trong đầu ta một lần. Ta cảm thấy chúng
quá trùng hợp, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?
Đầu tiên là tướng quân Ba Đặc Nhĩ, hắn là người chân chất, ngay cả thê tử mình yêu nhất nghĩ gì còn không biết
được, sao tự nhiên lại giật khăn che mặt của một nữ tử ngay trên đường?
Ta không cho rằng sau khi mình đeo khăn che mặt rồi còn xinh đẹp hơn
người ta, cũng không cho rằng Ba Đặc Nhĩ có bản lĩnh phân biệt được dung mạo nữ tử dù cách một lớp khăn che. Như vậy, vì sao hắn lại chú ý tới
ta?
Rồi Tôn Thừa Nghiệp xuất hiện và Hoa
Thành Vân bị đánh hai lần. Lúc Tôn Thừa Nghiệp đến ta đã cảm thấy kỳ lạ, đặc biệt là lúc ta biết hắn bắt Hoa Thành Vân, nghi ngờ càng dâng cao.
Đầu tiên Hoa Thành Vân giúp ta chặn Ba Đặc Nhĩ, ngay sau đó hắn bị Tôn
Thừa Nghiệp bắt giữ sỉ nhục đánh cho thương tích nặng thêm, chuyện này
chắc chắn không đơn giản. Nếu nói mục đích nhằm vào Hoa Thành Vân, vậy
việc tiết lộ thân phận chắc chắn đặc biệt dùng để đối phó với ta.
Có lẽ không ngờ Hoa Thành Vân có thể giúp ta dẹp hết lời đồn đại xầm xì, người kia liền tương kế tựu kế, lợi dụng sự đố kỵ của Tôn Thừa Nghiệp, hoặc Tôn Thừa Nghiệp lợi dụng sự đố kỵ
của bản thân, thú tính trào dâng muốn làm nhục ta, ‘ôn chuyện cũ’ với
ta. Nếu thế, người hận ta nhưng cứ chăm chăm nhằm vào Hoa Thành Vân là
ai chứ?
Người kia dường như muốn chia rẽ mối quan hệ giữa ta và Hoa Thành Vân, muốn ta mất hết thanh danh, rốt cuộc không thể sống nổi trong thành Định Châu… Ta càng nghĩ càng kinh hãi, càng
nghĩ càng thấy có thể, cái bẫy này đã đặt từ lâu, chỉ chờ ta nhảy xuống. Mà tên của người kia… từ từ hiện ra trong đầu…
Có thể biết được thân phận của ta, có bản lĩnh khiến Ba Đặc Nhĩ chú ý ta, hại Hoa Thành Vân bị thương nặng… Người đứng giữa hưởng lợi dần dần được ta khẳng định…
Ta nhìn cặp mắt đã không còn sưng đỏ trong gương đồng, trên cổ vẫn còn vết thâm tím, ta nghiến răng, Tôn Thừa Nghiệp, giỏi lắm…
Mấy ngày nay, Vương đại thẩm và Hoa Thành Vân thay phiên trông ta, thấy quầng đen nhàn nhạt dưới mắt Hoa Thành
Vân, ta cực kỳ áy náy. Bình thường hắn đã bận lắm rồi, giờ còn phải phân tâm đến chăm sóc ta, không biết tên nhóc Nghiêm Đông kia thầm mắng ta
thế nào nữa…
Vì thế ta bảo Hoa Thành Vân về nhà nghỉ
ngơi cho khỏe, nếu lo lắng thì bảo Nghiêm Đông chạy sang giúp ta là được rồi, hắn đỡ phải đi đi về về. Hoa Thành Vân lườm ta, ánh mắt đầy vẻ chỉ trích, rõ ràng tràn ngập ý nghĩa kiểu ‘Nàng ghét bỏ ta’ gì gì đó. Ta
cười khổ, rõ là ta thương hắn, sao lại trở thành người xấu thế này?
Hoa Thành Vân tức giận nhất quyết không
chịu về, ta đành kệ hắn. Từ khi nào mà người này ngoan cố như vậy? Trước kia dễ tính mềm mỏng, nho nhã tiêu sái thế cơ mà…
Mấy tiếng tranh cãi truyền đến từ cửa
lớn, ta đoán được người đến là ai nhưng không muốn thấy hắn, dứt khoát
làm bộ như không nghe không biết, Hoa Thành Vân và Vương đại thẩm cũng
rất ăn ý không nhắc đến.
Rốt cuộc Hoa Thành Vân đã cho phép ta
xuống giường đi lại, ta cơ hồ muốn nhảy cẫng. Việc đầu tiên ta làm chính là tìm chứng cứ cho phỏng đoán của mình.
Thành Định Châu cũng có Bích Thủy lâu, có điều Bích Thủy lâu này… nên gọi là Bích Thủy trà quán thì đúng hơn,
chính là quán trà lần nước ta và Gấu Bự đến uống trà. Trà các màu[1] của Bích Thủy lâu không được yêu thích trong thành Định Châu, mọi người ở đây thích uống trà địa phương hơn, lúc uống cũng không thưởng thức
tinh tế, phần lớn là một hơi cạn sạch, uống xong cảm thấy vị ngọt mát,
cho nên Bích Thủy lâu không thể mở được ở thành Định Châu.
Chủ quán trà thoạt nhìn nhát gan sợ phiền phức, nhưng thật ra lại rất khôn khéo. Ông ta thấy ta đứng ngoài cửa
quán trà, quan sát một lát là biết ta đến mua tin tức, lập tức chạy ra
đón: “Phó cô nương muốn mua trà hay mua diều?”
Ta vô cùng khinh bỉ tên lâu chủ thần bí
của Bích Thủy lâu, hắn lừa ta bao nhiêu bạc như vậy mà còn muốn cười
nhạo ta… Tất nhiên ta không thể để hắn rút thêm nhiều tiền của ta, vì
thế chỉ bảo ông chủ ta muốn diều bình thường, còn là hạng thấp nhất.
Ông chủ trà quán cười cười đưa cho ta một tờ giấy Tuyên Thành hơi dúm dó và một cái bút lông đã rụng khá nhiều
lông. Nhớ hồi mua diều cực phẩm ở Bích Thủy lâu thành Gia Châu, ta được
dùng giấy màu vàng có thoảng mùi thơm của mực, phân biệt đối xử, nhất
định là phân biệt đối xử.
Ta mím môi, dùng nét chữ mảnh viết kín cả tờ giấy, không chừa một chỗ trống nào. Sau khi đưa cho ông chủ trà
quán, ông ta nhìn lướt ta, cười nói: “Ba ngày sau Phó cô nương có thể
đến lấy diều.”
Ta gật đầu. Ta viết hết những điều mình
suy đoán để Bích Thủy lâu trả lời, đây là loại tin tức dễ nhất, chỉ có
hai đáp án: Đúng hay sai.
Trước đây chỉ cần chờ một hai canh giờ đã có thể nhận được khoảng một trăm trang tin tức, bây giờ có một chữ mà
phải đợi ba ngày, quả thực là phân biệt đối xử.