Rốt cuộc hai người gào rú với trăng đã
không trụ được nữa, ta tựa vào cạnh cửa mơ mơ màng màng, không khí trong lành, mí mắt nặng nề, cơ thể nóng nực, rất muốn đi ngủ… Vừa ngủ gật một tẹo, đầu lắc lư qua lại rồi gục xuống thật mạnh, ta lập tức giật mình
tỉnh dậy… Không muốn mở mắt, ta mò mẫm bám tường đi vào phòng, lúc đến
được bên giường thì mắt mở he hé. Hở? Vật thể màu đen trên giường là cái gì vậy?
Ta đưa tay sờ sờ, nó hơi ấm áp, chọc
chọc, lại co dãn nữa, cào cào, còn chưa đúc kết được cảm giác gì đã nghe thấy tiếng người lầm bầm, Tĩnh Nhã, đừng cào ta…
Lúc này ta
mới nhớ ra Hoa Thành Vân đang ở nhà ta, chàng nằm thẳng cẳng chiếm hết
giường ta, ta kéo chàng: “Đi đi, chàng nên về rồi…”
Không để ý đến ta. Ta lay chàng: “Chàng lui vào trong, cho ta một chỗ…”
Vẫn không để ý đến ta.
Ta muốn lôi chàng ra ngoài, tiếc rằng
không đủ sức. Quả thực là mệt không chịu nổi, ta ngồi xuống đất dựa vào
giường, ngửa đầu ngủ luôn.
Ngày hôm sau ta phát hiện mình đang nằm
còng queo dưới đất. Mơ màng nhớ lại hôm qua dựa vào giường cơ mà, không
ngờ dáng ngủ của mình khó coi như vậy. Tên nam nhân nào đó vừa ngủ dậy
trên giường đối diện dụi mắt, giọng khàn đục hỏi: “Sao nàng lại ngủ dưới đất?”
Ta nghiến răng, chàng nói xem vì sao ta ngủ dưới đất?
Mới sáng sớm Nghiêm Đông đã đến gõ cửa,
tuy nó không nói gì nhưng ta có thể thấy bây giờ nó đề phòng ta còn hơn
đề phòng sói, ánh mắt im lặng quất mạnh vào ta, lên án ta chính là hung
thủ ra tay nhúng chàm sư phụ hoàn mỹ của nó.
Ta vô cùng bực dọc với kiểu nhìn này,
nhất là nhớ đến hôm qua người nào đó tranh giường làm ta phải lăn lộn
dưới đất một đêm, vì thế ta cười nói với Hoa Thành Vân: “Đứa nhỏ Nghiêm
Đông này nhìn kỹ đúng là rất khôi ngô, tuổi cũng lớn rồi, nên thu xếp
chuyện hôn nhân cho nó chứ nhỉ?”
Nghiêm Đông rùng mình một cái, ánh mắt từ lên án chuyển thành sợ hãi và thảm thương, trước tiên tội nghiệp nhìn
sư phụ có quyền quyết định của mình.
Hoa Thành Vân hơi chần chừ: “Nhưng… tuổi Nghiêm Đông vẫn còn nhỏ mà?”
Ta cười gian trá, cười đến mức Nghiêm
Đông lại run vài cái, Hoa Thành Vân đang quay lưng về phía ta nấu cơm
trong phòng bếp không nhìn thấy, vì thế ta càng không kiêng nể gì: “Để
thành hôn thì đúng là tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn nên sắp đặt chuyện hôn
nhân cho nó, chờ nó làm xong lễ đội mũ[1] liền thành thân.”
Hoa Thành Vân cảm thấy ta nói có lý bèn gật đầu.
Ta nhếch miệng, vui vẻ nhìn Nghiêm Đông
đã đơ thành khúc gỗ: “Vậy chuyện này cứ giao cho ta đi, ta đảm bảo sẽ
tìm được một nàng dâu tốt cho nó.” Ta nhấn mạnh ba chữ ‘nàng dâu tốt’,
khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Đông lập tức tái xanh.
Hoa Thành Vân quay mặt nhìn ta cười dịu dàng, coi như đồng ý. Mặt Nghiêm Đông xanh lét.
Ta ngoắc tay gọi Nghiêm Đông đi vào phòng trong. Vừa vào tên tiểu tử đó đã cãi nhau với ta: “Sao cô nương lại bắt sư phụ của ta nấu cơm cho cô ăn! Người không phải đầu bếp!”
Ta nghiêm túc gật đầu: “Chàng không phải
đầu bếp, nhưng chàng không nỡ để ta đói chết.” Thuận tiện bổ sung một
câu: “Chàng nấu cơm còn ngon hơn đầu bếp.”
Nghiêm Đông quét ánh mắt khinh thường ra
để miệt thị ta. Ta lắc đầu đắc ý nói: “Nhờ phúc của ta, ngươi có thể ăn
cơm do sư phụ tự tay nấu! Sao nào, trước đây chưa từng ăn phải không?”
Sắc mặt Nghiêm Đông đỏ lên: “Sao sư phụ có thể làm được việc nặng như thế này chứ?”
Ta phẩy tay: “Có gì mà không được? Hôm qua chàng chiếm giường ta cả đêm.”
“Cô, cô…” Nghiêm Đông chỉ vào người ta,
ngón tay run rẩy… Được rồi, lời nói của ta có chút xíu ý nghĩa khác, chỉ trách Nghiêm Đông quá ngây thơ thôi…
“Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ tìm nàng dâu xấu cho ngươi.”
Nghiêm Đông vừa nghe liền nghiêm nghị
hỏi: “Cô nương muốn ta làm gì?” Phỏng chừng sự dẫn dắt của ta khiến nó
hiểu sai, vẻ mặt nó rất khinh thường: “Sư phụ sẽ không để cô tìm cho ta
một nàng dâu xấu đâu!”
Ta rất vô tội nhìn nó: “Nàng dâu xấu? Bộ
dạng có thể xấu, nhưng bụng dạ không xấu là được. Còn loại mặt mũi ngốc
nghếch biết nghe lời ngươi á, nữ tử hiền lành có tài đức như thế thì
thừa mứa ra, ta tin sư phụ của ngươi sẽ không phản đối đâu. Ngươi chưa
nghe người xưa thường nói phu nhân xấu là người có phúc sao,[2] không chừng nàng dâu xấu này còn có thể mang may mắn đến cho ngươi nữa
kìa.” Ta nói xạo mà mắt không chớp mũi không dài, nhìn sang Nghiêm Đông, nó tức giận đến mức mắt mũi vặn vẹo hết cả…
Được rồi, ta thừa nhận ta cười hơi ác
độc: “Ngươi xem, sư phụ của ngươi thậm chí còn vì ta mà nấu cơm nữa,
chắc chắn dù ta tìm một nàng dâu xấu cho ngươi chàng cũng không phản
đối, nhưng chỉ cần ngươi nghe lời ta nói, ta sẽ để ngươi tự tìm cô nương mình vừa ý.”
Nghiêm Đông cúi đầu suy nghĩ một lát, rầu rĩ nói: “Cô muốn ta làm gì? Ta sẽ không hại sư phụ đâu.”
Hay nhỉ, tiểu tử này đã coi ta là nữ ma
đầu chuyên ức hiếp nam nhân nhà lành rồi, ta bĩu môi: “Ta muốn ngươi
ngăn cản mấy cô nương suốt ngày vồ lấy sư phụ ngươi.”
Nghiêm Đông ngẩng đầu khó hiểu nhìn ta, nhỏ giọng đáp: “Ta vẫn luôn ngăn cản mà.”
“À.” Ta cảm thấy hơi mất mặt: “Vậy ngăn
không được thì tới tìm ta… Nhớ phải quan sát xem sư phụ của ngươi nói
chuyện với cô nương nào, nói cái gì, có cười với người ta hay không, mỗi ngày báo cáo với ta một lần.”
Nghiêm Đông lại ngẩng đầu, cặp mắt tinh quái. Tiểu quỷ!
Ta nghĩ trong lòng, nếu không trốn được
thì yên tâm gả cho chàng đi, hy vọng Hoa Thành Vân có thể giữ mình trong sạch như những gì chàng thể hiện, còn có tên tiểu quỷ này giúp ta, ngày tháng về sau không cần quá vất vả…
Lúc Hoa Thành Vân mang tam sính đến, bàn
đã chật ních hết cả, ta đưa mắt đánh giá cái bàn gỗ cũ rích bốn chân cọt kẹt đang lung lay sắp đổ, ngồi chờ tên khởi xướng kia bước lên cho nó
một cú cuối cùng để nó vinh quang về hưu, trở thành một ứng cử viên làm
củi đốt trong phòng bếp.
Không đợi được cái bàn bị sụp, ta miễn cưỡng nâng mắt lên nhìn nam nhân vẻ mặt phấn chấn: “Chàng đưa toàn bộ gia sản đến đấy à?”
Hoa Thành Vân cười thẹn thùng, đặt đồ đạc xuống đất dựng lên một chồng mới: “Không phải.” Mắt chàng cong thành
hình trăng non: “Làm sao bây giờ, Tĩnh Nhã, ta muốn xây cho nàng một căn nhà bằng vàng bạc ngọc ngà.”
Từ sau ngày uống say chàng liền gọi ta là Tĩnh Nhã, ta nghi ngờ hôm đó tên ngốc này không uống rượu, việc chiếm
giường ta cũng là cố ý. “Được được.” Ta không từ chối: “Phải canh chừng
ngày ngày có người đến khoét góc tường nhà mình, hoặc triều đình đến
diệt trừ chàng, cái tên thổ phỉ dám xưng vương chiếm cứ thành Định Châu, ai bảo chàng dám xây một căn nhà còn khí thế hơn cả hoàng cung…”
Chàng ngại ngùng: “Đúng là ta chưa suy xét kỹ.”
Ta trợn mắt: “Chàng… chàng định xây thật đấy à? Ta tưởng chàng chỉ nói đùa thôi chứ.”
Chàng cười ấm áp: “Không đâu, ta muốn trao hết mọi thứ tốt đẹp cho nàng.”
Mồm mép trơn tru, bốn chữ này thoáng hiện trong đầu ta. Ta há miệng muốn làm bộ như không tin rồi mỉa mai chàng
vài câu, nghi ngờ chàng chế giễu chàng trêu chọc chàng, nhưng ánh mắt
vừa lướt qua gương mặt nghiêm túc của chàng, tất cả lời lẽ đều nghẹn
trong họng, rốt cuộc không nói được, có một âm thanh nhắc nhở ta: Ngươi
từng hứa rồi, sẽ không bao giờ tổn thương chàng nữa.
Ta hơi xấu hổ, chẳng lẽ kỳ vọng từ trước
tới nay của ta không phải tình cảm như thế sao? Lúc trước ta phân vân
giữa tin tưởng và không tin tưởng, nay nếu ta đã lựa chọn tin tưởng thì
vì sao lại có ý muốn rút lui chứ? Ta đã từng kết hôn một lần, vậy mà bây giờ lại có chứng sợ hãi trước hôn nhân…