ó lẽ ta trời sinh đã không có khả năng
nhớ đường, rõ ràng từng tới núi Thanh Ngưu một lần rồi, mà giờ vẫn chẳng khác nào lần đầu tiên, thấy chỗ nào cũng lạ, ấn tượng mơ hồ duy nhất là con suối róc rách ở xa…
Đường đi hơi trơn, có lẽ vì sáng nay trời mưa phùn. Ta ỷ vào chuyện mình đã từng tới đây để đi trước dẫn đường,
còn Minh Sùng Diên đi đứng kiểu du sơn ngoạn thủy, rề rà theo sau ta, vẻ mặt vẫn như trước không có nhiều biểu cảm.
Bỗng nhiên ta trượt chân, người lảo đảo, ta chưa kịp kêu thầm một tiếng không ổn,
tiếng thét hoảng hốt đã ra khỏi miệng trước, nhắm mắt lại, chắc là không tránh được việc trầy xước tay chân. Nào ngờ tay ta được kéo gấp, loạng
choạng lùi về sau rồi dừng lại. Ta mở to mắt, đối diện là con ngươi đen
không tài nào nhìn thấu của Minh Sùng Diên. Y dửng dưng nhướng mày,
gương mặt mang theo vẻ trêu chọc khó nhận ra.
Đứng vững rồi, sự hoảng hốt ban nãy nuốt
trở lại bụng, ta thở phào ra một hơi, cảm kích mỉm cười với Minh Sùng
Diên. Tuy người này rất đáng ghét, nhưng lúc nãy y cũng đã ra tay kéo
ta, con người không thể lấy oán trả ơn, sự ghét bỏ dành cho y cũng giảm
bớt một ít…
Nào ngờ bàn tay đang túm cánh tay ta của
Minh Sùng Diên trượt xuống, thản nhiên nắm bàn tay ta. Ta vừa sợ vừa
giận, thế này… chẳng khác nào chòng ghẹo còn gì? Sao y có thể nắm tay ta chứ!
Ta cau mày muốn rút tay lại, có điều sức y mạnh hơn hẳn, ta vùng vẫy vài lần còn chưa thoát được, ngược lại chỉ
khiến y nắm càng chặt. Ta bị đau, cắn chặt môi dưới nhìn xuống, hận
không thể đâm vài nhát vào bàn tay trắng trẻo kia, tim đập loạn cào cào, lúc này ta nên làm thế nào cho phải?
Ta hằm hằm nhìn y, y cũng nhìn ta không
chớp mắt, trước khuôn mặt lãnh đạm thấy sóng lớn cũng không kinh sợ kia, ta chẳng thể thấy được điều gì. Xúc cảm trên tay khiến ta cố gắng khống chế tâm tình của bản thân, bình tĩnh bình tĩnh, ta cúi đầu hít nhanh
hai hơi sâu. Lúc ngẩng lên đã mỉm cười được, dùng ánh mắt nghi vấn để
nhìn y.
Gương mặt luôn lạnh lùng của Minh Sùng
Diên bỗng nở nụ cười, tuy phong thái giống như đêm khuya vén mây thấy
trăng, nhưng theo ta vẫn là nụ cười giả tạo lạnh đến tận xương tủy thôi. Quả nhiên y nói: “Thức thời đấy.”
Sức siết trên tay giảm đi một chút, ta
không thèm nhận cơ hội y ban phát cho ta để vùng thoát, đành phải ngoan
ngoãn để y nắm. Tên đê tiện nham hiểm này thấy sắc liền thèm, giữa chốn
núi rừng hoang dã lợi dụng cô nương đây, nhưng ta không thể đắc tội với
y, dù sao đã biết y là tiểu hầu gia rồi, không phải ta sợ hoàng quyền,
mà là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Chẳng phải chỉ là nắm
tay sao, cùng lắm thì về rửa thêm mấy lần… Ta đang âm thầm tính toán,
thấy y lơ đãng quay đầu sang, ánh mắt lóe lên sự khen ngợi. Ta đột nhiên cảm thấy bất lực.
Trong lòng suy nghĩ trăm chiều, chỉ mấy
bước đường ngắn ngủi mà ta nghĩ đến ong đầu, rốt cuộc không kiềm được mở miệng hỏi: “Biểu ca, bây giờ ta không sao rồi, huynh có thể bỏ tay ra
không?” Đối với loại mặt dày trắng trợn thế này, nói quanh co chắc chắn y nghe không lọt, chỉ có cách nói thẳng mới khiến kẻ địch sợ hãi!
Minh Sùng Diên nhếch môi: “Đường núi trơn trượt, sao ta có thể yên tâm để biểu muội đi một mình chứ? Nhỡ xảy ra
chuyện gì thì khi về ta biết ăn nói thế nào?”
Ta nghiến răng, nụ cười trên mặt càng
ngọt ngào: “Đa tạ biểu ca quan tâm, nhưng ta không phải kiểu mong manh
yếu đuối như thứ sử phu nhân ở kinh thành, ta không phút nào dám quên
chuyện nam nữ phải có khoảng cách.” Nói xong, trong lòng thoải mái hơn
một chút, người khác không thoải mái ta liền thoải mái…
Minh Sùng Diên dừng lại, ta cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt y, ta vẫn nhớ lúc mới gặp y có thể phóng ra áp lực cơ
hồ khiến người ta thốt không ra lời. Yên lặng một lát, y lên tiếng: “Quả nhiên thú vị y như A Vi nói. Cơ mưu không thâm sâu bằng đám nữ nhân
khác, nhưng lại thức thời cộng thêm miệng lưỡi sắc bén, thú vị, thú vị.” Dường như y thấy thứ gì đó hay ho lắm không bằng, cười ha ha buông tay
ta ra, sau đó tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Ta đứng nghệt tại chỗ, tức giận đến mức
mắt mũi vặn vẹo, lộn xộn nửa ngày, hóa ra ta chính là nữ nhân thú vị qua miệng Dương Vi, đồ chơi thú vị trong mắt Minh Sùng Diên?!
Liếc mắt nhìn gã hầu đứng cách đó không
xa, giờ gã đã như tượng đá, ánh mắt vọng phương xa, mắt mù tai điếc.
Lòng ta cảm thán, thật là người hiểu chuyện, chỉ tiếc theo lầm chủ rồi…
Tên kia, đầu óc có vấn đề!
Từ xa đã tháy một lão nhân tóc bạc ngồi
cạnh bàn đá ngắm cảnh thưởng trà, lòng ta chợt trào lên cảm xúc vô hạn,
nửa đi nửa chạy đến nơi, vội vội vàng vàng hỏi: “Vương lão, ngài còn
nhớ cháu không?”
Vương lão đặt chén, nhìn ta cười hiền:
“Sao lại không nhớ? Mấy năm nay làm gì còn nha đầu nào chuyên môn đến
núi Thanh Ngưu để gặp lão già lẩm cẩm như ta?”
Trước mặt Vương lão ta rất thoải mái, vui vẻ cười lớn.
Vương lão nhìn Minh Sùng Diên đi phía sau ta, nhíu mày: “Nha đầu, cháu đúng là biết đem phiền hà đến cho lão già
này.” Sau đó tiếp đón Minh Sùng Diên: “Công tử, mời ngồi.”
Ta cười bảo: “Vương lão đừng để ý đến y, đây là người thân của cháu, cùng cháu đến núi Thanh Ngưu ngắm cảnh.”
“Người thân nhà cháu có địa vị cao quý ghê.” Vương lão nói một cách ý tứ.
Chẳng lẽ ngài biết xem tướng, xem cho
cháu với… Những lời này suýt nữa bị ta buột khỏi miệng, nếu ta nói thế,
chẳng phải đã tuyên bố ta biết thân phận thật của Minh Sùng Diên, kẻ tự
xưng là biểu ca Vương Quảng sao? Trán lập tức rịn mồ hôi lạnh, ta giả bộ tự nhiên đáp: “Vương lão, ngài xem chẳng chuẩn gì cả. Tuy biểu ca của
cháu đến từ kinh thành xa xôi, nhưng chỉ là một quan nhỏ không đáng kể.
Ngài nhìn nhầm rồi, nhầm rồi!”
Vương lão cười, không đề cập đến đề tài này nữa, ông hỏi: “Nha đầu, cháu đi cũng phải hai năm rồi đấy nhỉ?”
Ta gật đầu: “Vâng, hai năm, phong cảnh này năm đó thấy mới mẻ, nay nhìn cũng thấy mới mẻ.”
Vương lão vuốt chòm râu, nói: “Ta ngắm cả ngày mà còn thấy mới mẻ, nói gì đến cháu.”
Ta tròn mắt: “Ngày nào cũng xem mà không chán ạ?”
“Hàng ngày mặt trời mọc không giống nhau, cảm nhận bằng tấm lòng thì vạn vật của mỗi ngày đều khác biệt. Nha đầu, hai năm sau trở về, chẳng phải chính cháu cũng đã khác sao?”
Ta cười ngốc: “Có lẽ đúng là khác thật.”
“Lúc từ biệt ta rời khỏi đây, cháu giống
như một hòn đá có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu trên ngọn núi này, góc cạnh rõ ràng, thậm chí còn có phần sắc bén. Còn bây giờ cháu nhìn mình xem,
giống như hòn đá cuội dưới suối, những cạnh nhọn đã bị mài nhẵn hết…”
Ta cảm thán trong lòng, sao lại là hòn đá, ta không thích bị so sánh với hòn đá chút nào cả…
Minh Sùng Diên hỏi chen vào: “Muội ấy
thật sự bị mài nhẵn rồi sao?” Tiếp theo quay đầu nhìn ta, làm bộ lẩm
bẩm: “Như thế này mà còn là mài nhẵn, vậy trước đây muội như thế nào
nhỉ? Nữ nhân đanh đá chua ngoa à?”
Mặt ta không kìm được run rẩy: “Biểu ca,
xin huynh chú ý từ ngữ khi nói chuyện. Trước đây ta cũng như bây giờ, là một nữ tử đoan trang nền nã! Có thể tha thứ cho những kẻ mặt dày bỉ
ổi!”
Minh Sùng Diên lạnh nhạt nhìn ta: “Chắc là muội bị bắt ép nên thế hả?”
Ta hết nói.
Xuống núi Thanh Ngưu, ta chất đầy một
bụng tức giận. Minh Sùng Diên thường xuyên gây hấn với ta, nói những câu cực kỳ cay nghiệt. Ta nghi ngờ đời trước y là nữ nhân, nếu không thì
chắc hồi ở kinh thành bị chèn ép bức bối, liền chạy đến đây châm chọc
khiêu khích tình địch cũ của nữ nhân mình yêu để phát tiết.
Ta lạnh mặt, ngồi trong xe ngựa chịu đựng Minh Sùng Diên đang thích thú nói chuyện chua ngoa, trong lòng nghĩ,
đừng chấp y đừng chấp y, y có vấn đề, ta không thèm chấp y…
Rốt cuộc y cũng cảm thấy chán, cặp mắt đen nhìn ta chằm chằm: “Vừa rồi còn nói năng hùng hồn, sao giờ đã câm điếc vậy?”
Ta vội ho một tiếng, đáp: “Ta đang nghe biểu ca dạy bảo, huynh cứ dạy tiếp, dạy tiếp đi.”
Minh Sùng Diên rốt cuộc trưng mặt lạnh
tanh không thèm nói năng nữa. Ta cảm thấy vô cùng hài lòng với khoảng
thời gian y không nói lời nào.
Lúc về nhà trời đã tối, khi chúng ta đi
qua hoa viên, y đột nhiên kéo ta tại, ngón tay hơi lạnh khẽ lướt qua hai má, toàn thân ta lập tức nổi da gà.
Trong bóng tối không nhìn rõ mặt y, chỉ
có thể cảm giác hô hấp của y gần trong gang tấc, ta cố gắng quên đi động tác vô lễ vừa xong của y, lãnh đạm nói: “Biểu ca, không còn sớm nữa,
nếu không đi gặp phụ thân mẫu thân thì chắc chắn bọn họ sẽ lo lắng.”
“À.” Y cười khẽ, ta cảm thấy số lần y
cười hôm nay đặc biệt nhiều, nhưng thấy y cười là lòng ta run rẩy: “Vừa
rồi người hầu đã vào báo tin chúng ta về rồi.”
“Vậy Tĩnh Nhã xin phép không tháp tùng biểu ca nữa, hôm nay ta đã mệt lắm rồi.” Nói xong muốn bỏ đi.
Y gọi với theo: “Muội cam lòng à?”
Cái gì? Ta không hiểu câu hỏi không đầu không đuôi của y.
“Muội cam lòng gả cho một tên hái hoa tặc à?”
Lửa giận bùng lên, ta tức tối cười đáp lại: “Ý của biểu ca là Tĩnh Nhã bị ép gả cho phu quân sao?”
“Muội hiểu ý ta.” Y nói: “Ta không tin muội cam tâm tình nguyện gả cho hắn.”
“Vậy biểu ca nghĩ sao? Nhất định biểu ca có quan điểm riêng nhỉ? Biểu ca cho là ta có mục đích gì?”
“Trước khi ta đến một ngày thì muội về nhà thăm người thân, muội dám bảo đây là trùng hợp sao?”
“À, ra là biểu ca nghĩ ta về để dụ dỗ huynh?”
“Muội có thể phủ nhận ư? Muội có dám nói muội không biết thân phận thật của ta không?”
“Ta…” Ta nghẹn lời, nhưng vẫn không cam
lòng: “Biểu ca không khỏi đề cao bản thân quá, Tĩnh Nhã tự biết mình
dung mạo tầm thường, sao có thể lọt vào mắt biểu ca? Biểu ca nói như thế quả là đánh giá cao Tĩnh Nhã rồi.”
“Ta có thể nhận định đây cũng là một phương thức muội dùng để dụ dỗ ta không?”
Tên kia đúng là không biết xấu hổ! Cuối
cùng đầu óc ta tỉnh táo hơn chút, đằng nào cũng nói rồi, mà bốn phía
chẳng có người, ta thẳng thắn: “Biểu ca quyền cao chức trọng, tất nhiên
mắt cao hơn đầu, mặc dù Tĩnh Nhã chỉ là hạng nữ lưu nhưng cũng tự biết
thân biết phận! Ai ngờ người ở địa vị cao lại chẳng biết đạo lý sống
trên đời phải biết mình là ai, quả thực khiến Tĩnh Nhã khó tin.”
Giọng nói y mơ hồ mang theo sự giận dữ: “Ý muội là gì?”
Ta hờ hững nhún vai, dùng tư thế quen
thuộc của Hoa Thành Cẩm: “Ý của Tĩnh Nhã rất rõ ràng, chính là người
quyền quý như huynh ta tránh còn không kịp, sao có thể sinh ra ý nghĩ đê hèn như thế được!”
Y nghe xong đáng ra nên nổi trận lôi
đình, ngờ đâu nghe giọng điệu của y, dường như sự giận dữ thoáng qua vừa rồi chưa từng xuất hiện: “Cho dù muội nghĩ như vậy, nhưng lệnh tôn,[1] nhất là lệnh đường[2] không nghĩ như vậy đâu, chẳng phải bà luôn tâm niệm giao muội cho ta
sao? Tốt nhất là để muội yêu ta rồi theo ta trở về kinh thành ấy nhỉ?”
Ta giật mình, thì ra Phó phụ Phó mẫu quả
thực không hài lòng với con rể Hoa Thành Cẩm, bọn họ không lập tức biểu
lộ ra ngoài vì họ là thế gia vọng tộc nho sĩ, không thích nói trước mặt, chỉ có thể quanh co để Hoa Thành Cẩm biết khó mà lui, hoặc khiến ta
thay lòng đổi dạ. Ta khẽ run, trở lại Gia Châu quả nhiên là sai lầm ư?
Lấy lại bình tĩnh, ta nói: “Nếu biểu ca
đã nói thẳng như vậy, chắc hẳn cũng không có ý định gì với ta. Chúng ta
cứ cư xử hòa nhã với nhau chẳng phải tốt rồi sao?”
“Muội cảm thấy thế là tốt?” Y lên giọng, giọng nói nhuốm màu mỉa mai.
“Chẳng lẽ biểu ca có cách nào tốt hơn?”
Y trầm mặc.
Ta hít sâu một hơi, nói: “Ta biết biểu ca thích Dương Vi, càng rõ là Dương Vi với ta đã từng có xích mích. Nếu
biểu ca thích nàng ấy, ta không có lời nào để nói, nhưng ta muốn nhắc
biểu ca một câu, biểu ca đừng thái quá, chuyện Phó gia ta ưng thuận với
biểu ca còn chưa làm đau.” Lúc này, ta phải đánh cuộc một phen.
“Muội uy hiếp ta?” Giọng nói của y tràn ngập nguy hiểm.
“Tiểu muội nào dám.”
“Sao muội biết ta thích Dương Vi chứ? Vì sao ta không thể thích muội?”
Thích ta? Thích ta còn suốt ngày chĩa mũi nhọn vào ta, thích ta còn có thể khiến ta bẽ mặt? Ta chau mày: “Biểu ca chớ nói đùa, chuyện biểu ca thích biểu muội thứ sử truyền bá rộng rãi ở kinh thành, tiểu muội ở Gia Châu cũng đã nghe rồi.”
“Chà.” Y hừ nhẹ ra tiếng: “Tin tức của
biểu muội cũng nhanh thật. Ta thích A Vi, nữ nhân đó có thủ đoạn, đủ
thông minh, bản lĩnh gió chiều nào theo chiều nấy không tệ. Nhưng hiện
tại nàng ta đã lập gia đình, mà nàng từng tiến cử muội với ta, còn ca
ngợi muội không ít lần, sao? Không tin à?”
Tay của ta siết chặt, ngầm cảm thấy sự
tình không ổn. Y tiếp tục nói: “Thật ra ta cảm thấy rất hứng thú với
muội. Thoạt nhìn thấy giống con mèo nhỏ yếu đuối dễ bị ức hiếp, nhưng
khi thật sự chọc vào muội, muội sẽ thừa dịp người ta chưa chuẩn bị mà
dốc sức đánh trả, rõ là một con hổ con lại có thể khiến người ta tưởng
rằng mình là mèo. Suy nghĩ bình tĩnh, có khả năng quan sát tinh tường
nhưng không có cơ mưu sâu sắc. Thú vị thú vị, nữ nhân như muội sao có
thể không mang về thưởng thức một phen chứ?”
Thân thể ta không khống chế được cơn run rẩy.
“Đúng rồi, giống như muội nói, chuyện Phó gia đồng ý với ta còn chưa làm, cho nên ta chuẩn bị phối hợp hoàn toàn
với lệnh tôn lệnh đường, như vậy muội càng có thể theo ta về kinh nhỉ?”
Nói xong, y thong thả quay người bỏ đi.
Hóa ra sự tình chẳng khác ta nghĩ là bao, chẳng qua ta không phải con tin, mà là thứ trao đổi trung gian… Lòng dạ ta rối bời, không biết là đau thương hay tức giận…
Bỗng nhiên một cánh tay mạnh mẽ từ phía
sau kéo ta tiến vào vòng ôm ấm áp, ta hoảng hốt trong giây lát, sau đó
chợt ngửi thấy mùi thơm quen thuộc. Ta thả lỏng, cơ hồ tê liệt ngã vào
ngực chàng.
Âm điệu Hoa Thành Cẩm có phần rầu rĩ:
“Nương tử, y nhìn thấy điểm tốt của nàng, làm sao bây giờ, ta rất muốn
giấu nàng đi, không cho ai thấy cả…”
Giọng nói của chàng còn mang vẻ bất an,
hơi run rẩy, chàng đã nghe được bao lâu rồi? Ta đứng thẳng lên quay
người lại, ánh trăng ló ra khỏi tầng mây dày, hắt lên gương mặt Hoa
Thành Cẩm tái nhợt, chỉ có cặp mắt đen láy và đôi môi đỏ là nổi bật. Thì ra, lần trở về này quả là một sai lầm.
Ta vòng tay ôm chàng: “Ta là nương tử của chàng, tất nhiên chàng phải bảo vệ ta. Đừng nói ngay cả một tiểu hầu
gia chàng cũng không đấu nổi… Ta không muốn gả cho một nam nhân yếu đuối dễ bị ức hiếp đâu…”
Vòng tay của chàng siết chặt ta, khiến ta rất đau, cảm thấy không thở nổi, nhưng ta cũng không nói với chàng, chỉ lẳng lặng dựa vào ngực chàng, nghe chàng nói bên tai ta: “Không ai có
thể cướp nàng khỏi tay ta, cho dù lão hoàng đế đến đây cũng không thể!”