Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý

Chương 65: Minh gia sắp sụp đổ




Ta đến chỗ Phó Thiên Du làm ổ, cầm quạt tròn nhàm chán phẩy qua phẩy lại. Hắn vốn đang cầm quyển sách, chống đầu ngồi đọc trên ghế dài, thấy bộ dạng vô vị của ta, có lẽ không chịu nổi việc phải nhìn ta ngược đãi quạt tròn vẽ tứ đại mỹ nhân kia, bèn với tay tranh cái quạt, giống như lần trước, quạt cho ta mấy cái, rồi tự quạt cho mình mấy cái.
Ta thấy hắn cầm quạt tròn chẳng ra lề lối gì cả, cảm thấy thích thú. Phó Thiên Du liếc mắt nhìn: “Đánh bại Minh Sùng Diên thật sự khiến muội vui vẻ thế sao?”
Ta thở dài một hơi: “Giống như tảng đá đè nặng trên ngực được nhấc ra, giống như đi giữa dãy núi trùng điệp nhìn thấy một vùng cỏ xanh mơn mởn…” Ta hớn hở ví von, nhưng cảm thấy không từ ngữ nào có thể miêu tả nổi sự mãn nguyện và khoan khoái trong lòng ta lúc này. Nay thắng bại đã phân, nhìn thấy bộ dáng tức giận bùng nổ của Minh Sùng Diên, ta thật muốn ôm bụng cười lớn một lúc, chẳng mấy khi được nhìn thấy vẻ mặt này của y.
Đúng vậy, thắng bại đã phân, tình hình cụ thể ta cũng không rõ lắm, đại khái là Minh Sùng Diên dùng vài thủ đoạn nhỏ với Bích Thủy lâu, bắt đầu từ Bích Thủy lâu của thành Gia Châu, đập vỡ biển hiệu, thuê người gièm pha, muốn dần dần thôn tính như tằm ăn lá dâu, còn ngầm phái thế lực mà Minh gia gây dựng đã lâu trong tối ngoài sáng bức bách Bích Thủy lâu từng chút một, thậm chí chĩa mũi nhọn vào Bách Thảo đường ở phương Bắc. Trong thời gian ngắn, lời đồn thổi về Bách Thảo đường nổi lên khắp nơi, tình trạng thuốc giả, chữa bệnh làm người chết liên tiếp xuất hiện. Y muốn Hoa Thành Cẩm rơi vào tình trạng không thể cứu vãn, giữa hai bên sẽ phải bỏ một bên. Nói thật là ta không ngờ tên này lại độc địa như vậy, dường như y nhận định rằng Hoa Thành Cẩm sẽ không bỏ Bích Thủy lâu, đặc biệt thiết kế một cạm bẫy, chờ Hoa Thành Cẩm nhảy vào, sau đó khiến chàng mất hết tất cả.
Minh Sùng Diên là loại người chủ động xuất kích sao? Không phải. Y là kẻ thâm sâu không lường được, khiến người ta không đoán nổi rốt cuộc y nghĩ cái gì. Nhưng lúc nào cũng phải đề phòng một người là chuyện rất vất vả, hơn nữa, tuy ta không còn sợ hãi Minh Sùng Diên, nhưng muốn mau chóng rời khỏi Phó gia. Phó gia ngoài mặt là dòng dõi thế gia, nhưng bên trong chẳng khác nào ngụy quân tử, hàng ngày phải treo lên nụ cười giả dối vờ vịt thế này thật mệt mỏi. Cho nên khi nhận sự khiêu khích của Minh Sùng Diên thì Hoa Thành Cẩm không che giấu địch ý giữa hai người nữa, dần dần phản kích, nhanh chóng khiến Minh Sùng Diên hạ bớt sự cảnh giác. Sau đó Hoa Thành Cẩm vờ như không kiềm chế được mà chủ động xuống tay trước với Minh Sùng Diên. Có điều, bệnh đa nghi của tên Minh Sùng Diên này phát tác, y không chịu đánh thật, Hoa Thành Cẩm lại được thể chơi hết mình, đánh một hơi khiến Minh Sùng Diên ngã lăn mấy vòng, làm y không thể không vùng lên tranh cao thấp với chàng.
Rốt cuộc Minh Sùng Diên chịu động thủ, điều này khiến ta và Hoa Thành Cẩm đều yên tâm, nhẹ nhõm thở phào. Chúng ta chỉ chờ có thế, Minh Sùng Diên còn bình tĩnh được thì chuyện tình sẽ khó giải quyết, bản thân y cũng trở nên đáng sợ hơn.
Minh Sùng Diên không ngờ Hoa Thành Cẩm lại tạm thời bỏ mặc Bích Thủy lâu đi cứu Bách Thảo đường, mặt khác, y càng không thể lường trước Hoa Thành Cẩm đã sắp xếp đường lui thỏa đáng từ lâu, hơn nữa chờ cơ hội thích hợp để phản kích…
Hoa Thành Cẩm thu xếp thế nào ta không hiểu hết, mấy ngày đó chàng đi sớm về muộn, ta sống một ngày như một năm, thật không thể chịu nổi, nhưng không muốn bị Minh Sùng Diên túm ra để dọa dẫm, hoặc lỡ y chó cùng rứt giậu lôi thẳng ta đi uy hiếp Hoa Thành Cẩm, như thế thì lợi bất cập hại, nên ta chỉ có thể ề à đến chỗ của Phó Thiên Du, câu được câu không nói chuyện với hắn để giết thời gian.
Phó phụ chắc hẳn đã nghĩ ra đối sách hay, định bàn bạc với Minh Sùng Diên. Ai biết ca ca Phó Thiên Du thật thà này của ta vào đúng thời khắc mấu chốt lại chen vào một chân, to nhỏ nửa ngày với Phó phụ trong thư phòng, ta thấy khi ra khỏi phòng sắc mặt Phó phụ vô cùng tệ, dường như già đi rất nhiều. Ta chạy tới hỏi Phó Thiên Du, kết quả chẳng hỏi được gì cả, còn bị hắn chối vòng quanh…
Lúc ấy tình hình như sau, thoạt nhìn thì tưởng Minh Sùng Diên bức ép từng bước một, được đằng chân lân đằng đầu, cái bẫy vạch tính của y tiến hành rất thuận lợi, nhưng trên thực tế Hoa Thành Cẩm vừa đánh vừa lùi, không thật sự ra tay đánh lại, xem như là kế dụ địch vào tròng.
Minh gia có ba đầu sáu tay thì cũng bất lợi về vàng bạc tiền tài, tuy có thế lực chống đỡ, nhưng đụng vào Bích Thủy lâu nên lập tức bại lộ rất nhiều thế lực mà Minh gia lén lút giấu giếm không muốn ai biết. Hoa Thành Cẩm mượn gió bẻ măng, tìm thấy đầu dây. Đối với thế lực lớn rắc rối phức tạp này, tìm được trung tâm của nó chính là tìm được đầu mối chính, sau đó rút giây động rừng, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, tất cả những thứ giấu trong bóng tối đều bị phơi bày, tựa như con cá mắc cạn, phơi trắng bụng không thể tự lật mình…
Minh Sùng Diên là người thế nào chứ, vừa thấy tình hình không ổn lập tức phản ứng lại, chỉ tiếc các thế lực đều có liên hệ với nhau, tìm được một là ra hai, tiếp tục lần đến gốc chắc chắn cũng sẽ tra được tám chín phần mười, muốn giấu cũng giấu không nổi. Đến giờ nhớ lại vẻ mặt lúc ấy của Minh Sùng Diên, ta vẫn còn hơi sợ, toàn thân y tỏa ra sát khí, nói cách khác, y thật sự muốn giết ta và Hoa Thành Cẩm. Cũng may bên cạnh còn Phó Thiên Du bảo vệ, nếu không, rất có khả năng y sẽ động thủ…
Có phải chuyện này gọi là trộm gà không thành còn mất thóc không? Buổi đêm ta hỏi Hoa Thành Cẩm. Ai ngờ nhân tinh chỉ cười, nụ cười vô cùng hả hê. Ta rất cảm khái, sao Minh Sùng Diên lại đụng phải tên nhân tinh này chứ? Mặc cho ngươi có thâm sâu thế nào, đến lúc gặp nhân tinh cũng trắng tinh như giấy mà thôi. Trước kia ta tưởng chỉ có mình ta mới vậy, bây giờ thì hiểu rồi.
Ta hỏi Hoa Thành Cẩm, nếu Minh Sùng Diên thật sự muốn giết chúng ta thì chàng có đối sách gì không?
Hoa Thành Cẩm thản nhiên nhún vai, ít nhất bây giờ y còn chưa thể xuống tay.
Ta không hỏi nữa, tên này căn bản không muốn nói.
Sát ý trong mắt Minh Sùng Diên ngày càng rõ, ngay vào lúc ta nghĩ y thật sự muốn động thủ, tri phủ Gia Châu chợt tìm tới cửa… Ta vẫn nhớ vẻ thảng thốt và tức giận của Minh Sùng Diên, chắc chắn y không ngờ thân phận của mình sẽ bị bại lộ ở Gia Châu. Phải biết, y giấu giếm triều đình trên dưới ở kinh thành, thay họ đổi tên đến Gia Châu, nay lại bị quan địa phương phát hiện, cách nhanh nhất là lập tức giết vị quan kia, mau chóng về kinh.
Nhưng dù sao Minh Sùng Diên cũng không phải loại người lỗ mãng như thế, y thản nhiên tán gẫu với tri phủ Gia Châu, gương mặt không hề tỏ ra lạnh lùng tự cao. Tri phủ Gia Châu rất lo lắng, từng nghe tiếng tăm của tiểu hầu gia Minh gia, nếu thấy quan viên không vừa mắt thì tay đấm chân đá là chuyện bình thường, nay tiểu hầu gia lại hòa nhã lịch sự với mình, ông liền lau mồ hôi trên trán nói một câu, khiến Minh Sùng Diên sững sờ đương trường.
Ông nói, nghe cấp trên bảo rằng tiểu hầu gia có khả năng đến Gia Châu, ta không biết có phải đến thăm Phó đại nhân hay không, không ngờ là thật…
Lúc ấy ta cũng không sờ được đầu hòa thượng cao trượng hai,[1] chẳng lẽ chuyện này chỉ là trùng hợp?
Tri phủ Gia Châu ngồi ở Phó gia một lúc rồi đứng dậy cáo từ, rồi chưa đến nửa ngày sau đã quay lại, khiến Minh Sùng Diên chưa kịp thu xếp gì cả. Giữa mùa hè, trán tri phủ nhễ nhại mồ hôi, ông ta không có thời gian lau mồ hôi của mình, vội nói với Minh Sùng Diên, tiểu hầu gia, cấp trên có lệnh, mới ngài lập tức về kinh…
Cấp trên là ai, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chỉ nháy mắt cả sảnh đường lặng thinh. Việc Minh Sùng Diên một mình rời kinh đô đã bị hoàng thượng phát hiện, y tất nhiên không viện cớ gì nữa, cấp tốc về kinh. Trước khi lên xe ngựa y lạnh lùng liếc xéo ta một cái, ánh mắt đầy ý cảnh cáo, ta nghĩ y đang viện vào việc cảnh cáo ta để cảnh cáo Hoa Thành Cẩm. Ta cười nhoẻn lúm đồng tiền, tạm biệt, không tiễn.
Lúc Hoa Thành Cẩm về chỉ nói một câu, Minh gia sắp sụp đổ.
Ta lập tức ngầm hiểu, sự xuất hiện của tri phủ Gia Châu, thậm chí tin tức Minh Sùng Diên một mình rời kinh mà hoàng thượng nhận được, hơn thế là lệnh triệu hồi của hoàng thượng, tất cả đều có liên hệ với chàng.
Thần sắc chàng rất mệt mỏi, lại không muốn nói nhiều, ta không hỏi nữa.
Nếu bảo trong lòng không có nghi vấn thì là giả, ai có thể cam đoan Minh Sùng Diên về kinh thành giải quyết xong xuôi rồi không quay đầu đối phó chúng ta? Ánh mắt nhìn ta trước khi đi của y căn bản muốn nói, chuyện này còn chưa xong đâu!
Ta đang hoa chân múa tay diễn tả tâm tình của mình cho Phó Thiên Du, bỗng nhiên nghĩ đến rắc rối này, trong lòng lại bị bóng mây u ám che phủ. Phó Thiên Du thấy ta đột nhiên yên lặng, quan tâm ngồi lại gần, quạt tròn trong tay vẫn phe phẩy: “Lại có chuyện gì nữa?”
Ta ngẫm nghĩ, nói thẳng bất an trong lòng ra. Chợt thấy Phó Thiên Du cười ha ha: “Muội muội không cần lo lắng.”
Ta kinh ngạc nhìn về phía hắn, chẳng lẽ hắn có biện pháp gì hay? Chờ nửa ngày thấy hắn không có ý muốn giải thích, cứ giữ nguyên tư thế quạt cho ta mấy cái, quạt cho hắn mấy cái, ánh mắt lại chăm chú đọc sách, tựa như trong sách có Nhan Như Ngọc[2] vậy…
Đây là tật xấu gì thế hả, giống hệt cái tên nhân tinh nào đó. Không nhịn được nữa, ta đoạt quạt tròn đang hăng hái quạt từ trên tay hắn, nghiêm mặt hỏi: “Ca ca có ý gì?”
Hắn ngẩng đầu lên, thấy ta đang nắm chặt quạt tròn thì hiền lành nở nụ cười, khuôn mặt như ngọc đầy vẻ dịu dàng, khiến ta không khỏi xấu hổ trong lòng. Hắn đặt quyển sách trên tay xuống: “Tính tình này của muội… may mà muội phu có thể chịu được…”, giọng nói của hắn có phần trêu đùa. “Chuyện bên Minh gia muội không cần lo, có phụ thân và ta chịu trách nhiệm cho hai người, bọn họ sẽ không làm gì hết…”
Ta khẽ lắp bắp: “Phụ thân đồng ý giúp chúng ta?” Quả là không thể tin nổi, quả là đang nằm mơ.
Phó Thiên Du xoa đầu ta: “Muội nghĩ gì thế? Người là phụ thân của chúng ta, có việc tất nhiên phụ thân sẽ giúp đỡ, muội cho là phụ thân chỉ giúp Minh gia chứ không chiếu cố nhà chúng ta sao?”
Nghe hắn nói vậy, ta nhớ lại vài ngày trước hắn nói chuyện với phụ thân trong phòng… Ôi, ca ca này của ta nên nói là thật thà hay thông minh đây? Từ lúc đó chắc chắn hắn đã thu xếp đường lùi cho ta và Hoa Thành Cẩm rồi, thay chúng ta gạt bỏ mối lo sau này…
Ta không biết hiện tại sắc mặt mình như thế nào, đại khái cũng khó coi, Phó Thiên Du hơi bất đắc dĩ nhìn ta một hồi: “Cần gì phải oán giận chứ? Mặc dù phụ thân không biết ăn nói như mẫu thân, nhưng lúc nào cũng quan tâm đến con cái. Phụ thân không chỉ vì tương lai hạnh phúc của muội, còn vì nỗi khổ tâm của mẫu thân. Lời mẫu thân nói phụ thân đều nghe hết.”
Ta ngỡ ngàng hỏi lại: “Vì sao vợ chồng bọn họ ân ái nhưng lại không cho phép ta tự tìm người mình yêu?”
Phó Thiên Du đáp: “Đã khi nào họ không đồng ý? Lúc muội nói muốn gả cho Tôn Thừa Nghiệp, bọn họ không thuyết phục được muội, đành để muội gả đi. Nghe nói muội sống không tốt, tuy chúng ta là nhà mẹ đẻ nhưng cũng không dám can thiệp chuyện nhà người khác, cha mẹ ngày ngày tự trách. Hai năm muội không về nhà, lúc về lại mang theo một vị hôn phu khác do mình tự chọn. Đây vốn là chuyện vô cùng tốt, ai ngờ người muội mang về lại khiến bọn họ khó lòng tin tưởng…”
Dưới ánh nhìn đăm đăm của ta, hắn mím môi mỉm cười. Một lát sau, hắn hỏi: “Bây giờ muội có tính toán gì không?”
Ta nhìn vào quạt tròn trong tay: “Đi về thôi, về Định Châu. Đáng ra phải về từ lâu rồi, không phải sao?” Nói xong ta quay đầu nhìn hắn.
Hắn ngẩn người trong giây lát, chớp mắt mấy cái rồi tiếp: “Có một câu là thừa, nhưng ta vẫn muốn hỏi, hàng năm muội sẽ về nhà chơi chứ?”
Không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, ta muốn đáp là, nếu có thể, muội hy vọng cả đời này cũng không về nữa, mang theo mặt nạ hư tình giả ý rất mệt mỏi. Nhưng nhìn thấy gương mặt khôi ngô có phần tương tự ta phía đối diện, những lời này thật không thể nói nên lời, dù sao ở đây vẫn còn một vị huynh trưởng thật lòng quan tâm ta, yêu quý ta, lời nói tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế đúng là đại nghịch bất đạo!
Phó Thiên Du cười khổ: “Biết ngay muội không muốn trở về.” Ta muốn phản bác nhưng không thể, chỉ đành rầu rĩ không đáp, coi như ngầm thừa nhận. Hắn bảo: “Nay ta nói thêm gì nữa cũng chỉ là thừa, nhưng cha mẹ thật sự rất yêu muội…”
Ta bình thản lên tiếng: “Nhưng bọn họ chưa bao giờ suy nghĩ cho người khác, đặt bản thân lên trên hết!”
“Phải.” Phó Thiên Du gật đầu: “Bọn họ không hiểu tâm tình của muội, cũng như muội không hiểu họ.” Lát sau, hắn nói tiếp: “Đợi khi nào vi huynh có thời gian rảnh sẽ đến Định Châu thăm muội, có được không?”
Ta cao hứng: “Thế thì tốt quá.” Sau đó ngẫm lại: “Đường sá xa xôi, như này đi, huynh tới thăm muội một lần, rồi muội về thăm huynh một lần nhé?”
Phó Thiên Du bị ta chọc cười, với tay xoa xoa tóc ta: “Nghịch ngợm.”
Đợi Hoa Thành Cẩm về, ta kể với chàng chúng ta không phải lo chuyện sau này nữa, ca ca đã dọn đường bằng cho chúng ta rồi. Hoa Thành Cẩm vui vẻ: “Ha, đại cữu tử của ta quả thực lợi hại.”
Quay đầu nhìn ta, giọng chàng có vẻ lấy lòng: “Nương tử…”
Đoán là có chuyện gì đó, ta nghiêm mặt, không để chàng có cơ hội lợi dụng, hừ mũi một tiếng: “Hử?”
Hoa Thành Cẩm đến trước mặt ta: “Chúng ta… chúng ta không cần Bích Thủy lâu nữa nhé?”
Ta nhìn chàng, vẻ mặt chàng không giống như nói giỡn. Ta đã có dự cảm từ trước, khiến Minh Sùng Diên thất bại ê chề, âm thầm đưa thế lực ngầm của y đến dưới mắt hoàng đế sẽ phải trả cái giá gì? Không ngờ, chàng thật sự dâng cả Bích Thủy lâu? Lòng ta đau đớn, chàng thật sự bỏ được sao, thật sự có thể buông tay sao? Nếu quả thực là vậy, lần này người được lợi nhất chẳng phải là hoàng thượng?
Ta hỏi chàng: “Chàng bỏ được?”
Chàng nhún vai: “Có gì để tiếc? Nếu Bích Thủy lâu đã trở thành cái gai trong mắt triều đình, tai họa này cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Ta ngập ngừng: “Nhưng… triều đình chẳng phải là…” Chẳng phải là ngư ông đắc lợi?
Ánh mắt Hoa Thành Cẩm ánh lên tia gian xảo: “Ai bảo ta để chúng được lợi? Biện pháp này là do nương tử nghĩ ra đấy chứ!”
Ta khó hiểu. Ta đã nói cái gì?
Chàng tiếp tục: “Chẳng phải nương tử đã bảo khoét sạch Bích Thủy lâu rồi chắp tay dâng biếu ư?”
Hả? Ta trợn mắt, chàng thật sự khoét sạch Bích Thủy lâu rồi?
Chàng cười sung sướng, đưa tay xoa xuống bụng ta: “Hai năm sau, trên đời này không còn Bích Thủy lâu nữa. Về phần con đường tin tức… về sau còn nhờ con của chúng ta…
[1] Thời cổ người cao khoảng tám thước, giơ tay lên cũng chỉ đến một trượng, mà bức tượng hòa thượng cao một trượng hai thước, cho nên không sờ được lên đầu bức tượng. Chỉ những việc bản thân không hiểu nổi.
[2] Nhan Như Ngọc: Chỉ nữ tử xinh đẹp. Xuất phát từ câu “Trong sách đều có Nhan Như Ngọc” trong truyện “Thư si”, thuộc tập Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.