Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý

Chương 71: Sống hay chết




Nếu con người muốn chết thì có vô số cách. Dù là lúc này, ngươi đang yếu ớt nằm trên giường không thể xuống đất, đưa đầu ra ngoài giường, buộc dây thừng vào hai viên đá, sau đó quấn dây thừng quanh cổ là đủ để chết thẳng cẳng…
Bởi vì cơ thể suy kiệt, cho dù trong lòng có nóng nảy cũng không bộc phát, vẫn nhớ lão đại phu kia dùng giọng điệu thương hại nói dài dòng văn tự, bây giờ thực tế chứng minh cũng chỉ là vô nghĩa.
Buổi sáng ngủ dậy, phát hiện một nam một nữ đứng bên giường, ta sợ hãi giật thót, tâm trí hỗn loạn, đầu đau muốn chết. Ta gào lớn: “Các người là ai? Sao lại ở trong phòng ta?”
Nam nhân kia đờ mặt ra, nữ nhân thì ngạc nhiên không hiểu. Nhưng cũng chỉ ngạc nhiên trong nháy mắt, nàng lập tức cười hòa nhã: “Tiểu Nhã Nhã, ngủ hồ đồ rồi à?” Lấy tay chỉ nam nhân: “Ngay cả phu quân bảo bối cũng không nhận ra sao?”
Ta mở to mắt nhìn nam nhân kia, hắn cũng trừng mắt nhìn ta, ta nghĩ hồi lâu cũng không ra đầu đuôi, ta thành hôn bao giờ?
Chốc sau nàng kia bỗng che miệng cười khanh khách, cười đến mức ta phải nổi da gà. Trông nàng ta như trút bỏ được gánh nặng: “Nếu không nhớ thì thôi, vừa hay tỷ có thể cùng hắn bỉ dực song phi…”
Bỉ dực song phi cái gì? Ở đâu ra cái từ buồn nôn như vậy? Nhìn thoáng qua nam tử đang gần như phát cuồng, bỗng nhiên thấy ngột ngạt, ngực như bị chèn ép, có thứ gì đó muốn trào ra: “Vệ Phong Minh, tỷ ngậm miệng cho ta!” Trong phút chốc, trí nhớ trở lại.
Tiếng cười càn rỡ im bặt, Vệ Phong Minh sờ trán của ta, sau đó chẩn mạch, nói: “Tiểu Nhã Nhã, rốt cuộc đã nhận ra ta rồi, vậy muội có nhận ra hắn không?” Nàng chỉ sang Hoa Thành Cẩm đang run rẩy đứng cạnh.
Ta đau lòng, Hoa Thành Cẩm rõ ràng đã bị ta dọa phát run, nhưng ngoài miệng ta vẫn không chịu nhường nhịn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta còn chưa có chết nhé!”
Vệ Phong Minh lắc đầu không nói, đẩy Hoa Thành Cẩm đang muốn lại gần xem xét tình huống cho ta ra ngoài. Cài cửa xong, nàng bảo: “Bây giờ có cảm giác gì?”
Chẳng phải vẫn thế sao? Ta cười khổ đáp: “Cảm thấy hơi bí, tỷ mở cửa sổ cho thoáng đi.”
Vệ Phong Minh quay người mở cửa sổ cho ta, một cơn gió lạnh thổi vào phòng, thổi phần phật vào quyển tiểu thuyết ta để trên giường, không giống như mọi ngày, dường như hôm nay trong gió dẫn theo cảm giác mát lạnh đặc biệt.
Ta khoác áo dày dựa vào đầu giường, cửa sổ nhìn ra một không gian lớn, mờ mịt một màu trắng: “Tuyết rơi ư?”
Vệ Phong Minh đang vắt khăn, đáp: “Phải, rơi một đêm rồi, chẳng phải đã đến cuối năm rồi sao, cũng đúng thì tuyết rơi.”
Lòng ta yên lặng bồi thêm một câu: Cũng là lúc ta phải chết. Một cơn gió lạnh lại thốc vào, ta hắt xì, người run run. Vệ Phong Minh thấy thế đặt khăn xuống, nhíu mày: “Hôm nay rất lạnh, thôi cứ đóng cửa sổ lại đi.”
Cổ họng ta vừa khô vừa ngứa, tâm trạng phiền muộn gật đầu. Mí mắt bỗng nhiên lại nặng, mắt thấy Vệ Phong Minh cầm khăn đến lau mặt cho ta, ta vội vàng nói: “Bây giờ ta mệt lắm, để ta ngủ thêm một lúc…” Không kịp nhìn vẻ mặt Vệ Phong Minh, ta rốt cuộc không gắng gượng nổi nữa, chìm vào bóng tối.
Giữa lúc mơ màng nghe thấy hai giọng nói, tựa như đang tranh chấp, thanh âm ghìm rất nhỏ, nghe không rõ lắm, cố gắng mãi mới loáng thoáng được vài câu: “Chẳng lẽ không thể không dùng?”
“Không dùng thì đệ có cách gì nào?”
“Nhưng, nhỡ xảy ra sơ xuất…”
“Vậy chúng ta mặc cho số phận đi…”
“Không được, không được dùng, nàng sẽ không…”
“… Đệ muốn trơ mắt nhìn nàng…”
“Không! Ta nên làm gì bây giờ…”
“Đệ cứ suy nghĩ tiếp đi…”
“… Không cần, hay cứ dùng cách tỷ nói đi… Nếu có mệnh hệ gì, ta cũng…”

Mở mắt ra, chỉ thấy sáng trưng. Là lúc nào rồi? Ta vươn một tay che mắt, sao không ai gọi ta? Ánh mắt vất vả mãi mới thích ứng được ánh sáng ban ngày, ta kinh ngạc nhìn cái màn xa lạ: Đây là đâu?
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, tiếng bước chân từ xa đến gần, một giọng nữ cất lên: “Tỉnh rồi?” Ta ngơ ngác nhìn nữ tử mặc áo xanh bưng bát mỳ đi về phía ta, nàng bỗng nhiên cười, nét cười rất xấu xa: “Lại không nhớ hả?”
Dường như một tia sét xẹt qua đầu ta, ta vội vàng củng cố địa vị của mình: “Không thể nào, quên ai thì quên chứ ta không quên tỷ đâu.”
Vệ Phong Minh lại cười, không so đo lời nói của ta: “Ngủ lâu như thế, chắc đói bụng rồi hả?”
Tay ta sờ lên cái bụng trướng trướng, vỗ vài tiếng, phát ra âm thanh bộp bộp, ta nhếch miệng cười: “Dưa hấu chín rồi.”
Vệ Phong Minh liếc ta một cái trắng mắt, múc một quả trứng chim từ trong bát ra bón cho ta. Mùi vị không tệ, vừa ăn là biết do Hoa Thành Cẩm nấu, ta quay đầu nhìn quanh, chàng đâu? Ăn một nửa, ta giật mình, sau đó rống lên: “Vệ Phong Minh, tỷ còn chưa cho ta rửa mặt súc miệng đã bắt ta ăn cơm à?!”
Vệ Phong Minh bất cần đáp: “Thế đã sao, chẳng phải muội ăn rất ngon miệng à?”
Ta rất bực, không ăn nữa.
Vệ Phong Minh đặt bát, ai oán thở dài: “Biết ngay muội sẽ giở trò mà, biết ngay muội không rời được tướng công nhà mình, viện lý do làm gì hở? Muội hết nhìn đông lại nhìn tây như thế, một khắc không gặp tướng công đã hoảng hốt à? Giả vờ làm chi, muốn gặp hắn thì nói ra, đổ tội cho ta làm gì?”
Thấy nàng càng nói càng phấn chấn, bộ dạng đấm ngực dậm chân, đen cũng bị nàng nói thành trắng, rõ là lỗi của nàng nhưng cứ khăng khăng đổ sang người khác, ta tức đến mức muốn trợn trắng mắt.
Ta phất tay: “Tỷ tỷ, coi như ta sợ tỷ, được chưa? Ta không tính toán nữa, tỷ ra ngoài đi…”
“Muội không tính toán?” Vệ Phong Minh một tay chỉ ta, một tay chống nạnh, rất có dáng vẻ hào hùng khi chỉ điểm giang sơn: “Muội có gì mà tính toán? Rõ ràng muốn gặp tướng công của mình nên mới soi mói ta mà…” Nói đi nói lại, nàng vẫn nói vòng về.
Ta bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quay đầu chuẩn bị ngủ thêm một giấc.
Hoa Thành Cẩm chạy từ ngoài vào, mang theo luồng lãnh khí, khuôn mặt chàng có phần cứng ngắc nhìn Vệ Phong Minh chỉ điểm giang sơn, giọng nói năn nỉ: “Sư tỷ, có thể xin tỷ ra ngoài một chút được không?”
Vệ Phong Minh lại được voi đòi tiên: “Tốt lắm, hai người đều bảo ta ra ngoài, muốn tạo cơ hội để ôm ấp nhau hả…”
Lòng ta hừ nói, đúng thì sao mà không đúng thì sao, có liên quan gì đến tỷ? Hoa Thành Cẩm trái một câu xin xỏ phải một câu sư tỷ, vất vả mãi mới mời được nàng ra ngoài, bưng nửa bát mỳ còn lại trên bàn xúc cho ta. Ta ngoảnh đầu sang bên: “Ta còn chưa lau mặt súc miệng…”
Không ngờ lời nói của Hoa Thành Cẩm càng khiến ta muốn hộc máu: “Không sao, ta không ngại…”
Ta siết tay gào lên: “Ta ngại, rất ngại! Ta muốn rửa mặt súc miệng!”
Hoa Thành Cẩm nói với ta một chuyện, bệnh của ta quả thực khó chữa. Bệnh này rất quái lạ, quái đến mức bọn họ chưa từng gặp qua, không thể chữa được, hơn nữa chuyển biến xấu rất nhanh, khiến người ta trở tay không kịp. Chàng nói, vào lúc ta suy yếu tột cùng sẽ dùng hổ lang dược[1]…
Ta biết, lúc suy yếu tột cùng mà chàng nói hẳn là lúc ta sắp chết, bây giờ nói chuyện này với ta, chắc thời gian của ta cũng không còn dài nữa. Ánh mắt chàng ảm đạm, cố gắng an ủi ta, bảo ta không cần lo lắng, nếu cách này do sư tỷ Vệ Phong Minh của chàng nghĩ ra, vậy nhất định có thể chữa khỏi cho ta.
Ta gật đầu bảo ta không lo lắng, bây giờ rốt cuộc chàng đã chịu thừa nhận y thuật của Vệ Phong Minh cao minh hơn mình một chút… Không biết vì sao, ta tự hiểu được, nếu không uống thuốc ấy, nhất định ta sẽ chết, cho dù là Đại La thần tiên cũng không cứu nổi.
Hoa Thành Cẩm kề sát lại ôm ta nói, dùng hổ lang dược sẽ rất đau, hy vọng ta có thể cố gắng chịu đựng, coi như là vì chàng. Ta vươn cánh tay trơ xương, vỗ vỗ tay chàng để chàng an tâm.
Kỳ thật ta rất muốn nói, nếu ta thật sự không qua được cửa ải này, mong chàng có thể tìm người vợ khác, sống cho tốt… Tay của ta bất giác sờ về phía hòn đá, thầm nghĩ: Cái này không phát huy tác dụng rồi…
Hoa Thành Cẩm cứ ở bên ta như vậy, vẫn giống như trước tán gẫu đủ loại chuyện, tâm sự thỏa thuê tới tận giờ ăn cơm, Vệ Phong Minh cười hì hì đi vào gọi chàng đến phòng bếp nấu cơm. “Có phải rất vui hay không? Gỡ nỗi khổ tương tư rồi hở?’ Vệ Phong Minh liếc mắt nhìn ta.
Ta cười khổ, nghĩ rằng với cái miệng của tỷ, có nam nhân nào mà chịu nổi, ta đã là một người sắp chết, ăn bữa nay lo bữa mai, sao còn vui vẻ gỡ khổ tương tư cái gì chứ, nhắn nhủ di ngôn mới hợp lý.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy thân thể không còn trọng lượng, dường như còn nhẹ hơn một sợi lông ngỗng, bản thân chầm chậm lơ lửng, mở mắt ra, phát hiện mình đã dính sát vào đỉnh màn, nhìn xuống dưới, thấy ta còn nằm trên giường, khuôn mặt tiều tụy, Hoa Thành Cẩm và Vệ Phong Minh căng thẳng cầm một chén thuốc đen sì đút vào miệng ta.
Thuốc không ngừng chảy khỏi miệng rớt xuống giường, xem ra nuốt chẳng được là bao. Ta thở một hơi dài, chắc bây giờ ta đã chết rồi?
Mọi người nói người chết có thể trở về nơi mình từng đi qua, ta muốn đi đâu chứ? Vừa nghĩ như vậy, thân thể đã ra phòng ngoài. Phiền não hồi lâu, ta cảm thấy nếu được gặp La Thanh Thanh một lần thì tốt.
Lòng ta ngập tràn sung sướng, cảm giác như bay trên mây, kể cả gió cũng chỉ hiu hiu thổi qua. Không lâu sau, ta đã đến phía trên Tiền gia. Nghe thấy tiếng loảng xoảng, là cốc chén bị vỡ, La Thanh Thanh đang giận dữ nhìn nữ tử quỳ bên dưới: “Vương Thành Lan ngươi giỏi lắm, Tiền gia đối đãi ngươi không tệ, thế mà ngươi lòng lang dạ sói hại đến cốt nhục của Tiền gia! Ngươi sờ chính mình xem, còn có tim phổi không!”
Nữ tử quỳ bên dưới giàn giụa nước mắt, dập đầu tới tấp: “Tỷ tỷ nghe muội nói một câu. Muội thật sự bị oan mà, muội dặn a hoàn Tiểu Lan đun canh thịt đưa cho Ngũ tỷ, cho tới bây giờ cũng không muốn hại nàng, chưa nói đến hại đứa bé trong bụng nàng! Tỷ tỷ phải tin ta, ta có ý tốt thật mà, không biết vì sao lại trở nên như vậy… Ta thật sự oan uổng…”
La Thanh Thanh hỏi: “Tiểu Lan đâu?”
Một nữ nhân trung niên tiến lên đáp: “Bẩm nhị nãi nãi, a hoàn kia sợ tội đã tự sát rồi.”
La Thanh Thanh cười lạnh: “Tiểu Lan là a hoàn ngươi mang vào nhà, tất nhiên là làm việc cho ngươi, nay ả đã hại Ngũ muội và đứa con của nàng, dù có tự sát cũng không thoát khỏi liên hệ tới ngươi!”
Tiếng khóc kêu oan và âm thanh dập đầu của nữ tử bên dưới hòa vào làm một, La Thanh Thanh vẫn mắt điếc tai ngơ, nàng quay đầu hỏi một phụ nhân đang lần tràng hạt: “Tỷ tỷ xem nên xử trí ra sao?”
Phụ nhân cầm tràng hạt cụp mày buông mắt nói: “Hại đến huyết mạch nhà ta, vốn nên giao cho quan phủ trị tội chết. Nhưng Tiền gia chúng ta là người thiện lương, không muốn thấy máu, cứ đuổi nàng ra ngoài đi.”
La Thanh Thanh gật đầu, nữ tử quỳ bên dưới như bị phán tử hình, khóc kêu bị mấy phụ nhân lôi ra ngoài. Nữ tử này bị đuổi đi hẳn chỉ còn đường chết, ta lắc đầu, phụ nhân kia nói không chết ở Tiền gia, muốn nàng chết ở bên ngoài sao?
Tiền gia mù mịt chướng khí, ta liếc nhìn La Thanh Thanh lần cuối, quay người đi.
Hậu viện Tôn gia, trong một tiểu sương phòng, dù không gian không lớn nhưng vẫn hòa thuận vui vẻ. Tiểu Thu ôm con của nàng, đang dạy nó bước đi. Thân hình tròn trịa của đứa trẻ lắc lư lảo đảo bước hai bước là lại ngã vào người Tiểu Thu, ôm dính lấy nàng.
Tiểu Thu vừa định vờ không vui, bỗng nhiên cửa mở, tướng công của nàng đã về. Tiểu Thu ngạc nhiên: “Sao hôm nay chàng về sớm vậy?”
Tướng công của nàng nở nụ cười tươi: “Buổi sáng ra ngoài thấy sắc mặt nàng không tốt, nên ta xin phép thiếu gia cho về sớm, giúp nàng trông con.” Nói xong cúi người, vỗ tay gọi đứa bé đang tập tễnh học đi: “Đến đây nào, đến với cha con nào.”
Tên nhóc kia thấy phụ thân, ánh mắt tỏa sáng, nhỏ nước miếng lao tới. Đứa bé tự mình đi được, Tiểu Thu lại lo lắng, nàng vòng tay bao quanh nó, sợ nó ngã đau.
Rốt cuộc đứa bé không phụ sự mong đợi, bước đến trước mặt cha mình, sau một hồi thơm má dính đầy nước miếng, bất ngờ bị cha nó ôm lên. Tên nhóc đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười khanh khách.
Nhóc con nằm trong lòng cha còn chưa an phận, vặn vẹo muốn túm lấy mẹ, rốt cuộc sau một hồi cố gắng, một lọn tóc của Tiểu Thu bị tên nhóc kia nắm trong tay.
Tiểu Thu rất hạnh phúc, khóe mắt chân mày đều mang vẻ sung sướng. Nhìn nàng vui vẻ, ta cũng cảm thấy hài lòng.
Chớp mắt đã trở lại Phó gia, không khí trong Phó gia vẫn trầm lắng như thế.
Phó Thiên Du đang ngồi vẽ trên bàn. Vẽ gì thế? Ta lại gần xem thử, a! Hóa ra là một bức vẽ mỹ nhân!
Hắn đã có cô nương trong lòng rồi! Phó Thiên Du vẽ tranh rất nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt không giấu được vẻ yêu quý.
Lòng ta vui sướng, xem ra không lâu nữa ta sẽ có đại tẩu. Đang muốn đến gần hơn xem bộ dáng của đại tẩu tương lai, bỗng nhiên toàn thân đau như như bị lửa thiêu, hoặc như bong da tróc thịt vì ngã từ trên cao xuống. Một lực lớn kéo ta về phía sau, ta lại nhớ đến trạng thái nặng nề mỏi mệt trước đây, chẳng qua không giống những lần trước là có thêm cảm giác đau đớn khó nhịn…
Ta muốn rên rỉ ra tiếng, nhưng miệng tựa như đã bị bịt kín. Ta cố gắng muốn tỉnh lại, có điều khung cảnh xung quanh không phải bóng tối thường gặp lúc ngủ mơ, mà là một khoảng trắng tinh, trắng như sương mù. Ta nỗ lực muốn thoát khỏi vùng sương trắng, giãy dụa cho đến lúc phải bỏ cuộc. Hóa ra trắng đến tột cùng cũng là một thứ đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.