Đại hiệp mặt lạnh họ Triệu, tên độc một
chữ Vệ. Bởi vì Vệ Phong Minh cực kỳ kín miệng, đến nay ta vẫn chưa biết
rốt cuộc vị nhân huynh kia nghề ngỗng thế nào. Mà ta cũng chẳng dám tiếp cận đại hiệp, ai mà muốn dí mặt ấm vào mông người ta chứ, bình thường
ta chỉ ho khẽ một tiếng, gã đứng đằng xa đã lia cặp mắt sắc như dao về
phía ta, cứ như thể gã mới là chủ nhân cái nhà này, ta ngược lại trở
thành đứa ăn chực. Ta kháng nghị vài lần với Hoa Thành Cẩm nhưng không
hiệu quả, xem ra chàng quyết tâm gả sư tỷ của mình ra ngoài.
Chỉ nhìn vào quần áo của vị Triệu Vệ
Triệu đại hiệp này thôi, mặc dù không lộng lẫy cho lắm, nhưng cũng tạm
coi là loại thường thường bậc trung. Tướng mạo gã đoan chính, cách nói
năng không tầm thường, nếu không phải mặt lạnh chắc chắc sẽ thu hút được sự chú ý của Vệ Phong Minh. Nhưng gã không khỏi hơi cứng nhắc, nếu
không phải tất cả sự quan tâm của gã đều dốc hết vào Vệ Phong Minh, thật sự ta không thể tin nổi người như vậy lại có thể bỏ qua quan niệm thế
tục mà yêu nữ tử không tuân thủ giáo điều kia.
Từ sau ngày
đại hiệp mặt lạnh đến đây, mồm miệng Vệ Phong Minh kín hẳn, không giống
như trước kéo ta kể chuyện tình yêu của nàng nữa. Ta bóng gió bao lần mà không trúng, lòng sinh bực bội, xúi bẩy Hoa Thành Cẩm không nấu cơm cho bọn họ! Dựa vào cái gì mà ăn nhờ ở đậu còn kiêu ngạo hống hách như thế
chứ!
Hoa Thành Cẩm thấy ta nói có lý, lần đầu
tiên tiến hành bãi công. Kết quả, ta ngồi trong phòng háo hức chờ chàng
đến đưa ra ngoài ăn cơm, chỉ thấy chàng mặt mũi xám xịt đẩy cửa vào. Ta
xịu mặt, không cần phải hỏi, nhất định là bị Vệ Phong Minh giáo huấn
rồi. Ta nổi trận lôi đình nhưng cũng chỉ có thể cằn nhằn Hoa Thành Cẩm,
chứ bảo ta nói thẳng với Vệ Phong Minh thì chịu, chưa kể đến chuyện nàng là ân nhân cứu mạng của ta, chỉ bằng việc trước khi ta chết nàng còn ác độc đùa giỡn ta một hồi, ta vừa nghĩ đến đã phát run.
Nếu không có sự xuất hiện của Nhan Hàm,
ta còn tưởng Vệ Phong Minh với đại hiệp mặt lạnh Triệu Vệ là một đôi
trời sinh, cảm thấy sớm hay muộn Vệ Phong Minh cũng không thể thoát nổi
sự đeo bám của Triệu Vệ. Mặc dù Triệu Vệ lạnh lùng, nhưng bên trong lại
rất quật cường, gã thích thứ gì rồi sẽ không dễ dàng buông tay. Khi nhìn ra được điểm này, ta không khỏi âm thầm cảm thán, bị người như thế
thích rốt cuộc là phúc là họa hay là mừng là lo đây…
Nhưng Vệ Phong Minh vẫn ung dung như cũ,
không coi Triệu Vệ là cái đinh gì. Nếu không phải hiểu rõ tính cách của
nàng, ta còn tưởng nàng muốn cạo đầu làm ni cô ấy chứ, nhưng nói đi nói
lại, người như nàng mà có thể cấm dục sao?
Một ngày cùng ngồi ăn cơm, chợt ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, chính là mùi son phấn. Ta lén lút phẩy phẩy
tay, phát hiện mùi hương này tỏa ra từ trên người Vệ Phong Minh, người
trước nay không dùng phấn son. Ta vùi đầu nhai cơm trắng, tất nhiên
trong lòng đã rõ, Vệ Phong Minh dám ngang nhiên đến quán tiểu quan.
Nhìn Hoa Thành Cẩm, hiển nhiên chàng cũng phát hiện ra chuyện này, sắc mặt trở nên khó coi. Quay sang Triệu Vệ,
gã vẫn một bộ dạng không biết không hiểu, thong thả ăn cơm, mí mắt không thèm nâng lên một chút nào. Ta không khỏi bội phục định lực của vị đại
hiệp mặt lạnh cao quá, lúc cần giả hồ đồ thì giả hồ đồ, quả là thức
thời!
Nhưng sự xuất hiện của Nhan Hàm thay đổi
tất cả. Khi ta hồi phục bình thường đã là cuối xuân. Tuy thân thể còn
hơi hư nhược, nhưng đã không đáng lo. Vương đại thẩm cuối cùng cũng có
thể đến thăm ta, vẻ mặt kinh hỉ, bà nói khí sắc bây giờ của cháu
không kém hồi trước chút nào cả! Trong thành còn có kẻ tung tin nhảm
rằng cháu không qua nổi mùa đông, chẳng phải bây giờ đã thành vả vào
miệng mình rồi sao? Nói cho cùng bọn họ chỉ ghen tị với cháu thôi…
Vương đại thẩm nói tràng giang đại hải,
ta quay đầu lại, thấy cửa chính còn chưa đóng. Vừa định đi cài thì thấy
một gương mặt nam tử thanh tú ló ra bên cửa, môi đỏ khẽ mím, cặp mắt
trong như nước hồ, gương mặt có vẻ ngượng ngùng khiến ta nhất thời ngây
người nhìn. Vương đại thẩm kéo nhẹ ống tay áo của ta nói, cháu gái, đây là đệ đệ của cháu à? Ta vội vàng lắc đầu, cháu không quen y…
Vương đại thẩm nghe thế thì không cần
biết đúng sai thế nào, tưởng rằng tiểu tử càn rỡ nhà ai, xắn tay áo
quyết đuổi người. Ta muốn chặn lại cũng không có lý do, đành phải trơ
mắt nhìn Vương đại thẩm chạy ra đuổi.
Nam tử đứng thẳng, quy củ vái chào Vương đại thẩm: “Xin hỏi nơi này là nhà Hoa Thành Vân Hoa đại phu ư?”
Vương đại thẩm sửng sốt, đáp: “Đúng thế, ngươi là ai?”
Nam tử trả lời: “Tại hạ Nhan Hàm, là người quen của sư tỷ Hoa đại phu. Biết nàng đang ở nơi này nên đến thăm.”
Ta vừa nghe là người quen của Vệ Phong
Minh liền nhìn y từ trên xuống dưới đánh giá lại một lần. Ánh mắt hàm
chứa vẻ quyến rũ, mũi cao thẳng, môi đỏ nhẹ cong lên, không thể nói là
phong thái hiên ngang, nhưng lại có tư vị mị nhân. Ta run lên, không hổ
là người của Vệ Phong Minh, nếu để y đi vào gặp đại hiệp mặt lạnh, lỡ
may xảy ra cảnh máu me be bét thì làm thế nào? Nhìn dáng người y không
giống kẻ luyện võ.
Đương vắt óc nghĩ cách muốn đuổi y đi,
Nhan Hàm đột nhiên nói: “Tại hạ biết chưa thông báo đã tự nhiên tới chơi là mạo muội…” Gương mặt y hiện vẻ u sầu đáng thương: “Nhưng tại hạ đã
nhiều ngày không thấy Phong Minh rồi… Thật sự là khó nhịn, tương tư…”
Hai từ cuối cùng, y nói cực kỳ khẽ, nhưng vẫn đủ để người ta nghe được.
Lúc này Vương đại thẩm không đành lòng,
nhỏ giọng nói với ta: “Chẳng lẽ vị công tử này coi trọng sư tỷ của Hoa
đại phu? Chúng ta có phá mười tòa miếu cũng không hủy một hôn sự đâu,
nếu đuổi công tử này đi, cắt đứt nhân duyên của hai người thì biết làm
sao bây giờ?”
Ta rất muốn bảo nhân duyên nói cắt là cắt sao, nhưng đang định nói thì thấy hai hàng lông mày của Nhan Hàm khẽ
cau lại, gương mặt trắng nõn vô cùng khẩn cầu, khiến lời nói cự tuyệt
khó có thể thốt ra. Câu kia cứ chặn giữa họng, suýt chút nữa nghẹn chết
ta…
Phía sau có tiếng vang, chợt nghe Nhan Hàm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ kêu lên: “Phong Minh!”
Ta quay người nhìn, Vệ Phong Minh đang
thong thả cầm thảo dược bảo bối của nàng đi ra, thấy Nhan Hàm cũng hơi
kinh ngạc: “Nhan Hàm?”
Vào lúc này, ta nghĩ cự tuyệt cũng muộn
rồi, chỉ phải khách khí mời người quen của Vệ Phong Minh vào nhà, bụng
mong vị này đừng giống đại hiệp mặt lạnh kia, khăng khăng chen chúc vào
cái tiểu viện không rộng rãi gì cho cam của chúng ta…
Nhưng sự thật luôn đi ngược lại ước vọng, ghét của nào trời trao của đó, Nhan Hàm quả thực có ý muốn ở lại. Ta
uyển chuyển đến không thể uyển chuyển hơn, bảo với y nhà chúng ta đang
đông người, tình nguyện đưa bạc mời y ở khách sạn.
Nhan Hàm là một người hiểu lý lẽ, lập tức đồng ý, còn bày tỏ sẽ không gây thêm phiền toái cho chúng ta. Lòng ta
rạo rực nghĩ, Nhan Hàm thật tốt! Nhưng nét cười còn chưa tan, khi Nhan
Hàm biết có vị đại hiệp mặt lạnh tên Triệu Vệ ở đây, y lập tức đổi ý,
mặc kệ cho ta nói thẳng hay bóng gió, y vẫn giả ngu giả ngốc.
Vì thế trong nhà lại thêm vị đại thần thứ hai… Không đúng, tính cả Vệ Phong Minh thì phải là vị thứ ba! Ta thở
dài, đúng là mời thần dễ tiễn thần khó…
Sự tình đúng như ta suy đoán, Triệu Vệ
thấy Nhan Hàm liền mất hứng, vẻ mặt vốn lạnh như băng càng trở nên lãnh
khốc, ngay cả không khí quanh gã cũng như ngưng tụ lại. Nhưng mà, đáng
mừng là không có tình trạng vung đao múa kiếm như ta nghĩ…
Lúc sắp xếp chỗ ở, Nhan Hàm bỗng chủ động muốn chung phòng với Triệu Vệ, vì thế không khí bên người Triệu Vệ cũng lạnh hơn, mà Nhan Hàm cười tươi như hoa, vừa thấy là biết, đại hiệp mặt lạnh không cùng một tầng lớp với vị kia.
Về chuyện của Nhan Hàm, Vệ Phong Minh lại kể rất chi tiết, nàng nói Nhan Hàm là một đầu bài ở quán tiểu quan mà
một lần nàng hứng lên mua về! Người này bộ dạng đẹp, tính tình tốt khó
kể hết, công phu trên giường cũng tuyệt, hợp ý nàng nhất là Nhan Hàm rất tri kỷ, cái gì nên nói cái gì không nên nói, chỉ cần một ánh mắt một
động tác của Vệ Phong Minh là y có thể hiểu. Thấy người lanh lợi lại
đáng yêu như thế, Vệ Phong Minh thương y ở chỗ cũ sẽ bị bọn nam nhân
thối tha chà đạp, vậy nên chủ động chuộc thân cho y, bỏ nô tịch, còn mua một căn nhà bên ngoài để y ở…
Ta nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối, Vệ
Phong Minh thế này chẳng phải là kim ốc tàng Kiều sao… Nàng thật đúng là to gan, thế gian chắc không có nữ tử nào sống tùy tiện thoải mái như
nàng nhỉ… Ngay cả ta cũng không có được sự cởi mở như thế, đúng là bản
tính trời sinh…
Vệ Phong Minh nói, nàng muốn tìm một nghề nghiệp đứng đắn để Nhan Hàm sống cho tốt, không ngờ Nhan Hàm nguyện ý
đi theo nàng làm người hầu, làm dược đồng.[1] Vệ Phong Minh tất nhiên không muốn, vừa lúc nàng nhận được tin tức của
Hoa Thành Cẩm, biết ta bệnh nặng khó chữa, vội vàng thu thập quần áo đi
thẳng đến Định Châu. Trước khi đi Nhan Hàm từng hỏi nàng khi nào về,
nàng nói sang năm. Kết quả…
Ta thay nàng nói tiếp, kết quả sống ở Định Châu thoải mái quá, đồ ăn Hoa Thành Cẩm nấu thơm ngon quá, tỷ liền hạ quyết tâm cứ ở lại Định Châu luôn. Vệ Phong Minh xoa xoa gáy, cúi đầu cười nói, ta quên thật mà!
Nàng bảo, nàng không ngờ Nhan Hàm thật sự có thể tìm đến Định Châu, từ nhỏ y đã sống ở chốn vui chơi, trước nay
chưa từng đi xa nếm khổ. Khi Vệ Phong Minh nói lời này, ta có thể thấy
vẻ thương xót và kiêu hãnh khó giấu giếm.
Có cửa rồi! Ta nghĩ. Vì thế cười đùa hỏi, bây giờ trong nhà có đến hai người ái mộ tỷ, tỷ rốt cuộc muốn chọn ai?
Vệ Phong Minh trừng mắt nói, cái gì mà người ái mộ! Triệu Vệ kia không liên quan gì tới ta hết!
Ta đờ ra, hỏi nàng, thế tỷ cho rằng tên đại hiệp kia tới nhà ta làm gì, chuyên môn đến ăn chực chắc?! Tỷ cho là ta ngốc hay Hoa Thành Cẩm ngốc đây?
Vệ Phong Minh liếc mắt nhìn ta một cái,
từ chối trả lời. Ta cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời thở dài, đây là dạng nữ nhân gì thế! Nếu đại hiệp mặt lạnh nghe được câu này có phải ruột gan
lập tức đứt từng khúc rồi hóa thành kẻ cuồng bạo lực không? Nhưng Vệ
Phong Minh lại không chối bỏ sự ái mộ của Nhan Hàm với mình, chuyện này
nói lên điều gì?
Ta bắt đầu chú ý đến Nhan Hàm. Ba phần
tuấn mỹ, bảy phần mị thái, tuy đã rời nơi phong nguyệt nhưng vẻ quyến rũ vẫn rung động như có như không, mị hoặc lòng người. Hoa Thành Cẩm phát
hiện ra chuyện này, cằn nhằn ta một phen, bảo ta cách Nhan Hàm xa xa ra, không cho ta nói chuyện với y.
Ta cười chàng ghen tuông, người ta lang
tình muội ý với Vệ Phong Minh, sao đột nhiên có thể để người ngoài như
ta xen giữa? Thái độ của Hoa Thành Cẩm với Nhan Hàm cũng không tốt lắm,
có thể thấy giữa hai ứng cử viên Nhan Hàm và Triệu Vệ, chàng nghiêng về
Triệu Vệ hơn.
Nhưng Nhan Hàm là người rất thông minh,
miệng lại ngọt, vừa thấy Hoa Thành Cẩm đã Hoa đại ca này Hoa đại ca nọ,
khiến cho Hoa Thành Cẩm cũng phải ngại ngùng. Lúc nấu cơm, Nhan Hàm đến
phòng bếp giúp đỡ chàng, khác hẳn với kẻ nào đó chỉ bắt chéo chân chờ
cơm ăn. Có khi Nhan Hàm còn giúp Nghiêm Đông phơi thảo dược, Nghiêm Đông cũng có thiện cảm với y. Không bao lâu, Nhan Hàm đã được cả Bách Thảo
đường yêu thích. Ta nói với Vệ Phong Minh, Nhan Hàm quả thực có tài năng. Vệ Phong Minh kiêu căng nghếch đầu, tất nhiên, xem y là người của ai chứ!
Ta cười trộm, thái độ của Vệ Phong Minh nói lên tất cả.
Triệu Vệ dường như không cảm giác được sự biến hoa của Vệ Phong Minh, vẫn ơi ới Vệ cô nương Vệ cô nương. So ra thì Nhan Hàm giỏi hơn nhiều, Phong Minh cái này nên làm thế nào? Nhan Hàm khẽ cong môi, bộ dáng khiến người ta sinh lòng yêu thương, chỉ một câu dạy ta đi đã bắt hết nửa cái hồn của Vệ Phong Minh rồi. Phong Minh đang làm cái gì thế, chúng ta cùng nhau làm được không? Ánh mắt long lanh ngập tràn mong đợi, nàng có thể nói không ư… Ta lắc đầu, Triệu Vệ thật sự không phải đối thủ của Nhan Hàm…
Trên bàn cơm, Triệu Vệ nói, Vệ cô nương ăn gà đi…
Nhan Hàm gắp chân gà bỏ vào bát Vệ Phong Minh, nhìn nàng cười nhẹ.
Triệu Vệ gắp cánh gà cho Vệ Phong Minh…
Nhan Hàm gắp một miếng ức…
…
Hai mắt ta đẫm lệ nhìn thịt gà vào hết
bát Vệ Phong Minh, cắn bát cành cạch, nàng cố ý! Nhìn nàng cười sung
sướng như thế, nhất định là cố ý! Con gà kia vốn được Hoa Thành Cẩm nấu
cho ta để tẩm bổ, kết quả lại hời cho nữ nhân kia…
Trở về phòng, ta nhảy dựng lên túm cổ Hoa Thành Cẩm ra sức lắc, miệng còn không ngừng nói, vì sao không làm hai con gà, vì sao không làm hai con gà?
Hoa Thành Cẩm phối hợp với ta, đầu lúc lắc điên loạn, còn lè lưỡi ra. Đợi ta mỏi tay ngừng lại, chàng mới đáp, chẳng lẽ làm hai con thì không vào hết bát sư tỷ sao?
Ta vô cùng ai oán nghĩ, thôi kệ thôi kệ, coi như xong…
Quả nhiên, từ đó về sau, tất cả món thịt
kho, móng giò mà ta thích ăn đều nhồi hết vào bát Vệ Phong Minh, ta chỉ
biết tủi hờn nhìn mỹ thực được đưa vào miệng Vệ Phong Minh, mà đầu sỏ
còn ăn đến là tích cực.
Buổi tối ta nằm mơ, thấy mình không nhịn
được mà đi bóp cổ Vệ Phong Minh, còn chỉ thẳng vào Triệu Vệ và Nhan Hàm, mắng họ như chan tương đổ mẻ, cuối cùng ngồi phịch xuống đất khóc kể sự bi thảm có mỹ thực mà không được ăn của mình, còn uy hiếp nếu mình
không có con, chắc chắn là do mấy người xui xẻo bọn họ cứ ở đây làm ngọn nến phá chuyện tốt của người khác.
Buổi sáng tỉnh dậy, cảm thấy thể xác và
tinh thần sảng khoái, cảnh trong mơ tối qua vẫn còn rõ mồn một. Ta cảm
thán mình quá ư xấu tính… nhưng vẫn âm thầm vui sướng, hóa ra nằm mơ nói năng dữ dằn để phát tiết một chút cũng tốt.
Rửa mặt chải đầu xong mới ra khỏi phòng,
bỗng gặp Vệ Phong Minh, Triệu Vệ và Nhan Hàm đến chào từ biệt. Ta sửng
sốt, nhưng trong lòng lại mừng, sao giấc mộng linh nghiệm như vậy? Tối
qua muốn bảo bọn họ đi hôm nay bọn họ đã từ biệt? Không khỏi quá tuồng
rồi…
Ta thành khẩn níu kéo, thấy ba người họ
vẻ mặt quái dị nhìn ta chằm chằm, miệng nói xong liền ra khỏi cửa luôn.
Sau đó Hoa Thành Cẩm đứng tại chỗ trợn mắt nhìn ta hồi lâu, chợt hỏi, nương tử, vừa rồi nàng thật lòng à?
Ta trừng mắt, tất nhiên là thật lòng!
Chàng nhún vai, nhưng tối qua nàng không thế…
Tối hôm qua? Chẳng lẽ…
Ta đen mặt ngã phịch xuống. Choáng váng.
Về chuyện sau này Vệ Phong Minh gửi tình chốn nào, ba người bọn họ có khúc mắc ra sao, đó lại là một câu chuyện rất dài khác.