Vui sướng là gì? Hoa Thành Cẩm cảm thấy, phàm là việc tùy tâm sở dục[2] ắt sẽ vui sướng. Lưng đeo thanh danh ‘hái hoa tặc’ khá nổi tiếng trên
giang hồ, hắn tuyệt đối không hối hận, thậm chí còn cảm thấy may mắn,
nếu không phải lần đó tình cờ ‘chòng ghẹo’ trên đường, căn bản hắn sẽ
không chú ý tới Phó Tĩnh Nhã đang giả dạng bác gái.
Tất nhiên hắn không cho rằng Phó Tĩnh Nhã cải trang không có sơ hở, chẳng qua hắn nghĩ ánh mắt của mình có vấn
đề. Đặc biệt là sau khi biết nàng là đệ nhất mỹ nhân thành Gia Châu,
loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Có thứ tình
cảm khởi nguồn từ lòng hiếu kỳ. Không ngoài dự đoán, Hoa Thành Cẩm hắn
chính là một trong số đó. Mỹ nhân với hắn chỉ là đồ trang trí cho vui
tai thỏa mắt thôi, thích cái đẹp là thiên tính của con người, vậy nên
hắn bình thản xác định, thích tìm mỹ nhân nói chuyện là một cách hưởng
thụ. Hắn cho là thế.
Lòng dạ của con người là thứ khó đong đếm nhất, mỹ nhân càng như vậy. Ai có thể ngờ một mỹ nhân lúc nãy còn cười
như hoa với mình, ngay sau đó vì một câu bất hòa đã trừng mắt lườm
nguýt? Có người chưa nói được câu nào đã khóc sướt mướt bỏ chạy, quanh
đi quẩn lại cứ há miệng ra là “Sắc quỷ, hạ lưu, đăng đồ tử”, ông trời
chứng giám, hắn chưa làm gì hết… Nhưng hắn không thèm để ý đến những
chuyện này, hắn thích cảm giác không ràng buộc, hư danh chẳng qua chỉ là nhất thời!
Hắn cảm thấy mỹ nhân là tạo vật nhìn xa
thì được, nếu đưa về nhà, không gà bay chó sủa một phen mới là lạ. Những người lê hoa đới vũ thường mang tư thế Tây Thi ôm ngực, không thì cả
ngày ôm tấm vải thêu đến thêu đi, quanh quẩn chỉ uyên ương, hoa sen với
mẫu đơn, còn cố gặng hỏi ngươi xem có đẹp không, nếu nói một câu không
vừa ý, chắc chắn sẽ ốm nặng ba ngày, rầu rĩ không vui nửa năm. Người
tháo vát mạnh mẽ, tốt số thì gả đi làm phu nhân nhà giàu, quản lý chặt
chẽ tiền tài trong nhà, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ngươi, đừng hòng
có nổi hồng nhan tri kỷ bên ngoài; nếu gả vào nhà nghèo, sẽ trở thành
mấy phụ nhân đanh đá xách giầy đuổi đánh trượng phu ngoài đường, với
trường hợp thứ hai, hắn cũng hơi thương cảm. Nhưng bảo hắn cưới vợ, hắn
xin miễn.
Thậm chí hắn cảm thấy người như mình sẽ sống không thọ, năm đó hắn nên chết theo người nhà trong họa diệt môn…
Nếu không phải sư phụ hạn chế, hắn không
biết mình sẽ như thế nào… Đại khái là thủ lĩnh của nhóm phản tặc. Nay,
sư phụ đã mất, sở dĩ mỗi năm hắn dành một nửa thời gian thành thực làm
đại phu trong thành Định Châu là xuất phát từ lòng tôn trọng sư phụ, tuy hắn có phần kín đáo phê phán việc sư phụ không dốc lòng dạy dỗ.
Khi mới gặp Phó Tĩnh Nhã, hắn cảm thấy
nàng rõ là một tiểu mỹ nhân, nhưng lại cam chịu ăn mặc bình thường, nữ
nhân như thế rất bí hiểm, khiến người ta nảy sinh ham muốn tìm hiểu đến
cùng. Lần thứ hai gặp nhau, thấy nàng khóc lê hoa đới vũ, dường như bi
thương không kiềm chế được vì bị phu quân bạc bẽo, nhưng nhìn kỹ lại
phát hiện gương mặt nàng không hề có vẻ bi thương. Hắn sầu não, nữ nhân
như thế, không phải thủ đoạn sắc bén thì chính là tâm địa hung ác. Rốt
cuộc nàng là loại nào?
Có đôi khi, tìm hiểu đến cùng cũng không
phải chuyện tốt. Hắn từng bước một tiếp cận, từng chút một thăm dò,
giống như thấy mỹ thực, dần dần nhấm nháp, cuối cùng muốn ngừng mà không được, chỉ muốn nuốt chửng. Nữ nhân tên Phó Tĩnh Nhã này hoàn toàn khác
biệt những nữ nhân khác hắn từng gặp. Thoạt nhìn vô cùng độc địa, nhưng
lại sơ hở khắp nơi, nàng nghĩ rằng nàng lợi dụng Tiền Hạo Vân là có thể
đạt được mục đích sao? Nàng nghĩ rằng tin tức hàng ngày nàng lén lút tìm hiểu đều là chính xác?
Nếu không phải Lâm thúc của Tôn gia đã
bắt tay nhất trí với Tiền Hạo Vân từ lâu, làm gì có chỗ cho nàng nói
chuyện? Nếu không phải Lâm thúc cố ý thả nàng, nàng nghĩ rằng mình có
thể đi thoải mái như thế sao? Còn nữa, nàng tưởng nàng mua đứt tin tức
của Bích Thủy lâu thì mọi chuyện đều suôn sẻ?
Nàng rất khờ, nhưng không ngu ngốc. Buổi
đêm ở Tôn gia, Hoa Thành Cẩm ngồi xổm trên đầu tường, nhìn qua cửa sổ
thấy nàng mặt ủ mày chau, nước mắt không ngừng tuôn rơi, trước nay hắn
không biết nước mắt của nữ nhân lại có ma lực đến thế, khiến hắn cảm
thấy không đành lòng, có phần thương xót. Thật là khó hiểu. Không phải
nàng không thèm để ý đến sự vô tình của phu quân sao? Nước mắt của nàng
vì ai rơi? Hắn để ý.
Sự quyết tuyệt của nàng làm hắn kinh
ngạc. Nữ nhân như vậy, nếu bị ép buộc ở lại Tôn gia, nhất định khó tránh khỏi con đường tự sát. Rõ là một nữ nhân tao nhã, lại có tính tình mạnh mẽ, hắn nghĩ, nếu đến lúc đó Tôn gia không thả người, nhất định hắn sẽ
giúp nàng một tay, nhất định!
Hắn bám lấy nàng, trong xe ngựa có mùi
hương của nàng. Có lẽ, thành gia lập thất cũng không phải chuyện tẻ
nhạt. Khác hẳn trước đây, hắn bắt đầu cảm thấy mong đợi.
Tiếc rằng, hắn không ngờ hư danh lại trở
thành chướng ngại vật của mình. Hắn nghĩ mình đã giải thích rất rõ,
nhưng hắn vẫn nghe thấy nữ nhân kia nói nàng sẽ không chấp nhận hắn! Lần đầu tiên hắn đau lòng vì một nữ nhân, tuy vậy hắn không oán giận nàng,
rốt cuộc tên khốn nạn nào đã thương tổn nàng đến mức nàng phải chui vào
vỏ ốc, không chịu trao chút tín nhiệm nào nữa! Cứ như vậy, cả đời này
nàng cũng không chịu chấp nhận hắn.
Hắn nghĩ ra cách. Sống trên đời mấy chục
năm, không việc gì có thể làm khó Hoa Thành Cẩm hắn, chuyện này cũng
không ngoại lệ. Hắn lựa chọn cách thức ngu ngốc nhất, cũng là cách nhanh nhất, lừa Phó Tĩnh Nhã đến Định Châu, còn hắn ngoan ngoãn ở Định Châu
làm Hoa Thành Vân, để nàng tiếp nhận hắn! Thật là đơn giản.
Hắn cũng cố gắng giảm thiểu thương tổn
tới mức nhỏ nhất khi sự tình bị bại lộ. Dù sao, hắn chỉ giấu giếm chứ
không lừa gạt. Nàng hẳn có thể thấu hiểu chứ? Hắn không chắc. Hắn thậm
chí còn không thể xác định liệu mình đã có được lòng nàng hay chưa.
Sự thật chứng minh, phán đoán của hắn
chính xác. Người hắn yêu thương nhất ngay cả một chút giấu giếm nhỏ ấy
cũng không thể nhận… Hắn thống khổ mà ngọt ngào.
Trước nay hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ vì một nữ nhân, cam nguyện ở lại Định Châu làm một đại phu nho nhỏ. Thế nhưng, khi nàng nằm trên giường bệnh thoi thóp, lần đầu tiên hắn cảm
thấy mình là nam nhân vô dụng, một thân y thuật lại không thể cứu được
mạng của nàng. Hắn gần như phát điên. Sư phụ có nhiều môn không dạy hết
cho hắn, nhưng y thuật lại chẳng giữ lại chút gì. Vậy mà hắn lại không
cứu được nàng!
Cũng may hắn có vị đại sư tỷ quái gở, cứu mạng nàng, cũng cứu mạng hắn.
Điều khiến hắn vui vẻ nhất là nàng có
thai! Trải qua vô số ngày đêm, lòng hắn tràn ngập mong đợi, suy nghĩ xem đứa con của bọn họ sẽ trông như thế nào, nhất định là nhân trung long
phượng.
Nhưng lúc sinh, tiếng gào thét đau đớn bị kìm nén kia khiến hắn kinh hãi. Hắn hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh của
một đại phu, trong đầu chỉ nghĩ đến những ca chết vì khó sinh đã từng
nghe trước đây. Mỗi khi nương tử của hắn kêu một tiếng, hắn bèn cấu mạnh một cái lên người, dù cho hắn biết sự đau đớn này không bằng một phần
nỗi đau nàng đang chịu đựng…
Hắn vô cùng cảm kích nàng, là nàng đã cho hắn một gia đình hạnh phúc, một đứa con đáng yêu. Sự tà ác trong người
hắn dần tan biến, không thể tìm thấy nữa. Suốt ngày hắn chỉ suy nghĩ xem làm thế nào để vợ con có cuộc sống tốt đẹp. Báo thù gì đó? Bỏ đi thôi!
Quý trọng người trước mắt.
Rất nhiều năm sau, đôi khi hắn sẽ nghĩ
rốt cuộc mình thích nữ nhân này ở điểm gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng không
rõ ràng. Chết tiệt, hắn như bị ma ám, thành hôn đã mấy năm, con cũng có
ba đứa, hắn vẫn có thể nhìn vẻ mặt ngủ say của nàng mà chảy nước miếng…
Bây giờ hắn nghĩ không phải mắt hắn có
vấn đề, nhất định nữ nhân này là một yêu ma mê hoặc người như truyện
viết… Nhưng mà, yêu ma thì đã sao? Hắn tự nguyện. Hắn yêu cảm giác được
ôm nàng vào lòng, thân thể mềm mại, hơi thở thơm mát. Cảnh tiên chốn
nhân gian cũng không hơn gì thế này.
Vừa hoài niệm một chút, chợt thấy dưới
chân có cái gì mềm mại, ngoái cổ nhìn, hóa ra là Tiểu Thảo. Hắn liếc
người trong lòng, giơ chân đá thằng nhóc có ý đồ leo lên giường tìm mẹ
ôm ấp xuống, còn đe dọa tiếp: “Muốn đánh thức mẹ con à? Bất hiếu!”
Bé trai mếu máo muốn khóc, nhưng nghe
thấy lời răn đe của Hoa Thanh Cẩm, mắt to nhanh chóng đảo vòng quanh,
giọng nói có phần nức nở: “Tiểu Thảo muốn tìm mẹ…”
“Con lớn rồi còn tìm mẹ ngủ hả, không giống nam tử hán gì hết!” Hoa Thành Cẩm nhẹ giọng giáo huấn đứa nhỏ.
“Vì mẹ, con không cần làm nam tử hán!”
Giọng nói non nớt của Tiểu Thảo nghe có vẻ bực bội: “Chẳng phải cha vẫn
ngủ cùng mẹ sao?!” Lên án.
Người trong lòng không thoải mái cựa
quậy, Hoa Thành Cẩm lập tức điều chỉnh tư thế thoải mái cho nàng: “Cha
là cha con, tất nhiên không giống con!”
“Sao lại không giống ạ?” Hỏi đến nơi đến chốn.
“Ờ thì…” Hoa Thành Cẩm đau đầu: “Đến hỏi ca ca con đi!”
Bé trai lẫm chẫm trèo lên cửa sổ ra
ngoài. Hoa Thành Cẩm bất đắc dĩ đứng dậy đóng cửa sổ, rón rén trở về,
lên giường, giở trò với nương tử thân yêu của mình.
Trong một gian phòng khác.
“Ca ca, vì sao cha có thể ngủ với mẹ, chúng ta thì không thể?”
“Bởi vì cha cưới mẹ.”
“À, ngày mai Tiểu Thảo cũng muốn cưới mẹ!”
Cốc một cái rõ vang: “Ngốc! Lớn mới được cưới! Có huynh ở đây, đâu đến lượt đệ?”
“Ca ca cũng muốn cưới mẹ?”
“Đương nhiên! Chờ huynh trưởng thành sẽ đuổi cha đi!”
“Đúng, cha rất hư!”
…
Bên kia, giày vò quá nửa đêm, Hoa Thành Cẩm mới vừa lòng thỏa ý ôm nương tử của mình chìm vào giấc ngủ.
Ngoài trời, trăng đang tròn, đêm vẫn dài. Từ bỏ vài thứ, hạnh phúc sẽ luôn nằm trong lòng bàn tay.