Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 45: Quà




Nhạc Tâm mãi mãi làm việc chăm chỉ trên con đường buôn bán.
Cô cất kỹ cuốc, vỗ vỗ tay, chuẩn bị đi đưa nho.
Tiểu tiên nữ mũm mĩm quá ra sức, cô ấy đề cử cho nhiều người thân bạn bè tìm đến Nhạc Tâm mua nho. Có thể là hình tượng sành ăn của cô ấy gây ấn tượng mạnh, người thân bạn bè đều tin tưởng thứ cô ấy đề cử chắc chắn ngon. Có bà con xa giàu có ở vùng núi sâu núi xa, bạn bè người thân giàu có sống ở thành phố càng nhiều đến nhiều vô số kể, trong nhất thời, Nhạc Tâm bán nho đến hừng hực khí thế. Tiểu tiên nữ mũm mĩm dùng sức của chính cô ấy, nâng Nhạc Tâm lên thời kỳ tiêu thụ bùng nổ.
Khách hàng như vậy quả thực như là ruột thịt, đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.
Nhạc Tâm vung tay lên, miễn phí đơn hàng đêm nay của cô ấy... thần tiên bọn họ đều là tiên có ơn tất báo.
Nhạc Tâm đi ra ngoài mấy bước, gặp phải Phó Dư đi theo sau.
Cô quay người ngăn cản: "Tôi phải đi đưa nho, tiên thái tử vào nhà ngồi chơi, Bắc Hòa ở nhà."
Phó Dư: "Tôi đi đưa nho với cô."
Nhạc Tâm: "..."
Cô vốn muốn tách khỏi anh nha, cô là người có bạn trai, giờ mà ở cùng với vị hôn phu trước rất dễ gây hiểu lầm.
"Không dám làm phiền tiên thái tử ra tay, tôi..." Nhạc Tâm tìm lý do từ chối.
Phó Dư ngắt lời cô: "Tôi có thể chuyển nho giúp cô."
Nhạc Tâm nâng bắp tay lên, cho thấy hai lạng cơ bắp trên cánh tay cô: "Người tôi chỗ nào cũng khỏe mạnh, một chút nho nho nhỏ đã là cái gì, tự tôi chuyển được."
Phó Dư bị động tác cô chọc cười, khóe môi hơi cong lên: "Vậy tôi đi cùng cô."
Nhạc Tâm: "..." Không dám để anh đi cùng.
Bắc Hòa tựa như u linh, chậm rãi bay tới giữa hai người, dùng tiếng nói yếu ớt trống rỗng như của Nhạc Duyệt, nói: "Tiên thái tử, anh biết thế gian có một câu nói “người yêu cũ tốt nhất là người sống giống như chết” không?"
"Bây giờ Nhạc Tâm là người có bạn trai, anh như vậy sẽ khiến người ta cho rằng Nhạc Tâm lăng nhăng phóng khoáng, thích ăn đồ cũ, còn mơ hão một chân đạp hai thuyền, đạo đức cực kỳ suy đồi, biết không?"
"Anh đi theo cô ấy? Ha ha, anh để ba Trữ của tôi ở chỗ nào? Tình yêu tốt đẹp nhất chỉ có thể có hai người. Cũng không thể để một người ở trong xe, một người ở gầm xe?"
Phó Dư từ từ siết chặt ngón tay, Bắc Hòa cho là hắn muốn động thủ đánh mình, trong lòng không khỏi dâng lên dũng khí của người cô độc, nhìn xem, hắn vì báo đáp ba Trữ ra sức ủng hộ sự nghiệp ăn mukbang của hắn mà dũng cảm cỡ nào! Hắn nhất định không để cho một cái mũ xanh mơn mởn đội lên đầu ba Trữ: "Làm sao, thẹn quá hoá giận muốn đánh tôi?... Tiên thái tử, thầy giáo đã từng dạy quân tử động khẩu không động thủ, cho nên chúng ta dù bị ép cũng không được động thủ, chúng ta là người yêu hòa bình đúng không?"
Nhạc Tâm chưa bao giờ thấy cảm ơn cái tính không tinh ý của Bắc Hòa như lúc này, cô vội vàng kéo hắn, giải thích với Phó Dư: "Bắc Hòa vẫn là một đứa nhỏ lớn tuổi, anh đừng thấy hắn lớn tuổi mà nhầm, kỳ thật rất không hiểu chuyện, chớ để ý."
Phó Dư mỉm cười, vai lưng thẳng tắp như núi lại trông như là gánh lấy áp lực cực lớn, có lẽ một giây nào đó sẽ không chịu nổi gánh nặng mà sụp xuống. Hắn chỉ muốn gần Nhạc Tâm hơn một chút, nhưng cô ấy lại không cho phép. Nhạc Tâm né tránh hắn, hắn cảm nhận được. Mỗi lần cô từ chối giống như một cây kim đâm vào lòng hắn. Đắng chát, đau đớn tột cùng, hắn lại bất lực.
Phó Dư hối hận.
Có lẽ lúc trước, hắn nên cho cô thấy tấm lòng của mình sớm hơn, có lẽ, mối quan hệ của hắn và cô sẽ không trở thành như ngày hôm nay.
Nhạc Tâm từng nói với người khác, cô và hắn là người quen mà xa lạ nhất trên đời.
Người quen xa lạ nhất trên đời ư.
Phó Dư cười đau khổ.
Có chỗ Bắc Hòa nói không sai, hắn quả thực tự xưng là quân tử. Đạo Nhất Tiên Quân nói tình yêu có động cơ không trong sáng thì không đáng tiền, bảo hắn đừng làm việc dư thừa, hắn thật sự không làm. Vô số lần, hắn muốn nói chuyện với Nhạc Tâm, muốn tán gẫu, muốn quan tâm cô, muốn tặng cô đồ vật xinh đẹp, nhưng hắn đều nhịn được. Hắn đã nói không làm thì hắn không thể làm.
Sau khi Đạo Nhất Tiên Quân xảy ra chuyện, lúc Huyền Nhất chân nhân thúc ép Thiên Đế giải trừ hôn ước của hắn và Nhạc Tâm, Phó Dư không đồng ý.
Giải trừ hôn ước có ý đồ riêng lúc trước, có lẽ là bắt đầu mới của hắn và Nhạc Tâm, nhưng lại càng có thể là một dao chặt đứt tất cả những thứ giữa bọn họ.
Không có hôn ước, từ đây hắn và Nhạc Tâm cũng không còn liên hệ đặc biệt nữa.
Tựa như bây giờ, hắn muốn theo Nhạc Tâm đi đưa nho cũng không được. Bởi vì Nhạc Tâm có bạn trai, cô phải vì một người đàn ông khác mà cách xa hắn để... tránh hiềm nghi.
Lời Bắc Hòa nói ngay thẳng khó nghe, nếu là tiên thái tử của ngày trước, hắn sớm đã phất ống tay áo rời đi. Nhưng Phó Dư của hiện tại thì không, hắn muốn đoạt Nhạc Tâm về, muốn loại bỏ hiểu nhầm gì còn phải nói rõ cái đó ra.
Phó Dư nghĩ thông suốt trong nháy mắt, không còn phải che giấu sợ hãi rụt rè, hắn thoải mái nhìn Nhạc Tâm, nhưng lại đáp Bắc Hòa: "Tôi thích cô ấy, tất nhiên muốn dùng tất cả các biện pháp theo đuổi cô ấy. Dù là bây giờ Nhạc Tâm có bạn trai, tôi cũng có quyền theo đuổi cô ấy. Tôi có thể đợi."
"Mẹ nó, anh muốn làm kẻ thứ ba? Anh là tiên thái tử đó, có thể chừa chút mặt mũi cho thần tiên hay không?" Bắc Hòa kinh ngạc hét lên, rốt cục những lời Nhạc Tâm dạy hắn cũng có đất dụng võ, lại còn được dùng trên người tiên thái tử cao quý kiêu ngạo, thật sự là sảng khoái tinh thần.
"Nếu nói như vậy, hôn ước của tôi và Nhạc Tâm còn chưa chính thức giải trừ vìtôi chưa đồng ý. Nhưng tôi sẽ không dùng hôn ước trói buộc Nhạc Tâm mà sẽ cạnh tranh công bằng với bạn trai của Nhạc Tâm."
Nhạc Tâm cảm giác thế giới thật huyền ảo, cô vừa nghe thấy cái gì? Cô nghe thấy tiên thái tử tỏ tình với cô, hắn nói thích cô!
"Phó Dư, anh muốn tìm một tấm gỗ chặn Huyền Nhất chân nhân bức hôn? Sư phụ tôi không có ở đây, tôi không có chỗ dựa, anh tìm tôi thật không phải một lựa chọn tốt." Nhạc Tâm chỉ cho Phó Dư một con đường sáng: "Hay là anh đi tìm Long Tú? Nhà cô ấy đời đời hiển hách, Long Vương lại thương yêu cô ấy. Hiện nay, Long Vương đang muốn đính hôn cho cô ấy đó. Anh tuấn tú lịch sự, thân phận tôn quý, chắc chắn Long Vương sẽ không từ chối."
Bắc Hòa: "Nhạc Tâm, tôi lấy di động ghi âm rồi, lát nữa tôi gửi cho Long Tú."
Nhạc Tâm: "..." Xin lỗi, lần đầu tiên bán bạn bè nên không có kinh nghiệm.
Bắc Hòa với Nhạc Tâm pha trò chọc cười nhau, làm chủ đề ban đầu nhanh chóng đi xa. Phó Dư không khỏi cười khổ, Nhạc Tâm đang gián tiếp từ chối hắn, nể tình hắn là tiên thái tử nên chừa cho hắn chút mặt mũi. Nhưng mà hắn không cần thứ mặt mũi này, thứ hắn cần là khiến Nhạc Tâm thích hắn.
Mới xuống thế gian hai ngày ngắn ngủi, tim Phó Dư tựa như ngâm trong nước đắng, chưa giây nào được nhấc lên. Bất lực, không thể làm gì, Phó Dư từ trước đến nay luôn nắm chắc mọi thứ đột nhiên phát hiện đối với chuyện tình cảm, lần đầu tiên trong đời hắn mất tự tin và sức mạnh. Tim hắn, Phó Dư xoa lên ngực, chỗ tim hắn, không nhảy lên.
Nhạc Tâm lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua thời gian: "Không còn sớm nữa, hai người từ từ trò chuyện, tôi phải đi đưa nho."
Chờ đưa xong nho trở về, Phó Dư đã rời đi. Trong đống đồ ăn vặt bị dẹp ra một chỗ đất trống, Bắc Hòa đang ngẩn người với hộp kiếm bị đặt giữa chỗ đất trống. Hộp kiếm kia, vừa nhìn thì thấy giản dị tự nhiên, nhìn thật kỹ lại thấy tinh xảo hoa lệ, nhìn là biết không phải là vật bình thường.
Nhìn thấy Nhạc Tâm trở về, Bắc Hòa vội gọi cô đi qua: "Mau mở ra xem, tiên thái tử hạ cấm chế nên chỉ cô có thể mở ra. Quá keo kiệt, làm như sợ tôi lấy ra chơi không bằng. Tôi là hạng người như vậy sao? Hừ, tôi đúng là người như vậy!"
Nhạc Tâm: "..." Anh thật hiểu rõ bản thân nha.
Cô mở hộp kiếm, một thanh kiếm lộ ra. Vỏ kiếm tối màu, lờ mờ có hoa văn, rút kiếm ra, mũi kiếm như một dòng nước thu, sắc bén lẫm liệt.
"Kiếm Thu Thủy?" Bắc Hòa nhận ra thanh kiếm này: "Truyền thuyết kể kiếm này là tín vật đính ước thiên đế đời trước tặng thiên hậu, tiên thái tử đưa cho cô kiếm này, chắc là, chắc là..."
Hắn nói mấy chữ "chắc là" liên tiếp, nhưng nửa ngày cũng không nghĩ ra đoạn phía sau "chắc là".
Nhạc Tâm: "Chắc là cái gì?"
"Chắc là kiếm này là... Giả?"
Nhạc Tâm: "..."
"Chỉ đùa một chút." Bắc Hòa cười haha, hắn sờ lên cái đầu trọc của mình: "Nhạc Tâm à, tục ngữ nói, không có chuyện gì mà ân cần, không phải kẻ gian tức kẻ trộm, tiên thái tử đưa kiếm Thu Thủy nhất định có âm mưu. Ba tôi nói tộc Thiên Đế bọn họ, trong bụng đều là âm mưu với mưu đồ. Cô phải cảnh giác một chút, đừng mắc lừa."
"Có thể lừa được cái gì?" Kiếm này, Nhạc Tâm chắc chắn không thể nhận. Sau khi giải trừ hôn ước, vị hôn phu trước lại thích cô. Việc này nghĩ thế nào cũng thấy cẩu huyết.
"Tôi cảm thấy, tiên thái tử nói thích cô, còn đưa cô kiếm Thu Thủy, chắc là đang thăm dò cô, thăm dò Đạo Nhất Tiên Quân có chết thật không."
"Tại sao hắn không thể thích tôi thật?" Nhạc Tâm thả lại kiếm vào hộp kiếm.
"Nếu thích cô đã thích từ lâu rồi, còn phải chờ giải trừ hôn ước sao? Chẳng lẽ sau khi mất đi mới biết quý trọng? Cuộc sống không phải phim thần tượng, lấy đâu ra nhiều chuyện cẩu huyết như vậy?" Bắc Hòa còn lâu mới tin Phó Dư thích Nhạc Tâm, suy luận của hắn có đầu có cuối, hoàn toàn thuyết phục được chính hắn: "Cô chờ chút, xem ngày mai hắn có thể cho cô thêm kiếm Hàn Quang không. Thu thuỷ Hàn Quang là uyên ương kiếm, đưa cô một thanh kiếm Thu Thủy là vì thăm dò, nếu ngày mai lại cho một thanh kiếm Hàn Quang thì chính là tiên thái tử tặng quà kết hôn cho cô với ba Trữ!"
Nhạc Tâm lại hạ cấm chế lên hộp kiếm, định để hôm sau đi trả lại cho Phó Dư: "Đừng tưởng tượng nữa, không còn sớm, tắm rửa đi ngủ."
Chân Dung Phong đã về môn phái, Bắc Hòa không tìm thấy người để nói chuyện phiếm, hắn xốc Con Dấu lên: "Đàn ông đích thực không cần đi ngủ, nào, Con Dấu nhỏ, chúng ta thâu đêm chuyện trò!"
Con Dấu: "..." Muốn khóc, tôi không phải đàn ông.
Bên trong biệt thự Y Sơn, Bạch Hổ núp ở một bên, nhìn hai tiên hầu (giống như người hầu) mang hồ sơ án kiện tới chất đầy bàn trà rộng rãi nhà hắn, lại mang bút mực giấy nghiên bày ra chỉnh tề. Phó Dư ngồi ở trên ghế sa lon, rũ mắt không nói, dường như rơi vào trầm tư.
"Thái tử, sao ngài lại muốn làm việc ở chỗ này?"
Một tiên hầu không hiểu hỏi.
Bọn họ nghe nói tiên thái tử đột nhiên hạ phàm, nhưng không biết là vì chuyện gì. Mang hồ sơ án kiện đến cho hắn xử lý thì phát hiện tiên thái tử ở trong một chỗ trước không có thôn, sau không có quán như thế này.
Phó Dư nâng mắt: "Mang hết án kiện đến rồi?"
"Đều đã mang đến." Một tiên hầu khác đáp, hắn kéo ống tay áo của một tiên hầu khác.
"Các ngươi về trước đi, sớm ngày mai tới lấy lại án kiện."
"Rõ!"
Hai tiên hầu giống như lúc đến, lặng yên rời đi.
"Ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Bạch Hổ ngẩn người, mới hiểu được Phó Dư đang nói với mình. Bạch Hổ cung kính cúi đầu với Phó Dư, quay người lên lầu về phòng ngủ. Lúc đi đến thang lầu, Bạch Hổ nhịn không được, quay đầu nhìn thoáng qua. Trong phòng khách vắng vẻ, Phó Dư thẳng lưng ngồi, một tay mở án kiện ra, một tay chấp bút. Ánh đèn trong phòng vẩy lên người hắn, ngoài phòng là bóng đêm tối đen.
Từ bóng lưng của hắn, Bạch Hổ tự dưng cảm nhận được hơi thở cô độc và tịch liêu.
Hắn lắc đầu, cười nhạo mình suy nghĩ nhiều. Đường đường là thái tử của tiên giới, thân phận cao quý, sao có thể cô độc, sao có thể tịch liêu?
Nhạc Tâm cảm giác được bên giường mình có một bóng người đang đứng, cô vừa mở mắt, đã thấy con mắt của Bắc Hòa trông mong nhìn mình chằm chằm.
Hù chết người.
"Anh làm gì đấy?"
Nhạc Tâm cuốn thảm ngồi dậy, cô vừa đưa tiễn một con quỷ, Bắc Hòa thế mà dám cosplay quỷ đến dọa cô.
"Ha ha." Bắc Hòa cười ngây ngô.
Nhạc Tâm: "..."
"Ha ha." Bắc Hòa tiếp tục cười ngây ngô.
Nhạc Tâm hít sâu một hơi, có thứ bạn như này, giảm thọ mười năm: "Nói tiếng người."
Bắc Hòa: "Ba Trữ của tôi quá lợi hại, tôi yêu anh ấy, cực kỳ yêu, nếu như phải thêm một kỳ hạn ở phía trước câu yêu, tôi hi vọng là một vạn năm! Ha ha..."
Nhạc Tâm: "Tôi nhắc nhở anh, anh ấy là bạn trai của tôi, tôi yêu anh ấy là đủ rồi, anh miễn đi. Nói đi, ba Trữ của anh giúp đỡ sự nghiệp ăn mukbang của anh như thế nào?"
Bắc Hòa luôn nghĩ đến chuyện ăn mukbang, nhìn phản ứng này của hắn, nhất định là Trữ Vệ đã làm gì đó.
"Ba Trữ của tôi ném tiền mua cho tôi một công ty phát sóng trực tiếp, bố trí cho tôi không gian phát trực tiếp riêng, còn tìm người làm kế hoạch tuyên truyền riêng cho tôi." Bắc Hòa nhẹ nhàng, vẻ mặt mơ màng: "Ba Trữ còn thu xếp riêng cho tôi một cái biệt thự, mời đầu bếp để chuẩn bị làm đồ ăn cho tôi ăn mukbang. A, ba Trữ như vậy, tôi sao có thể không yêu?"
"Nhạc Tâm, đời tôi không hối hận nhất chính là giao cô cho một người bạn trai như vậy. Cô nhất định phải thật dài lâu với ba Trữ, cô phải nhớ kỹ, sau lưng cô còn có tôi, một tên ăn bám dựa vào cô để ăn cơm chùa của ba Trữ."
Hắn trái lại rất rõ ràng về vị trí của mình, nhưng mà Nhạc Tâm, một thần thổ địa nghèo khó, khốn cùng dựa vào buôn bán để kiếm tiền, rất là đau lòng số tiền Trữ Vệ ném vào chuyện này, cô gọi điện thoại cho Trữ Vệ: "Mặc dù là ba, nhưng không thể quá mức cưng chiều con cái. Anh không nên lãng phí nhiều tiền như vậy để cho hắn chơi đùa."
Bắc Hòa âm u mắng: "Tôi không chơi đùa, đó là sự nghiệp của tôi..."
Trữ Vệ: "Anh làm như vậy cũng là một loại đầu tư. Bắc Hòa còn có nhan sắc, lại ăn được, hắn ăn mukbang nhất định sẽ hot. Đến lúc đó tiền anh ném, chắc chắn sẽ kiếm về gấp bội. Nhạc Tâm, em không nên coi thường sức mạnh của những người cuồng nhan sắc. Một khi say mê gương mặt kia của Bắc Hòa, bọn họ có thể sống vì hắn, bỏ tiền vì hắn, sinh con cho hắn."
Trữ Vệ rất chắc chắn, từ nhận biết của anh về Lạc Lạc, anh có thể khẳng định chuyện này.
Nhạc Tâm không hiểu rõ: "Thật không?"
Bắc Hòa bưng mặt lại gần: "Thật thật, mau nhìn gương mặt của người đàn ông đẹp nhất tiên giới. Hừ, nếu tôi bán mặt, vô địch thiên hạ. Nhạc Tâm, cô phải có lòng tin với tôi!"
Nhạc Tâm ghét bỏ đẩy mặt hắn ra, dáng dấp không tệ, chỉ là quá ngu.
Trữ Vệ hỏi cô: "Nhận được hàng chuyển phát nhanh chưa?"
Nhạc Tâm: "Hàng gì?"
Trữ Vệ thần thần bí bí, trong giọng nói có chút ngượng ngùng: "Quà anh tặng em."
Quà?
Trong tay cô còn cầm món quà phỏng tay là kiếm Thu Thủy, Trữ Vệ lại muốn tặng quà gì cho cô?
Không phải là son môi đấy chứ?
Cô nghĩ là hỏi, Trữ Vệ liên tục phủ nhận, cảnh giới tư tưởng của anh còn không thể so sánh với Giả Bảo Ngọc. Trữ Vệ không nói cho Nhạc Tâm anh tặng quà gì, chỉ nói chờ giao hàng nhanh đến sẽ biết.
Trữ Vệ cúp điện thoại không bao lâu, bên ngoài sân nhỏ đã truyền đến tiếng của cậu bé giao hàng nhanh: "Nhạc Duyệt, hàng của cô nè!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.