Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Chương 4:




Chuẩn bị tâm lý mất hẳn hai phút, Chu Vận mới dám tiến lên. Đúng lúc này Nhậm Địch lại quay ra ngoài, hai người đối mặt nhau. Nhưng sau đó, Nhậm Địch đeo cây đàn guitar lên vai cứ thế đi thẳng một mạch, lướt qua Chu Vận.
Chu Vận kinh ngạc. Lẽ nào tại trời tối quá nên cậu ấy không nhìn thấy mình?
“Nhậm Địch!”
Cô cố gắng gọi Nhậm Địch lại, nhưng sự chú ý của người ta hoàn toàn không để ở nơi này. Cô ấy lấy chiếc xe motor phân khối nhỏ dựng trong góc tối, rồi leo lên, phóng đi nhanh như một tia chớp.
Ôi khó xử quá đi mất, bây giờ mục tiêu chỉ còn lại một thôi. Tự đáy lòng, Chu Vận thật sự rất muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng nhớ đến giọng nói nghẹn ngào của Phương Thư Miêu và lời dạy bảo ân cần của mẹ, sau khi đứng ngần ngừ vài phút, cô quyết định tiếp tục kiên trì thực hiện phi vụ này.
“Chào cậu...”
Lần này Lý Tuân không đắm chìm trong thế giới riêng của mình nữa, nghe thấy giọng nói của cô liền nhìn sang. Cậu hơi nhướng mắt, trên trán hằn lên vài vết nhăn mờ mờ. Khuôn mặt và mái tóc của cậu chìm trong ánh sáng từ màn hình máy tính trở nên lành lạnh.
Giờ cô thấy hối hận rồi. Hối hận, hối hận, hối hận cực kỳ luôn! Đáng lẽ cô nên quay về phòng mình ngay, sung sướng tận hưởng hai cốc trà sữa kia mới đúng.
“Có việc gì?” Lý Tuân hỏi.
Dạ dày Chu Vận quặn lên, đành tự giới thiệu mình trước: “À, xin chào, mình tên Chu Vận, chúng ta là bạn cùng...”
“Có việc gì?”
Chu Vận vẫn cố gắng giữ vững tinh thần: “Là như vầy, gần đây nhà trường xét điểm chuyên cần, giờ tự học sớm và tối...”
Lý Tuân cúi đầu xuống tiếp tục gõ bàn phím.
“...”
Cậu có thể kiên nhẫn nghe người ta nói hết một câu không hả?
Chu Vận lại nói tiếp một mạch: “Vì mới khai giảng xong nên thầy cô quản lý rất nghiêm, hiện giờ lớp trưởng cũng rất lo, cậu ấy không muốn khai ra các cậu nên luôn bao che, lúc điểm danh đều báo có. Nhưng nếu...”
Trước mặt cô bỗng xuất hiện một vật, lời đang nói dở lại bị ngắt ngang. Lý Tuân vẫn ngồi trên thảm cỏ, một tay giơ laptop về phía cô, một tay khác lấy thuốc lá từ trong túi ra châm lửa. Cậu phả ra một hơi thuốc rồi mới nói với Chu Vận: “Cầm lấy!”
Hả?
“Cầm lấy!”
Chu Vận đành đặt hai cốc trà sữa qua một bên, đỡ lấy máy vi tính của cậu bằng cả hai tay. Trên màn hình đang hiển thị một trình biên dịch (1).
(1) Trình biên dịch, còn gọi là phần mềm biên dịch. Đó là một chương trình máy tính làm công việc dịch một chuỗi các câu lệnh được viết bằng một ngôn ngữ lập trình (gọi là ngôn ngữ nguồn hay mã nguồn), thành một chương trình tương đương nhưng ở dưới dạng một ngôn ngữ máy tính mới (gọi là ngôn ngữ đích) và thường là ngôn ngữ ở cấp thấp hơn, như ngôn ngữ máy. Chương trình mới được dịch này gọi mã đối tượng.
“Ấn phím cách.”
“Hả?”
“Nghe không hiểu tiếng người à?”
“...”
Chu Vận lại đành ấn phím cách, một cửa sổ nhảy ra, ở giữa hiện một thứ đen sì trông giống như hình người, tay cầm một thanh kiếm. Chơi game à?
“Điều khiển nhân vật di chuyển lên xuống trái phải để tránh quả cầu rơi xuống, rồi vượt qua bên kia sông.”
Lý Tuân ngồi trên bãi cỏ, lưng tựa vào khung thành bóng đá. Tay cậu kẹp điếu thuốc, một chân co lại, hất cằm với cô: “Cô có ba mạng, nếu cuối cùng không chết thì tôi sẽ đến lớp vào giờ tự học buổi sáng.”
À há, cũng được, chơi game nghe ra còn thoải mái hơn là phải tiếp chuyện cậu ta. Chu Vận hít thật sâu rồi ấn phím bắt đầu. Bốp! Một quả cầu từ trên cao đột ngột nện thẳng xuống đầu nhân vật, toàn thân Chu Vận cũng run lên theo, nhân vật chết nghoẻo rồi.
Cái này mà gọi là quả cầu “rơi xuống” sao? Cô ngước mắt nhìn cái vẻ mặt thư thái kia của Lý Tuân.
Chu Vận: “Tổng cộng có mấy quả cầu?”
Lý Tuân im lặng, giơ hai ngón tay lên.
Vậy được rồi! Chu Vận tự nhủ, cô có ba mạng, hai quả cầu, đã biết được vị trí rơi xuống của quả cầu thứ nhất, lần thứ hai sẽ thử xem vị trí quả cầu kế tiếp, lần thứ ba là chính thức qua ải.
Tay ấn phím bắt đầu lần nữa, Chu Vận lập tức ấn lùi về sau một bước, thuận lợi tránh được quả cầu thứ nhất, tiếp sau đó mới tiến lên, lúc đến tận cuối đường thì thêm một quả cầu nữa nện xuống. Chu Vận ấn phím cách với tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn bị đè chết ngắc. Cô lại ngước mắt lên, thấy Lý Tuân nhếch môi nhìn mình.
Cậu ta viết ra cái trò khỉ gì thế này? Tốc độ phản ứng đó đâu phải dành cho người chơi. Nhưng mà không sao, cô còn một cơ hội nữa. Chu Vận tự nhủ phải thả lỏng, nắm bàn tay lại, cô phát hiện lòng bàn tay mình đã đổ mồ hôi tự bao giờ.
Cơ hội cuối cùng đây. Chu Vận vẫn thuận lợi tránh được quả cầu đầu tiên, tiếp tục đi đến cuối đường, lên dây cót tinh thần, đúng vào khoảnh khắc quả cầu thứ hai rơi xuống, cô liền nhấn bàn phím với khí thế như muốn đâm thủng nó ra. Rốt cuộc cũng tránh được quả cầu thứ hai, Chu Vận thở phào, lập tức nhảy qua sông.
Nhưng mà… Nhân vật lại nghoẻo! Thế này là sao? Mắt Chu Vận trợn lên như sắp rơi ra ngoài đến nơi. Bên kia Lý Tuân cúi đầu xuống, cười đến mức bả vai run run, tàn thuốc lả tả bay theo gió.
Chu Vận bỗng chú ý đến trình biên dịch đang lặng lẽ chạy bên góc máy. Một ý nghĩ chợt lóe lên, cô cũng chẳng màng đến Lý Tuân đang cười nhạo bên cạnh, lập tức mở trình biên dịch ra. Họ còn chưa học lập trình, nhưng những hàm lệnh trong trình biên dịch rất đơn giản, gần giống với mấy đồ thị trong môn toán thời trung học. Hệ thống rõ ràng, cô vừa nhìn đã xác định được hàm lệnh chính là gì rồi.
Qua sông, chết. “Cái định mệnh”!
Laptop bị gập lại, thu hồi. Chu Vận ngẩng đầu nhìn Lý Tuân đã đứng trước mặt. Ở khoảng cách gần như vậy, cô phát hiện cậu rất cao... Nhưng lúc này có cao hay không thì liên quan gì...
“Trò này...” Chu Vận nghĩ ngợi một chút rồi dè dặt nói, “Trò này cậu viết ra hình như có điểm không hợp lý đấy.”
Lý Tuân không đáp lại, chỉ lo phủi bụi trên quần.
Chu Vận cười gượng: “Bị quả cầu nện trúng thì chết, mà qua sông cũng chết, cậu viết lầm rồi phải không?”
“Không.” Cậu vẫn cúi đầu, miệng ngậm điếu thuốc, giọng hơi khàn.
Chu Vận: “Như vậy thì chơi thế nào chả chết.”
“Đúng thế.”
“...” Chu Vận cẩn thận lựa lời: “Trò này chơi là thua hả?”
“Ừ.”
“Vậy sao cậu còn bảo tôi chơi?”
“Vì không ưa cô.”
Cái quái gì thế này? Chu Vận vẫn cho rằng mình nghe lầm: “Gì cơ?”
“Bởi vì tôi không ưa cô.”
Tiếng phổ thông được phát âm rất chuẩn, chất giọng cũng vô cùng dễ nghe. Chu Vận sững sờ thật lâu mới có thể hỏi tiếp một câu: “Tại sao?”
Cuối cùng Lý Tuân cũng đã phủi sạch bụi trên người, đứng thẳng lên. Chu Vận thấy nếu lúc này mà vẫn còn chú ý đến làn da mịn màng của cậu ta thì chắc trên đời này cũng chỉ có mỗi cô mà thôi. Cậu nhìn cô từ trên cao xuống, lấy điếu thuốc nơi khóe môi ra, thản nhiên nói:
“Con người của cô, quá giả 'con mẹ nó' tạo.”
Gió bấc rít gào.
Chu Vận đi đến thư viện, không đọc sách mà lại ngắm cảnh xung quanh. Ngày đầu tiên tựu trường cô đã phát hiện ở thư viện rất thoáng mát. Tối mùa hè, trên tầng chót vẫn mở cửa, có thể thông qua đó đi thẳng lên sân thượng.
Thư viện có tất cả sáu tầng, tầng cao nhất không có lan can bao quanh, ngồi xuống là có thể thấy được đài phun nước ở quảng trường xa xa, tầm nhìn rất thoáng đãng.
Hồi bé mẹ đã nói với cô, lúc tâm trạng không tốt thì nên đến nơi rộng rãi hít thở thật sâu, khi ấy nội tâm cũng sẽ khoáng đạt, sẽ chẳng phải nghĩ ngợi đến những việc linh tinh kia nữa. Chu Vận nhìn về phía xa, hít một hơi thật sâu nhưng chỉ hít được toàn là mùi sơn nơi góc sân thượng.
“Khụ, khụ, khụ!”
... Thôi bỏ đi! Chu Vận ngồi bệt xuống đất, cắm ống hút vào một cốc trà sữa rồi uống. Lúc uống được một nửa thì cô chợt nghe thấy một âm thanh mạnh mẽ và rõ ràng ngay phía sau.
“Mẹ kiếp!”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một bóng đen đang đứng đằng sau mình. Trời tối mịt nên cô không thấy rõ mặt mũi, nhưng hình dáng cây đàn guitar đeo phía sau lưng người đó lại rất quen.
“Nhậm Địch?”
Chiếc bóng tiến lên vài bước, đúng là Nhậm Địch. Chu Vận nghiêng người, dịch chỗ cho cô ấy.
“Sao cậu lại đến đây?”
Nhậm Địch cau mày hỏi ngược lại: “Còn cậu?”
Chu Vận không tiện nói rõ ràng, chỉ đáp: “Mình đi ra ngoài hóng gió cho mát.”
Nhậm Định không buồn nể nang hỏi vặn lại cô: “Trong ký túc xá có máy điều hòa mà cậu phải lên đây hóng mát à?”
Chu Vận điềm nhiên trơ mặt ra như củ cải: “Ở đây có gió tự nhiên mà, ngồi trong điều hòa nhiều sẽ rất dễ bị bệnh, dù sao gió trời vẫn tốt hơn.”
Thấy Nhậm Địch nhăn mày, Chu Vận vội hỏi: “Còn cậu, sao cậu lại đến đây?”
Nhậm Địch miễn cưỡng ngồi xuống, nói: “Tôi đến đây tập đàn.”
“Tập đàn ở đây á?”
“Tập ở ký túc xá bị người ta khiếu nại.”
“...”
Chu Vận thấy rõ vẻ mặt mất hứng của Nhậm Địch liền mời cô ấy cốc trà sữa còn lại.
“Uống không?”
Nhậm Địch liếc nhìn cô, dường như đang do dự.
Chu Vận: “Mua cũng lâu rồi nên đá đã tan hết.”
Rốt cuộc Nhậm Địch cũng nhận lấy cốc trà sữa.
Trong màn đêm, cô ấy đánh một bản nhạc. Chu Vận không rành nhạc nhẽo cho lắm, còn Nhậm Địch lại mới học đàn nên chơi không rành rọt, nhưng không hiểu tại sao, Chu Vận nghe được một hồi thì tâm trạng vốn bị Quái Thú Lông Vàng xáo động dần hồi phục lại. Âm nhạc quả là có sức mạnh kỳ diệu!
Sau khi Nhậm Địch tập đàn xong, Chu Vận lại nhớ đến lời dặn của Phương Thư Miêu.
“À ờ...”
“Hử?”
“Sao cậu không đến giờ tự học buổi sáng?”
Nhậm Địch cắn ống hút: “Không đi, có việc bận.”
“Ngày nào cũng có việc bận ư?”
“Ừ.”
“Việc gì thế?”
“Cậu quan tâm làm gì?” Nhậm Địch quay đầu nhìn cô, “Tôi không đến lớp tự học buổi sáng thì ảnh hưởng gì đến cậu?”
“Không, không, cậu hiểu lầm rồi, mình không có ý này! Chỉ là trách nhiệm của Phương Thư Miêu cũng không hề đơn giản, nếu tần suất trốn học nhiều quá...”
“Tôi đâu có giơ tay.”
“Hả?”
“Ban đầu khi bầu chọn cô ta làm lớp trưởng, tôi đâu có giơ tay.”
Chu Vận thoáng chần chừ rồi hỏi: “Cậu không thích Phương Thư Miêu à?”
“Vấn đề không phải ở cô ta, mà bất kể người đó là ai tôi cũng không chọn.”
“Tại sao?”
Nhậm Địch nhìn Chu Vận với vẻ mặt như thể cô từ trên trời rơi xuống: “Chọn ra một người để trông coi mình, tôi bị bệnh chắc?”
“...”
“Từ bé tôi đã không bao giờ chọn những thứ như thế này.” Nhậm Địch cười khẩy, “Có điều tôi có giơ tay chọn hay không cũng đâu ai quan tâm đến. Nhưng riêng với tôi, vì tôi không bầu chọn cô ta, cô ta sẽ không quản lý được tôi.”
“...”
Chu Vận choáng váng bởi kiểu logic và lý luận không thể tưởng tượng được này của Nhậm Địch.
Nhậm Địch liếc nhìn cô: “Cậu thật sự thích giúp cô ta quản lý mấy việc này à?”
Chu Vận sững người, rồi mới nhỏ giọng đáp: “Dù sao cũng là bạn học cùng lớp mà.”
“Vậy ư?” Nhậm Địch chỉ cười xòa, không nói gì thêm nữa.
Ngồi thêm một lát, Nhậm Địch cất đàn guitar, đứng dậy. Chu Vận cũng đứng lên theo: “Bọn mình cùng nhau trở về thôi.”
Nhậm Địch lắc đầu: “Buổi tối tôi có việc phải đi ra ngoài.”
“Vào lúc muộn thế này á?”
“Có sao đâu!”
Tạm biệt Nhậm Địch, Chu Vận một mình trở về ký túc xá. Ngồi chưa được bao lâu cô đã phải chạy vào nhà vệ sinh vài lần.
Phương Thư Miêu quan tâm hỏi han, Chu Vận không ngừng giải thích: “Do uống trà sữa nhiều quá thôi.”
***
Trong một quán bar cũ kỹ, tiếng nhạc đập rền trời, Lý Tuân và Cao Kiến Hồng cùng với hai nam sinh lớp khác đang ngồi trên sô pha tán gẫu. Liễu Tư Tư với vai trò bạn gái hiện tại của cậu thì ngồi ngay sát bên.
Một lát sau, một dáng người len qua đám đông đến trước mặt họ. Cao Kiến Hồng nhìn sang: “Nhậm Địch, sao đến trễ vậy?”
Nhậm Địch: “Không có gì.” Cô gọi với vào góc trong, “Lý Tuân, ra đây một lát.”
Liễu Tư Tư liếc nhìn cô, Lý Tuân cũng đứng dậy, sải hai bước đã ra khỏi góc sô pha chật hẹp, đi đến nơi khác với Nhậm Địch..
“Chuyện kia đã quyết định chưa?” Nhậm Địch hỏi.
Lý Tuân tựa vào quầy bar: “Có rồi.”
Nhậm Địch nhíu mày: “Thật sao? Cậu giữ lời chứ?”
“Ừ.”
Nhậm Địch nghiêm túc: “Tốt, sau này có lãi tôi sẽ trả lại cậu gấp bội.”
Lý Tuân cười: “Được.”
Nhậm Địch thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tuân nhìn cô: “Gấp vậy làm gì, mà sao đến trễ thế?”
“Ồ, bị người ta kéo lại giảng đạo.” Cô nhìn Lý Tuân, “Là Chu Vận, bạn cùng phòng với tôi, cậu biết không?”
Lý Tuân à một tiếng. Nhậm Địch nhớ ra điều gì đó bỗng cười lên.
Lý Tuân: “Sao thế?”
Nhậm Địch khẽ huých vào người Lý Tuân, nhếch môi nói: “Cô ấy cũng chẳng phải dạng ngoan hiền gì đâu.”
“Ồ?”
Nhậm Địch nhướng mày: “Khi nãy lúc tôi đi luyện đàn trên sân thượng, còn nhìn thấy cô ấy đang ngồi hút thuốc đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.