Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 2: Nguyên tắc khi “chơi” nữ nhân




Căn phòng hiện tại chỉ còn ba người.
Người đàn ông lẳng lặng di chuyển đến hướng giường, trông thế Dận Nguyệt cũng vội vàng đi đến. Từng đường cong cơ thể quyến rũ, tức khắc không kiêng nể ngồi thẳng lên đùi người đàn ông.
Cô ả xoay lọn tóc, cơ thể người đàn ông vừa mới tắm nên mát lạnh lại săn chắc, đường nét thu hút khiến gương mặt ửng đỏ lên e thẹn, sau đó lại vùi vào lồng ngực hắn không ngượng ngùng hít lấy mùi xạ hương nam tính từ người đàn ông. Ngón tay thon dài được sơn móng tay đẹp đẽ đưa lên, vuốt vuốt ngay lồng ngực, nũng nịu cất tiếng, khiêu gợi tuyệt đối.
“Ưm… Mặc thiếu…”
Dù có làm lơ thì âm cũng lọt vào tai Lộ Tĩnh. Cô thầm nhủ những việc trước mặt sẽ qua nhanh thôi.
Ngay lúc này, người đàn ông vẫn ngồi lặng, chỉ vòng một tay nơi vòng eo cô ả. Tầm mắt nhướng mày, nhìn về hướng Lộ Tĩnh đang đứng. Nhận thấy ánh mắt, cô gái nhỏ liền hiểu ý. Hướng đến bàn rượu bắt đầu thực hiện mà rót rượu ra ly. Kế đó tinh tế đưa đến phía người đàn ông.
Mặc Kỳ Dực nhận ly rượu, trực tiếp cầm lấy. Bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông chạm vào da thịt mềm mại. Ngay tức khắc Lộ Tĩnh liền rụt lại một cách vội vàng, đưa tay kính cẩn đặt phía trước. Hành động né tránh dù rất nhỏ, nhưng hoàn toàn lọt vào mắt người đàn ông.
“Uống rượu.”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên lại không có hơi ấm, đưa ly rượu về hướng Dận Nguyệt. Cô ta khi này cũng đón lấy, nghe lời mà nhấp một ngụm, đôi môi đỏ chót, hàng mi được chuốt cong cong. Uống xong một hớp liền dụi vào lồng ngực người phía trước một cách thoả mãn. Nhưng hắn từ đầu đến cuối đều không có một động thái gì.
Lộ Tĩnh cho rằng rót tiếp, liền rất nhanh chuyên nghiệp mà rót rượu dâng đến trước mặt người đàn ông.
Khi này tiếp xúc gần, Dận Nguyệt mới nhận ra trên gương mặt nữ phục vụ này phong thái gương mặt trông xinh đẹp nhưng đôi chút non nớt, chỉ quẹt đại một lớp son lại hơi lệch. Nhưng nhìn kiểu gì cũng rất xinh đẹp. Dần dần sinh ra sự khắc khẩu với cô.
Chỉ thấy ly rượu vừa được người đàn ông nhận lấy, Dận Nguyệt liền tức giận cáu gắt.
“Phục vụ rượu xong rồi thì rời đi đi.”
Cáu gắt chính là vì Lộ Tĩnh trông không khác gì kẻ đang phá hỏng chuyện tốt của cô ả vậy.
Nếu không phải vì tiền, một khắc ở lại đây Lộ Tĩnh cũng không muốn.
Nghe đến đây, Lộ Tĩnh không dám ở lại không gian tốt đẹp giữa hai người. Vội vàng cúi chào lễ phép rồi rời đi. Chỉ là không để ý tầm mắt Mặc Kỳ Dực, từ lâu đã sớm rơi trên người cô gái nhỏ. Ánh mắt hững hờ lại nguy hiểm chứa đậy.
Trên tay người đàn ông cầm ly rượu, hớp một ngụm. Thứ dư vị đắng lại cay cay lan toả nơi vòm họng. Hắn buông ly rượu xuống.
Khi này, một bàn tay nhỏ đưa lên vuốt vuốt nơi cổ người đàn ông mà thấp giọng dụ dỗ.
“Mặc thiếu, chúng ta vào việc nhé.”
Trong mắt Mặc Kỳ Dực, nữ nhân chỉ là công cụ qua đường. Quy tắc người đàn ông đặt ra rất rõ ràng, không ngủ quá hai lần với cùng một nữ nhân, và đều là những nữ nhân có kinh nghiệm. Bởi người đàn ông không có thì giờ để phải dạy bảo quy tắc hay an ủi những kẻ vô dụng rên rỉ dưới thân hắn, hắn trước giờ đều không có thứ kiên nhẫn đó.
Hiển nhiên tất cả đều sẽ được hưởng không ít lợi lộc. Cũng nhiều kẻ sau khi lên được giường nảy sinh ý đồ. Nhưng Mặc Kỳ Dực tuyệt là người có quy tắc lại máu lạnh, một khi đã vứt đi thì không ngó ngàng, sẽ chắc chắn không động vào những thứ bẩn thỉu lần nữa.
Hiện tại, Dận Nguyệt cũng không phải là ngoại lệ.
Người đàn ông đưa bàn tay nâng gương mặt người con gái dưới thân, khẽ vuốt ve môi mềm, đầu ngón trỏ đưa chạm lên lớp son bóng loáng.

Ngay khi rời khỏi phòng, Lộ Tĩnh liền phủi bộ đồ. Cô ngó nghiêng đồng hồ, đã hơn một tiếng trôi qua.
Tới khi kết thúc công việc, đã là bốn tiếng sau, thời điểm đã rơi vào khoảng hơn ba giờ sáng. Lộ Tĩnh trạng thái mệt mỏi rã rời, nhưng nơi đây thì vẫn hoạt động theo cách thức của nó. Cô gái nhỏ rời khỏi, khi này đã thay lại một bộ đồ áo phông trông đơn giản.
Lộ Tĩnh bước ra ngoài, hàng xe sang trọng lại thêm vài chiếc đỗ ở đây. Khi mà cuộc vui vẫn chưa hề kết thúc. Cô gái nhỏ rời khỏi khu vực cách xa nơi đây, vệt son trên môi đã nhạt đi. Nhưng đường nét tinh xảo nơi gương mặt vẫn chẳng hề phai mờ. Làn da hồng hào mịn màng, đôi mắt long lanh nhưng thẩm thấu nỗi buồn man mác.
Cũng vừa lúc, một chiếc xe hơi sang trọng rời khỏi vị trí đỗ ban đầu, chuẩn bị rời đi. Vệ sĩ đều cúi đầu nghiêm chỉnh bởi người trong xe tựa một vị thần.
Đi được một đoạn, người đàn ông hướng tầm nhìn ra lề đường qua bậu cửa xe, chỉ một ánh mắt cũng nhận ra nữ phục vụ ban nãy đứng bên vệ đường.
Gương mặt khi này trông non nớt, đôi mắt long lanh, đôi môi hồng hào xinh đẹp, căn bản không phải như bộ dạng lúc nãy nữa.
Một cuộc gọi thoại tới, Mặc Kỳ Dực đưa tay bắt máy. Đầu dây bên kia vang vọng giọng một nam nhân, tỏ ý thăm dò.
“Mặc thiếu, nữ nhân ban nãy ngài thấy có được không? Cô ta chính là nữ minh tinh đang nổi đó.”
Mặc Kỳ Dực nhìn ra bên ngoài, bóng dáng cô gái nhỏ dần khuất đi. Ánh mắt chốc chốc hiện sự lạnh lẽo, dường như không có hứng thú lắm.
Chạm chỉ một chút, nhưng sớm đã sinh ra chán ghét nên rời đi dùng rượu lấp đầy. Không biết liệu có phải do khó tính hay không, dạo gần đây cứ hễ chạm vào những nữ nhân như thế, chính hắn cũng dần phát ngấy.
Chẳng qua cũng chỉ là thứ đồ chơi trong tay.
Người đàn ông không trả lời, trực tiếp nhấn tắt. Nhất thời khiến kẻ đầu dây bên kia sợ hãi chết lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.