Ngay khi rời đi, Lộ Tĩnh không lâu sau liền lập tức trở về bệnh viện.
Bóng dáng nhỏ bất lực bao trùm. Nhưng nhìn thấy ông, mọi sự lo lắng ban chiều dần tiêu tan.
Trời càng về khuya.
Trong phòng bệnh của cha Lộ, tiếng nước và dịch truyền tích tắc vang vọng khắp cả căn phòng, phảng phất theo sự lo lắng của cô gái nhỏ được phác hoạ.
Lộ Tĩnh ngồi trên ghế, nhìn cha mình yên tĩnh chìm vào giấc ngủ đêm. Bàn tay cô nắm lấy bàn tay già nua của ông, mí mắt nặng trĩu, mệt mỏi gục đầu dựa lên giường. Luyến tiếc không muốn rời đi, trong mắt cô bây giờ ở gần ông mới là sự yên bình.
Cứ như thế, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là không lâu sau khi chìm vào giấc ngủ, cô gái nhỏ cảm nhận một bàn tay lạnh lẽo chạm vào gò má, không ngừng mân mê khiến gương mặt phản kháng mà trở nên nhăn nhó khó chịu.
Ngay chính phòng bệnh, Mặc Kỳ Dực đứng lặng nhìn Lộ Tĩnh mệt mỏi ngủ gục trên ghế. Người đàn ông đi vào phía trong phòng bệnh, cũng chẳng ai dám cản lại. Phòng bệnh nơi đây tối tăm, bóng người đàn ông cao lớn phủ phục xuống nền sàn.
Hắn lặng nhìn gương mặt nhỏ yên tĩnh ngủ, nhất thời không muốn đánh thức, nhưng hiện tại người đàn ông hiện diện ở đây cũng không hề có ý định buông tha cho cô. Mặc Kỳ Dực cúi thấp người nhìn, nghĩ về bộ dạng trốn tránh ban sáng, hắn lại càng tự rước thêm sự bực tức vào người.
Lộ Tĩnh chìm trong giấc ngủ, vì sự mệt mỏi, lại cảm giác thứ gì đè nặng gò má, giật mình mở mắt thì đã đối diện với gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc. Ngay lập tức, cô gái nhỏ hoảng hồn ngồi bật dậy nhưng vẫn không dám lớn tiếng.
Nơi đây vẫn là phòng bệnh, quan trọng cha Lộ vẫn đang nằm bên cạnh. Cô cũng không dám để cha mình chứng kiến khung cảnh này.
Trông không khác gì làm việc xấu đột ngột sợ bị phát hiện vậy. Người đàn ông này bị điên sao? Chuyện gì cũng dám làm.
Ánh mắt cô gái nhỏ giờ đây chứa đầy sự hoảng loạn.
Mặc Kỳ Dực ngẩng nhìn cô, hắn hơi nhíu mày, vừa định lên tiếng thì lập tức Lộ Tĩnh đưa tay chặn miệng người đàn ông lại. Trạng thái cô phát hoảng, vội vã kéo tay người đàn ông rời khỏi phòng.
Vừa bước được ra ngoài, Lộ Tĩnh mới dám ngẩng đầu, không thể chịu được sự áp bức, dứt khoát lên tiếng.
“Ngài rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì, không phải em đã rõ rồi sao?”
Mặc Kỳ Dực đối diện với đôi mắt nhỏ, như thể xoáy sâu vào tâm tư. Ánh mắt người đàn ông thâm trầm đáng sợ, giọng nói nhàn tản nhưng mang thứ sức mạnh vô hình chung khiến không ai dám chống cự.
Cô biết, người đàn ông này muốn gì.
Nơi bên ngoài bệnh viện, chiếc xe Rolls-Royce sang trọng được đỗ lại. Khác biệt lập với khu bệnh viện bình thường.
Trợ lý Quang căng thẳng đứng phía xa, đây chính là lần đầu chủ tịch chủ động phải đi kiếm phụ nữ. Trước kia bọn họ không cần nói cũng tự hiện diện trước mặt ngài.
Lộ Tĩnh cảm thấy bất lực nhỏ giọng, vẫn muốn phản kháng mà lên tiếng.
“Không được, đêm nay tôi muốn ở lại với cha. Tôi muốn chăm sóc ông ấy.”
Mặc Kỳ Dực không có kiên nhẫn, người đàn ông ngước nhìn từ phía trên. Từ trước đến giờ những người hiện diện trước mặt hắn, không hề có cái quyền mà yêu cầu. Đương nhiên Lộ Tĩnh cũng vậy, thứ hắn đã muốn thì phải đạt được.
“Ngài mai bước vào thực hiện phẫu thuật. Hiện giờ cha cô được tiêm thuốc để bản thân có thể yên giấc, dưỡng sức ngày mai tiến hành. Nên có ở thêm cha cô cũng không thể tỉnh đâu.”
Nghe đến đây, gương mặt Lộ Tĩnh ngưng đọng lại. Trước kia cô đã từng nghe nói qua về việc thực hiện ca phẫu thuật, nhưng để thực hiện thì chỉ có thiết bị tiên tiến từ nước ngoài, hoặc những bác sĩ rất có tiếng tăm. Số tiền điều trị trong tính toán của cô gái nhỏ lại vượt quá tầm tay. Bất quá chỉ có thể duy trì bằng máy thở cùng với thuốc. Không phải cô không muốn, mà điều kiện không cho phép.
Lộ Tĩnh hơi nghiêng đầu, chợt nhận ra việc lên giường cùng người đàn ông thân phận lớn như thế này. Cô thật sự có lợi. Trong chốc lát, danh dự, lòng tự tôn là cái gì. Mấy thứ đó vĩnh viễn không đổi lại việc để cha cô thoát khỏi căn bệnh này.
“Cảm ơn ngài.”
Cảm ơn, chính Lộ Tĩnh cũng không nghĩ đến việc tại sao lại thốt ra câu này. Bởi chung quy đều là trao đổi, có lẽ bởi vì thứ trao đổi đạt được mục đích này quá ngoài tầm với. So với việc cô tưởng tượng là chỉ đơn giản dừng ở việc mở chặn các bệnh viện, thì thực hiện điều trị cho căn bệnh của cha thật sự rất là lớn.
Trong một thoáng cô liền ngây thơ cho rằng sẽ sớm kết thúc, cuộc sống cô sẽ trở về yên bình. Nghĩ đến đây, gương mặt sáng sủa đôi chút.
Như vậy Lộ Tĩnh có thể nhanh chóng thoát khỏi người đàn ông này rồi.
Cha cô khỏi bệnh, giao dịch cũng có thể kết thúc.
Nhìn gương mặt nhỏ như phát sáng vì vui, nhưng hơn ai hết Mặc Kỳ Dực phần nào có thể đoán được cái ý muốn từ đằng sau đó.
“Bước lên xe.”
Lần nữa ra lệnh. Mặc Kỳ Dực không hề còn sự kiên nhẫn.
Người đàn ông xoay người rời đi về hướng xe. Chỉ đơn giản một câu nói. Thân ảnh người đàn ông lắng đọng tạo cảm giác cô độc lạnh lẽo, thứ khí chất của người thượng trên cao khó có thể mà dung hòa.
Lộ Tĩnh cắn môi, bàn tay dây vào nhau, sau đó liền đi theo. Chỉ ngủ thôi mà, chẳng qua làm vài động tác. Ngày mai cô sẽ có thể gặp lại cha của mình.
Nói là thế, nhưng cô thật sự vẫn sợ.